Chương 157: Đời này, nàng cũng đừng mơ tưởng rời xa ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Đời này, nàng cũng đừng mơ tưởng rời xa ta.


Một bàn nam nhân, tu vi đều so với Sở Dương cao hơn, ánh mắt của một nửa số người lộ ra sát khí, Sở Dương nào dám để cho Trình Như Phong động tay?

Chính mình lanh lẹ mà đem trung y cởi ra, hai tay dâng lên.

Trình Như Phong ngược lại cảm thấy có chút mất hứng, quay đầu lại quét mắt liếc nhìn những người khác một cái, chu miệng, "Các ngươi đừng dọa hắn mà, chỉ là đang chơi trò chơi mà thôi."

"Là nàng hôm nay không thấy được hắn thoát y thì không cam lòng đi?" Bạch Ký Lam hừ lạnh một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Sở Dương đang vội vàng đem áo ngoài mặc trở về.


Dáng người đích thật không tồi.

Cơ bắp kiện mỹ tỉ lệ cân xứng, giống như một con báo nhỏ.

Đặc biệt......trẻ tuổi như vậy.

Tư chất có lẽ có hạn, tu vi cũng còn rất thấp, khác bọn họ những người bởi vì tu hành mà có bề ngoài trẻ tuổi, người ta thật là thanh xuân niên thiếu.

Bạch Ký Lam chỉ cần ngẫm lại thiếu niên này cùng Trình Như Phong là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, liền nhịn không được muốn ghen ghét.

Nếu như hắn là Sở Dương thì ......


Nhưng trên đời này nào có cái gì nếu như? Bạch Ký Lam thở dài, phục hồi tinh thần lại, thấy Trình Như Phong đã xoay cái chai.

Lần này đến phiên Thần Huy.

Thần Huy vẫn như cũ chọn đại mạo hiểm.

Từ sau Liễu Phượng Ngâm, mọi người giống như đã làm lơ cái lựa chọn "Lời thật lòng".

Vả lại trong lòng mọi người đều rõ, những người có mặt tại đây, quan hệ như vậy, kỳ thật cũng không có gì để nói, nói thêm một câu, sẽ có thể cho đối phương biết được nhược điểm của mình, hà tất phải như vậy?


Trình Như Phong đối với Thần sư huynh không hề có cố kỵ, trực tiếp liền nói: "Chọn một người, để người đó nằm trên mặt đất, huynh nằm ở trên người y, hít đất mười cái."

Thần Huy hỏi: "Hít đất là cái gì?"

Trình Như Phong làm mẫu cho Thần Huy xem.

Mọi người tức khắc liền hiểu ra điểm táo bạo trong khảo nghiệm này của đại mạo hiểm.

Động tác nhìn như bình thường, nhưng nếu dưới thân có người, thoạt nhìn liền cảm thấy ......đầy sắc tình.


"Cũng không cần chọn người khác." Thần Huy trực tiếp liền đem Trình Như Phong mới vừa làm mẫu xong còn chưa có đứng lên đè lại, "Muội từ nơi nào học được nhiều thứ kỳ quái thế này?"

Trình Như Phong cười ha ha, hít đất cái thứ này ở kiếp trước của nàng không phải đều là chuyện thường ai cũng biết sao?

Nàng đã nói để tự Thần Huy chọn người, đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, ngoan ngoãn mà nằm đó, nhìn Thần Huy, "Sư huynh mới nãy có thấy rõ không? Biết làm như thế nào không?"

Thần Huy có thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, hai tay chống ở hai bên đầu nàng, cố ý chơi xấu đem dương vật nhô ra dưới lớp vải nhắm ngay giữa hai chân nàng, nhỏ giọng nói: "Loại động tác đơn giản này thì có khó gì? Ta thậm chí có thể cắm vào mà làm."


Trình Như Phong:......

Chơi trò này còn không phải là mờ ám sao? Nếu thật cắm vào đi làm thì không khỏi quá thô tục rồi sao.

Nhưng đối với Thần Huy mà nói, có lẽ trò chơi này mới là trò chơi mà hắn muốn chơi.

Có điều ở trước mặt Bạch Ký Lam những "Tu sĩ chính đạo", Thần Huy cũng không thật sự trực tiếp cởi quần cầm thương ra trận, cứ như vậy làm mấy cái hít đất.

Chẳng qua Thần Huy vốn dĩ cởi trần, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng màu đồng, theo động tác mà căng chặt phập phồng, tản mát ra một loại tục tằng gợi cảm đặc thù của giống đực, cái khối căng phồng dưới háng kia hầu như là muốn khoét quần chui ra, mỗi lần đều sẽ đụng thật mạnh vào giữa hai đùi Trình Như Phong, khiến cho hơi thở của nàng không tự giác thô nặng lên, thậm chí nhịn không được vươn tay, sờ lên cơ ngực to lớn của Thần Huy.


"Đừng quấy rối." Thần Huy nửa thật nửa giả la rầy nàng.

Trình Như Phong cười rộ lên, nhưng còn chưa có nói chuyện, thì đã bị người từ dưới thân Thần Huy kéo ra, giây tiếp theo liền phát hiện chính mình đã tới trong lòng ngực Bạch Ký Lam.

Sắc mặt của Bạch Ký Lam lạnh lùng đến tựa như băng đá ngàn năm không tan.

Buổi tối hôm nay hắn thật là...... Tuy rằng lần nữa thuyết phục chính mình không được mất hứng, phải hiểu cho nàng tiếp thu nàng, nhưng nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không muốn nhìn thấy nàng ở dưới mí mắt mình cùng nam nhân khác đùa giỡn tán tỉnh như vậy.

Thần Huy bị xốc qua một bên, cũng không dám thế nào.

Bạch Ký Lam không trực tiếp cầm kiếm chém Thần Huy ra, đã xem như khắc chế rồi.

Trình Như Phong có điểm bất đắc dĩ, nhưng kỳ thật cũng có thể hiểu cho Bạch Ký Lam.


Đối với Bạch Ký Lam một danh môn kiếm tu luôn luôn giữ mình trong sạch mà nói, buổi tối hôm nay làm chuyện khác thường đã quá nhiều.

Tam quan gì đó, khẳng định đã vỡ đến không thể vỡ nữa, hắn không hỏng mất đã tính không tồi rồi, đương nhiên không có khả năng trông cậy vào hắn đột nhiên có thể hoàn toàn tiếp thu, dù sao cũng phải có quá trình.

Nàng cho những người khác một cái ánh mắt ngại ngùng, liền thuận theo mà ghé đầu lên đầu vai Bạch Ký Lam, ôn nhu nói: "Ta giống như uống nhiều quá, chúng ta đi về trước đi?"

Bạch Ký Lam không nói chuyện, ôm nàng liền đi ra ngoài.

"Chờ một chút."


Liễu Phượng Ngâm đuổi theo.

Bạch Ký Lam xoay người nhìn Liễu Phượng Ngâm, ánh mắt tựa như lưỡi kiếm.

Rất có ý tứ một lời không hợp liền phải dùng đến kiếm nói chuyện.

Liễu Phượng Ngâm không để ý đến Bạch Ký Lam, đưa cái hộp cho Trình Như Phong, ôn nhu cười nói: "Lễ vật mừng kết Đan."

"A, đa tạ." Trình Như Phong cũng cười cười, lại nói, "Hôm nay nhiều chuyện như vậy, nói vậy mọi người đều mệt mỏi, không bằng đều nghỉ ngơi sớm một chút đi."


Liễu Phượng Ngâm gật gật đầu.

Bạch Ký Lam ôm Trình Như Phong, lóe một cái liền trở về Ánh Nguyệt Lâu.

Trên thực tế hắn hiện tại ngay cả nơi này cũng không thích, nhưng Dục Linh Tông lại không phải là địa bàn của hắn, hắn đối nơi này lại không quen thuộc, chuyện kế tiếp muốn làm cũng thật sự không thích hợp làm ở bên ngoài, hắn cũng không thể ở trên đỉnh núi của người ta đào một cái động phủ phải không?

Cho nên cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.

Trình Như Phong bị ném tới trên giường.


Giường lớn rắn chắc, chiếc nệm mềm mại, Bạch Ký Lam cũng không dùng sức quá mạnh, Trình Như Phong cũng không có bị ngã đau, lại vẫn là làm nũng mà hô nhẹ một tiếng.

Bạch Ký Lam đứng ở mép giường nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ là không nói lời nào.

Trình Như Phong dịch qua, kéo tay hắn, đem mặt cọ cọ ở trong lòng bàn tay hắn, "Thật tức giận như vậy sao?"

Bạch Ký Lam hừ lạnh một tiếng.

Hắn không nên tức giận sao?


"Thực xin lỗi." Nàng nhỏ giọng nói, "Nhưng mà Dục Linh Tông chính là nơi như vậy, ta chính là người như vậy đó......"

Trong lòng Bạch Ký Lam nghĩ hắn nói có thể mang nàng đi, nhưng lại không tự giác nhớ đến lời nói của nàng lúc chiều.

Dục Linh Tông có không tốt đi nữa, nhưng Chưởng môn lại nguyện ý vì nàng có thể dẫn đến nguy hiểm diệt tông cũng đối đầu với hai vị Nguyên Anh chân quân.

Thiên Kiếm Tông có tốt đi nữa ...... Nhưng nàng rõ ràng đã cứu hắn, lại bị người tính kế bắt đi, đến bây giờ ngay cả cái công đạo cũng đòi không được.

Bạch Ký Lam rốt cuộc cũng không thể nói ra cái gì.


Trình Như Phong lặng lẽ đánh giá thần sắc của hắn, chậm rãi buông lỏng tay hắn ra, lại lưu luyến không nỡ buông, nhưng vẫn là từ từ kéo khoảng cách ra, một mặt đứt quãng nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, ta là như vậy...... Ngươi coi như......"

Phản ứng thân thể Bạch Ký Lam so với tư duy của hắn càng nhanh hơn, liền bám lấy nàng.

Một lần nữa đem người ôm vào trong lòng ngực, hắn mới ý thức được chính mình làm cái gì.

Hắn vốn là đang tức giận, hắn là muốn tính sổ với nàng, thậm chí là muốn cảnh cáo xử phạt nàng.

Nhưng......


"Nàng không cần hắn" dự cảm kỳ quái như vậy vừa hiện ra, quả thực khiến cho tim hắn tựa hồ như bị cắt đi một miếng, cái gì cũng không còn lo nghĩ đến nữa.

"Coi như cái gì?" Bạch Ký Lam nghiến răng hỏi.

Coi như hắn không có tới đây?

Coi như hắn chưa từng thích nàng sao?

Coi như hắn chưa từng gặp gỡ nàng?

Sao có thể?

Trình Như Phong ngậm miệng, chỉ là thương cảm lại không nỡ xa rời mà nhìn hắn.


Bạch Ký Lam đem nàng đặt lại trên giường, lần này thực nhẹ nhàng, động tác ôn nhu, nhưng chính mình liền áp xuống, hung hăng hôn lên môi nàng.

"Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, cũng là nữ nhân duy nhất của ta. Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ coi như hết thảy mọi chuyện chưa từng phát sinh qua."

Hắn bắt lấy tay nàng, ấn ở trên đỉnh đầu, đem mặt mình dán ở trước ngực nàng, nơi trái tim đang đập thình thịch.

"Đời này, nàng cũng đừng mơ tưởng rời xa ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro