chương 38; Tô Vi mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhân Nhân..." Chu Mộ Ngôn muốn ôm cô.

Tô Nhân vừa túm áo hắn vừa đánh, đem hắn đẩy ra bên ngoài, môi run run khóc nói:
"Anh cái kẻ lừa đảo, anh đi ra ngoài, en không bao giờ muốn nhìn thấy anh"

Chu Mộ Ngôn nhìn cô một cái, không có lại dỗ dành, sửa sang lại quần áo rổi đi sang phòng bên cạnh. Tô Nhân ngồi xổm trên mặt đất, cắn chặt môi, ngày sơ phục trên tay, nước mắt từ khe hở ngón tay tràn ra. Cô thật hận chính mình, là cô phạm sai lầm lớn, đem sự việc đẩy đến lúc không thể vãn hồi, cô không dám nghĩ mình chính là thủ phạm phá vỡ hôn nhân của chị. Cô không muốn anh rể ly hôn, cô muốn mọi thứ đều giống như trước đây, nhưng còn việc cô cùng Chu Mộ Ngôn phát sinh quan hệ thì sao?!

Mẹ Tô nhạy cảm cảm nhận thấy được con gái nhỏ khác thường, sau tiệc mừng thọ đem Nhân Nhân kéo đến một bên lặng lẽ hỏi:
"Nhân Nhân, con và anh rể con giận dỗi?"

"Không có a."

"Mẹ thấy Mộ Ngôn mấy ngày nay cũng không vui, trước kia con cùng nó bất hòa nó cũng thỉnh thoảng mở miệng trêu chọc con, mấy ngày nay các con đều không nói chuyện..."

Tô Nhân tâm phiền ý loạn.
" Mẹ, Chu Mộ Ngôn là anh rể con, con và anh ấy có gì phải nói?"

Mẹ Tô hận sắt không thành thép mà gõ con gái một chút.
"Con cũng biết Mộ Ngôn là anh rể con, con nhìn xem thái độ hiện tại của cờn gì. Mẹ cũng vì muốn tốt cho con, công việc của con sau này còn phải cậy anh rể con giúp đỡ. Còn nửa, bạn học Tư Minh gì của con lần này sao không trở về cùng con?"
Mẹ Tô lại nhớ đến lời Chu Mộ Ngôn từng nói, Nhân Nhân còn nhỏ chưa vội tính chuyện yêu đương, người ở đất khách càng không đáng tin cậy, nhìn con gái không phản ứng mình, lắc đầu đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng mẹ rời đi, Tô Nhân trong lòng hạ quyết tâm, cô sẽ không thể làm cha mẹ khổ sở, làm chị gái đau lòng hương tâm, cô muốn cùng Chu Mộ Ngôn hoàn toàn kết thúc đoạn quan hệ loạn luân bất luân này, lần này trở về, nếu anh rể lại đến chung cư cô liền dọn  đi, chẳng sợ ở khách sạn cũng không muốn tiếp tục cùng hắn bên nhau.
....000....

Tô Nhân nghĩ hình ảnh Chu Mộ Ngôn lì lợm la liếm cũng không có xuất hiện, cô rời nước Y trước, hắn thậm chí một lần cũng không có tới, cô thật dài nhẹ nhàng thở ra, sau khai giảng sau chính đại tam, cô muốn chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh, nơi tổ chức kỳ thi diễn ra ở nơi khác, cách thành phố C rất xa, cách ... Anh rể rất xa.

Toàn bộ kì nghỉ hè Nhân Nhân đều ở trong trường học, tự mình kiêm chức, mỗi lần khi đêm khuya tĩnh lặng trong đầu xuất hiện thân ảnh kia, lập tức theo bản năng đem hắn đuổi đi.

Trước kia cô có thói quen ỷ lại vào Chu Mộ Ngôn, mới có thể luyến tiếc như vậy, hiện tại cô muốn học thói quen sinh hoạt một mình.
Nhận được điện thoại của mẹ là cuối tháng 9, hỏi cô ngày Quốc khánh có muốn về nhà một chuyến, Tô Nhân đương nhiên nói không quay về, mẹ Tô cười nói cho cô hay bản thân sắp tới sẽ đến nước S quốc chăm sóc Tô Vi.
" Chị của con mang thai, anh rể con cực kỳ cao hứng, nói mẹ đi nước S chăm sóc Tô Vi một khoảng thời gian, sang năm con đã là dì."

Chị mang thai?
Tô Nhân có chút tinh thần hoảng hốt, di động "Bang" một tiếng rơi trên mặt đất, hốc mắt ướt lên. Cô ngồi xổm xuống nhặt lên di động, nước mắt thành chuỗi lăn xuống xuống dưới, gắt gao che miệng lại sợ hãi khóc thành tiếng, trong lòng từng đợt run rẩy, lục phủ ngũ tạng cũng đi theo quặng đau.

Chính mình sớm đoán trước thời khắc này, chị và anh rể là vợ chồng, sinh con đẻ cái cũng là chuyện bình thường. Nhưng vì sao khi ngày này đến, trong lòng cô lại đau đớn đến vậy?

Nhân Nhân lung lay đứng lên, đối với microphone miễn cưỡng nói mấy chữ: "có thật vậy không? Vậy thì thật tốt quá."

Mẹ Tô nghe giọng cọ gái có gì đó không đúng, trách cứ nói:
"  Đứa nhỏ này, chuyện vui như vậy con khóc cái gì?"

"Con rất cao hứng a." T
Tô Nhân hút hút cái mũi.
"Vì sao chị lại không có nói với con?"

Nói đến điểm này mẹ Tô cũng oán giận: "Ngay cả mẹ chị của con cũng không có nói, vẫn là anh rể con gọi điện thoại tới nói, nói mẹ ra nước ngoại chiếu cố Tiểu Vi, hoặc là khuyên nó trở về. Hai chị em con không bao giờ làm mẹ bớt lo, Tiểu Vi rõ ràng đã gả cho người tốt như Mộ Ngôn, lại một lòng lao vào sự nghiệp, chạy ra nước ngoài công tác làm cho vợ chồng phân cách xa như vậy, còn con nửa, trưởng thành rồi tâm cũng không còn đặt ở nhà...."

Đoạn sau mẹ Tô lải nhải nói Tô Nhân hoàn toàn không nghe lọt vào, cô không ngừng lau nước mắt, không biết vì cái gì muốn khóc, kết cục như vậy không phải   là ước vọng của cô sao? Có thể chấm dứt mối quan hệ loạn luân cùng anh rể, chị gái và anh rể ân ái hạnh phúc, bây giờ còn mang thai bảo bảo, sang năm cô đã lên chức dì.

Đứa bé kia sẽ giống chị hay là giống anh rể hơn? Nhưng đều sẽ thật xinh đẹp.
Nhân Nhân nâng gương mặt, muốn đem nước mắt bức trở về, cô không phải khổ sở, là bởi vì rất cao hứng mới rơi lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro