Chương 22 - Ra Mắt Nhà Vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con gái vừa mới vào đại học đã dẫn bạn trai về, có lẽ chuyện bất ngờ như vậy khiến mẹ Hứa Triển không thích ứng kịp, máy móc nhận lấy hộp quà của Uông Nhất Sơn, miệng nói lắp, "Sao...cậu..Sao cậu lại đến đây?..."

Em trai Hứa Triển - Trương Gia Tân không hề biết trong lòng người lớn đang dậy sóng ngầm, chỉ biết chị gái được chở về bằng xe xịn, nên hưng phấn lượn quanh chiếc xe mấy vòng.

Hứa Triển thấy Uông Nhất Sơn gây ra hậu quả nghiêm trọng thế này, trong lòng cảm thấy thật sự không thoải mái. Thậm chí, cô còn có thể tưởng tượng ra cảnh hàng xóm làng giềng bu quanh chiếc xe rồi bàn tán rôm rả.

Sau khi chào mẹ Hứa Triển, Uông Nhất Sơn liền kéo Hứa Triển lên tầng, như không có ai trước mặt.

Căn hộ nhà Hứa Triển ở tầng trên cùng, bao nhiêu năm qua mà cách bố trí đồ đạc vẫn như cũ. Mở cửa ra là phòng khách thông với phòng ăn, trên tường vẫn là bức ảnh Hoàn Châu cách cách và Ngũ A ca thân thiết ôm nhau, một góc hơi quăn.

Không gian chật hẹp lại là lợi thế để bà chủ nhà trổ tài tận dụng từng tấc đất. Phía bên trái đặt một chiếc giường đơn, bên cạnh giường là tấm rèm kéo bằng vải đay màu đỏ sậm, chính là thế giới riêng nhỏ bé của Hứa Triển lúc còn ở nhà, giờ đã được cậu em tiếp quản. Bên phải phòng ăn có một bàn ăn tròn, đây là nơi cả nhà dùng cơm, bên trên có một chiếc gạt tàn to để ông bố dượng dùng khi hút thuốc.

Hôm nay đúng vào ngày nghỉ của Trương Đại Hiền. Ông ta đang ngồi cạnh bàn ăn, vừa xem cát kịch, gặm đùi gà, vừa đắc ý nhắm rượu. Nhìn thấy Hứa Triển bước vào cửa, ông ta liền hô to lên: "Ôi chao! Sinh viên đại học về đấy à! Mẹ mày chuẩn bị cả một nồi đùi gà hầm đây này..."

Khi ông ta thấy Uông Nhất Sơn đứng sau Hứa Triển thì lấy làm sửng sốt, vội hỏi cô: "Mày đưa ai về đấy?"

Tuy nhiên, Uông Nhất Sơn lại tỏ ra thản nhiên, giọng nói không hề mang ý siểm nịnh: "Chào chú, cháu là Uông Nhất Sơn, là bạn trai Hứa Triển." Quả nhiên, lão già quanh năm suốt tháng làm con sâu rượu đã quên tiệt thằng con trai của ông chủ mỏ quặng năm nào. Trong nhà đột nhiên xuất hiện một người lạ mặt, điều này khiến cho lão không mấy thoải mái, lập tức biến sắc, gào lên với mẹ Hứa Triển, "Hứa Thu Mạn! Con gái cô lừa tiền của bố nó, mang tiếng đi học mà hóa ra lại là đi kiếm trai à?"

Mới rời nhà gần ba tháng, ấy vậy mà Hứa Triển đã quên trong nhà mình có bầu không khí đầy áp lực khiến người khác nghẹt thở. Lão già này lúc nào cũng có cách để xua hết sự vui vẻ ra khỏi căn nhà này.

Hứa Triển thấy ông ta định làm khó mẹ mình, liền định xông lên cãi nhau với ông ta, rằng mình đi học không động đến một xu của lão.

Nhưng Uông Nhất Sơn đã chặn bước cô, đem hai bình rượu ra, "Chú thích nói đùa thật đấy, Hứa Triển lúc nào cũng nói chú thương cô ấy. Lần đầu đến chơi không biết chú thích gì, đây là hai bình rượu Mao Đài, chú nếm thử đi!"

Quà tặng thật tuyệt, cả đời Trương Đại Hiền chỉ nốc rượu trắng, mùi vị Mao Đài thế nào chỉ được nghe kể chứ chưa từng được ngửi! Đúng lúc này, Trương Gia Tân chạy lên tầng, reo lên với bố là chị ngồi xe xịn về.

Lúc này, Trường Đại Hiền lập tức biết Uông Nhất Sơn là người có tiền, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa mắt. Hít hà mùi rượu thơm nức, ông ta gọi Uông Nhất Sơn ngồi xuống uống cùng một chén.

Đáng tiếc, Uông Nhất Sơn không có hứng thú với sự nhiệt tình của "ông bố vợ" này. Sau khi bịt miệng ông ta bằng hai bình Mao Đài, anh ta liền ngồi xuống chiếc giường bé xíu của Hứa Triển, cười tủm tỉm chờ bà Hứa đưa thức ăn lên.

Hứa Triển bước lên gian phòng gỗ có ốp thêm sắt tây – đây chính là phòng bếp do cô dựng lên. Cô vào phụ giúp mẹ nấu cơm.

Lúc bước vào, thấy mẹ vẫn trầm mặc mà bỗng dưng đổ nửa chai xì dầu vào nồi, cô vội kêu lên: "Mẹ! Mẹ cho lắm xì dầu thế!"

Lúc này, Hứa Thu Mạn mới phát hiện ra, cuống quýt cầm muôi múc hai muôi xì dầu ra. Bàn tay run run, bà làm như lơ đãng hỏi; "Triển Triển, sao conlại gặp được Uông Nhất Sơn?"

Lần này đến lượt Hứa Triển run sợ, "Dạ...gặp ở trường con ạ."

"Con...quen nó bao lâu rồi?" Lúc hỏi điều này, bà Hứa dè dặt nhìn con gái.

"Cũng không lâu ạ, hơn hai tháng!"

Biết rõ một người mẹ không nên hỏi những lời tiếp đây, nhưng Hứa Thu Mạn vẫn cắn răng lên tiếng: "Triển Triển, mẹ biết con không phải đứa tùy tiện, nhưng con...con chưa cùng với nó...làm chuyện kia chứ?"

Hứa Triển không ngờ bà mẹ bảo thủ lại hỏi ra vấn đề này, hai má bỗng đỏ lên, "Mẹ! Đương nhiên là chưa rồi!"

Lúc nói câu này, thật ra Hứa Triển cũng hơi chột dạ. Mặc dù Uông Nhất Sơn vẫn nhất quyết không tiến đến bước cuối cùng với cô, nhưng những hành động bỉ ổi nhất thì đều đã làm rồi.

Bà Hứa nghe xong thì có vẻ thoải mái hơn nhiều. Bà đặt chiếc muôi xuống, cầm hai tay con gái, "Triển Triển, con phải hứa với mẹ, đừng tiếp tục với Uông Nhất Sơn nữa. Nó...nó không hợp với con đâu!"

Bàn tay cầm lấy tay Hứa Triển đầy vết nhăn nheo và đồi mồi, việc bếp núc quanh năm khiến những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo nay khô ráp. Lúc hai bàn tay chạm nhau, những móng tay ngắn ngủn của bà đâm vào lòng bàn tay con gái.

Bị mẹ nắm chặt tay, Hứa Triển kêu lên. Lúc này, Hứa Thu Mạn mới phát hiện ra mình có chút khác thường, vội vàng buông tay, nhưng đôi mắt vẫn chứa sự sợ hãi mơ hồ.

Sự bất thường của mẹ khiến Hứa Triển ngỡ ngàng, còn đang định hỏi mẹ xem có phải bà nhìn ra được tư chất biến thái trong con người Uông Nhất Sơn hay không, vậy mà anh ta đã xuất hiện chẳng biết từ lúc nào.

Hứa Thu Mạn thấy anh ta đứng sau Hứa Triển, miệng như bị bịt lại, trong nhất thời không nói được một chữ nào.

"Cô, có cần cháu giúp gì không ạ?" Uông Nhất Sơn xắn tay áo lên, vừa cười vừa nói.

Lúc Hứa Triển bưng thức ăn xuống nhà, Uông Nhất Sơn vẫn còn trong bếp. Chỉ trong chốc lát, mẹ cô đã ra ngoài, Hứa Triển chợt phát hiện viền mắt mẹ đo đỏ.

Trong bữa ăn, ngoài Trương Đại Hiền liên mồm hỏi hoàn cảnh gia đình Uông Nhất Sơn và tài khoản ngân hàng ra, mọi người đều im lặng.

Trương Gia Tân vốn thèm ăn, chỉ tập trung vào cái đùi gà. Bà Hứa đang có tâm sự, ngồi ăn mà như đếm từng hạt cơm. Còn Uông Nhất Sơn, ngoài việc đáp vài câu với Trương Đại Hiền thì chỉ nhìn Hứa Thu Mạn bằng ánh mắt thâm thúy.

Cơm nước xong, Uông Nhất Sơn định đưa Hứa Triển đi.

Đột nhiên, Hứa Thu Mạn nói: "Cũng về nhà rồi, sao phải ra ngoài ngủ. Triển Triển, mày ở nhà một đêm đi. Còn cậu..." Bà nhìn Uông Nhất Sơn, "Nhà tôi không còn chỗ nữa, hay là cậu đi trước đi!"

Ý đồ đuổi khách quá rõ ràng, Uông Nhất Sơn hơi híp mắt, sau đó liền cười, "Cô nói đúng, chỗ này nhỏ quá, sau này, khi cháu và Hứa Triển kết hôn, nhất định cháu sẽ mua cho hai cô chú một căn lớn hơn. Thế này đi, bạn cháu có mở một làng nghỉ mát ở gần đây, có chỗ tắm rửa và nhà nghỉ, cháu mời cả nhà mình đến đó thư giãn!"

Hứa Triển và Hứa Thu Mạn cùng im lặng. Nhưng Trương Đại Hiền thì lại phấn khởi ra mặt, còn liên tục khen chỗ đó nổi tiếng, không bỏ ra mấy nghìn tệ thì không được vào tắm, cho nên không đi không được!

Bà Hứa tỏ vẻ khó xử, không hề muốn dùng tiền của Uông Nhất Sơn. Trong khi đó, Hứa Triển lại lạnh lùng nói: "Anh về đi, tôi muốn tâm sự với mẹ!"

Trương Đại Hiền vừa nghĩ đến việc được ngâm mình vào bể nước nóng trong làng nghỉ mát, liền trừng mắt nhìn bà Hứa, "Đồ đàn bà, con rể nhà mình vượt xa đến đây, con gái nhà mình có bản lĩnh khiến người ta bỏ tiền, cô còn lôi thôi gì nữa! Còn giở trò, tôi đập chết cô đấy!"

Giọng nói đanh thép vang lên, chứng tích năm xưa khiến mẹ và em trai Hứa Triển đều ngậm miệng.

Hứa Triển nắm chặt tay. Cô hằm hằm nhìn Uông Nhất Sơn, nếu không vì anh ta, nhà mình đâu được náo nhiệt thế này?

Lúc cả nhà họ thay quần áo rồi xuống dưới, chiếc BMW không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Trương Đại Hiền giục vợ con vào chiếc BMW, còn Uông Nhất Sơn và Hứa Triển thì vào chiếc Mercedes Benz.

Lên xe, Hứa Triển không hề nể mặt Uông Nhất Sơn, gằn giọng hỏi: "Anh nói gì với mẹ tôi? Có phải chuyện tôi nợ anh tiền? ".

Uông Nhất Sơn mở một chai nước khoáng, uống một ngụm để xua đi mùi vị xì dầu rẻ tiền, lại nghiêng đầu và nói: "Yên tâm, chuyện tiền nợ, anh không nói một chữ nào. Nhưng nếu em không chịu phối hợp, anh thật sự không nhịn được đâu."

Buổi tối nên đường đi thuận lợi, chẳng mấy chốc đã đến làng nghỉ mát mà Uông Nhất Sơn bảo.

Vị giám đốc đã chờ ở đại sảnh xa hoa từ lâu. Vừa xuống xe, bà Hứa đã tóm tay con gái, thầm nghĩ nhân lúc đi tắm sẽ nói cho cô chút chuyện.

Nhưng, sau khi chia thẻ số, có người đưa bà Hứa đi thay dép lê, đến lúc quay lại, chẳng những không thấy bóng chồng con đâu, mà ngay cả Uông Nhất Sơn và Hứa Triển cũng không biết đã đến chỗ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro