CHƯƠNG 12: MỘT NGÀY VỚI CÚN CON (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heeseong thậm chí không thể mơ đến việc trốn thoát, dành 24 giờ một ngày với con sói ăn thịt người. Tuy nhiên, anh không bỏ cuộc và đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc trốn thoát của mình.

'Ngôi nhà này to kinh khủng.'

Chú  chó con đã nắm bắt hoàn hảo cách bố trí ngôi nhà của Yoon Chi-young trong suốt thời gian ở đó. Có năm phòng, và sân thượng rộng bằng phòng khách. Thậm chí có lần chú còn bị mắc kẹt trong phòng giặt ủi—thật nhục nhã, nhưng chú phải sủa để gọi Yoon Chi-young. Mặc dù chân khập khiễng, chú chó con vẫn cần mẫn đi lang thang khắp nơi để tìm kiếm những nơi ẩn náu và đường thoát hiểm tốt nhất.

'Vấn đề là phòng khách xa phòng ngủ hơn tôi nghĩ…'

Heeseong sẽ ngồi trên thảm phòng khách mỗi ngày và mô phỏng cuộc trốn thoát của mình. Phòng khách và phòng ngủ cách xa nhau, khiến một chú chó con khó có thể chạy đến đó, nhưng lợi thế là âm thanh từ phòng khách không truyền đến phòng ngủ tốt. Ngoài ra, Yoon Chi-young đã uống một loại thuốc không rõ trước khi đi ngủ và chìm vào giấc ngủ sâu, khiến đây là thời điểm hoàn hảo để trốn thoát trong khi cậu đang ngủ.

Tuy nhiên, đôi khi, khi nhìn vào ngôi nhà lớn được trang trí tối màu, cậu lại cảm thấy hoang vắng.

'Tại sao anh ta lại sống ở một nơi rộng lớn không cần thiết như vậy khi anh ta sống một mình?'

Ngôi nhà thì lớn, quá lớn. Và Yoon Chi-young lúc nào cũng ở đó, một mình. Đôi khi chú cún con nghĩ rằng mình trông rất cô đơn khi ở một mình trong ngôi nhà lớn và tối tăm. Nếu không có cậu, ngôi nhà này sẽ chẳng có tiếng động nào cả.

Heeseong nhìn Yoon Chi-young đang ngồi trên ghế sofa và quay đầu đi khi ánh mắt họ chạm nhau, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh với nụ cười dịu dàng. Có ích gì khi thông cảm với anh ta như vậy? Dù sao thì cậu cũng sẽ trốn khỏi nơi này.

Sau khi tìm ra đường thoát, cậu bắt đầu chuẩn bị tiền để trốn thoát.

Yoon Chi-young đôi khi chất một đống tiền mặt trên bàn phòng khách và lắng nghe báo cáo từ các thành viên trong tổ chức của mình.

“Ai đã liên lạc với con gấu trúc Soo-in đó? Chắc chắn còn nhiều điều ẩn giấu hơn số tiền này…”

Mỗi lần, Heeseong đều có thể thu thập được nhiều thông tin khác nhau. Cậu cũng thỉnh thoảng nhặt được những tờ 50.000 won bị thổi bay bởi cửa sổ vô tình trượt xuống.

Vù vù .

Chú chó trộm cắp chủ yếu hoạt động dưới ghế sofa tối màu. Cậu sẽ quan sát xương quai xanh đẹp không cần thiết của Yoon Chi-young, và khi tiền thỉnh thoảng rơi xuống, cậu sẽ cần mẫn nhặt đống tờ tiền ấy lên. Nếu cậu đủ may mắn để tiền rơi ngay trước mặt cậu thì có thể chỉ cần duỗi bàn chân trước màu trắng của mình ra và lấy tờ tiền.

'Làm việc ở sòng bạc không phải tốt hơn sao?'

Heeseong giấu số tiền anh ta đã thu thập được vào một khoảng trống cậu đào dưới ghế sofa. Đó là một chiếc két sắt mà chỉ cậu mới tìm thấy, và chẳng mấy chốc nó đã đầy những tờ tiền nhàu nát.

Mặc dù chỉ ăn cắp một ít bụi từ chuồng trại của một người giàu có, nhưng có vẻ như Heeseong kiếm được nhiều tiền hơn khi cậu làm việc tại sòng bạc. Cậu cảm thấy hơi bực bội về điều đó, nhưng Heeseong quyết định rằng nếu câuh định ăn cắp, cậu cũng có thể ăn cắp một cách táo bạo hơn. Bằng cách đó, cậu sẽ có một số tiền để bù đắp cho số ma túy mà cậu đã mất khi trở về sòng bạc.

Cơ hội đến như từ trên trời.

Ầm .

Một xấp tiền rơi ngay trước ghế sofa. Đôi mắt đen của  chú chó con đang chờ đợi cơ hội, tràn ngập hình ảnh tờ tiền màu vàng.

Bị tiền làm cho hoa mắt, Heeseong vội vàng đi ra, ngậm lấy xấp tiền vàng trong miệng. Thân hình nhỏ bé của cậu khó mà di chuyển, nhưng cậu nghĩ rằng với số tiền này, cậu có thể sống mà không cần lo lắng về tiền bạc trong vài tháng.

“….”

Ngay khi cậu quay lên với số tiền trong miệng, cậu chạm mắt với Yoon Chi-young, người đang mỉm cười rạng rỡ.

Heeseong ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám đó và đánh rơi số tiền đang ngậm trong miệng. Kỳ lạ thay, Yoon Chi-young giơ tay lên như thể anh ta cố tình đánh rơi thứ gì đó. Chú chó con bối rối quyết định hành động dù sao đi nữa.

Gâu, gâu!

Như thường lệ, cậu giả vờ là một con chó hung dữ và gặm đồ chơi rắn trên thảm. Cậu có thể cảm thấy ánh mắt của những thành viên tổ chức sói khác đang xuyên thủng lưng mình, nhưng may mắn thay, sự chú ý tập trung vào Heeseong đã nhanh chóng biến mất.

“Được rồi… chúng ta hãy để con gấu trúc đó yên một lúc. Chúng ta sẽ bắt nó lại khi nó kiếm được một ít tiền.”

Yoon Chi-young dựa lưng vào ghế sofa, nói như thể anh ấy đang tận hưởng. Heeseong cảm thấy một khoảnh khắc ngắn ngủi đồng cảm với chú gấu trúc Soo-in, người mà cậu thậm chí còn không biết, nhưng cậu nhanh chóng thu thập những mảnh vụn. Ngay khi có một khoảng trống, cậu lại cầm lấy bó tiền và nhanh chóng quay trở lại két sắt dưới ghế sofa.

'Ôi trời, suýt nữa thì xảy ra chuyện.'

Cậu gần như đã bị bắt tại trận. Ngay cả sau khi cậu đã thu thập được tiền, trái tim của Heeseong vẫn đập thình thịch. Thực tế là toàn bộ bên trong ngôi nhà đều là màu đen khiến cho bộ lông trắng của cậu dễ dàng bị nhìn thấy. Thật may mắn khi cậu trông nhỏ nhắn.

'Tôi đoán hôm nay tôi phải dừng lại ở đây thôi.'

Nhưng Heeseong biết cách chờ đợi thời cơ thích hợp. Cậu đã chứng kiến ​​nhiều trường hợp ở sòng bạc, người ta mất hết tất cả vì quá tham lam. Heeseong cẩn thận cất số tiền mình đã tích cóp được vào lỗ dưới ghế sofa rồi đi ra ngoài, cẩn thận chờ đợi thời cơ thích hợp.

Ngay khi Heeseong bước ra khỏi ghế sofa, Yoon Chi-young, người đã cử các thành viên của tổ chức ra ngoài, đã ôm chặt chú chó con.

“Con chó con lại bám đầy bụi rồi… Chúng ta cùng tắm nhé?”

'…Chết tiệt.'

Tiền thì an toàn, nhưng cũng có mặt trái. Cậu phải chịu đựng cảnh tắm nhục nhã của Yoon Chi-young, người lúc nào cũng phủ đầy bụi. Heeseong chửi thề, thể hiện sự không thích, nhưng cuối cùng lại thấy mình đang ngồi trong bồn rửa đầy nước ấm, giống như bồn tắm, với miếng dán chống thấm được dán gọn gàng vào chân bị thương.

“Tôi cũng nên bảo người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ gầm ghế sofa nữa.”

“……?”

Chú chó con co rúm lại một cách kém hấp dẫn vì ướt, quay lại nhìn Yoon Chi-young với khuôn mặt nhăn nhó.

Chắc chắn là anh ta không để ý đến cái két sắt .

Nếu đúng như vậy, cậu sẽ phải chuyển số tiền mình tích lũy được sang một két sắt mới.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng đó, Yoon Chi-young khẽ mỉm cười. Hành động hạ tay xuống với những khớp xương rõ rệt dưới đôi vai rộng của anh có vẻ đáng ngờ.

“Không… Chúng ta chỉ tắm chung thôi.”

Nói xong, Yoon Chi-young cởi chiếc váy ngủ đang mặc thoải mái ra.  Con chó con lập tức quay đi với tiếng hét. Tất nhiên, nó đã nhìn thấy cơ thể trần trụi của Yoon Chi-young từ khi sống chung. Cơ thể cao lớn được rèn luyện tốt trông thật ấn tượng với bất kỳ ai.

Vấn đề là phải nhìn thấy những gì anh ta không muốn nhìn thấy.

'Chết tiệt. Nó to quá…'

Con chó con chỉ nhìn vào góc bồn rửa, rùng mình. Khi Yoon Chi-young nói lần trước rằng nó còn to hơn cả một con nai nước, cậu nghĩ đó là điều vô lý, nhưng bây giờ câuh tự hỏi liệu điều đó có đúng không. Hơn nữa, khi ở dạng một con chó con nhỏ, mọi thứ dường như to hơn nhiều, khiến nó càng trở nên khủng khiếp hơn.

Cuối cùng, Heeseong đã không chui xuống gầm ghế sofa trong một thời gian. Cậu không muốn nhìn thấy thứ nặng nề của Yoon Chi-young nữa.

Hơn nữa, điều tệ nhất là ghen tị với thân hình cao ráo và vạm vỡ của Yoon Chi-young. Heeseong có mặc cảm về chiều cao của cậu, ghen tị với thân hình ấn tượng với cơ bắp cân đối. Heeseong cảm thấy sự bất công của Chúa và cáu kỉnh không cần thiết với Yoon Chi-young hơn bình thường.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro