Chương 23: Cứu tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Cứu tinh


   Mạc trưởng lão đang bắt lấy hai cái chân thon dài trắng nõn của nàng kéo ra hai bên, nghe vậy cười nhạo một tiếng, "Đừng có nghĩ đến cái chủ ý gì, biết ngươi là người của Dục Linh Tông, ai còn dám để ngươi động đậy? Tóm lại chẳng qua chỉ là thải bổ, làm xong chuyện rồi nói."

   Nói xong ông ta vén lên vạt áo của mình, cởi quần xuống, lộ ra cái kia vừa đen vừa xấu lại mềm oặt.

   Trình Như Phong vừa thấy liền biết ông ta thật là một lòng chỉ nghĩ đến thải bổ luyện công kéo dài tuổi thọ, đối với nàng cũng không có cái gì ham muốn của nam nữ, nàng chỉ có thể tiếp tục nói: "Một thân linh lực của ta đều bị trưởng lão hạ cấm chế rồi, thân thể có thể cử động thì có làm được gì? Không có linh lực, ta một nữ hài tử mảnh mai như vậy, chẳng lẽ còn đánh thắng được ngài sao? Ngài để ta ngồi dậy, ta giúp ngài liếm cứng lên ...... Các sư huynh đều khen miệng lưỡi của ta thật linh hoạt nha ....."


   Mạc trưởng lão có chút do dự, nhưng lại vẫn như cũ một bên tự mình sục sục côn thịt, một bên nhìn Trình Như Phong, "Yêu nữ, không có chuyện mà ân cần, không có gian trá tức có trộm cắp. Ngươi cho rằng ta sẽ mắc mưu của ngươi sao?"

  Mở miệng là yêu nữ, lại mắng Dục Linh Tông dâm đãng, nhưng chính ông ta lúc này đây thì tính là cái gì?

   Trình Như Phong có chút không còn lời để nói, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm so miệng lưỡi ai lợi hại hơn, chỉ có thể tiếp tục giọng nói êm ái, "Đã bị như vậy rồi, ta còn có thể có chủ ý xấu gì, đơn giản chỉ là muốn trưởng lão thương xót, thải bổ xong lưu lại cái mạng nhỏ này của ta mà thôi. Chỉ cần ngài không giết ta, ta nguyện ý lưu lại hầu hạ ngài."

   Mạc trưởng lão lúc này mới cẩn thận đánh giá nữ hài tử ở dưới thân.


   Ông ta đã sống gần một ngàn năm, sớm đã qua cái thời để ý diện mạo tuổi tác của nữ nhân.

  Tu sĩ mà, bề ngoài chẳng qua chỉ là hư ảo, có quá nhiều biện pháp có thể thay đổi diện mạo, ông ta càng chú trọng chính là tư chất.

   Ông ta chú ý tới Trình Như Phong, kỳ thật cũng không phải bởi vì Phẫn Tâm Dục Hỏa, mà là bởi vì nàng là xử nữ thuần âm.

Cho dù không phải là người của Dục Linh Tông, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

   Nàng đúng lúc tu hành Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú, càng khiến cho ông ta kinh hỉ bất ngờ.

  Dục Linh Tông gì đó, chẳng qua chỉ là làm cho hành vi của ông ta càng "chính đáng" mà thôi.


   Lúc này nàng giống như một con cừu đã trụi lông nằm ở nơi đó, những sợi tóc đen nhánh hỗn độn càng làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc của nàng, cặp nhũ phong tuyết trắng bởi vì khi nãy ông ta nắn bóp mà ửng đỏ lên, hai tròng mắt ướt át tràn ngập khẩn cầu mà nhìn ông ta, có vẻ điềm đạm đáng yêu.

   Ánh mắt của ông ta thậm chí không tự giác dừng ở trên đôi môi anh đào kiều diễm của nàng.

Yêu nữ này khi nãy nói cái gì? Giúp ông ta liếm cứng lên?

   Mạc trưởng lão tưởng tượng hình ảnh cái miệng nhỏ ngậm lấy cái thứ đó của ông ta, thì nó cũng đã cương cứng lên rồi.

Nhưng ngược lại làm ông ta càng thêm bình tĩnh.

   Nàng đã không thể cử động, chỉ nói nói mấy câu, liền có thể khơi lên dục niệm của ông ta, ông ta làm sao dám cởi bỏ cấm chế?


   Mạc trưởng lão bắt lấy hai cái đùi tuyết trắng của Trình Như Phong, banh ra hai bên, nơi riêng tư kiều hoa của thiếu nữ không hề che lấp mà lộ ra ở ngay trước mắt ông ta, trắng nõn một cộng lông tóc cũng không có, hai cánh hoa hồng hào khép kín, khe hở ở giữa thấp thoáng lộ ra một màu xanh lục.

   Mạc trưởng lão nhíu mày một cái, duỗi tay qua sờ sờ, moi ra một viên hạt giống tròn vo.

   "Hạt giống Thiên Hương Đằng?" Ông ta thân là trưởng lão hội Đan sư, phân biệt linh thực xem như là kiến thức cơ bản, liếc mắt một cái liền nhận ra, ánh mắt của ông ta nhìn Trình Như Phong càng thêm khinh thường, hừ một tiếng, "Yêu nữ chính là yêu nữ, rõ ràng là xử nữ, phía dưới còn chứa thứ này. Thật là trời sinh dâm tiện, nên bị người chơi đến chết."

   Trình Như Phong cảm giác được quy đầu nóng rực của ông ta đã để ở ngay cửa hoa huyệt của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một cơn tuyệt vọng.

   Sớm biết có chuyện này xảy ra, còn không bằng lưu lại ở Thúy Hoa Phong cho Thần Huy, tốt xấu Thần Huy thật là có vài phần thích nàng.

   Nhưng thân thể sớm đã được dạy dỗ đến thành thục, lại tự động phân bố ra xuân thủy, chuẩn bị nghênh đón côn thịt đi vào.

   Trình Như Phong vừa là tuyệt vọng lại vừa là xấu hổ, bèn nhắm mắt lại, đem tâm để ngang, chết thì chết đi. Chết sớm đầu thai sớm. Chỉ là đáng tiếc một mảnh tâm ý của Phương Lưu Vân giúp nàng chạy thoát.


    Đúng lúc này, cửa phòng đóng chặt đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra.

Mạc trưởng lão cả kinh, nhảy dựng lên.

"Là kẻ nào?"

   Người đi vào là một nam nhân mặc áo đen, dáng người thon dài, mặt mày anh tuấn đĩnh đạc, biểu tình lạnh lùng, không để ý tới câu hỏi của Mạc trưởng lão, lập tức đi tới mép giường.

   "Đứng lại!" Mạc trưởng lão hoang mang rối loạn mà mặc quần áo vào, lấy ra pháp bảo của mình, "Ta rõ ràng đã lập pháp trận cấm chế, ngươi vào bằng cách nào? Ngươi rốt cuộc là người nào?"


   Nam tử áo đen không nhìn ông một cái, liếc mắt nhìn Trình Như Phong ở trên giường, môi mỏng phun ra hai chữ "Vô dụng."

Trình Như Phong:......

   Nàng chỉ là tiểu tu sĩ mới lên Trúc Cơ, đối phó với Kim Đan tu sĩ, nàng phải như thế nào mới tính là hữu dụng?

   Nam tử áo đen như là nhìn thấu tâm tư của nàng, lập tức liền trực tiếp biểu diễn ở trước mặt nàng.

   Hắn chỉ vung tay lên, một đạo kiếm quang sắc bén từ đầu ngón tay hắn bắn ra, chỉ một kiếm, liền đem Mạc trưởng lão đang cầm pháp bảo toàn bộ chém thành hai.

   Mạc trưởng lão vẻ mặt hoảng sợ, chết không nhắm mắt.

Nam tử áo đen lại vung một kiếm nữa, cả nguyên thần của ông ta cũng chém mất tiêu.


   Trình Như Phong trợn mắt há hốc mồm.

Hạt giống Thiên Hương Đằng thật vui vẻ mà nói cho nàng biết, đây là cứu binh mà nó tìm đến.

Người này hẳn là tu sĩ Dục Linh Tông.

   Nhưng nàng hoàn toàn nhìn không ra tu vi của người này, chính là nói hắn ít nhất hẳn là Kim Đan chân nhân.

Kim Đan, mà có loại kiếm thuật này...... Dục Linh Tông chỉ có một người.

Nàng từ trên giường nhảy xuống, bắt lấy quần áo của người nọ, "Sư phụ."

Nước mắt liền theo đó mà chảy ra.


   Tuy rằng nàng ở Thúy Hoa Phong 5 năm, căn bản chưa thấy qua Thương Ngô chân nhân, nhưng lúc này, nơi đây, loại tình huống này, lại là hắn tới cứu nàng...... Thật sự khiến trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khóc không thành tiếng.

   Người nọ lại trực tiếp đem quần áo kéo trở về, ghét bỏ mà nhíu mày một cái, la rầy: "Không được gọi bậy. Ta không có đồ đệ."

Trình Như Phong ngơ ngác mà chớp chớp mắt.

    Chẳng lẽ khi sư phụ ở bên ngoài hành tẩu cũng che giấu thân phận?

Nam tử áo đen cũng không cho nàng có cơ hội hỏi nhiều, xoay người liền đi.

Trình Như Phong vội vàng bắt lấy chiếc áo đạo bào mặc vào liền theo sau.


   Còn chưa có cùng ra cửa, nam tử áo đen liền không kiên nhẫn mà trừng mắt với nàng một cái, "Cứu cũng đã cứu, người xấu cũng đã chết, không có chuyện gì nữa, ngươi còn đi theo ta làm gì?"

"Nhưng......"

    Trình Như Phong chớp chớp mắt, cảm thấy hắn nói như vậy, nàng giống như đích thật không có lý do gì đi theo hắn, dù sao nàng cũng không muốn cùng Dục Linh Tông có quan hệ nữa, chia tay như vậy không hề gặp mặt là tốt nhất.

    Nhưng mà nếu không đi theo, giống như có chỗ nào không đúng.

Tuy rằng chưa thấy qua sư phụ, nhưng nàng rốt cuộc đã kêu sư phụ 5 năm.

Huống chi mới vừa rồi còn cứu nàng.


    Nàng đang do dự, nam tử áo đen hừ một tiếng, trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng, bay về hướng Tây Nam.

   Trình Như Phong cắn răng một cái, vận linh lực, lấy Thiên Hương Đằng ra, cũng đuổi theo.

Nhưng vì là kém một cảnh giới, chưa đuổi theo một lát liền không thấy người rồi.

Cũng may nàng có Thiên Hương Đằng.

    Hồi nãy nó có thể cảm ứng được linh vật ở gần đây, lúc này cũng như vậy có thể chỉ phương hướng cho nàng.

Trình Như Phong kiên trì không ngừng đuổi theo.

Linh lực không đủ liền dừng lại nghỉ ngơi một hồi, nghỉ ngơi xong rồi lại tiếp tục đuổi theo.


   Đuổi theo đứt quãng như vậy đã hơn nửa đêm, Trình Như Phong rốt cuộc cũng thấy được nam tử áo đen kia.

Hắn khoanh tay trước ngực dựa vào một cây đại thụ, giống như là cố ý đang đợi nàng.

   "Kêu ngươi không cần đi theo, còn theo ta hơn nửa đêm." Hắn cau mày, ngữ khí không vui, "Rốt cuộc muốn cái gì?"

   Nói thực ra...... Nàng cũng...... không rõ chính mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

   Cho dù Thương Ngô chân nhân là sư phụ nàng, nhưng nàng lại không muốn cùng hắn về Dục Linh Tông, rốt cuộc đuổi theo làm cái gì?

   Hay là, chỉ là...... mới vừa rồi được sư phụ cứu mà cảm động, lại lập tức bị sư phụ ghét bỏ ném xuống không cần mà khó tiếp nhận.


   Trình Như Phong mím môi, trong mắt ẩn hiện lệ quang, nhưng chỉ ấp úng kêu một tiếng "Sư phụ" rồi không biết phải nói cái gì nữa.

   Sắc mặt của nam tử áo đen càng kém "Đã nói không được gọi bậy. Ta không thu nhận đồ đệ."

   Chưởng môn nói Thương Ngô chân nhân không thích thu đồ đệ thì ra là sự thật.

Loại đồ đệ trực tiếp bị chưởng môn ném qua, hắn căn bản không nhận mà.

    Trình Như Phong nghĩ như vậy, tâm tình liền xuống dốc. Nàng gục đầu xuống, nước mắt từng giọt lớn nhịn không được, một giọt lại một giọt mà lăn ra, nhỏ xuống trên chân của nàng.

   Nàng cả người trần trụi chỉ khoác một chiếc áo đạo bào, cũng không có mang giày, cứ như vậy chạy chạy dừng dừng hơn nửa đêm, đôi chân nhỏ trắng nõn giờ lại dơ bẩn, còn có vết thương bị cỏ cây xướt rách, dính nước mắt lạnh băng hơi mặn, cả đầu quả tim đều tựa hồ muốn nhói đau một cái.


   Trình Như Phong cũng không biết khóc bao lâu, bên tai nghe được một tiếng thở dài mang chút bất đắc dĩ, sau đó cả người nàng liền bay lên không.

   Trình Như Phong sợ hãi kêu một tiếng, mới phát hiện chính mình là được nam tử áo đen ôm bay lên.

"Câm miệng." Hắn cau mày la rầy, "Bằng không ta ném ngươi xuống dưới."

   Trình Như Phong ngoan ngoãn ngậm miệng, vốn định duỗi tay ôm cổ hắn, bị hắn hung hăng trừng mắt một cái, nàng đành ôm chặt tay hắn.

   Lần này mặc kệ hắn trừng mắt như thế nào nàng cũng không buông tay.

   Nói giỡn chơi sao, ngươi bay nhanh như vậy, lại là ở giữa không trung, không thi hành động tác an toàn nào, nếu thật sự bị té xuống thì làm sao bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro