11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Lời này của Đoàn đại nhân đúng là già mồm át lẽ phải.''

Ba người đang giằng co, đột nhiên ở đầu cầu thang truyền đến một tràng âm thanh quen thuộc, tất cả mọi người đều nhìn theo nơi phát ra tiếng, Tần Tiêu Hiền một thân quân trang chậm rãi bước tới, nhìn Đoàn Quốc Lâm hơi gật đầu.

Đoàn Quốc Lâm lạnh lùng nhìn cậu ấy, chỉ có thể thu súng lại: ''Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Tần đại nhân à.''

Đoàn Quốc Lâm thu súng, Dương Cửu Lang cũng thu lại, Tần Tiêu Hiền ung dung bước tới, chặn trước mặt Trương Vân Lôi: ''Năm đó con của ông không phân biệt tốt xấu ra tay trước làm sư ca tôi bị thương, sao bây giờ lại biến thành tất cả đều là lỗi của sư ca tôi rồi?''

Đoàn Quốc Lâm lạnh lùng nhìn cậu ấy mà nói không ra lời, Tần Tiêu Hiền lại nói: ''Vả lại, con của ông là cái loại gì chính ông biết rõ nhất, anh Cửu Lang của tôi không giết hắn cũng tự sẽ có người giết hắn, chẳng qua người kia mượn dao giết người, ngồi chờ gặt hái ngư ông đắc lợi thôi, ngay cả việc này mà đại nhân cũng nhìn không ra hay sao?''

Đoàn Quốc Lâm không phản bác được, đúng là ông ta không tìm ra được thủ phạm nên mới trút hết cơn giận lên bọn họ, nhưng nếu tính kỹ lại thì con của ông ta cũng chính xác là chết dưới tay bọn họ, đối với điều đó, Đoàn Quốc Lâm cho rằng ông ta không sai, lạnh lùng ném một câu: ''Cậu đừng có ngụy biện thay cho bọn chúng.''

Lúc này Mạnh Hạc Đường sau tấm bình phong bước tới, hai tay chắp lại hơi cúi đầu với ông ta, mỉm cười lễ độ: ''Đoàn đại nhân, tốt xấu gì đây cũng là địa bàn của Hạc môn tôi, cho tôi chút mặt mũi, hôm nay chuyện này đến đây thôi, đánh nhau chẳng có lợi cho người nào cả.''

Đoàn Quốc Lâm nhìn anh, ông ta cười cười: ''Mạnh đường chủ cũng ở đây à, còn ai nữa ra đây hết đi.''

Quách Kỳ Lân nghe vậy thì bước ra khỏi tấm bình phong, nhìn ông ta nhẹ gật đầu, kính cẩn nhưng không mất đi vẻ giận dữ, cậu ấy gọi: ''Đoàn đại nhân.''

''Thiếu bang chủ.'' Đoàn Quốc Lâm hơi nhíu mày, cười nhìn họ: ''Được lắm, Vân Hạc Cửu Tiêu còn cả Thiếu bang chủ cũng đều tới đông đủ!''

Quách Kỳ Lân vẫn cười lễ phép: ''Đại nhân, gần đây cũng sắp đến Trung thu rồi, sư huynh đệ chúng tôi cùng nhau sum họp đoàn viên, chẳng thể nào ngay cả chuyện này mà đại nhân cũng không châm chế chứ?''

''Thiếu bang chủ nói như vậy mới là già mồm át lẽ phải đấy!'' Đoàn Quốc Lâm biết rõ tình huống bây giờ gây bất lợi cho ông ta, nhưng vẫn không cam tâm, cười nhạt nói: ''Nói thế nào thì Bắc Kinh cũng là khu vực dưới quyền của tôi, bọn họ gây rối ở Minh Nguyệt Lâu, tôi không thể không bắt bọn họ về hỏi tội.''

Đúng là biết kiếm chuyện, Quách Kỳ Lân hơi nhíu mày, cười ra vẻ hối lỗi: ''Anh em trong nhà đùa giỡn với nhau thôi, nể mặt bố tôi, Đoàn đại nhân giơ cao đánh khẽ tha cho chúng tôi đi nhé?''

Đoàn Quốc Lâm biết tình huống trước mắt là không thể nào dẫn bọn họ đi được, nhưng cũng không dễ dàng buông tha cho họ như vậy: ''Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tôi cũng chỉ làm việc theo quy tắc, nể mặt ai cũng đều vô dụng.''

Lời này vừa nói ra, Tần Tiêu Hiền đứng dậy: ''Nếu đã vậy, vậy thì chỉ có thể xin đại nhân nể mặt bố tôi, chuyện này giao cho tôi giải quyết đi.''

Chung quy Đoàn Quốc Lâm không dám cứng đối cứng với họ, hơn nữa năm đó bố của Tần Tiêu Hiền còn là người lãnh đạo trực tiếp của ông ta, đành phải cười cười: ''Đương nhiên tôi không dám không nể mặt cụ ông bên nhà, vậy thì giao cho Tần đại nhân giải quyết đi, hi vọng đại nhân đừng vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp.''

Tần Tiêu Hiền gật đầu mỉm cười: ''Tất nhiên rồi.''

Đoàn Quốc Lâm nhìn cậu ấy, thu khẩu súng lại bên hông, lại nhìn về phía Trương Vân Lôi, lạnh lùng nói: ''Trương Vân Lôi, nếu đã về rồi thì đừng đi nữa, chuyện này dồn nén bao nhiêu năm rồi, cũng đến lúc nên tính sổ.''

Trương Vân Lôi hơi rủ mắt, Đoàn Quốc Lâm quay người định đi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ông ta hơi nghiêng đầu, cười nói: ''À phải rồi, thay tôi hỏi thăm sức khỏe Quách bang chủ, gần đây nghe nói sức khỏe của Quách bang chủ không được tốt lắm, vừa hay nhà tôi có một gốc sâm lâu năm, để sai người hầu đưa tới, tỏ chút lòng thành.''

Thoáng chốc mọi người đều nhíu chặt mày, Đoàn Quốc Lâm quay đầu mỉm cười nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, cất giọng nói: ''Cho dù sâm núi của Mạnh đường chủ có tốt đi nữa, chung quy vẫn không bằng những vật quân dụng của chúng tôi, dù sao cũng là do cấp trên thưởng, tóm lại là hơn người bình thường nhiều.''

Ông ta là đang nhắc nhở, anh là dân, ông ta là quan, ánh mắt Mạnh Hạc Đường hơi hiện lên chút thịnh nộ, cuối cùng anh vẫn phì cười, nhẹ gật đầu với ông ta: ''Đồ của đại nhân tất nhiên là tốt nhất.''

Đoàn Quốc Lâm trừng mắt liếc anh, quay người sải bước rời đi, mọi người thấy ông ta đã đi, đột nhiên Dương Cửu Lang nhớ ra chuyện gì, vội giữ chặt lấy tay Trương Vân Lôi hỏi: ''Em hứa cái gì với ông ta rồi?''

Mọi người nghe hắn hỏi thì đều hốt hoảng, Trương Vân Lôi vụng trộm liếc nhìn hắn, không nói gì, quay đầu gọi Tần Tiêu Hiền.

''Dạ, sư ca!'' Tần Tiêu Hiền vội đáp.

Trương Vân Lôi không kịp ôn chuyện với cậu ấy mà hỏi thẳng: ''Sao cậu lại xuất hiện ở đây?''

Tần Tiêu Hiền thấy cậu thì rất vui, không thu lại nổi nụ cười trên mặt, thấy cậu hỏi, cậu ấy đưa mắt nhìn Mạnh Hạc Đường: ''Mạnh ca cử người đi báo tin cho em.''

Trương Vân Lôi nghe vậy thì sững sờ, nhíu mày quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạc Đường: ''Anh đã biết trước là Đoàn Quốc Lâm sẽ tới à?''

Mạnh Hạc Đường thở dài khe khẽ, gật đầu nói: ''Lần trước phục vụ nói với anh, có bạn cũ đến, anh đoán ngay là em, vội vàng chạy tới đây, chính là vì sợ Đoàn Quốc Lâm sẽ ra tay với em.''

Nói rồi lại đi tới bên cạnh Tần Tiêu Hiền, anh tiếp tục: ''Em nói muốn hẹn gặp Cửu Lang ở chỗ của anh, anh sợ Đoàn Quốc Lâm ra tay với em, Cửu Lang lại đánh nhau với ông ta, bây giờ cũng chỉ có mình lão Tần là tạm thời có thể sử dụng thân phận để chèn ép ông ta một chút, cho nên mới gọi cậu ấy tới.''

Trương Vân Lôi nghe vậy, bỗng nhiên phản ứng kịp, nhíu mày hỏi với vẻ không chắc: ''Chẳng lẽ chỗ của anh vẫn luôn bị ông ta theo dõi?''

Mạnh Hạc Đường còn chưa trả lời, Quách Kỳ Lân đã cười khẩy: ''Đâu chỉ chỗ này của Mạnh ca, Đức Vân Xã cũng vậy.''

Tần Tiêu Hiền cũng thở dài: ''Tiêu môn của em cũng thế.''

Trương Vân Lôi thoáng nhíu mày, lại nhìn về phía Dương Cửu Lang, Dương Cửu Lang hiểu ý, hắn hừ lạnh một cái: ''Ông ta không có cái gan đó.''

Trương Vân Lôi nhíu thật chặt mày nhìn bọn họ, đột nhiên có một chốc lát cậu cảm thấy.

Có lẽ Đức Vân Xã từ trước đến giờ chưa từng bị giải tán...

Trương Vân Lôi nhìn họ với vẻ không hiểu, nếu tất cả mọi người đều vì Đức Vân Xã, tại sao còn nói không thể quay về?

Trương Vân Lôi nhìn họ rồi hỏi: ''Nếu đã vậy, sao mọi người còn gọi em về? Sao không về thẳng Đức Vân Xã đi?''

Tần Tiêu Hiền thở dài hơi nặng nề, giải thích với cậu bằng vẻ mặt khó xử: ''Anh, anh không hiểu đâu, giới quan chức rất đen tối, chuyện ai lên ai xuống là rất khó đoán trước được, hôm nay có thể ông ta nể chút tình mọn này của bố em, nhưng hôm khác cũng chẳng sợ trở mặt với em, em mong anh có thể hiểu được, so với ông ta, em chỉ là một quan chức nhỏ nhoi mà thôi, em không sợ chết, nhưng em không thể không suy nghĩ cho anh em cấp dưới, họ cũng còn phải dựa vào em để ăn cơm mà.''

Mạnh Hạc Đường cũng tiếp lời: ''Đúng như những gì lão Tần nói, dù sao anh cũng là một người làm ăn, mọi thứ đều phải nhìn sắc mặt của quan chức, thực lực của Hạc môn bọn anh là yếu nhất, ông ta còn muốn chiếm đoạt việc kinh doanh của Hạc môn, nhiều năm qua anh cũng chỉ có thể tốn sức đấu trí với ông ta, nhưng cũng không có cách nào bắt bí được ông ta cả, ngày nào mà Đoàn Quốc Lâm còn chưa từ chức thì Hạc môn của anh cũng chỉ có thể bị giẫm dưới chân.''

Trương Vân Lôi rủ mắt, tất nhiên là cậu hiểu cho họ, dù sao thân phận của Mạnh Hạc Đường và Tần Tiêu Hiền đều không thể không nhìn sắc mặt ông ta, nghĩ đến đó, Trương Vân Lôi cũng gần như hiểu ra, lại quay đầu nhìn về phía Dương Cửu Lang, cười khẩu: ''Vậy còn anh? Cửu môn của anh dù sao vẫn không sợ Đoàn Quốc Lâm nhỉ?''

''Mặc dù Cửu môn của tôi đi con đường hắc đạo, nhưng cũng không thể lật mặt với quan chức.'' Dương Cửu Lang nhíu mày, trong giọng nói chất chứa sự không cam lòng.

''Nhưng anh cũng đâu có sợ lật mặt với ông ta!'' Trương Vân Lôi nhìn hắn, lạnh giọng nói.

Dương Cửu Lang thở dài, giải thích với cậu: ''Từ trước đến giờ cơ quan hành chính kiểm tra hắc đạo rất nghiêm ngặt, mặc dù ông ta kiêng dè thế lực của Cửu môn, nhưng vẫn luôn nghĩ trăm phương ngàn kế để trừ khử Cửu môn, huống chi là tôi đã giết Đoàn Dục Văn, có lẽ ông ta quá thù hận tôi nên mới nghiêm lệnh loại trừ, nếu tôi còn dính líu quan hệ gì với Đức Vân Xã, ông ta sẽ không từ bất cứ giá nào cũng phải diệt trừ Đức Vân Xã.''

Mọi người nghe thấy vậy, không hẹn mà cùng cúi đầu che giấu ánh mắt của mình, trong những người này, hoặc là trong tất cả mọi người, chỉ có mình Dương Cửu Lang là không biết giao ước giữa Trương Vân Lôi và Đoàn Quốc Lâm năm đó.

Mạnh Hạc Đường trước một bước, anh nhìn Trương Vân Lôi: ''Vì sao tất cả mọi người đều muốn chờ em về, là vì chỉ có em mới có thể giải trừ được mối nguy của Đức Vân Xã, tất cả bọn anh đều có thể cứu được Đức Vân Xã, nhưng cứu được tất cả bọn anh lại chính là Trương Vân Lôi em.''

Tất nhiên Trương Vân Lôi hiểu ý của anh, cúi đầu âm thầm siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: ''Mọi người nhất định phải ép buộc em sao?''

Quách Kỳ Lân sợ cậu không kiềm chế được nỗi lòng, vội vàng bước tới giải thích: ''Không ai muốn ép cậu hết, bọn con cũng là vì Đức Vân Xã, cũng là vì giúp cậu giải khai khúc mắc của mình, cậu à, sáu năm trước, cậu thật sự cam tâm sao?''

Câu nói này thật sự đâm vào câu chuyện cũ cậu không muốn đề cập nhất trong lòng, Trương Vân Lôi cũng không quan tâm nhiều như vậy, tức giận nên không nghe lọt bất kỳ điều gì, cậu nhìn họ, phút chốc kích động giận dữ gào lên: ''Các người đều giấu diếm tôi, đều gạt tôi, ép tôi nhớ tới chuyện mà tôi liều mạng muốn quên đi, các ngươi gọi cái này là giúp tôi sao?''

Mạnh Hạc Đường nhíu chặt mày, đã sớm đoán được là cậu sẽ nổi giận: ''Bọn anh không lừa em, Đoàn Quốc Lâm đến đây vì em, nếu em không xuất hiện, hắn không có lý do nào để khơi lại chuyện cũ, mãi mãi chỉ sẽ dùng quyền lực để chèn ép chúng ta, chúng ta đã nhịn đủ rồi, tin rằng em cũng vậy, hiện tại thế lực ở khắp nơi đều đang nhìn chằm chằm vào Đức Vân Xã, Đức Vân Xã cần chúng ta, Biện nhi, không phải là bọn anh không quay về, mà là bọn anh không thể quay về!''

Mạnh Hạc Đường nói, anh vịn lấy vai cậu, nhỏ giọng: ''Giao ước năm đó, đè mọi chuyện xuống, hiện tại nếu bọn anh muốn trở về, bước đầu tiên nhất định là phải phá vỡ cái giao ước đó, sau đó kéo Đoàn Quốc Lâm xuống khỏi vị trí quan chức.''

Trương Vân Lôi cúi đầu không nói gì, Mạnh Hạc Đường thở dài, khôi phục lại âm lượng bình thường, anh tiếp tục: ''Dã tâm của ông ta từ trước đến giờ không chỉ có một chút như chúng ta nhìn thấy, mấy năm nay ông ta kiêng dè sư phụ nên không dám lỗ mãng, lần này sư phụ ngã bệnh, ông ta đã không còn coi chúng ta ra gì nữa, Đức Vân Xã bị thế lực khắp nơi săm soi, ông ta còn ước gì Đức Vân Xã gặp đại nạn này, Biện nhi, chúng ta đều đã chịu đủ khoảng thời gian bị người khác giẫm đạp dưới chân rồi, câu nói kia rất đúng, việc này đã đè ép nhiều năm như vậy rồi, đã đến lúc nên tính tổng nợ, chúng ta đều muốn tranh giành chút hơi thở cho Đức Vân Xã, tranh giành một hơi thở cho em.''

Dương Cửu Lang nhìn họ, hắn hơi nhíu mày, có vẻ như nghe hơi không hiểu bọn họ đang nói gì?

Trương Vân Lôi hiện tại hoàn toàn hiểu hết, sáu năm trước, Đoàn Dục Văn vì cậu mà bị Dương Cửu Lang bắn chết, Đoàn Quốc Lâm ghi hận trong lòng đối với cậu, chỉ vì không thể không nể mặt sư phụ, chính cậu cũng chịu nhường bước rời đi, Đoàn Quốc Lâm mới bằng lòng bỏ qua, nhưng đây chỉ là tạm thời, nhiều năm qua ông ta chèn ép bốn môn, ông ta vẫn đang tìm cơ hội báo thù, mà bây giờ cậu làm trái với giao ước, quay lại Đức Vân Xã, bốn môn cũng làm trái với giao ước, lần nữa tụ họp lại, Đoàn Quốc Lâm đã tìm được cơ hội để nhắc lại chuyện cũ, bây giờ Đức Vân Xã thường xuyên phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng chiến đấu với thế lực ở khắp nơi, cần lực lượng của cả bốn môn, nhưng nếu bốn môn muốn hợp lại lần nữa thì nhất định phải giải quyết Đoàn Quốc Lâm.

Đồng thời nhìn tình thế này, sư phụ bị bệnh, thế lực ở khắp nơi muốn thôn tính Đức Vân Xã, Đoàn Quốc Lâm cũng muốn từ đó mà cản đường, hoặc góp gió dẫn cháy, có lẽ mục đích của ông ta không chỉ có một, không phải giết Dương Cửu Lang, cũng không phải giết cậu, mà là muốn hủy diệt toàn bộ Đức Vân Xã!

Hóa ra cuộc chiến này chưa từng dừng lại, chỉ là tạm dừng, cái chết của Đoàn Dục văn chính là dây dẫn nổ, cậu rời đi chính là van tăng áp, còn Dương Cửu Lang và những người khác thì giống như những viên đạn đã được lắp vào súng suốt sáu năm nay, sư phụ vừa đổ bệnh tựa như một mồi lửa, dây dẫn nổ vẫn luôn ở đó, đạn cũng đều đã lên nòng chờ đợi, nếu van tăng áp mở ra thì cuộc chiến mà Đoàn Quốc Lâm mong chờ sáu năm nay cũng sẽ bắt đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro