Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình tiết điện ảnh kinh điển phát sinh ở trên người chính mình, đáng tiếc cô không phải là công chúa, mà Hắc Thứ Khoan là quý tộc hàng thật giá thật, làm cho cô có được ngày nghỉ độc nhất vô nhị ở La Mã.

Khi cô quay về khách sạn, đêm đã khuya, ở trước cửa phòng, anh cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.

“Muốn nghỉ ngơi sớm sao?” Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, như một loại hấp dẫn, nhưng cũng giống như lời thỉnh cầu.

Nguyễn Yến Hi lắc đầu, không muốn hôm nay chấm dứt quá sớm.

“Phòng của anh ở bên kia.” Tầng cao nhất ở đây chỉ có hai căn phòng (căn hộ), anh mở cửa một căn phòng cho cô, đưa thẻ mở cửa cho cô, ở đây mỗi căn phòng đều có hai thẻ mở cửa. “Hôm nay đi rất nhiều nơi, em vào tắm trước đi đã, thả lỏng chính mình một chút, nếu em không mệt mỏi, có thể đến tìm anh.” Anh nghiêng người hôn lên trán cô, trong khi cô đang thẫn thờ. “Anh ở phòng bên, ngoài sân phơi đối diện nội thành, chúng ta có thể cùng xem cảnh đêm và nói chuyện phiếm, được không?”

Anh tươi cười rất nhã nhặn và lễ độ, bộ dáng hoàn toàn không có ý đồ bất chính, lời mời lại chính đáng mười phần…

Ít nhất là trong mắt nữ nhân đơn thuần thì đó là đúng đắn, chính nhân quân tử sao có thể nửa đêm nửa hôm mời nữ nhân đến phòng đâu?

Nguyễn Yến Hi tin lời nói của anh, mặt vẫn đỏ lên, trong lòng như có con nai con chạy loạn.

‘Được”.Cho dù mệt mỏi, cô vẫn muốn nhìn thấy anh. Nguyễn Yến Hi không thể khắc chế cảm xúc chờ mong không nên có này, cảm giác mình như là con chim được bay ra thoát khỏi lồng giam, những quy củ, rụt rè cùng quá khứ, tất cả đều quên đi.

Hắc Thứ Khoan rũ mi mắt, cười nhẹ.

“Anh sẽ chờ.” Anh nói trầm thấp, cơ hồ làm Nguyễn Yến Hi nghĩ mình đang ảo tưởng, tưởng như anh đang thổ lổ lời yêu đối với cô.

Khép cửa phòng xong, lòng của cô vẫn còn hỗn loạn.

Nguyễn Yến Hi không có nhiều không gian để có thể tỉnh táo lại, hôm nay cùng Hắc Thứ Khoan đi du lịch, cùng thưởng thức, cảm nhận anh chiếm cứ trong óc cô, bóng dáng anh cũng chiếm cứ hết lòng của cô, cô thậm chí đã quên đi cô em chồng cùng cô em họ ước định mỗi đêm liên lạc với nhau.

Tắm rửa xong, thay đổi quần áo thoải mái, tại sao cô lại hao tổn tâm trí, sợ ăn mặc quy củ quá, có vẻ quái dị, lại sợ ăn mặc tùy tiện, sẽ có vẻ lỗ mãng.

Thời gian sẽ vĩnh viễn không như lỗi của máy móc, tích tắc từng giây trôi qua, cô kinh ngạc phát giác mình đã cọ xát lâu lắm, anh có còn kiên nhẫn chờ cô, hay đi ngủ rồi?

Hắc Thứ Khoan đã cho cô thẻ mở cửa, cô cầm miếng thẻ mỏng kia, tim chợt đập loạn

Đứng ở trước gian phòng của Hắc Thứ Khoan, nhìn thẻ mở cửa, suy nghĩ một lúc, vẫn là ấn chuông cửa. Nơi bọn họ ở tuy gọi là “Phòng” kỳ thật bên trong như một nhà ở, gõ cửa chưa chắc đã nghe thấy.

Trong chốc lát, cửa gỗ được mở ra.

“Em đến rồi.” Hắc Thứ Khoan tươi cười càng sâu, cố gắng dấu diếm cảm xúc để không dọa chạy cô gái nhỏ trước mắt.

Nguyễn Yến Hi cảm giác được một cỗ nhiệt khí nhanh chóng lan tràn ra toàn thân.

Anh còn mặc áo tắm, giống như tùy hứng ra nghênh đón tình nhân, tóc đen còn hơi ẩm ướt, cổ áo tắm hơi trễ xuống, lộ ra xương quai xanh cùng cơ ngực rắn chắc.

“Em…” Cô nhanh chóng hạ mi mắt, thanh âm run rẩy, hai tay nắm chặt lại. “Thực xin lỗi, em không biết anh đang bận tắm.” Cô sao lại lựa chọn đến đúng lúc này chứ.

Hắc Thứ Khoan cười thầm cô gái nhỏ ngốc nghếch trước mặt, nếu cô khôn khéo một chút, nên nghĩ tới thời gian, từ khi cô ấn chuông cho tới khi anh ra mở cửa, khoảng thời gian đó là bao lâu, không lâu.

Anh có ý định chờ cô,… vẫn là không yên tâm.

Anh nâng tay, năm ngón tay mềm nhẹ tham tiến vào áo choàng nửa mở trên vai cô, nghiêng người hướng về phía cô. “Mùi hương hoa hồng.” Tiếng cười trầm thấp dừng ở bên tai cô, đã rất muốn, bộ dáng khẩn trương của cô gái nhỏ trước mắt khiến anh thương yêu, anh một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, đem cô mang vào trong phòng.

Đây là loại phòng tổng thống của khách sạn, trang trí theo phong cách nghĩa thức ba Locker , nhìn qua là một màu vàng xanh rực rỡ, lâu đài hoa lệ làm người ta thở không nổi, nhưng ngọn đèn nhu hòa cùng điệu nhạc nhẹ làm con người ta thả lỏng thần kinh, Hắc Thứ Khoan tiến lên mở rộng hai cánh cửa ra ban công, bóng đêm đem lại sự yên lặng cho căn phòng, có chút gió nhẹ thổi, một chút tia ánh trăng chiếu vào, hòa quyện vào nhau chế tạo khắc sâu cảm giác và không khí mập mờ.

Trái tim Nguyễn Yến Hi đập nhanh và loạn nhịp, không dám nhìn thẳng Hắc Thứ Khoan, thậm chí còn không dám nhìn về phía anh.

Ngoài ban công đã dọn lên một cái bàn, khách sạn cũng đã chuẩn bị điểm tâm, bình thủy tinh cắm hoa tường vi bị ánh nến chiếu rọi thành màu ngọt cam, Hắc Thứ Khoan nắm tay cô đi ra phía ban công, tao nhã mà thong dong, cứ như trên người anh không phải đang mặc áo tắm, mà là trang phục quý tộc.

“Đẹp quá.” Nguyễn Yến Hi than nhẹ, cảnh đêm bên ngoài ban công rất đẹp, có một loại ma lực khiến ai cũng phải nín thở. Trong nội thành, những ngọn đèn bị những mây màu xám vờn quanh, giống mặt hồ, đáy hồ là bọn hải tặc cướp vàng bạc châu báu, lòe lòe tỏa sáng, mặt hồ sóng nước rập rờn, ngân hà được mặt hồ chiếu hình ảnh ngược, hoặc là chính là ngân hà… (mưa cũng không hiểu miêu tả làm sao luôn)

Có lẽ cảnh sắc như vậy, bên ngoài cửa sổ gian phòng của cô cũng có, nhưng là cô không có lòng dạ nào tìm hiểu.

“Nếu anh nói, sáng sớm mai cảnh sắc còn đẹp hơn, em có muốn lưu lại không?” (Mưa: cáo già đang dụ dỗ nai tơ… Chị dễ bị dụ lắm) Cô nghe thấy thanh âm mềm nhẹ của anh, ngay ở phía sau cô, gần gũi khiến cô phát run.

Tim Nguyễn Yến Hi đập lạc nửa nhịp, xoay người, giằng co hơi thở với anh, tim càng đập kịch liệt hơn.

Trong lời nói của anh rất rõ ràng, anh hiểu được, giảo hoạt che dấu ý cười không hảo ý, liền biểu lộ sự ôn nhu cùng sủng nịnh. “Nhưng mà, nếu em phải thức đêm, anh sẽ đau xót.” Anh nâng tay, đầu ngón tay giống lông chim nhẹ lướt qua lông mi của cô, xuống tới khuôn mặt, giúp cô vén vài sợi tóc bị gió thổi loạn, giống như lòng của cô bị anh cố ý hay vô tình vuốt ve,… cô thờ ơ như thế nào đây?

Nguyên lai ý tứ của anh…. Nguyễn Yến Hi suýt chút nữa nói ra lời những điều mà cô đang suy nghĩ, vội vàng lảng tránh tầm mắt của anh, nhiệt độ hai má tăng lên lại tiết lộ suy nghĩ của cô.

“Có lẽ tìm một ngày, mời em đến ăn bữa sáng cùng với anh.” Giọng nói của Hắc Thứ Khoan vẫn ôn nhu như trước, như nhân tình thì thầm với nhau, cô vội vàng né tránh tầm mắt anh, không phát hiện ra trong mắt anh lóe lên, lướt qua tia cười.

“Vâng” Thanh âm của nàng hư nhuyễn, cảm thấy chính mình thật giống như một cục bột vậy. Trái tim còn kinh hoàng không thôi, trong đầu cô cơ hồ còn hiện lên hình ảnh khiến phải đỏ mặt thẹn thùng… những hình ảnh anh và cô…. Hắc Thứ Khoan rõ ràng không phải có ý tứ đó, cô thật hy vọng có cái động nào để cô có thể chui vào.

“Bởi vì muộn, anh không cho họ chuẩn bị trà hay cà phê.” Nếu còn đùa cô nữa, anh sợ cô gái nhỏ này sẽ thẹn thùng đến sốc mất…Tuy rắng anh không ngại giúp cô hô hấp nhân tạo, hoặc là “việc đặc biệt” hơn…

Anh lấy từ trên bàn một cái lọ có đường cong độc đáo, bình rượu có chứa một chất lỏng màu đỏ, mở nắp bình, rót ra hai ly rượu, mỗi ly tầm một phần ba.

“Rượu anh đào.” Anh đem một ly đưa cho cô.

Hai người ở bên lan can, Nguyễn Yến Hi nhấp một ngụm nho nhỏ, phát hiện tư vị ngọt ngào, uống ngon cực kỳ, nhịn không được uống thêm một ngụm nữa, lại thêm một ngụm nữa.

Hắc Thứ Khoan lấy tay chắn miệng ly của cô, nhưng đã không còn kịp rồi, anh không nhịn được bật cười. “Yến Yến”, bất tri bất giác, anh vô cùng thân thiết sửa lại cách gọi, thật tự nhiên. “Tuy đó không phải là rượu mạnh, nhưng uống nhiều cũng sẽ bị say đó.”

Nguyễn Yến Hi vô tội nhìn anh, “Em chỉ uống một chút mà.”

Anh cười cười, lại giúp cô rót ly rượu.

“Đừng uống quá nhanh, rượu cần phải nhấm nháp chậm rãi.” Tuy nói như vậy, nhưng động tác rót rượu của anh lại không có một tia chần chờ.

Nguyễn Yến Hi gật gật đầu, đang cầm cái ly, không biết có phải do cồn không, cô bắt đầu mẫn cảm nhận thấy Hắc Thứ Khoan đứng ở bên người, nhiệt độ cơ thể anh làm nhiễu loạn lòng của cô, làm cô bị say mê trong đó.

“Thật hy vọng, ngày mai vĩnh viễn đừng tới.” Không ý thức được, cô đã nói ra lời những điều suy nghĩ trong tim.

Ngày mai vĩnh viễn không cần đến, như vậy cô cũng vĩnh viễn sẽ không phải coi ngày nghỉ này chỉ là một ngày trong quá khứ, vĩnh viễn có thể ở một chỗ với anh…

Nguyễn Yến Hi vì ý nghĩ này mà khẩn trương nắm chặt ly rượu, nếu biết tâm tư này của cô, Hắc Thứ Khoan sẽ nghĩ cô như thế nào? Cô lại có hôn ước với người ta rồi.

“Thế sao được, ngày mai anh tính mời em cùng anh đi lang thang.” Tiếng nói của anh mang theo ý cười.

Nguyễn Yến Hi kinh ngạc quay đầu, nhìn nhìn anh, Hắc Thứ Khoan thấy đáy mắt cô đầy chờ mong.

Anh nhấp một ngụm rượu, dòng rượu đỏ từ từ chảy qua yết hầu đang nhấp nhô của anh,… không dấu vết một hình ảnh đầy mị hoặc khiến người phạm tội, Nguyễn Yến Hi súyt chút nữa bị mất hồn.

“Ngày mai, chúng ta cùng nhau lưu lạc thiên nhai, được chứ?”

Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, hoàn hồn, máu mãnh liệt dồn lên mặt.

(Mưa nhỏ: chị Yến Yến cẩn thận đau tim ha… cứ đập nhanh, loạn nhịp rồi lạc nhịp hòai à… Yến Yến: em dám trêu chị… chị đánh a. Mưa nhỏ: *xách dép chạy*)

“Được.” Ngượng ngùng cùng hưng phấn làm cho cô quên cả rụt rè, cũng quên những quy phạm ngày thường cô phải tuân thủ, chỉ đi theo cảm giác chân thật trong lòng mình.

(điều gì sẽ xảy ra đây….)

Hắc Thứ Khoan duỗi tay hướng gò má phiếm hồng của cô, giúp cô vén mấy sợi tóc tán loạn ra phía sau tai, mắt cô chợt lóe, lại dường như không có việc gì nói cảm ơn.

Sao lại thẹn thùng quá vậy, hãy cứ nghĩ bọn họ là bằng hữu kết giao bình thường thôi, Hay kỳ thật là,… cô lại lần nữa thuyết phục chính mình, lại không biết cái hôn kia đã làm nhiễu loạn hết thảy, bọn họ không bao giờ… có thể kết giao tuân theo quy phạm đạo đức nữa.

Nhưng vô phương, cô nghĩ muốn lảng tránh, anh thủ đoạn cũng rất cao nha.

“Yến Yến,” thanh âm của anh như ma pháp thúc giục tình, làm xuyên thấu lòng cô, “Em biết không? Em đang đùa với lửa đó.”

Nguyễn Yến Hi trợn to mắt, ly rượu trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

“Cái gì?” Cô bắt đầu nghe thấy tim mình đập thình thịch.

“Một người đàn ông mời một cô gái uống rượu, mười phần thì có chín phần là có tâm tư.”

Nguyễn Yến Hi ngây người, không phải hoảng sợ mà trừng lớn mắt, cũng không phải là tức giận, mặt cô giờ chắc như quả đào, không biết vẻ mặt mình có bao nhiêu…

Lòng của cô rối loạn, không phải bởi vì anh có thể có hành vi gây rồi đối với cô, mà là cô phát hiện là cô cũng đang chờ mong…

(Mưa nhỏ: A… chị Yến Yến chờ mong… aaaa…)

Càng cấm kỵ, lại càng… kích thích sao?

“Em không sợ sao?” Anh cười hỏi, ưu nhàn như là không có tia xâm lược nào.

“Nếu anh muốn làm chuyện xấu, vì cái gì lại nói ra ý đồ của mình?”Cô đành phải thuyết phục chính mình, không cần đa tâm.

“Thật ra có tâm tư cùng với việc làm chuyện xấu không giống nhau.” Anh tiến lại sát gần cô, cùng hòa quyện với hơi thở của cô, “Anh nghĩ muốn để em theo anh cả đêm, nhưng lại không muốn em phải thức đêm, như vậy anh sẽ để cho em say rượu một cách chậm rãi.”

Em nghĩ cùng anh, cùng anh ở chung một chỗ. Cô suýt chút nữa thốt ra lời.

Trong lời nói của anh như có cái gì đó, nhưng lại như là không có cái gì cả.

Nguyễn Yến Hi mệnh lệnh chính mình nhìn chằm chằm ngọn hải đăng, làm bộ thưởng thức cảnh đêm, Hắc Thứ Khoan ánh mắt tươi cười thủy chung trói chặt mĩ nhan của cô.

Lại nhấp vài ngụm rượu, Nguyễn Yến Hi mới cố lấy dũng khí nói: “Chúng ta có thể làm bạn cả đêm mà.”Cô nhìn anh, cảm thấy chính mình tựa hồ đang ngây ngô cười, cũng không biết có phải mình có chút say hay không, lá gan lại lớn hơn một chút.

Hăc Thứ Khoan luôn kiềm chế rất giỏi, ít người thấy được tình cảm chân thật của anh. “Em uống hơi nhiều rồi.” Anh lấy ly rượu của cô, đem hai ly rượu để lên lan can. “Yến Yến, em dễ dàng tin tưởng người khác như vậy sao?” Nhẹ nhàng lôi kéo, anh dễ dàng kéo cô ngã vào ôm ấp của anh.

“Anh tốt lắm…” Nguyễn Yến Hi dịu ngoan thả lỏng thân thể, thì thào những lời vô nghĩa. “Em tin tưởng anh”. Cô hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy anh, lại nở nụ cười ôn nhu, “ Như một kỵ sĩ rất tốt cứu với em, mỗi lần em cô đơn thì anh lại xuất hiện.”

Tin tưởng người đối tốt với cô, vô cùng đơn giản, không cần mệt mỏi suy đoán tâm tư sau cái mỉm cười kia.

Anh giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái trong ngực mình, giống như chăm sóc tình nhân, ở dưới ánh trăng dựa sát vào nhau.

“Anh không phải kỵ sĩ.” Kỵ sĩ à người có tấm lòng cao thượng, vượt qua gian khó chỉ đòi hỏi một cái hôn, mà không còn yêu cầu nào khác, còn anh thì đòi hỏi rất nhiều, và rất tham lam.

“Nhưng chỉ cần em cần anh, anh sẽ vĩnh viễn không cự tuyệt em.” Cô nghe được lời anh nói bên tai, giống một lời hứa kiên định, lại giống như thơ ca đầy ôn nhu.

Nguyễn Yến Hi ngây ngốc nở nụ cười.

Cô không phải người dễ dàng tin tưởng người khác, mà là nguyện ý tin tưởng anh.

Một khắc kia, từ đại sảnh truyền tới âm nhạc, một tiếng ca nữ tính ngọt ngào nhẹ nhàng hát:

Fill my heart with song

Let me sing forever more

You are all I long for

All I worship and adore. . . . . .

Vô luận đêm bao sâu, em nguyện ý có anh làm bạn, anh nói phải lưu lạc thiên nhai, em cũng sẽ đuổi theo….

Bóng đêm càng đậm, cô thấy một con thuyền màu vàng xuyên phá đám mây mù, ở trong ngân hà đi phiêu lãng, Hắc Thứ Khoan ôm lấy cô gái nhẹ nhàng khiêu vũ, sau đó cô mệt mỏi, anh ôm lấy cô đi sang phía thuyền có thể ngắm trăng, ôm lấy cô gái đang say ngủ.

In other words, please be true

Hi mọi người mỗi ngày mình sẽ tranh thủ đăng 1 chương cho mọi người nha

Bật mí cho nghe hố của tui ngọt đến k thể ngọt hơn thế nên cứ yên tâm lọt hố nhoa 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro