1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.


Tôi sinh ra ở ngoại ô thành phố, ở ngôi nhà rách nát trong con hẻm.

Vào ban đêm, con hẻm sẽ có rất nhiều người người vô gia cư chỉ buổi tối mới xuất hiện, chen chúc nhau trong đống chăn gối bốc lên đầy mùi hôi thối. Cha mẹ tôi rất có thể là một trong số họ, hoặc là không. Không ai nói rõ tôi đến từ đâu, và không ai biết tại sao tôi lại ở trong con hẻm này. Tuy có một điều không thể thay đổi chính là , tất cả chúng ta đều giống như con hẻm bẩn thỉu này bị mắc kẹt trong các tòa nhà cao tầng, rồi lại bị bỏ rơi trong một góc như rác rưởi mà cô đơn nhỏ bé giữa một thành phố xa hoa ,náo nhiệt.

Cuộn mình trong một túp lều cũ nát, cầm theo số tiền cứu trợ hàng tháng không biết từ đâu gửi tới, không những vậy còn có một đám người cũng giống như tôi, ở nơi như này tôi vẫn thường xuyên có thể tự mình kiếm được một ít vui vẻ tuy có phần đơn sơ.

Nếu không có sự xuất hiện của Lý Mã Khắc, tôi có thể sẽ tiếp tục hạnh phúc như vậy.


Tôi gặp Lý Mã Khắc vào một mùa đông giá lạnh.

Con hẻm đầy hẻo lánh cũng đủ thu hút một số thành phần đặc biệt nhất là ,những người trẻ tuổi chơi nhạc ,nghệ sĩ vẽ tranh đường phố đến đây để trải nghiệm , hãy những cặp tình nhân rẽ vào đây chỉ để trao nhau nụ hôn . Lưu lại tiếng trống không ngừng đập, hình ảnh nhảy múa hòa cùng hương vị đắng chát của tình yêu, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mà Lý Mã Khắc không phải là một trong số họ, anh chỉ là vì muốn đi lối tắng mà tạt ngang qua rồi bị lạc trong con hẻm này. Liền thân thiện đến chỗ tôi hỏi đường ra.

Khi đó tôi vừa đánh nhau một trận xong , trên mặt, trên tay đều dính ít máu, áo bông mỏng manh mặc trên mình cũng không chống đỡ được gió lạnh, mũi bị thổi đến đỏ bừng. Lý Đế Nỗ nói, tôi mỗi lần như vậy đều giống như con chó nhỏ ủy khuất khuất, làm cho người ta có cảm giác thấy đáng thương. Tôi cảm thấy Lý Đễ Nỗ dường như đang chửi tôi, nhưng không biết cùng có phải vì lý do này hay không, mà bản thân Lý Mã Khắc cũng không ý thức được đã nhìn tôi rất nhiều lần.

Sau khi tôi chỉ đường, anh ta vẫn không chịu đi.

Vì vậy, tôi cau mày hỏi anh ta làm sao vậy, nhưng Lý Mã Khắc chỉ vào khuôn mặt của tôi chân thành nhắc nhở, cậu đang bị thương, tốt nhất nên đến bệnh viện để xem.

Chỉ là chútmáu mà thôi, về nhà dùng khăn mặt lau một cái là ổn rồi, không biết có cái gì làm ầm ĩ xung quanh . Tôi vẫn như mọi khi đối với tất cả mọi tứ đều không quan tâm , cũng không muốn được quan tâm. Ít khi xen vào chuyện của người khác - nhưng đó là lời nói duy nhất của tôi đối với người lạ tốt bụng này.

Tôi thậm chí đã nói một câu hết sức thô lỗ.

Ồ, anh ấy ngẩng đầu xuống và nói xin lỗi,

Tôi im lặng và cảm thấy rằng người đàn ông này rất lạ. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, nghĩ thầm và mong rằng sau này cũng sẽ không gặp lại.

2.

Nhưng ngày hôm sau hắn lại đi ngang qua đây, mặc áo sơ mi trắng và quần dài. Nhóm chúng tôi cầm sơn màu đỏ, phun những bức tranh hình thánh giá trên tường ở giữa một ngã ba , rồi cười điên như thể ngày tận thế. Bọn bạn của tôi huýt sáo và trêu trọc anh ta một cách hài hước. Tôi thấy anh ta đỏ mặt trong tiếng huýt sáo, bước đi nhanh hơn và đi ra khỏi con hẻm mà không quay đầu lại. Thấy vậy quả thực chúng tôi không thể nhịn cười.

Tôi nghĩ anh ta sẽ không bao giờ đến nữa.

Nhưng ngày thứ ba hắn vẫn đi qua nơi này. Ngày thứ tư rồi ngày thứ năm...

Lý Mã Khắc.

Vào ngày thứ mười, cuối cùng tôi đã nhớ tên hắn.

3.

Đó là một buổi tối tuyết rơi dày, và tôi rẽ ra khỏi con hẻm như bình thường và đi vào quán bar bên kia đường.

Tôi đến đây mỗi thứ bảy, để xem các buổi biểu diễn của ban nhạc Leon, đây là niềm vui duy nhất của tôi trong cái cuộc sống tẻ nhạt này.

Quán bar không mở cửa cho trẻ vị thành niên, tôi chỉ có thể lẻn vào. Lần đêm lần đầu tiên gặp Lý Mã Khắc , tôi thiếu chút nữa đã bị bảo vệ bắt được, lúc chuồn đi không cẩn thận đụng phải người khác . Đáng ra tôi nên chạy mà không quay đầu lại, nhưng không ngờ người kia nhớ tới tôi, chỉ vào chóp mũi tôi khiến tôi tỉnh ngộ , "Cậu chính là người không biết trời cao đất dày lần trước chạy đến nói với ông chủ quán bar, muốn thử giọng làm hát chính của ban nhạc", tiếng cười tràn ngập khinh bỉ, giống như đang nói "rác rưởi như cậu". Tôi đã phải nắm chặt tay để kiềm chế sự kích động.

Thật ra tôi không quan tâm đến anh ta, chạy đi chỉ là vì sợ gây ra nhiều chuyện phiền phức hơn cho quán bar.

Nhưng tôi không nghĩ rằng Lý Mã Khắc thực sự ghét tôi như vậy, gọi cho người ở quán bar chờ tôi,dường như muốn cắt đứt con đường sống của tôi vậy.

Khi những người đó từ bốn phương tám hướng vây quanh, tôi linh hoạt từ cửa sổ nhảy ra ngoài, muốn chạy trốn, vẫn là bị người bọn họ ở bên ngoài bắt được, giống như ném rác vào góc, miệng nhét đầy mùi máu cùng tuyết. Dưới sự áp chế của bọn chúng , nắm đấm của tôi không thể tung ra , mà âm thanh lúc bọn chúng tung chuyên , giống như những nhịp trống lưu lại, rơi xuống người tôi nhịp nhàng nhưng lại vô cùng đau đớn và nhục nhã.

Trong lúc hoảng hốt, tôi nghe thấy tiếng Lý Mã Khắc kêu cứu.

Tôi không biết anh đã theo dõi tôi đến đây từ lúc nào.

Trong khi kêu cứu từ người xung quanh, một bên còn lại thì liều mạng kéo hết những đống rác xung quanh tôi ra, nhưng mà càng buồn cười chính là khi nhìn hắn chật vật kéo tôi, người toàn máu và tuyết từ dưới đống rác lên.

Anh ta rõ ràng đang sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, đến và kéo tay tôi và hỏi tôi thấy thế nào.

Cho nên rốt cuộc vì sao lại biểu hiện vẻ mặt lo lắng, vì sao lại không không giống với mọi người xung quanh, cứ phải quan tâm đến tôi như vậy. Mỗi ngày đều mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ cùng quần jeans, tóc được chải kỹ lưỡng gọn gàng , ngay cả khuôn mặt trắng trẻo dễ nhìn đều khiến người khác muốn làm thân . Người này rõ ràng không nên xuất hiện ở chỗ này, vì sao lại phải lúc nào cũng nhắc khéo tôi về sự khác biệt giữa tôi với hắn vậy.

Đáng chết, tôi hất tay anh ta ra và đưa cánh tay của mình dính đầy máu và tuyết của mình lên.

- Không cần anh quản, cút đi!

Tôi nghĩ rằng tôi là một đứa trẻ xấu tính.

4.

Đỡ thân thể đang rất mệt mỏi và đau đớn, tôi cố gắng chạy về nhà.

Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới, Lý Mã Khắc lại kiên quyết đi theo, tìm được nhà của tôi. Hắn thậm chí đến hiệu thuốc mua thuốc mỡ cùng băng gạc, không nói lời nào xông vào cửa , đem tôi đang từ trên giường ngôi lên, sau đó bôi lọ thuốc mỡ đỏ hồng lên tay tôi, bàn tay bôi thuốc rõ ràng có chút vụng về, khéo léo cẩn thận.

Tôi đẩy anh ta ra và bướng bỉnh nói, "Tôi sẽ tự làm."

Tôi không hiểu vì sao Lý Mã Khắc lại cố chấp như vậy, vì sao lại coi mình là Đấng Cứu Thế, dốc hết toàn sức lực cứu vớt một người không xa lạ không hề liên quan. Biết rõ tôi rất chán ghét sự xuất hiện của hắn, nhưng lại hết lần này tới lần khác đến đây quấy rầy cuộc sống vốn có của tôi.

Anh có cố ý không? Tôi đã hỏi như vậy.

"Đương nhiên không phải, tôi chỉ..." Hắn mở Baidu ra rồi tra mấy chậu hoa tulip trên bệ cửa sổ của tôi nên chăm sóc thế nào, bộ dáng nghiêm túc lắc đầu trước sau như một , nhưng lại không biết nên nói gì để giải thích cho sự cố chấp của mình, sau khi không thể giải thích thì Lý Mã Khắc quyết định bỏ cuộc hoàn toàn.

Thấy tôi im lặng, anh ta bắt đầu tìm kiếm một cái gì đó khác để làm, chẳng hạn như chiên trứng.

Tôi chưa bao giờ thấy một người vụng về nấu ăn như vậy, đập trứng như bắn súng, đổ trứng lên chảo giống như ném lựu đạn, nhà bếp của tôi là một chiến trường khó khăn, đất nước tên là Lý Mã Khắc chỉ thiếu một lá cờ trắng sẽ đầu hàng. Tôi thật sự nhìn không nổi, nhịn đau xuống giường chậm rãi rán bốn quả trứng gà, chính vừa phải, mùi lại còn rất thơm.

"Cậu thật tuyệt vời, Đông Hách!" Lý Mã Khắc hưng phấn vỗ vai tôi như chưa từng thấy qua.

Lại thế, tôi khó chịu hất tay hắn ra.

Nhìn bộ dáng Lý Mã Khắc bị hất tay có chút đáng thương lại cảm thấy rất buồn cười, nhưng không tự chủ được muốn trêu chọc hắn.

"Anh biết gì không?" Tôi nói, "Không phải là tôi ghét anh, tôi chỉ bị một căn bệnh da hiếm gặp, nếu bị chạm vào sẽ bị dị ứng, nếu nghiêm trọng có thể chết." "

"Thật sao, thì ra còn có loại bệnh này?"

Hắn quả nhiên tin, vẻ mặt khẩn trương, một thời gian dài thật cẩn thận tránh đụng phải tôi, còn muốn tìm mọi cách khuyên ta đến bệnh viện trị liệu, không nên kéo dài quá lâu.

"Nhất định có thể chữa khỏi." Vẻ mặt hắn nghiêm túc động viên tôi , lại giống như là đang khuyên nhủ mình.

Tôi rất muốn nói với anh ta, tôi ghét nó. Không chỉ ghét sự gần gũi vô căn cứ từ anh, mà còn ghét sự lo lắng và quan tâm biểu hiện trên khuôn mặt của mình, như vậy càng làm nổi bật sự tầm thường và vô dụng của tôi.

Anh có trách nhiệm gì với tôi?

Tôi có một cuộc đời tồi tệ đơn giản vì tôi sinh ra ở đây , nhưng chúng ta không giống nhau , con hẻm bẩn thỉu này, người như anh cả đời có thể cũng sẽ không bước vào dù chỉ một lần, cuộc gặp gỡ này bất quá là ngẫu nhiên sảy ra , sớm muộn gì anh cũng sẽ rời đi, tất cả tôi đều hiểu.

5.

Bên ngoài mặt dưới của tán lá cây được lắp một bóng đèn nhỏ , phát ra ánh sáng rực rỡ, tôi dùng chân che một cái, lại nhảy ra che một cái khác, nhìn màu sắc của ánh đèn thay đổi liên tục hắt lên gương mặt của Lý Mã Khắc

"Lý Đông Hách, cậu biết không, kỳ thật tôi cũng sinh ra trong con hẻm nhỏ này."

Hắn đột nhiên mở miệng, tôi sửng sốt một chút, quên mất giẫm lên một bóng đèn khác, hai màu sắc chồng chéo lên mặt Lý Mã Khắc, thoạt nhìn có phần quái dị.

"Khi tôi một tuổi, cha tôi đưa ra khỏi đây như trốn thoát khỏi địa ngục. Tôi đã thắc mắc trong một thời gian dài, ông đã dành rất nhiều nỗ lực để rời đi, nhưng tại sao lại tiết kiệm tiền, để bỏ ra một khoản trợ cấp cho trẻ em ở đây. "

Lý Mã Khắc dừng lại và nói: "Những gì tôi muốn nói là nơi này sẽ không bao giờ bị bỏ rơi, sẽ vẫn có người vẫn nhớ tới nó."

Không ai từ bỏ tôi, là bản thân mình tự muốn từ bỏ.

Tôi rất muốn nói điều đó, nhưng cuối cùng tôi không thể nói ra. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, Lý Mã Khắc đã rời khỏi vòng tròn bị ánh đèn bao quanh, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên mặt hắn.

Tại sao tôi lại muốn khóc như vậy?

6.

Lý Mã Khắc đến nói lời tạm biệt với tôi, anh ấy muốn rời khỏi nơi này, tôi đã mong đợi một thời gian dài hy vọng anh ấy sẽ không đến nữa, bây giờ nó được thực hiện nhưng lại không hạnh phúc giống như bản thân đã tưởng tượng.

Trước khi đi, Lý Mã Khắc đã kể cho tôi nghe hai câu chuyện một cách rất nghiêm túc.

Câu chuyện đầu tiên rất dài, năm đó có một thanh niên nghèo, cố gắng sống sót trong một con hẻm nhỏ đầy bụi bẩn, cố gắng hết sức để đưa gia đình thoát khỏi đây. Anh ta luôn luôn nhớ cặp vợ chồng trẻ hàng xóm sống bên cạnh mình, người đã tốt bụng đem đồ ăn đến cho anh khi anh dường như sắp chết vì đói. Anh rất muốn cảm ơn họ nhưng anh ta không có đủ khả năng, sau khi nghe tin vợ chồng trẻ đã qua đời, để lại một đứa con, vì thế anh muốn dẫn đứa nhỏ kia ra khỏi cái nơi bẩn thỉu tối tăm này , nhưng khi đó anh bị bệnh nặng... Cuộc sống của anh chỉ đếm được còn từng ngày và không còn kịp nữa, nhưng may mắn thay, con trai của anh đã nhớ tới tâm nguyện của cha mình, quyết định lặng lẽ đến thăm đứa trẻ, muốn cha chăm sóc đứa trẻ trong khả năng của mình.

Câu chuyện thứ hai rất đơn giản, một cậu bé vô tình gặp một cậu bé khác, nhưng đã bị rằng buộc bởi nhau từ cái nhìn đầu tiên.

Lý Mã Khắc hỏi tôi " Lý Đông Hách.. Cậu tin cái nào''

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, thế giới này có quá nhiều câu chuyện, tôi rất muốn chọn làm một người không có câu chuyện.

7.


Sau khi tiễn Lý Mã Khắc rời khỏi con hẻm rồi trở lại căn phòng nhỏ rách nát của mình, mở cửa ra liền nhìn thấy trên bàn chất đầy những lọ thuốc mà Lý Mã Khắc mang đến, mấy chậu hoa tulip trên bệ cửa sổ dưới sự chăm sóc của Mã Khắc bỗng trở nên tươi tốt, bên cạnh đấy là những chiếc đĩa sau khi chiên trứng được xếp gọn gàng bên bồn rửa bát.

Lý Mã Khắc để lại nhiều dấu vết như vậy từ khi nào vậy?

Tôi vuốt ve cánh hoa màu cam hoa tulip, nhớ tới vẻ mặt thất vọng của Lý Mã Khắc khi rời đi, nhưng tôi nghĩ giờ đây biểu cảm của mình cũng không khá hơn hắn là mấy.

Nhưng khi ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lý Mã Khắc đứng thẳng tắp bên ngoài cửa sổ, nhìn tôi không chớp mắt, không chần chừ tôi lập tức xoay người chạy ra ngoài, chạy đến trước mặt hắn.

"Tại sao trở lại?" Tôi hỏi.

Lý Mã Khắc nói "Muốn học trứng chiên, muốn nuôi hoa tulip, muốn giới thiệu em với chủ quán bar ,hỏi rằng em có thể đường đường đứng trên sân khấu làm người hát chính không?"

Nói dối! Tôi nói, "Anh chưa bao giờ nghe tôi hát." "

Lý Mã Khắc cúi đầu nở nụ cười, giống như lần đầu gặp. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, tôi lại đột nhiên rất tức giận, tôi nghĩ hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc muốn rời đi, cũng chỉ đơn thuần đùa giỡn tôi . Nghĩ đến bộ dáng hắn ở dưới bệ cửa sổ nhìn tất cả, chua xót cùng đau đớn bắt đầu chậm rãi lan khắp cơ thể.

Lý Mã Khắc đến và chạm vào cánh tay tôi như thể muốn lấy lòng.

-Đừng chạm vào tôi!

Phản ứng bản năng làm cho tôi thốt ra ba chữ này, nghiến răng nghiến lợi nhìn ánh mắt sạch sẽ vô tội của người đứng trước mắt . Nhưng mà ngay sau đó hắn chỉ nói một câu "Tôi chỉ là không muốn rời xa cậu"

8.

Trong thời gian quen nhau, tôi đã nói không với rất nhiều ý kiến của anh ấy. Không giống những người khác áp đặt, ép buộc thì anh ấy lại luôn dùng những cách nhẹ nhàng để thuyết phục tôi Nhưng có hai lần, đúng hai lần, anh ấy lại không nghe lời tôi tí nào Lần đầu tiên tôi không níu giữ nhưng đến tận bây giờ anh ấy vẫn chưa bỏ tôi đi

Lần thứ hai vừa rồi, tôi nói đừng chạm vào tôi, nhưng anh lại mỉm cười kiên quyết, bất giác ôm tôi vào lòng.


Kết thúc. 

----------------------

Sau khi nhận được lời góp ý của mọi người minh đã tự nhìn nhận lại bản thân và hoàn thiện mình, đây là fic mà mình đã cố hết sức để dịch sao cho hay nhất, nhưng nếu vẫn chưa được ưng ý hay nếu có gì cần góp ý mọi người cứ thẳng thắn góp ý cho mình, xin cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro