Chương 42 : Thao đến cái gì nàng cũng nói không nên lời mới được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Thao đến cái gì nàng cũng nói không nên lời mới được.

(Lúc đăng bản Convert, Yên Hoa không để ý bây giờ dịch mới biết chương này gồm 3 chương, Yên Hoa không tách ra mà đăng thành một chương, cho nên chương này hơi dài.)


   Bạch Ký Lam đè Trình Như Phong, nhưng động tác cũng không thô bạo.

   Nhưng như vậy so với khi nàng chủ động, càng có thể cảm nhận được thân thể tráng kiện cùng sức mạnh của hắn.

  Thể trọng của hắn thậm chí khiến cho Trình Như Phong có một loại cảm giác kiên định an bình.

   Nàng cùng Bạch Ký Lam song tu trị liệu một thời gian, từ nàng hoàn toàn tự động đến tự động một nửa, hiện giờ thật vất vả có thể làm cho hắn tự mình động rồi...... Hắn không nói nàng cũng muốn thử một lần.

Nàng duỗi tay ôm eo hắn.


   Vòng eo của hắn gầy nhưng rắn chắc, nàng có thể cảm nhận được cơ bắp tràn ngập sức sống dưới làn da bóng loáng của hắn, nàng nhẹ nhàng vuốt ve, yêu thích không buông tay.

  Hô hấp của Bạch Ký Lam không khỏi thô nặng thêm vài phần, hắn dùng khuỷu tay hơi nâng người lên, một mặt đánh giá Trình Như Phong, một mặt cũng làm giống như vậy, bắt đầu vuốt ve thân thể của nàng.

  Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, mặc dù đã làm nhiều như vậy, nhưng vẫn như cũ khiến cho Trình Như Phong có chút thẹn thùng, giận dỗi nói: "Nhìn gì vậy?"

  Bạch Ký Lam nói: "Ta còn chưa bao giờ như vầy mà nhìn nàng."

  "Lúc nằm thẳng là xấu nhất, có cái gì đẹp mà nhìn." Mặt của Trình Như Phong ửng đỏ, dứt khoát câu cổ hắn, đem đầu của hắn ấn lên trước ngực của mình.


  Bạch Ký Lam nghe lời mà cúi đầu ngậm lấy đầu vú màu hồng nhạt của nàng, mút liếm một hồi, mới nhẹ nhàng nói: "Nàng vẫn luôn nhìn ta nằm, cảm thấy ta có xấu không?"

  Trình Như Phong bị hắn mút liếm đến hơi ngẩng cổ, trong cổ họng tràn ra tiếng ngâm khẽ kiều mị, "Đó không giống nhau......" Nàng nói, "Ngươi đẹp như vậy, tư thế nào cũng đẹp......"

  Bạch Ký Lam cười rộ lên, thò qua hôn nàng, "Nàng cũng giống như vậy, Như Phong, ở trong mắt ta, nàng như thế nào cũng đẹp hết."

  Lời âu yếm nhỏ nhẹ so với xuân dược tốt nhất càng mê người.

   Chỗ sâu trong thân thể truyền đến từng trận ngứa ngáy trống không làm Trình Như Phong vặn vẹo cơ thể càng sát gần nam nhân trên người nàng, nàng nâng một chân lên, câu lấy đùi Bạch Ký Lam, dây dưa cọ xát, một mặt nhẹ giọng gọi tên của hắn, "Ký Lam......"


   Hắn đem mặt dán lên cần cổ nàng, hít thật sâu một hơi, "Nàng thật thơm."

  Mùi hương trên người nàng được Phương Lưu Vân cải tiến qua, bỏ đi thành phần thuốc thôi tình, nhưng lúc chính nàng động tình, mùi hương lại sẽ theo đó mà thêm nồng đậm, khiến người say mê không thôi.

  Một bàn tay của hắn vuốt ve tuyết nhũ mềm mại lại giàu co dãn của nàng, một bàn tay đi xuống, lướt qua vòng eo mảnh khảnh phủ lên hoa huyệt kiều nộn của nàng.

  "Thật nhiều nước......" Ngón tay của Bạch Ký Lam cọ cọ ở giữa khe hở ướt đẫm, hướng vô trong tìm kiếm, thịt mềm nơi hoa kính tựa hồ lập tức liền quấn chặt lấy ngón tay hắn, tham lam mà liếm mút.

Hơi thở của Bạch Ký Lam không khỏi bắt đầu thô nặng.


   Trình Như Phong ngẩng đầu lên hôn hắn, đầu lưỡi linh hoạt thò vào trong miệng hắn, liếm láp đảo quanh, khi rời khỏi, thậm chí mang theo nước bọt của hai bên kéo ra một sợi chỉ bạc sáng bóng.

  "Bởi vì ngươi đó......" Nàng thấp giọng nỉ non, từ khóe miệng hắn hôn đến cằm hắn, một đường lưu lại dấu vết ướt át mà dâm mĩ, "Bắt đầu từ lúc ngươi đè ta, nơi đó đã ướt rồi ......"

   Bạch Ký Lam tuy rằng sớm biết nàng ở chuyện tính sự thẳng thắn cởi mở, nhưng lúc này phía dưới của nàng hàm chứa ngón tay hắn, liếm hôn hắn, sắc mặt ửng hồng, mị nhãn như tơ mà nói lời khiêu khích, vẫn là làm cho hắn nháy mắt mặt đỏ lên, thậm chí cả nhiệt độ của cơ thể đều cao thêm mấy độ.

   Trình Như Phong nâng người lên, hầu như muốn dính lên trên người hắn, theo động tác của ngón tay hắn mà rên rỉ, "Uhm...... Quả thật vẫn là ôm lấy thân thể ấm áp mới thoải mái...... trước đó ...... thật là quá lạnh......"

  Chẳng những lạnh......mà còn không thể cử động......


   Bạch Ký Lam nhỏ giọng, nói: "Lúc trước thật đúng là ủy khuất cho nàng."

   "Cho nên......" Trình Như Phong đem tay hắn kéo ra, hai chân câu lấy eo hắn, hoa huyệt để ngay côn thịt sớm đã cương cứng của hắn, một mặt câu lấy cổ hắn, chiếc răng khểnh nhòn nhọn xẹt qua yết hầu của hắn, "Hiện giờ phải bồi thường cho ta thật tốt đó......"

   Bạch Ký Lam cũng không biết yết hầu của mình thế nhưng sẽ mẫn cảm như vậy, khoái ý bén nhọn giống như điện lưu, nháy mắt hầu như cả người hắn đều muốn nổ tung, côn thịt càng trướng lớn thêm vài phần, trên thân gậy gân xanh như long, huyết mạch sôi sục, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, theo bản năng ưỡn eo một cái, liền trực tiếp cắm vào hoa huyệt của Trình Như Phong, cắm đến tận gốc.

  Nháy mắt hạ thân bị lấp đầy vô tận hoan mỹ như pháo hoa nổ tung, Trình Như Phong tựa hồ ở cùng thời gian liền đến cao trào, nàng run rẩy, thét ra tiếng chói tai.

  Bạch Ký Lam vốn dĩ đối với chính mình rõ ràng khống chế rất tốt, lại vẫn như cũ bị Trình Như Phong chủ động khống chế tiết tấu nên có chút ảo não, nhìn nàng như vậy, mới cảm thấy xem như hòa nhau một lần.


   Hắn âm thầm điều tức, cố nén lại xúc động bắn tinh, không nhanh không chậm qua lại đâm vào rút ra ở trong mật huyệt tràn lan xuân thủy của nàng.

  Tay hắn còn nắm lấy khối tuyết nhũ mềm mại, nhẹ nhàng khảy khảy nụ hồng đỏ thắm đang lay động theo tần suất kích thích của hắn, chậm rãi hỏi: "Bồi thường như vậy ...... nàng có thích không?"

  Trình Như Phong còn đang ở trong vui thích của cao trào, hoa kính vô cùng mẫn cảm, côn thịt to lớn của hắn mỗi một lần đâm thọc vào rút ra, đều mang cho nàng khoái cảm thật lớn.

  Nàng chỉ cảm thấy hoa huyệt nóng đến độ sắp hòa tan ra rồi, cả người đều bị dục vọng bao phủ, căn bản không muốn để ý tới chút tâm tư này của Bạch Ký Lam, chỉ nghĩ muốn càng nhiều hơn.


  Nàng bấu chặt hai chân ở trên eo Bạch Ký Lam, làm cho côn thịt nóng rực ở trong hoa huyệt của mình cắm càng sâu, đôi mắt long lanh ánh nước lây dính tình dục nhìn hắn, kiều suyễn như lan, âm thanh mềm mại, "Thích nha. Ngươi nhanh lên nữa đi...... Ôi...... mạnh một chút...... hung hăng đâm đến hoa tâm của người ta đi......"

  Bạch Ký Lam chỉ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, thân thể không chịu khống chế mà xông thẳng về phía trước, côn thịt tiến thẳng đến tận cùng của mật huyệt, quy đầu đâm lên thịt non của hoa tâm, đâm đến thân thể Trình Như Phong run lên, nữa câu sau còn chưa ra khỏi miệng chợt đổi thành tiếng rên rỉ yêu kiều không thành âm điệu.

  Hắn sai rồi. Bạch Ký Lam nghĩ. Hắn không nên cùng nàng so đo do ai chủ động, càng không nên ở tại thời điểm này còn nói đông nói tây hỏi cái này hỏi cái kia.

  Hắn nên làm giống như suy nghĩ lúc trước của mình, sau khi có thể cử động cũng chỉ lo hung hăng thao nàng, thao đến cái gì nàng cũng nói không nên lời mới được.


  Bạch Ký Lam không hề nhẫn nại cũng không hề khống chế, nhanh lẹ thẳng tiến vào lại rút ra, mỗi một lần đều đâm thật mạnh lên hoa tâm đang run rẩy co rút.

Kịch liệt điên cuồng, vui sướng tràn trề không thôi.

  Quả nhiên ngay cả tiếng rên rỉ của Trình Như Phong đều bị hắn thao đến có chút vỡ thành mảnh nhỏ. Toàn bộ động phủ trong lúc nhất thời chỉ nghe được hơi thở thô nặng của hai người, âm thanh của hai thân thể va chạm vào nhau, cùng với tiếng nước rất nhỏ mà dâm mĩ phát ra từ chỗ hai hạ thể dính chặt lại với nhau.

  Trong lòng nàng đối với việc mất khống chế của Bạch Ký Lam còn sợ hãi, nhưng lúc này bị hắn đâm đến tâm thần run động không thôi, lại bất chấp tất cả.

  Nàng ôm sát Bạch Ký Lam, ưỡn vòng eo nghênh đón hắn thọc vào rút ra, mị thịt nơi hoa huyệt càng là xoắn lấy trói chặt, quấn lấy côn thịt của hắn kịch liệt liếm mút.

  Trong đầu Bạch Ký Lam xẹt qua một đạo ánh sáng trắng vui thích, dùng sức đâm tới nơi sâu nhất, côn thịt nhảy lên, bắn ra nồng tinh sôi trào nóng bỏng.


*******

(Tác phẩm Dục Linh Thiên Hạ - tác giả Tương Tư Dạ, dịch bởi Yên Hoa)

Chương: Chúng ta không thích hợp.


   Trình Như Phong cảm thấy, nam nhân về phía phương diện này đại khái đều có bản năng thiên phú.

   Rõ ràng đối tượng mà Bạch Ký Lam hoan ái chỉ có nàng, vả lại trước đó thậm chí cũng không thể động đậy gì được, nhưng một khi chuyển biến tốt đẹp, thật giống như không thầy dạy cũng hiểu, đem nàng thao đến chết đi sống lại.

   Sau đó nàng không nói nữa, chủ động khiêu khích trêu chọc, ở trong quá nhiều khoái cảm cao trào căn bản ngay cả ý thức cũng có chút tan rã, chỉ là theo bản năng ở dưới người Bạch Ký Lam rên rỉ thừa hoan, thậm chí căn bản đều nhớ không rõ sau đó Bạch Ký Lam lại khám phá nhiều tư thế mới.


   Nhưng bất luận nói như thế nào, đây thật là một lần làm tình vui sướng nhất của nàng từ hai đời đến nay, thật giống như mỗi một tế bào trên thân thể đều được đến khuây khoả thỏa mãn, dục tiên dục tử.

  Bạch Ký Lam cũng không giống như trước mất khống chế như vậy, thấy nàng thật là mệt đến không được, ở trong cao trào hôn mê đi, cũng ở sau khi bắn tinh xong thì ngừng lại, dịu dàng ôm nàng, để nàng ngủ.

   Trình Như Phong đối với chuyện ở phía dưới của mình ngậm lấy côn thịt của Bạch Ký Lam, ở trên người hắn ngủ thiếp đi, lại tỉnh lại, cũng coi như là quen rồi.

   Nhưng lần này có chút không giống nhau, người dưới thân là mềm mại ấm áp, ôm lấy thực thoải mái.

  Nàng cũng chưa mở mắt, liền đem hắn ôm chặt một chút nữa, còn cọ cọ trong lòng ngực hắn.

...... Giống như một con mèo nhỏ, chỉ thiếu chút không phát ra tiếng kêu thỏa mãn.

Bạch Ký Lam không khỏi cười ra tiếng, duỗi tay chậm rãi vuốt ve lưng nàng, cũng giống như vuốt ve một con mèo.


Trình Như Phong lúc này mới mở to mắt, đánh cái ngáp, "Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Không lâu." Bạch Ký Lam trả lời.

Lại nói tiếp, hắn cảm thấy thể năng của Trình Như Phong thật là không tồi, bị hắn lăn qua lộn lại lâu như vậy, mới ngủ chưa đến nửa đêm cũng đã khôi phục.

   Hơn nữa, dấu vết mà hắn lưu lại ở trên người nàng cũng phai nhạt đi rất nhiều, tiểu huyệt phía dưới càng là mềm mại chặt khít, rõ ràng bị côn thịt cương cứng thật lớn của hắn thao lâu như vậy, nhưng lúc này côn thịt đã mềm xuống nho nhỏ một cái cũng là bị bao lấy chặt chẽ đến một chút khe hở cũng không có, hắn không khỏi lại có chút ngo ngoe rục rịch.

(Thể năng gồm sức lực, tốc độ, sức chịu đựng, sự phối hợp, mềm dẻo...)


  Bạch Ký Lam hít sâu một hơi, đem xúc động kia áp xuống, ôn nhu nói, "Nàng ngủ tiếp đi, chờ trời sáng, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài. Ta mang nàng đi gặp Tông chủ."

  Trình Như Phong mơ mơ màng màng nghe được một câu "Gặp Tông chủ", tức khắc cơn buồn ngủ biến mất, trực tiếp nhảy dựng lên, "Cái gì?"

  Bạch Ký Lam buồn bực mà nhìn thoáng qua tiểu đệ đệ lại bị vứt ra nữa, được rồi, hắn cũng coi như quen rồi.

Hắn niệm thuật Thanh Khiết, đem Trình Như Phong cùng chính mình đều tẩy rửa sạch sẽ.

  Lúc tình nồng, dương tinh, xuân thủy, mồ hôi đều là tình thú, khi ôm Trình Như Phong ngủ cũng coi như là một loại thân mật, nàng đã dậy rồi, hắn có chút chịu không nổi thứ dinh dính đó.


  Đã xử lý sạch sẽ xong xuôi, Bạch Ký Lam mới nói: "Chúng ta muốn kết đạo lữ, phải cùng tông môn chào hỏi một tiếng. Phụ thân ta và sư phụ đều không còn nữa, đương nhiên là đi gặp Tông chủ."

Trình Như Phong:.........

Hắn cùng Bạch Ánh Sơn thật không hổ là huynh đệ.

Ca ca chỉ là muốn cho nàng lưu lại, đệ đệ đơn giản trực tiếp nhảy đến gặp gia trưởng kết đạo lữ.

  Trình Như Phong thở dài, ngồi ngay ngắn đoan chính, "Bạch Ký Lam, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng đã."

  Trong lòng Bạch Ký Lam có chút dự cảm khiến người không vui, nhưng thái độ của nàng nghiêm túc, hắn vẫn là gật gật đầu, "Nàng nói đi."

"Nếu kết đạo lữ, chúng ta không thích hợp." Trình Như Phong đi thẳng vào vấn đề.

Bạch Ký Lam nhìn Trình Như Phong một hồi lâu, hỏi: "Nàng không thích ta sao?"


  Ánh mắt của hắn sáng quắc, ngữ khí chân thành tha thiết, ba chữ "Ta không thích" Trình Như Phong có chút nói không nên lời.

  Thích đương nhiên vẫn là thích. Không nói cái khác, dung mạo của hắn thật đẹp, Trình Như Phong thật luyến tiếc.

  Nhưng có không nỡ đi nữa, lời cũng vẫn là muốn nói ra cho rõ ràng.

   Chỉ là nàng hơi yên lặng, Bạch Ký Lam liền nói tiếp: "Đó chính là thích. Nếu chúng ta thích lẫn nhau, thì không cần để ý người ngoài nói cái gì."

Trình Như Phong nói: "Không liên quan đến người khác, là vấn đề của chúng ta."

Lòng Bạch Ký Lam hơi trầm xuống.


  Trình Như Phong lại nói: "Bạch công tử so với ta tu hành sớm hơn, đương nhiên hẳn là so với ta hiểu rõ ý nghĩa của đạo lữ hơn. Mà không phải là đã làm qua, song tu qua, thì có thể xem như đạo lữ. Ta cảm thấy, đó thậm chí so với phu thê thế tục càng thêm thân mật, không đơn thuần chỉ là giao hợp trên thân thể. Đối với sự lý giải của đại đạo, theo đuổi ý tưởng, tín ngưỡng cùng lý tưởng...... tuy không nói hoàn toàn nhất trí, ít nhất là có thể bao dung tiếp nhận lẫn nhau. Ngươi biết xuất thân của ta, ta sáu tuổi liền đến Dục Linh Tông, từ nhỏ đến lớn......"

"Xuất thân từ Dục Linh Tông cũng là có thể luyện kiếm." Bạch Ký Lam cắt ngang lời nói của nàng.

   Hắn biết nàng nói không sai, nhưng theo bản năng mà không muốn nghe nữa. Dù sao lần đầu tiên của nàng là cùng hắn, lúc sau đều là cùng hắn, hắn hoàn toàn có thể làm như không có chuyện lúc trước.


   Trình Như Phong liền cười rộ lên, nhẹ nhàng buông tay, "Nhìn xem, kỳ thật ngươi cũng không thể hoàn toàn tiếp thu ta."

Bạch Ký Lam muốn phản bác, nhưng nhất thời lại không biết phải nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể mím chặt môi.

Hắn kỳ thật......

Hắn trước đó đích xác không chạm qua nữ nhân, nhưng đó không đại biểu là hắn ngốc.

  Trình Như Phong cùng hắn thật là lần đầu tiên, nhưng nàng cái loại thái độ thẳng thắn tự nhiên này, những cái tư thái quyến rũ vũ mị đó...... Đương nhiên cũng không có khả năng là trời sinh.

Trước khi gặp được hắn, nàng rốt cuộc là thế nào?


  Hắn biết không thể trách nàng, sáu tuổi liền đi Dục Linh Tông cái loại địa phương đó, nàng có thể làm gì được?

Nhưng......

Hắn đích thật......

Chỉ tưởng tượng đến nàng có khả năng cùng nam nhân khác, hắn cũng cảm thấy khó chịu, ngực như là nghẹn một ngọn tà hỏa.

Tiếp thu như thế nào?

Có cái nam nhân bình thường nào có thể tiếp thu?


*********

Chương: Người nàng thích, có phải là Bạch Ánh Sơn hay không?


  "Nếu có thể, ta đương nhiên cũng muốn sống ở Thiên Kiếm Tông, một nơi sạch sẽ mà lớn lên, thanh thanh bạch bạch mà tu hành." Trình Như Phong thở dài, "Ai biểu ta không có cái mệnh đó? Nói đi thì phải nói lại, nếu thật là như vậy, nói không chừng Bạch công tử cả liếc mắt cũng sẽ không liếc nhìn ta một cái."

  Nghe nàng nói như vậy, Bạch Ký Lam mới ý thức được thái độ vừa rồi của mình đích xác dễ dàng khiến người hiểu lầm, vội vàng nói: "Không, ta hoàn toàn không có ý tứ xem nhẹ nàng. Ta chỉ là..." Hắn cắn chặt răng, "Không muốn nàng cùng nam nhân khác ở bên nhau"

  Trình Như Phong chỉ là bình tĩnh mà nhìn hắn, "Ta đích thật có thể không luyện Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú, thậm chí có thể đầu nhập vào Thiên Kiếm Tông, nhưng mà...... Ngươi cũng biết đó, có kiếm ý của Tần tổ sư, có ngươi tự mình ở bên cạnh chỉ điểm cho ta, ta cũng không có tiến bộ gì, có thể thấy được ở trên kiếm đạo mặc dù là có thiên phú, chẳng qua chỉ chút ít mà thôi. Ta nếu đổi thành luyện kiếm, chênh lệch giữa ta và ngươi chỉ có càng ngày càng xa."

Bạch Ký Lam trấn an nói: "Nàng còn trẻ, không cần nóng ruột. Ta sẽ chờ nàng."


  "Chờ bao lâu?" Trình Như Phong cười hỏi, "Một năm hai năm, tám năm mười năm, cho dù là ở Dục Linh Tông của chúng ta, cũng có người bị vây khốn ở một cảnh giới vài thập niên, trên trăm năm không thể tiến thêm nữa, Thiên Kiếm Tông chỉ e càng lâu hơn. Một trăm năm sau, ta cũng không nhất định có thể kết Đan, ngươi có thể chờ không kết Anh sao?"

  Bạch Ký Lam yên lặng. Trình Như Phong nói chính là hiện thực không thể rõ ràng hơn nữa. Cho dù là Bạch gia của bọn họ, tài nguyên công pháp linh mạch cái gì cũng không thiếu, cũng có đường huynh lớn tuổi hơn hắn còn bị vây ở Kỳ Trúc Cơ.

  "Ta biết ngươi không ngại." Trình Như Phong tiếp tục nói, "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, mặc dù ngươi có thể chờ ta, tại đây dưới loại tình huống này, bị ngươi chờ mong như vậy, ta sẽ có áp lực biết bao? Hơn nữa, đổi công pháp, luyện kiếm, lưu lại... ...đều là thứ ngươi muốn, mà không phải điều ta muốn."


  Lời cuối cùng Trình Như Phong nói có chút không trôi chảy nhưng Bạch Ký Lam vẫn hiểu, hắn có chút sốt ruột mà nắm tay Trình Như Phong, "Ta cũng không phải ý tứ này... Ta chỉ là muốn cùng nàng ở bên nhau, nàng có đổi công pháp hay không, luyện kiếm hay không, đều không sao cả. Nhưng ta không muốn nàng có nam nhân khác, chúng ta giống như hiện tại, xem như tài nguyên tu hành bình thường cũng được, xem như nàng muốn thải bổ song tu cũng được, ta đều có thể......"

  Trình Như Phong mặc cho hắn nắm lấy, thậm chí một cái tay khác của mình cũng duỗi lại đây, nhẹ vỗ về ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn, lại cười cười, "Còn ta, không giống các ngươi những thiên kiêu chi tử, ta kỳ thật không có dã tâm gì, có thể sống sót thì tốt rồi. Đương nhiên tốt nhất là có thể sống được tự do tự tại, có thể đi khắp nơi xem phong cảnh, ha ha còn có mỹ thực."

  Đương nhiên nếu có thể có mỹ nhân đi cùng, kỳ thật càng tốt.

Nhưng mà những lời này nàng không nói ở trước mặt hắn.

Kết quả Bạch Ký Lam chính mình nói: "Ta có thể đi cùng nàng ....."


  Trình Như Phong vươn một ngón tay ấn lên trên môi hắn.

  "Ta biết." Nàng ôn nhu nói, "Ta biết ngươi chịu bồi ta. Ngươi muốn cùng ta ở bên nhau, ngươi rất tốt với ta, ngươi nguyện ý đem ngươi có thể cho có thể làm đều cho ta... Nhưng mà, nếu như vậy, ta xem như là cái gì? Là thú cưng ngươi nuôi sao? Cho dù ta có thể đạt tới Kim Đan, nghĩ lại một thân tu vi đều là ngươi nuôi dưỡng ra, ta ở trước mặt ngươi, còn có vị trí gì?"

Bạch Ký Lam mở miệng muốn nói chuyện, lại bị Trình Như Phong đè lại.

   Nàng thò lại gần, ở trên môi hắn khẽ hôn một cái, "Ta thật sự thật thích ngươi, Ngạo Nguyệt công tử cao ngạo xuất trần của ba năm trước cũng được, Bạch Ký Lam hiện tại cũng được, ta đều thích. Cho nên, để cho ta ở trước mặt người mình thích, giữ lại một chút tôn nghiêm, có được không?"


  Bạch Ký Lam đột nhiên liền cảm thấy yết hầu giống như bị cái gì nghẽn ở đó, tất cả lời nói đều nói không ra.

Hắn chỉ có thể duỗi tay ôm lấy nàng.

   Trình Như Phong bị hắn siết chặt đến đau, nhưng cũng không giãy giụa, cũng giơ tay ôm hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta thật là chưa từng có hy vọng xa vời có thể cùng ngươi thế nào. Ba năm trước đây, ở Cửu Trọng Sơn, ta nhìn ngươi bay đi mở cửa, thật sự thật giống như tiên trên trời, thật không ngờ rằng có một ngày có thể ôm ngươi như vậy. Mấy ngày nay... cho dù là có giận dỗi mấy ngày, ngẫm lại đều rất vui vẻ, giống như trộm tới hạnh phúc vậy...."

   Bạch Ký Lam dựa vào hõm vai nàng, nhẹ ngửi mùi thơm của cơ thể nàng, rầu rĩ nói: "Rõ ràng có thể vẫn luôn tiếp tục như vậy ....."

   Trình Như Phong trấn an mà vỗ vỗ lưng hắn, "Ngươi đừng như vậy, lại không phải sinh ly tử biệt gì. Ngươi quen biết sư phụ ta, lại biết Tông môn của ta, về sau cũng không phải không có cơ hội gặp mặt....."


  Đôi mắt của Bạch Ký Lam đột nhiên liền sáng ngời, không sai, chỉ là hiện giờ không thích hợp, cũng không phải vĩnh viễn đều không thích hợp.

Hắn vui vẻ mà nói: "Vậy chờ nàng kết Đan, ta lại đi cưới nàng?"

Trình Như Phong:......

Nàng sao cảm thấy giống như đang đào hố cho chính mình vậy?

"Đừng ngốc." Nàng vỗ vỗ Bạch Ký Lam, "Lúc này tu vi của ta mới tới đâu?"

    "Đã Trúc Cơ tầng thứ năm, thực nhanh..." Bạch Ký Lam tự ngậm miệng. Chính hắn hiểu rõ như thế nào đi nữa, thì cái tiền đề "Thực nhanh", có nghĩa là bọn họ không ngừng song tu, có dương khí nhiều như nước của hắn vẫn luôn tích lũy nhiều năm rót vào.

Nếu Trình Như Phong còn muốn vẫn duy trì loại tiến độ này, chỉ có thể tiếp tục cùng người song tu.


   Hắn lại lần nữa ôm chặt nàng, trong giọng nói thậm chí mang lên vài phần thỉnh cầu: "... Không cần cùng người khác song tu."

Trình Như Phong không nói chuyện.

Nàng đáp ứng không được, cũng không muốn lừa hắn.

Nếu chỉ từ chính tâm nàng mà nói, cũng thật không phải không tìm nam nhân thì sống không được.

  Nhưng... Nàng ở Cửu Trọng Sơn thật ra làm đủ công phu. Nhưng ai ngờ vừa ra liền gặp phải Mạc Như Hải lại bị Mặc Uyên cứu, kế hoạch giả chết bị phá hư đến không còn một mảnh.

  Ấn định thời gian, qua mấy ngày nữa sư phụ sẽ tới đón nàng, chắc là phải về Dục Linh Tông một chuyến trước đã.


   Nói chung nàng tiến vào Cửu Trọng Sơn không đi ra, nếu còn sống, cũng phải đi về báo bình an trước.

Kia khẳng định sẽ gặp lại Thần Huy, làm sao bây giờ?

Còn gặp Phương Lưu Vân.

   Nàng yên lặng khiến lòng của Bạch Ký Lam giống như chìm xuống đáy biển, yên lặng càng lâu, nó chìm xuống càng sâu, một mảnh lạnh băng.

Thậm chí so với khi hắn bị bệnh còn lạnh hơn. Lạnh đến hết mức, lại sinh ra hoả tinh. Ngọn lửa ghen ghét, một phát không thể vãn hồi.

   Bạch Ký Lam ôm Trình Như Phong, trực tiếp lại đem nàng ấn trở về trên giường, cắn răng nói: "Vừa mới còn nói thích ta, đều là giả đi?"

Mặt mày anh tuấn của hắn hầu như bị lòng đố kị thiêu đỏ, thậm chí có vài phần khát máu.


  Trình Như Phong chưa từng gặp qua Bạch Ký Lam như vậy, không khỏi sửng sốt một chút.

Nàng lại ấn sai rồi cái chốt gì rồi sao? Giờ là tình huống gì?

  Bạch Ký Lam áp tới trên người nàng, "Trong lòng nàng có phải vẫn luôn nghĩ đến người khác hay không, chỉ là gạt ta có đúng không?"

"Nói bậy gì đó?" Trình Như Phong nhíu mi, "Nào có ai khác?"

"Vậy vì sao không chịu đáp ứng ta?" Bạch Ký Lam mạnh mẽ cưỡng ép mà tách chân nàng ra.

Bọn họ trước đó làm xong không có mặc quần áo, vừa nãy cũng chỉ là tùy tiện khoác áo choàng nói chuyện mà thôi, lúc này lại quá thuận tiện.

  Hắn duỗi tay sờ lên hoa huyệt phấn hồng mềm mại giữa hai chân nàng, "Cái tiểu huyệt này lúc nào cũng chảy nước còn muốn cho ai thao?"


  Trình Như Phong có chút trợn mắt há hốc mồm. Nàng thật không ngờ tới Bạch Ký Lam thế nhưng sẽ nói loại lời này, nói lời thô tục chẳng lẽ cũng là thiên phú của chủng tộc nam nhân sao?

   Nhưng biểu tình này của nàng tựa hồ lại làm Bạch Ký Lam hiểu lầm, hắn hơi nheo mắt lại, "Bị ta nói trúng rồi chứ gì? Rốt cuộc là ai?"

   "Ngươi đừng nháo. Thật không có. Ta nói đều là sự thật." Trình Như Phong kéo tay hắn ra, giãy giụa muốn đứng lên, lại bị Bạch Ký Lam dễ dàng mà đè trở về.

Hắn đã khỏi bệnh rồi.

   Uy lực của tu sĩ Kim Đan hậu kỳ vừa dùng sức, Trình Như Phong căn bản ngay cả nhúc nhích cũng không được.


  "Bạch Ký Lam." Nàng chỉ có thể nhẹ giọng cầu xin, "Ngươi đừng như vậy, rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi muốn dọa ta à......"

   Bạch Ký Lam đè ở trên người nàng, lại rất lâu cũng không có động tác nào khác, sau một lúc mới thở dài ra, hỏi: "Có phải đại ca của ta hay không?"

Trình Như Phong căn bản phản ứng không kịp, "Quan hệ gì đến Bạch chân nhân?"

   "Người nàng thích, có phải là Bạch Ánh Sơn hay không?" Bạch Ký Lam nhấc cao giọng, lại hỏi một lần.

Trình Như Phong không thể hiểu được, "Cái gì?"

   "Thích có phải không? Từ trên đường trở về, càng thích cùng huynh ấy ở bên nhau. Cái gì muốn nhìn trời muốn ăn cơm muốn tắm rửa, chẳng qua chỉ là muốn đi ra cùng huynh ấy ở bên nhau. Cùng ta ở bên nhau thì không tình nguyện, huynh ấy tới đón nàng liền vui mừng..... Chẳng lẽ không phải thích huynh ấy sao?" Bạch Ký Lam cắn chặt răng, "Nói cái gì không thích hợp, nói cái gì muốn giữ lại tôn nghiêm, đơn giản chính là nàng thích huynh ấy lại không thể không đem thân mình cho ta, cho nên mới không chịu gả cho ta, không muốn lấy thân phận em dâu đối mặt với huynh ấy, đó mới là nàng muốn giữ lại tôn nghiêm......"


   "Bang" một tiếng, Trình Như Phong quăng cho hắn một bạt tai.

   "Nói đủ chưa? Ngươi cả ngày suy nghĩ cái gì? Đó là ca ca của ngươi! Ngươi chẳng lẽ không biết y vì ngươi làm bao nhiêu chuyện? Y thậm chí ngay cả lời đồn dương héo cũng gánh, kết quả đổi lấy ngươi ở chỗ này bịa đặt thị phi?"

   Bạch Ký Lam dừng lại nhìn nàng, cười lạnh một tiếng, giọng nói không có nóng nảy như khi nãy, nhưng trong bình tĩnh tức giận lại tựa hồ có áp lực lớn hơn, "Chỉ là ta bịa chuyện sao? Vậy vì sao nàng phản ứng lớn như vậy? Vì bênh vực cho ca ca ta? Hay là bị nói trúng mà chột dạ? Các ngươi có phải đều cảm thấy chính mình thật vĩ đại hay không, thật ủy khuất, vì ta, rõ ràng lưỡng tình tương duyệt, lại chỉ có thể mỗi người đều nhẫn nại? Nhưng mà... trách ta sao? Lúc nàng lần đầu tiên làm ta, ta ngay cả ý thức cũng không có. Nếu nàng không muốn, có rất nhiều cơ hội nói với ta, hà tất tới hôm nay còn nói lời hay ý đẹp tới lừa gạt ta? Thú vị sao?"

Trình Như Phong giật mình.

Cái hiểu lầm này thật đúng là lớn nha.


   Nàng chỉ là không muốn sớm như vậy bị trói chặt ở trên một thân cây, cũng không muốn biến thành phụ thuộc trói buộc vào ai mà thôi. Thật không ngờ tới não của Bạch Ký Lam sẽ thủng một cái lỗ lớn như vậy.

Nàng cùng Bạch Ánh Sơn?

Sao có thể sao.

   Diện mạo của Bạch Ánh Sơn tuy rằng cũng không tồi, nhưng từ lúc bắt đầu ấn tượng mà y cấp cho nàng chính là một ca ca tốt yêu thương đệ đệ, biết chiếu cố chăm sóc người, còn chỉ điểm cho nàng tu hành, so với Thương Ngô cái sư phụ kia mới ở chung chưa đến một ngày liền ném nàng đi thì càng giống sư phụ hơn.

Lưỡng tình tương duyệt? Nói giỡn chơi cái gì vậy?

Nàng nhiều lắm là cảm động những gì y làm mà thôi.


   Việc này cần thiết phải giải thích rõ ràng, bằng không nàng thật biến thành người xấu xa lừa gạt cảm tình của Bạch Ký Lam, còn khiến cho huynh đệ người ta bất hoà.

   "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. Ta cùng Bạch Ánh Sơn chân nhân thanh thanh bạch bạch, một chút quan hệ cũng không có. Ta vẫn luôn coi y là trưởng bối, hợp lại mà lừa dối ngươi càng là lời nói vô căn cứ." Nàng thở dài, "Ta xem ta nói như vậy, ngươi bây giờ đại khái cũng sẽ không tin, không bằng gọi Ánh Sơn chân nhân tới cùng nhau giáp mặt nói rõ ràng đi."

Bạch Ký Lam nhất thời không nói gì, Trình Như Phong liền lấy ra ngọc truyền tin kêu Bạch Ánh Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro