18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dao của Trần Hoa sắp đâm đến Tần Tiêu Hiền, bấy giờ đột nhiên có một thanh bán nguyệt đao từ chân trời bay tới, Trần Hoa nghe thấy tiếng động, bỗng ngẩng đầu lên, lập tức giật mình, vội vàng cầm dao chặn lại, thoáng chốc đánh nó văng ra nửa mét, bán nguyệt đao bay trở về đường cũ, rơi vào trong ta một người mặc trường sam màu trắng trên nóc nhà cách đó không xa.

Trần Văn Hưng và Trần Hoa đồng loạt nhìn theo, chỉ thấy hai tay cậu ta cầm bán nguyệt đao, dưới ánh trăng, vệt sáng sắc bén xẹt qua lưỡi đao rơi lên mũi đao.

Người áo trắng nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống trước mặt bọn họ, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Tần Tiêu Hiền đang bị thương ở sau lưng, thoáng chốc nhíu chặt mày lại, bỗng quay đầu qua, ánh mắt đột ngột lộ ra sát khí, nhanh chóng lao về phía Trần Hoa, Trần Hoa không kịp né, người áo trắng từng bước ép sát, hai thanh đao chuyển động nhanh nhẹn, không nhìn rõ động tác, cắt nát quần áo của Trần Hoa, lại chẳng hề làm cậu ta bị thương.

''A Hoa!''

Trần Văn Hưng hoảng hồn la lên, móc súng ra bắn về phía người áo trắng, người áo trắng xoay người tránh đi, nhân lúc hai người không chú ý, quay người đỡ Tần Tiêu Hiền từ dưới đất dậy, nhẹ nhàng nhảy lên tường viện, biến mất khỏi tầm mắt.

Trần Hoa nhìn ngực áo bị cắt nát, nghĩ mà thấy sợ, hít sâu vài hơi, hỏi: ''Anh, người vừa rồi là ai vậy?''

''Bán nguyệt đao?'' Trần Văn Hưng nhíu chặt mày, đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với vẻ sâu xa: ''Nghe nói, trước đây Tần Tiêu Hiền từng có một cộng sự, tên là Mai Cửu Lượng.''

Trần Hoa thì chưa từng nghe nói tới người đó, chợt kéo mảnh rách trên ngực áo lại, hơi áy náy cúi đầu: ''Anh, rất xin lỗi, em phá hỏng rồi.''

''Không phải vấn đề ở cậu.'' Trần Văn Hưng nhàn nhạt an ủi cậu ta, nhìn về hướng mà hai người kia đã biến mất, cau mày nói: ''Tới không đúng lúc!''

Cổng Minh Nguyệt Lâu, Mai Cửu Lượng nhẹ nhàng thả Tần Tiêu Hiền xuống, bước tới gõ cửa, đang định quay người rời đi, Tần Tiêu Hiền chậm rãi mở mắt ra, nương theo ánh trăng nhìn bóng lưng người kia, yếu ớt khẽ gọi.

''Cửu Lượng...''

Mai Cửu Lượng không quay người lại, cậu ấy chỉ nghiêng đầu mỉm cười với cậu, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, lại biến mất trong ánh trăng sáng.

''Cửu Lượng!'' Tần Tiêu Hiền cuống quít vùng vẫy muốn đứng lên.

Lúc này Dương Cửu Lang ra mở cửa, thấy Tần Tiêu Hiền khắp người toàn là máu, hắn kinh ngạc kêu lên: ''Lão Tần! Xảy ra chuyện gì vậy!''

Mọi người nghe thấy tiếng la của hắn, rối rít chạy tới, khi nhìn thấy Tần Tiêu Hiền thì cũng hoảng hồn, Trương Vân Lôi thấy cả người cậu ấy toàn là máu, lập tức hít một hơi, vội vỗ vai Dương Cửu Lang và Quách Kỳ Lân: ''Mau khiêng cậu ấy vào đi!''

Mạnh Hạc Đường cũng không còn bình tĩnh, vội dẫn họ tới phòng khách, Dương Cửu Lang cõng cậu ấy lên, Quách Kỳ Lân ở phía sau đỡ cậu ấy, hai người hợp sức đưa cậu ấy đến một phòng dành cho khách, Dương Cửu Lang cố gắng hết sức nhẹ chân nhẹ tay đặt cậu ấy lên giường.

Tần Tiêu Hiền mở hờ mắt, nhìn rõ Dương Cửu Lang, yếu ớt đưa tay muốn túm tay áo Dương Cửu Lang: ''Anh...''

Dương Cửu Lang không chú ý là cậu ấy đang nói chuyện, hắn vội chạy ra cửa, đi gọi Châu Cửu Lương: ''Cửu Lương đâu rồi? Mau tới đây đi!''

Còn chưa dứt lời, Mạnh Hạc Đường đã kéo Châu Cửu Lương tới, vừa đi vừa nói với cậu ta: ''Lão Tần bị thương rồi, em mau đi xem thử đi.''

Châu Cửu Lương vừa nằm lên bàn đang ngủ ngon lành, bị đánh thức nên còn khó chịu, nghe nói có người bị thương, lập tức tỉnh táo lại, bước nhanh đến bên giường, thấy trên quân trang của Tần Tiêu Hiền có tới mấy lỗ thủng, cau mày nói: ''Vết thương do đạn bắn?''

Cánh tay phải của cậu ấy trúng hai phát đạn, vai phải còn bị bắn thủng, phần bụng cũng có xước da, vết thương quá sâu, máu liên tục tuôn ra ào ạt, Châu Cửu Lương khẽ thở dài, vẫn dùng giọng điệu như chết rồi, xắn tay áo lên để lộ ra hai tay, bình tĩnh dặn dò mọi người: ''Tiên sinh, tìm hòm thuốc tới đây, không có hòm thuốc thì lấy kim chỉ vá quần áo tới, và một ngọn nến, thêm một chậu nước nóng, Đại Lâm, Cửu Lang, hai người giúp em đè cậu ấy lại, em phải lấy viên đạn ra cho cậu ấy.''

Có hòm thuốc nhưng không có thuốc tê, cũng không kịp đi tìm, Tần Tiêu Hiền cứ sống sờ sờ như vậy bị hai người đè xuống lấy đạn ra, lại khâu thêm mấy mũi, trong cả quá trình đó cậu ấy đã ngất lên ngất xuống mấy lần, lại thêm mấy lần đau đến mức tỉnh lại, mất công mất sức hết một buổi, cuối cùng cũng băng bó vết thương cho cậu ấy xong.

Giờ phút này Tần Tiêu Hiền vẫn tỉnh táo lại vì đau đớn, đầu chảy đầy mồ hôi, bờ môi trắng bệch không ngừng run lên, mọi người khuyên cậu ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút, nhưng làm thế nào Tần Tiêu Hiền cũng không chịu nhắm mắt, cậu khó khăn thở hổn hển mấy cái, giơ tay trái còn có thể động đậy lên, móc ra một phiến lá phong dính máu từ trong túi, run rẩy đưa cho họ.

Mọi người không khỏi nhíu chặt mày, Quách Kỳ Lân nhận lấy lá phong, mũi bỗng nhiên chua xót, phút chốc cậu ấy rưng rưng nước mắt, nghiến chặt hàm răng ân hận hỏi: ''Lão Tần, cậu đã gặp ai vậy? Có phải Đoàn Quốc Lâm không!''

Tần Tiêu Hiền mở miệng, yếu ớt đến mức không có cách nào phát ra tiếng, Mạnh Hạc Đường vỗ vãi Quách Kỳ Lân, an ủi cậu ấy: ''Đoàn Quốc Lâm không thể không kiêng dè thân phận của lão Tần, có lẽ không phải là ông ta đâu, em khoan hẳn hỏi, để lão Tần nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi.''

Quách Kỳ Lân nhíu chặt mày, nhẹ gật đầu, Tần Tiêu Hiền vẫn không chịu nhắm mắt, khăng khăng mở miệng muốn nói chuyện, dốc hết sức mới phát ra được tiếng: ''Cửu Lượng, Cửu Lượng quay về rồi...''

''Cửu Lượng?'' Mọi người chợt giật mình, trước kia khi Đức Vân Xã còn chưa giải tán, Mai Cửu Lượng đã đi rồi, nhiều năm như vậy, ngọai trừ ngày lễ tết cậu ấy cử người đưa thư tới cho sư phụ thì còn lại căn bản không hề có chút tin tức nào.

Dương Cửu Lang nhíu chặt mày, nằm ngoài người bên giường cậu ấy, hỏi: ''Cửu Sáng đã rời đi nhiều năm như vậy rồi, cậu không nhìn nhầm chứ?''

Tần Tiêu Hiền kéo lấy tay hắn, chật vật lắc đầu: ''Em, em không nhìn nhầm, đúng là Cửu Lượng, cậu ấy về rồi, là cậu ấy đã cứu em.''

Quách Kỳ Lân nghe vậy thì định xông ra cửa: ''Em đi tìm cậu ấy.''

Trương Vân Lôi vươn tay cản cậu ấy lại, lắc đầu: ''Đừng đi, năm đó Cửu Lượng quyết tâm muốn rời nên mới có thể ra đi lặng lẽ không lời từ biệt, nếu bây giờ cậu ấy vẫn không muốn ra mặt thì chúng ta vẫn nên tôn trọng quyết định của cậu ấy đi.''

Trương Vân Lôi nói xong, bước đến bên giường của Tần Tiêu Hiền, đưa tay nhẹ nhàng vịn vai cậu ấy: ''Cậu yên tâm, cậu ấy không quên cậu, cũng không quên chúng ta, đợi khi nào cậu ấy muốn về thì tự cậu ấy sẽ về.''

Tần Tiêu Hiền nhìn cậu, khẽ gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt.

Cậu ấy đã không còn gì đáng lo, chỉ là quá mệt nên mới yếu như vậy, mọi người cũng không làm phiền cậu ấy nữa, cầm lấy lá phong mà cậu ấy đã liều chết để mang tới, đi vào một căn phòng khác.

Mah Hạc Đường nhìn thuốc lưu thông máu trên bàn, nhân sâm đỏ ngàn năm và lá phong, cười cười: ''Thuốc lưu thông máu, lá phong, nhân sâm đều đã đủ, chỉ còn thiếu một vị máu đầu tim.''

''Để em!'' Quách Kỳ Lân nghe, lập tức bước tới, rút dao găm ra, đưa lên ngực định cắt.

''Không được!'' Trương Vân Lôi quả quyết từ chối, cướp lấy con dao trong tay cậu ấy, nhìn cậu ấy nghiêm giọng: ''Riêng con là không được!''

''Tại sao chứ?'' Quách Kỳ Lân không hiểu: ''Bố con bệnh, đương nhiên phải để con cắt!''

Trương Vân Lôi nghiêm túc nói với cậu ấy: ''Con phải suy nghĩ lại vì Đức Vân Xã, con là Thiếu bang chủ, nếu con có chuyện gì ngoài ý muốn, ai sẽ chống đỡ Đức Vân Xã đây?''

Quách Kỳ Lân nhíu mày, cúi đầu im lặng, Mạnh Hạc Đường thấy tình hình này hơi khó khăn, anh cúi đầu cười, bước muốn lấy đi con dao trong tay Trương Vân Lôi: ''Vậy đành phải để...''

''Anh cũng không được.'' Trương Vân Lôi tránh tay anh, lạnh lùng ngắt lời anh: ''Đoàn Quốc Lâm chuyên tâm muốn khai đao với Hạc môn của anh trước tiên, anh không thể có chuyện được.''

Dương Cửu Lang ngồi trên ghế bên cạnh nghe thấy vậy, hắn nhướng mày cười, chỉ vào bản thân nói: ''Nói vậy thì chỉ có thể là tôi rồi?''

Trương Vân Lôi nhìn dáng vẻ hết sức bất đắc dĩ của hắn thì thật sự muốn giết hắn, trừng mắt liếc một cái, lạnh lùng nói: ''Cửu môn của anh là phái vũ lực duy nhất, tạm thời giữ cái mạng của anh lại!''

Quách Kỳ Lân nghe vậy, lập tức như nhận ra điều gì, giật mạnh lấy cánh tay Trương Vân Lôi: ''Cậu nói tất cả bọn con đều không được, con nói cho cậu biết, cậu càng không được, thân thể này của cậu mà còn cắt máu đầu tim thì làm sao có thể chịu nổi nữa!''

Trương Vân Lôi đẩy tay cậu ấy ra, hít sâu rồi nói: ''Ngay từ đầu con cũng đã nói đó, nhiệm vụ của cậu chính là mang mọi người quay về, hiện tại xem như hoàn thành rồi, cậu hi vọng nếu như cậu không còn ở đây nữa, mọi người cũng có thể giống như bây giờ vậy, Đức Vân Xã là nhà của chúng ta, mọi người phải bảo vệ nó.''

Lời còn chưa dứt, Dương Cửu Lang đang ngồi yên đột nhiên chộp lấy dao, đâm thẳng vào ngực mình.

''Cửu Lang!''

Mọi người giật mình vội vàng bước tới, Trương Vân Lôi cũng hoảng hốt, không kịp suy tư gì nữa, cậu vội bước nhanh tới, đưa tay cố đè miệng vết thương của hắn lại, nhíu mày mắng.

''Dương Cửu Lang! Anh điên rồi!''

''Để em cắt máu tim thì tôi mới là điên đó!''

Dương Cửu Lang nhìn cậu cười nói, vì quá đau đớn, hắn hít một hơi, Trương Vân Lôi nhíu chặt mày, cúi đầu không nói gì, cậu nên đoán trước được là cái tên đần Dương Cửu Lang chỉ biết có mỗi mình cậu này làm sao mà bỏ mặc không quan tâm để cậu đi cắt máu tâm được chứ!

''Cửu môn vốn dĩ ai có tài thì làm chủ, không có tôi cũng chẳng có gì lớn.'' Dương Cửu Lang cười, máu trên ngực liên tục chảy ra.

Phút chốc vành mắt của Quách Kỳ Lân đỏ bừng lên, Dương Cửu Lang nhìn về phía Châu Cửu Lương vẫn đang lẳng lặng đúng đó: ''Cửu Lương, nếu thật sự anh phải nhắn nhủ ở đây, vậy sau này Cửu Linh chính là lão đại của các cậu, nói với cậu ấy...''

Châu Cửu Lương nhàn nhạt liếc nhìn hắn, Dương Cửu Lang hơi dừng lại, cố nhịn cơn đau, nhíu mày, nghiêm túc kiên định nói: ''Thề sống chết cống hiến cho Đức Vân Xã.''

Mọi người thoáng nhíu chặt mày, lúc này đột nhiên Dương Cửu Lang cảm giác được gì đó, hơi nhíu mày, từ từ nhìn Trương Vân Lôi, giọng hắn chứa đựng sự cầu khẩn: ''Biện nhi, nếu tôi còn có thể tỉnh lại, em có thể bằng lòng với những gì tôi từng nói với em lúc trước không...''

Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì nhìn về phía Trương Vân Lôi với vẻ khó hiểu: ''Cậu ấy nói gì với em?''

Quách Kỳ Lân đã không chịu nổi mà bật khóc, chụp lấy cánh tay Trương Vân Lôi: ''Mặc kệ anh ấy nói gì, cậu, cậu đồng ý với anh ấy đi!''

Trương Vân Lôi nhớ tới mấy câu dâm tà mà hắn đã nói khi gặp lại nhau, hơi nhíu mày, nhưng thấy dáng vẻ hiện tại của hắn, nếu thật sự không thể sống nổi nữa vậy thì nên để hắn yên tâm mà đi đi, Trương Vân Lôi cắn răng, hạ quyết tâm, nhẹ nhàng gật đầu, Dương Cửu Lang thấy cậu đồng ý, lúc này hắn mới mỉm cười, đôi mắt đảo một vòng, ngất đi.

''Cửu Lang!'' Mọi người vội túm lấy hắn, từng người ai nấy đều muốn khóc, quá bối rối, ai cũng quên bên còn có một bác sĩ đang đứng bên cạnh, còn bản thân bác sĩ đó như cũng quên mất, chỉ lạnh lùng đứng nhìn cảnh này.

''Ôi chà chà, lại mới diễn ra tiết mục cảm động sâu sắc gì nữa đây? Ai mà không biết còn nghĩ mọi người là người một nhà nữa đó.''

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc gợi đòn truyền đến từ cửa sổ, mọi người nhìn theo chỗ phát ra tiếng, thấy Đào dương đang ngồi ở cửa sổ, nhàn nhã lắc chân, mỉm cười nhìn họ.

Đã tới nước này rồi cậu ta còn ngồi đó châm chọc, Mạnh Hạc Đường nhìn chằm chằm vào Dương Cửu Lang, cố nén xúc động muốn rơi nước mắt, nghiến răng lạnh lùng nói: ''Chúng ta vốn dĩ là người một nhà.''

Đào Dương mỉm cười nhìn anh, không nói thêm gì.

Lúc này Châu Cửu Lương mới bước tới, ung dung gạt những người khác ra, nhìn vết thương của Dương Cửu Lang một chút, nói với mọi người: ''Chỉ mất quá nhiều máu thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.''

Mọi người thoáng thấy yên tâm hơn, Trương Vân Lôi cũng nhẹ nhàng thở phào.

Mạnh Hạc Đường đứng lên, chớp chớp mắt nén lại nước mắt, nhìn về phía Đào Dương: ''Sao cậu lại tới đây?''

Đào Dương nhướng mày cười, vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn mà nói: ''Em tới để xem các anh chuẩn bị thuốc thế nào rồi, đã chuẩn bị xong rồi thì mau đưa qua đi, sư phụ vừa mới ngất xỉu đó.''

Mọi người nghe vậy thì hoảng hốt, Châu Cửu Lương móc một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, lấy chút máu đầu tim từ miệng vết thương của Dương Cửu Lang, đưa cho Mạnh Hạc Đường, nhẹ nhàng đẩy anh một cái: ''Thuốc này cũng đã lấy đủ rồi, chuyện này không nên để chậm trễ, tiên sinh, anh đi đưa với mấy người Đại Lâm đi, em ở lại chăm sóc cho Cửu Lang và lão Tần.''

Quách Kỳ Lân lo cho bố, gật đầu, cấm lấy sâm đỏ ngàn năm trên bàn, vỗ vai Mạnh Hạc Đường, hai người cầm thuốc lên đi ra ngoài, Đào Dương đưa mắt nhìn bọn họ đi, chậm rãi nhảy từ trên khung cửa sổ xuống, bước đến bên cạnh Trương Vân Lôi, cậu ta cười nói: ''Lo cho anh ấy thì ở lại đây đi.''

''Ai lo cho anh ta!''

Trương Vân Lôi cau mày nói, chống gậy bước nhanh ra khỏi phòng, Đào Dương nhìn theo bóng lưng cậu, lại quay đầu liếc nhìn Dương Cửu Lang đang hôn mê, nhíu mày không tin nổi, cuối cùng cậu ta phì cười rồi cũng đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro