15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trước khi kết hôn cùng Tiêu Thanh, sở thích lúc rảnh của Ôn Ngụy là câu cá và đánh bi da. Chính vì thế mà trong nhà luôn có một phòng bi da riêng cho anh, hiếm có một ngày nghỉ ngơi dành cho Ôn Ngụy vậy mà Tiêu Thanh phải đi phỏng vấn diễn viên hạng A còn anh thì ở nhà một mình. Anh chính là không cam lòng !

Ôn Ngụy đã lâu không đụng đến bi da, khó trách được việc hứng thú quá mức khiến mồ hôi thấm đẫm áo thun. Anh cởi áo ra, để trần nửa thân trên cầm gậy uốn người sau đó dùng lực đẩy gậy đánh vào bóng. Ôn Ngụy nhếch môi nhìn điểm số trên bảng, anh cúi người rót thêm rượu vào ly uống. " Tiêu Thanh, lại nhớ em rồi"

Tiêu Thanh kết thúc cuộc phỏng vấn liền lao vào siêu thị nhỏ gần đó mua kem ăn, thời tiết thế này thật biết bức người mà. Trời nóng như vậy Ôn Ngụy chắc chắn đang vùi mình vào thư phòng đọc sách, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ ngơi vậy mà không biết tận dụng lại đi đọc sách. Đúng là tên trí thức khô khan, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng thế.
  " Chị gái, rốt cuộc có tính tiền không" Cậu nhân viên đứng nhìn người trước mặt đần ra lo lắng không phải chị gái này nóng quá sắp ngất rồi chứ. Cậu cũng chỉ mới làm ở đây hai ngày còn muốn yên ổn kiếm tiền dài dài mà, lỡ may xảy ra chuyện biết ăn nói thế nào đây.
" Được được, mau tính tiền cho tôi. Xin lỗi để cậu phải đợi rồi" Tiêu Thanh lấy tiền từ trong giỏ xách đưa cho cậu ta.

" Chị là nhà báo sao" Cậu nhiên viên đưa tiền dư cho cô, mắt bắt đầu đánh giá.

Tiêu Thanh nhận lấy tiền bỏ vào túi, cô ngước lên chạm phải đôi mắt đang đánh giá của cậu ta. " Ừ, đoán ra được à" Tiêu Thanh trước giờ khi làm việc xong luôn bỏ thẻ nhân viên của cô vô túi áo hoặc ngăn nhỏ túi xách không để ra bên ngoài. Nghề nhà báo thật chất rất nguy hiểm, viết về chính trị còn đỡ đây lại viết về những người nổi tiếng rất dễ bị một số bộ phận fans cuồng của họ tấn công. Tiêu Thanh chưa từng bị nhưng vẫn ý thức được để đề phòng tránh chuyện xảy ra không hay. Việc này dần dần trở thành thói quen khó bỏ với cô, Ôn Ngụy khi biết được thói quen này rất hài lòng nói rằng cô biết nghĩ đến sự an nguy của bản thân là điều tốt.

" Chị kết hôn rồi à" Cậu thanh niên nhìn xuống tay phải ngón áp út của cô lóe lên ánh vàng thì không giải thích mà tiếp tục câu hỏi tiếp theo.

Tiêu Thanh lặng người vài giây sau đó dơ cao tay phải chỉ vào chiếc nhẫn: " Đẹp chứ, nếu thấy đẹp thì cũng nên cố gắng xây dựng sự nghiệp rồi kết hôn đi" Cô nói câu này cũng chính là nhắc nhở cậu ta rằng, chị đây chính là phụ nữ có chồng nên chặt đứt tâm tư đi nếu để chồng chị biết, đừng trách dao trên bàn mổ dùng để cứu người lại đem chặt đứt của quý của cậu.

Cậu nhân viên đỏ mặt ấp úng tức giận hiểu ra lời mà vị khách nữ nói, muốn mở miệng thanh minh tôi có điên mới có ý đồ với chị liền bị cô ta chặt đứt lời mình:" Đừng bụng đói mà vơ quàng" Sau đó sảng khoái cầm túi đồ đẩy cửa đi ra.

Đệch! Bà chị này điên rồi.

Tiêu Thanh mở cửa phòng sách không tìm thấy thân ảnh quen thuộc miệng liền làu bàu tự hỏi tên tư bản kia rốt cuộc đi đâu, dùng não suy nghĩ theo cách của Ôn Ngụy mất vài phút mới nhớ ra trong nhà có một căn phòng ở trên tầng cùng dùng làm phòng bi da. Căn phòng này có trước khi cô biết đến Ôn Ngụy, lúc quen anh cô cũng từng đi vô một lần. Nghĩ đến đây không khỏi đỏ mặt, khi đó cô cùng Ôn Ngụy làm tình từ tối đến nửa đêm mới chịu dứt mặc kệ trong nhà đang còn có khách mà cùng nhau diễn trò ân ân ái ái.

Tiêu Thanh nhanh chóng tắm rửa thay đồ, cô chần chừ nhìn tủ đồ rồi quyết định lấy ra trong hộp chiếc váy ngủ bằng tơ tằm được Tố Tố đem đến nhét vô tay cô sau đó cười bí hiểm chạy mất. Tiêu Thanh chống cằm nhìn váy ngủ cảm thán, cái này cũng quá gợi cảm rồi. Nhưng mà đã xách đao ra chiến trường lẽ nào vuốt mông ngựa chạy về, hèn như vậy cũng không phải là cô, chi bằng cứ lao lên sống chết còn phụ thuộc vào quân địch.

Tiêu Thanh mặc váy ngủ thướt tha đứng dựa vào cửa nhìn tên đàn ông đang bày ra tư thế quyết rũ chết người cầm gậy thọc vô bóng, cơ thể săn chắc lại thấm đẫm mồ hôi, bả vai cùng cánh tay cứng rắn đến kẹp chết cái đầu heo cô còn được, khác xa với những tên bác sĩ khác Ôn Ngụy là loại chỉ cần mặc áo thun ôm hay áo sơ mi thôi cũng đủ thấy được thân hình anh đẹp thế nào rồi. Đây chính là nhờ thói quen hằng ngày tập thể hình của anh bắt đầu từ tuổi dậy thì, có điều sau khi cùng Tiêu Thanh kết hôn thói quen này chuyển thành vận động giường chiếu, mỗi ngày đều đặn rèn luyện mấy tiếng đồng hồ trừ khi không ở cạnh nhau mới thay bằng chạy bộ.

" Lại đây " Ôn Ngụy cảm giác có người đang nhìn chăm chú liền quay lại, anh nhíu mày nhìn người kia. Trước mặt, Tiêu Thanh trao anh ánh nhìn nóng bỏng, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp mỉm cười khiêu khích khơi dậy lên thú tính của Ôn Ngụy, một thân mặc lên mình váy ngủ bằng tơ tằm mát lạnh gợi cảm, váy ngủ ôm sát những đường cong trên cơ thể cô, mái tóc xoăn dài được thả xuống càng tăng thêm vẻ bí hiểm khiêu gợi. Cộng thêm bầu ngực to căng tròn thoát ẩn thoát hiện dưới lớp vải, tất cả những điều này khiến vật dưới quần của anh không tự chủ mà mạnh mẽ ngẩng cao đầu.

Tiêu Thanh đi tới, cô lập tức bị Ôn Ngụy một tay nhắc lên đặt trên bàn bi da. Anh chống tay xuống cạnh bàn ép sát vào cô, Ôn Ngụy tham lam ngửi lấy mùi hương thơm tho quen thuộc từ vợ mình, tay còn lại cầm gậy dùng đầu gậy chọc vào bầu ngực cô, không nhân từ mà xoáy đầu gậy lên nụ hoa khiến Tiêu Thanh thở dốc.

"Lưu manh" Tiêu Thanh bám chặt vào cánh tay anh, hai mắt ướt đẫm nhìn Ôn Ngụy.

Anh nhếch môi cười, ghé sát vào tai cô ngậm lấy nó. Ôn Ngụy quen thuộc từng điểm trên cơ thể cô còn hơn cô, anh biết tai chính là điểm nhạy cảm của cô, bắt đầu công cuộc dạy dỗ lại tiểu yêu tinh khiêu gợi.

" Chuẩn bị tốt thế này còn tự dâng thân tới, không phải là muốn anh trở thành tên lưu manh một phát nuốt gọn em sao. Món quà này từ Tiêu tiểu thư không nhận thì không phải Ôn Ngụy rồi" Anh dùng đầu gậy xoáy lấy nụ hoa nhỏ còn lại của cô khiến nó căng cứng sau đó lại dùng đầu gậy lướt khắp cơ thể cô, hoàn toàn không động tay lên người khiến Tiêu Thanh vừa thống khổ trống trải lại sung sướng khó tả. Cô cong người thở dài, nheo mắt đẹp nhìn Ôn Ngụy.

" Dùng tay...Ngụy đừng giỡn nữa mà..aa"

Ôn Ngụy con ngươi đen nháy nhìn cơ thể trắng nõn, anh dùng gậy kéo dây áo ngủ xuống lộ ra bầu ngực no đủ, hai nụ hoa đã dựng đứng xinh đẹp kiều diễm.

" Gọi lại, nói, muốn anh làm gì" Ôn Ngụy kiềm chế bản thân không nhào vào làm cho tiểu yêu tinh trước mặt kêu khóc, ngày còn dài anh còn muốn dạy dỗ cô thêm nhiều. Không cần phải vội.

" Ông xã, mau..mau làm em"

Tiêu Thanh vặn vẹo cơ thể, cô ép sát người vào cơ thể cường tráng kia mặc anh dùng gậy chu du khắp nơi. Ôn Ngụy giống như thuốc độc, một khi đã uống phải khó lòng thoát nổi chỉ có thể càng ngày càng mê luyến anh, cả đời thuộc về anh.

Ôn Ngụy dùng gậy tiến vào trong bắp đùi dưới váy, đầu gậy chạm phải vào hoa huyệt, cách một lớp quần lót dùng đầu gậy gãi gãi trêu chọc nó khiến mật dịch bắt đầu chảy ra. Tiêu Thanh chịu không nổi khoái cảm này, cô vươn người muốn hôn lấy anh lại bị anh tránh đầu dùng ngón tay xoa bờ môi đỏ mọng ngọt ngào của cô.

" Thèm khát đến vậy sao, mới có một tí đã chịu không được. Tiêu Thanh nói xem, chỗ này của em ra nhiều nước như vậy đúng là càng ngày càng nhạy cảm nhỉ"  Nói xong Ôn Ngụy còn xoáy lấy nó sau đó rút đầu gậy ra dơ lên cho cô nhìn. Đầu gậy thấm đẫm mật dịch bị Ôn Ngụy dùng ngón tay chấm lấy dịch thể trong suốt đó đặt trước mặt Tiêu Thanh.

Tiêu Thanh má miệng nhanh chóng ngậm lấy ngón tay Ôn Ngụy, cô phát ra tiếng ngâm nga, đầu lưỡi xoáy lên đầu ngón tay mô phỏng động tác nào đó, đem ngón tay Ôn Ngụy liếm mút đến sạch sẽ.

Ôn Ngụy thở dốc, vật trong đũng quần càng căng cứng trướng to đến đau rất muốn dùng nó đâm thẳng vào hoa huyệt của cô ra sức càn phá nó, để hoa huyệt ấm nóng chật hẹp bao bọc lấy vật cương cứng thô to của mình.

" Yêu tinh" Ôn Ngụy rút ngón tay ra, anh đẩy cô nằm xuống bàn, ánh mắt nóng rực nhìn lấy khuân mặt đỏ hồng do bị kích tình của cô. Tiêu Thanh vẫn xinh đẹp như thế, thậm chí còn quyến rũ câu người hơn ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau. Khi đấy cô mặc áo sơ mi, quần jean ôm sát bờ mông, cô cúi người lượm lấy bệnh án mà bệnh nhân bệnh viện đánh rơi, mông to vểnh lên như mời gọi anh. Lần đầu tiên Ôn Ngụy để ý đến thân hình một người, nghĩ đến đây anh thô bạo xé váy ngủ tơ tằm của cô, tay nhanh chóng cởi lấy quần rồi vùi đầu vào ngực cô.

" Đến đây Ôn Ngụy. Em muốn tất cả của anh" Tiêu Thanh mỉm cười ôm lấy đầu anh, ngón tay đan vào tóc Ôn Ngụy, ngọt ngào thủ thỉ bên tai anh còn tinh nghịch vươn lưỡi liếm lấy nó.

Ôn Ngụy dùng ngón tay được cô mút lấy đâm vào hoa huyệt, thêm ngón thứ hai rồi thứ ba cảm nhận vách tường nóng ấm hút chặt lấy ngón tay anh. Cả người Ôn Ngụy nóng bừng, cự vật lớn thêm một vòng, anh nhanh chóng rút ngón tay ra thay thế bằng cự vật thô to màu tím của mình vào.

Ôn Ngụy chuyển động mạnh mẽ, anh hôn lấy cô, dụ dỗ cái lưỡi nhỏ thơm tho của cô cùng mình dây dưa. Ôn Ngụy đột nhiên vỗ mạnh vào mông cô khiến vách tường hút chặt lấy cự vật, anh ngầm một tiếng rút ra rồi mạnh mẽ đâm vào thật sâu.

" Thả lỏng, muốn cắn đứt nó sao, đứt rồi lấy gì mà làm nữa" Ôn Ngụy ôm cô đứng dậy để hai chân cô kẹp quanh thắt lưng anh, anh nhấc mông cô lên rồi lại thả xuống khiến quy đầu to lớn đi vào nơi sâu nhất chạm đến điểm đó của cô. Tiêu Thanh không nhịn được cắn vào vai Ôn Ngụy, cô vặn vẹo nhằm tìm tư thế thoải mái hơn lại càng khiến nó đi sâu.

Tiêu Thanh nức nở, đầu ngón tay ghim chặt vào bả vai Ôn Ngụy: " Ôn Ngụy..Ngụy..ưm" Tiêu Thanh thật muốn dẫm chết người đàn ông này, không biết thương hoa tiếc ngọc đem cô ra trêu chọc rồi chà đạp dưới thân. Sau ngày hôm nay cô nhất định phải cấm Ôn tư bản lên giường, tránh bản thân lại bị mê hoặc đến không não rồi nhào vô dâng mình cho sói.

Tên nào đó sau khi ăn no liền đem cô ôm xuống, tắm rửa cho cô rồi nhét cô vô chăn. Ôn Ngụy để đầu cô gối lên đùi anh, tay cầm lấy khăn lau tóc cho cô. Vận động nhiều đầu đổ mồ hôi, Tiêu Thanh luôn ghét cảm giác đầu bết dính vậy nên mỗi lần làm xong Ôn Ngụy đều giúp cô gội đầu, lau khô tóc nhanh chóng tránh bị cảm lạnh. Tiêu Thanh vùi đầu vô bụng anh, ngón tay sờ lấy cơ bụng săn chắc.

" Làm em thức sao? Còn đau không" Ôn Ngụy cất khăn, kiểm tra tóc để chắc là khô rồi. Anh vuốt lấy khuân mặt trắng nõn mịn màng, cầm lấy cái tay không yên phận của cô.

" Đau, đau đến khóc. Bác sĩ Ôn mạnh bạo quá, vật hư hỏng này đúng là chủ nào tớ nấy" Tiêu Thanh trợn mắt nhìn Ôn Ngụy, bọn họ triền miên chả biết bao lâu, cô chỉ vào vật kia thở mạnh vào nó. Tiêu Thanh gối đầu lên giữa hai đùi anh, mặt cách vật đó một lớp quần, hơi thở ấm nóng của cô tất nhiên lại làm nó thức dậy muốn xông ra làm thêm vài trận.

" Không được làm nữa" Tiêu Thanh cứng rắn quay đi, cô nằm xuống gối kéo chăn lên cao, cảm thấy Ôn Ngụy đứng dậy đi vào phòng tắm thì miệng nở nụ cười. Đáng lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro