chương 1: Trách nhiệm chăm sóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị, em không muốn đi, chị đừng gọi anh rể  tới, sẽ phiền toái."
Tô Nhân trong điện thoại làm nũng nói với chị gái Tô Vi.
"Chân em hiện tại không có sao."

"Cái gì mà không sao? Anh rể em không phải người ngoài, nói cái gì phiền toái với không phiền toái? Chân bị thương cũng không phải việc nhỏ, sưng thành một khối như vậy, cần phải được chăm sóc điều dưỡng tốt, ngươi còn nhỏ không phân hiểu được việc này nghiêm trọng. Dù sao cũng đang nghỉ hè, phòng chị cũng đã nói anh rể em chuẩn bị xong,anh ấy một lát nữa sẽ đến trường học đón em.  Nhân Nhân, chị ở chi nhanh công ty ở nước M quốc làm hai năm, trở về tiếp nhận chức vụ giám đốc  khẳng định không  vấn đề,em ngoan ngoãn nghe lời, cũng không được làm chị lo lắng".

" Vâng ạ"
Tô Nhân hậm hực trả lời. Cô thật không có việc gì quan trọng, không nghĩ đến nhà chị gái ở, dù sao đối với anh rể cô cũng mới thấy qua vài lần, căn bản là không thân thiết.

Anh rể cô Chu Mộ Ngôn, kinh doanh công ty quy mô không nhỏ chuyên đại lí xuất khẩu.  Thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng, chỉ có vài lần gặp mặt đối với Tô Nhân cũng chỉ hàm chứa cười khách khí, nhưng cô luôn cảm thấy trên người anh rể có loại  khí chất nói không nên lời, trong  lễ phép mang theo xa cách, làm người ta không quá dám tới gần, cô có chút sợ hắn.

Lại nói tiếp, lần gặp mặt lúc trước cách đây đã rất lâu, tuy rằng hiện tại chỗ cô học cách thành phố nơi canh rể làm việc không quá hai giờ xe chạy, nhưng chị gái Tô Vi đã hơn một năm không ở đây nên Tô Nhân cũng không qua lại..

**

Chu Mộ Ngôn nắm lấy tay lái, tâm tình cũng không tốt lắm, bà xã gọi cuộc gọi quốc tế thông báo chuyện em vợ bị thương, nghe có vẻ nghiêm trọng, bảo hắn đi đón em vợ đến bệnh nhân kiểm tra.

Cô em vợ Tô Nhân này của hắn là nữ sinh 17 tuổi, nhưng tính tình nghịch ngợm thích bay nhảy chẳng khác gì đứa trẻ. Mọi thứ đều dồn sự quan tâm cho cô, nhưng với thân phận anh rể, Chu Mộ Ngôn cũng không tiện can thiệp.

Tô Vi xuất ngoại làm ở công ty chi nhánh 3 năm, tuy trong lòng hắn  không muốn, nhưng đối với sự nghiệp Tô Vi lại rất có chủ kiến cùng quyết đoán nên Chu Mộ Ngôn không mấy vui vẻ. Công ty hắn cũnv xảy ra không ít chuyện, bí thư theo hắn bao năm nay lại xin nghỉ việc về quê, hắn còn loay hoay chưa chọn được người thay thế thì Tô Vi lại bảo hắn dọn dẹp phòng ốc đón em vợ về chăm sóc, nhớ tới liền cảm thấy phiền phức.

"Anh rể ,em ở chỗ này!"

Tô Nhân từ xa xa thấy xe Chu Mộ Ngôn phất tay ra hiệu, xe của anh rể cô ít nhiều có ấn tượng.
Chu Mộ Ngôn dừng xe, đi đến trước mắt Tô Nhân, tức khắc cảm thấy trước mắt sáng ngời, gần một năm không gặp cô em vợ này, cô càng lớn càng xinh xắn, vóc dáng cao hơn so với trước đây, mặc điều váy trắng, xinh xắn đứng ở dưới ký túc xá đón hắn, bộ dạng thanh thuần giống đóa hoa buổi sáng kiều diễm trắng nõn, người nhìn tâm can ngứa đến khó nhịn.

"Nhân Nhân, chân em thế nào?"

Chu đáo nâng dậy cánh tay Tô Nhân, tay lơ đãng ở trên da thịt nữ hài tinh tế cọ cọ, cảm thấy thân thể cô có chút mất tự nhiên, hắn nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.

"Anh rể, em không sao, có thể tự đi."

Chu Mộ Ngôn lùi về sau một bước, Tô Nhân cảm thấy cổ cảm giác áp bách  quanh quẩn bên người kia tức khắc tan đi không ít, trong lòng thực cảm kích anh rể thiện giải nhân ý, cô đối với  hắn lộ ra một ý cười sáng lạn, vừa mới chuẩn bị hướng bên cạnh xe đi qua.
"Tê...
Ai da một tiếng, đau đến Tô Nhân thiếu chút nữa té ngã, Chu Mộ Ngôn tay mắt lanh lẹ lại lần nữa đỡ em vợ.
Hắn lần này không cùng cô nói thêm  gì, chặn ngang bế lên, cúi đầu ôn nhu nói:
"Nhân Nhân, chân em bị thương,  anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra trước.

Tô Nhân gật gật đầu, cảm giác hơi thở nam tính ổn trọng, mặt đỏ giống như tôm luộc, cũng không dám cậy mạnh, trong lòng có hơi hối hận, vừa rồi Lạc Dao đỡ cô xuống, cô sợ bạn học chờ lâu nên bảo bạn về phòng ngủ trước,  ai biết ở trước mặt anh rể xấu mặt.

Chu Mộ Ngôn mang Tô Nhân đến bệnh viện cao cấp ở trung tâm thành phố. Toàn bộ quá trình đều được diễn ra nhanh gọn, kết quả xác thật  không có thương tổn đến xương cốt, bác sĩ dặn dò mỗi ngày kiên trì bôi thuốc,   tĩnh dưỡng mấy ngày thì không sao.

Chu Mộ Ngôn đẩy cửa phòng bệnh, đem Tô Nhân ôm vào nhẹ nhàng đặt trên giường,
"Nhân Nhân, en ở phòng cạnh anh đi, có chuyện gì còn kịp chăm sóc em. Em nhìn xem còn yêu cầu gì, cứ nói với anh "

Hắn đứng lên chuẩn bị đi, lơ đãng nhìn thấy hình ảnh khi Tô Nhân khom lưng cởi giày, váy hai dây vì động tác cúi người bại lộ hơn phân nửa bộ ngực tròn trịa , từ góc độ hắn có thể nhìn thấy nhũ mương mê người.
Chu Mộ Ngôn một chút liền cứng...

🤗Truyện đăng duy nhất trên wattpad với nick Hoằng Vũ + khavyvu😘😘

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN 𝕎🅰𝕋𝕋🅿🅰𝔻.
Đ!T MẸ WEB TRUYENKIWI1, TRUYENHD, TRUYENFULL, LOVETRUYEN, ZINGTRUYEN, STRUYEN, DTRUYEN, TRUYEN4u. NET, MUATRUYEN, FREETRUYEN...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro