Phần 1:GỌI TA LÀ BA NUÔI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chú là ai? Tại sao ba mẹ con lại nằm ở đó?

Con ngươi trong veo của cô bé ba tuổi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Bóng hình nhỏ nhắn rơi vào đáy mắt ông trùm Mộ Dịch Đàm. Đôi mắt hắn chợt có mấy phần mông lung, màu mắt xanh nhạt, đẹp đẽ mang theo dáng vẻ lạnh lùng.

Hít một làn khói thuốc, hắn không trả lời.

- Chú là người xấu sao?

Thấy không có động tĩnh gì, cái miệng nhỏ nhắn còn thơm mùi sữa của cô bé tiếp tục dò xét.
Mẹ bảo em, người tốt sẽ không bao giờ chốn tránh câu hỏi.
- Thật đáng tiếc, chú đẹp như thiên thần vậy. Vậy mà lại là ác quỷ.

Trong các câu truyện cổ tích mẹ kể, ác quỷ là những nhân vật rất xấu. Xấu cả tâm hồn lẫn ngoại hình.
Còn thiên thần lại là những con người vừa tốt bụng, vừa xinh đẹp. Có thể hi sinh hạnh phúc của mình để bảo vệ sự sống.

Người đàn ông trước mặt em là sự hài hòa giữa ngoại hình thiên thần và tâm hồn ác quỷ.

Lời nói ngây thơ của bé khơi gợi sự hứng thú
từ đáy lòng Mộ Dịch Đàm.

Cả người ngả vào sô pha, tỏa ra khí chất băng hàn khiến ai nấy đề có thể cảm nhận được.
Từng đường con trên khuôn mặt được hiện lên sắc nét, đẹp đến không chân thực. Sự lạnh lẽo có thể làm đông cứng băng tuyết mùa đông làm cho hắn trở nên đặc biệt và huyền bí, khiến con người ta tò mò muốn khám phá nhưng lại không dám.
- Ta không phải là thiên thần, cũng không phải ác quỷ. Lại đây, nào lại đây với ta.
- Không phải, chú là người xấu.

Nhìn đôi tay đang chìa ra của hắn, cô bé sợ hãi lùi lại, run rẩy ôm lấy xác cha mẹ.
- Pa pa, mami mau dậy đi, có kẻ xấu đến nhà chúng ta. Kẻ xấu bắt con đi.

Không gian u ám bao trùm cả ngôi nhà. Bờ môi Mộ Dịch Đàm vẽ một đường cong nhẹ. Tuy nụ cười hắn không rõ ràng, nhưng đủ thấm vào cõi lòng, làm bé gái ngây ngốc.

Đúng là con gái tư lệnh, lanh lợi hơn hẳn đứa trẻ bình thường.
- Đứa bé ngoan, con hãy để cho ba mẹ con ngủ yên. Mẹ dạy con thế nào?
- Mẹ con bảo con phải vâng lời người lớn.

Ha ha ha! Trong lòng hắn đầy ý cười.
Dù có thông minh thế nào cũng chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch.

Ngọn núi này, hắn dễ dàng chinh phục.
- Ba mẹ con nhờ ta chăm sóc con.
- Chú sẽ không làm hại Trúc Dao chứ?
- Trúc Dao? Kiều Trúc Dao. Cái tên rất hay. Ngoan, lại đây với ta.'

Cô bé rụt rè tiến tới gần, hắn kéo dài tay ôm chầm lấy bé.
- Sao ta có thể làm hại con được. Từ nay con sẽ sống cùng ta, ta sẽ bảo vệ con. Tiểu Dao, gọi ta là ba nuôi.
- Ba nuôi.
Trúc Dao trong lòng hắn, cảm nhận mùi hương bạc hà mát lạnh, mệt mỏi thiếp đi.
Mộ Dịch Đàm cười mãn nguyện. Đúng là trẻ con dễ dụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro