Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thú rừng đều đã tỉnh dậy . Tiếng lá xạc xào cho thấy lũ côn trùng và loài gặm nhấm đang đi . Chim chóc ríu rít trên những cành cây trên đầu . Những con khỉ nhỏ kêu chin chít và chuyền từ dây leo này sang dây leo khác để đi tìm bữa sáng.

Nhưng ngay cả những âm thanh huyên náo ồn ào đó cũng chưa bằng những tiếng nguyền rủa sống động trong ca bin chiếc xe tải . Kerry ngồi rúm mình cạnh cửa xe và nhìn gã lính đánh thuê tỉnh lại , vừa giống người vừa giống một con yêu tinh trong truyện cổ tích . Quả thực gã giống hệt một hình ảnh minh họa mà cô còn nhớ trong một cuốn truyện tranh thời thơ ấu với mái tóc lởm chởm chỉa ra tứ phía , đôi mắt quắc lên dữ tợn và cái cằm nặng nề tối sầm . Vừa làu bàu , gã vừa chúi tới trước , chống hai khuỷu tay lên đầu gối , hai bàn tay run lẩy bẩy ôm lấy đầu .

Sau một hồi lâu , gã bắt đầu lắc đầu - dường như gã đang đau đầu lắm - và nhìn Kerry bằng đôi mắt ngầu máu . Mắt gã vằn đầy những tia đỏ , chẳng kém gì bầu trời phương đông . Không nói một lời , gã lần mò tìm tay nắm cửa , xoay một cái và lăn mạnh ra ngoài .

Khi chân gã vừa đạp xuống mặt đất xanh tươi và mềm xốp như rêu , gã liền tuôn ra một tràn chưởi rủa - toàn là những lời cứt đái . Điều đó lại làm dậy lên những tiếng huyên náo của các loài hoang dã . Gã bưng lấy đầu , Kerry không dám chắc đó là động tác gã muốn giữ đầu mình đứng yên hay là muốn dứt nó ra khỏi cổ

Cô mở cửa phía bên mình . Thoạt tiên cô thận trọng nhìn xuống đất xem có rắn không đã rồi mới đặt bàn chân đi dép xăng đan xuống đất mềm và bước ra khỏi ca bin chiếc xe tải . Cô cũng nghĩ đến chuyện cầm lấy một trong mấy thứ vủ khí của gã - con dao hoặc là khẩu súng , nhung rồi lại nghĩ rằng lúc này gã chẳng thể làm hại điều gì dù chỉ là với con vật yếu đuối nhất. .

Đánh bạc sự an toàn của mình bằng quyết định ấy Kerry rón rén đi vòng quanh mũi xe và dòm sang bên kia . Gã đang đứng tựa mông vào mũi xe , chân choãi ra phía trước dường như gã đã thận trọng đặt chân như vậy và không dám nhúc nhích thêm tí nào chỉ sợ bị ngã lộn khỏi hành tinh . Nửa người trên của gã cuối gập về phía trước , hai tay vẫn bưng đầu .

Nghe thấy tiêng chân cô bước trên cỏ mềm - ắt hẳn đôi tai siêu nhạy cảm của gã cảm thâý to như tiếng cả một đoàn quân đang hành quân - gã quay đầu lại .

Trước ánh mắt nâu vàng đọc địa đó , Kerry khựng lại .

-" Tôi đang ở đâu thế này ? "Những lời cụt lủn cất lên từ một cổ họng ám khói thuốc lá và đậm đặc rượu cồn .

Cô sợ hãi đáp :

-"Montenegro ".

Hôm nay là thứ mấy ?

" Thứ ba "

-" Thế còn máy bay của tôi đâu ?"

Dường như gã nhìn cô một cách rất khó khăn . Mặt trời đã lên đến ngọn cây và càng trở nên chói chang hơn . Gã nheo nheo mắt cho tới khi gần như nhắm tịt hẳn lại . Một con chim kêu quàng quạc ầm ĩ trên đầu , gã nhăn mặt và lẩm bẩm chưởi .

-" Máy bay ?"

Máy bay . Máy bay . Phi cơ .

Khi thấy cô chỉ giương mắt nhìn lại vẻ lo lắng , gã bắt đầu lục lọi trong túi áo một cách bực tức và hiển nhiên là vu vơ . Cuối cùng gã mới móc được từ túi ngực ra một tấm vé máy bay và một thứ có vẻ như một tờ thị thực xuất cảnh chính thức . Chính quyền kỳ dị ở Montenegro này vốn rất hà tiện trong việc cấp thị thực . Chẳng mấy khi người ta cấp thị thực và một tấm thị thực còn quý hơn cả vàng . Phải mất cả đống vàng mới có thể kiếm được một tấm .

Gã vẫn vẩy tấm vé và tờ thị thực vào mặt cô :

-" Lẻ ra mười giờ đêm hôm qua tôi phải có mặt trên chuyến bay này "

Kerry nuốt nước bọt . Gã sẽ rất bực tức đây . Cô cố thu hết can đảm trước cơn thinh nộ của gã . Tuy nhiên , cô ra vẻ thản nhiên ngã đầu về sau mà nói :

-"Xin lổi . Ông bị lở chuyến bay ấy ."

Gã chậm rãi quay lại , vì thế đập vai vào chiếc xe tải và nhìn cô chầm chầm một cách thù địch khiến trong lòng cô run lên :

"Có phải cô đã làm cho tôi lở chuyến bay không ?"

Cô thận trọng bước lùi lại một bước :

"Tự ông muốn đi với tôi chứ ."

Gã bước tới một bước vẻ đe dọa :

"Thưa bà , bà sẽ chẳng được sống lâu thêm mấy nữa đâu . Nhưng trước khi giết bà tôi muốn biết - chỉ là tò mò thôi - vì sao bà lại lưà tôi ?"

Cô chỉ ngón tay vào gã buộc tội :

"Ông say mèm .

Tôi sẽ còn ân hận điều đó cho tới chết .

Làm sao tôi biết được là ông sắp lên máy bay kia chứ ?

Tôi không nhắc đến chuyện đó sao ?"

"Không ."

"Nhất định là tôi đã nói với cô rồi "- Gã nói và khăng khăng lắc đầu .

"Ông không nói ."

Gã nheo mắt và nhìn cô vẻ buộc tội :

"Cô không chỉ là một con đĩ . Cô là một con đĩ dối trá ."

Kery kêu lên mặt nóng bừng :

"Tôi không là con đĩ , cũng không nói dối ."

Ánh mắt khinh ghét đó nhìn cô từ đầu đến chân, nhưng lần này không phải cái nhìn thưởng thức như ở trong cantina, ánh mắt đó giờ đây đầy khinh miệt . Cái nhìn của gã khiến cho cô cảm thấy rõ ràng gã đang buộc tội mình . Dưới ánh sáng ban ngày , chiếc áo rẻ tiền và không vừa naỳ trông chẳng hề duyên dáng chút nào .

Gã nhạo báng hỏi :

Cô quảng cáo ra sao ?

Tôi không quảng cáo .

Vậy ra bên nước nhà công việc tồi tệ quá nên cô phải sang đây kiếm ăn sao ?

Nếu như Kerry không quá khiếp sợ vì cái mảnh liệt tiềm ẩn khiến các bắp thịt của gã cuộn lên một cách vô thức như vậy có lẻ cô đã bước tới và tát vaò mặt gã . Nhưng cô không xòe tay để tát mà chỉ nắm chặt lại hai bên mình .

Cô nghiến răng nói :

"Tôi không phải là một con đĩ . Tôi chỉ cải trang thành một con điếm để lọt vào cái quán bar ấy và nhặt lấy ông mà thôi ."

" Với tôi thì việc làm ấy nghe giống như việc làm của một con đĩ ."

"Ông im đi . Không được nói thế nữa "- Cô kêu lên tức giận vì sự đánh giá vô trách nhiệm đó cũng như những lời nói thực sự mà gã vừa nói ra - Tôi cần ông phục vụ

Gã nhìn xuống chiếc quần dã chiến của mình - khóa vẫn còn mở tung , thắt lưng chưa thắt lại treo lỏng lẻo trên hông :

" Tôi nghĩ là cô đã được phục vụ ."

Kerry đỏ bừng khắp người .Dường như toàn bộ máu trong người cô đã dồn lên đầu và đang đập thùm thụp trên sọ cô. Cô không thể nhìn vào ánh mắt chế nhạo của gã thêm được tí nào nữa , đành quay sang chổ khác .

Gã cười nhạo báng :

"Tôi chẳng nhớ gì cả . Còn cô ?"

Cô kêu lên :

"Ông thật ti tiện ."

" Ầm ỉ quá hả ?" Gã xoa cằm - Giá mà tôi nhớ đươc tí gì .

"Chúng ta chẳng hề làm điều gì cả , ông lầm rồi ."

"Không ư ?"

"Dĩ nhiên là không ."

"Vậy cô chỉ muốn nhìn thôi chớ không muốn sờ à ?"

"Không ."

"Vậy thì tại sao quần tôi lại bị mở khóa ."

Cô bùng lên:

"Tôi phải mở khóa ra để lấy khẩu súng của ông . Tôi không muốn ông giết tôi ."

Gã cân nhắc :

"Đó cũng là một khả năng . Nhưng có lấy khẩu súng hoặc con dao đi thì điều đó cũng không ngăn được tôi giết cô . Chỉ bằng hai tay không tôi cũng giết cô một cách dễ dàng . Tuy nhiên tôi vẫn muốn biết tại sao cô lại muốn giữ tôi không cho lên chuyến bay đó . Cô làm việc cho chính phủ Montenegro à ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro