Facetime

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết Hà Nội tháng 9 khá dễ chịu, buổi tối mát mẻ với những cơn gió heo may, phù hợp với những cuộc tụ tập bạn bè.

Trong góc quán cà phê nhỏ, một cậu trai với chiếc mũ đen che khuất mặt, ngồi một mình lặng lẽ giữa những bàn nước đầy ắp người nói nói cười cười. Cậu ta gọi một ly cà phê đen,  rồi cứ ngồi thế, lúc thì bấm điện thoại, lúc lại trầm ngâm khuấy loạn ly cà phê đang nguội dần của mình. Chẳng ai để ý đến cậu ta, hoặc giả là chẳng ai rảnh mà để ý.

Đức Chinh ngồi như thế cũng sắp được nửa tiếng rồi. Dù có hơi mệt sau trận đấu cuối cùng của VL nhưng cậu vẫn muốn ra đây ngồi. Vì nơi đây là nơi anh và cậu hay tới, nên cậu nghĩ nó sẽ giúp tâm trạng cậu thư thả và tốt lên đôi chút.

Chắc giờ vẫn còn đang liên hoan nhỉ?

Chinh tự hỏi khi nhớ đến Dũng. Lúc nãy cậu có gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy. Chắc đang bận lắm, thế là cậu không gọi nữa. Dù tay vẫn luôn cầm điện thoại chờ anh gọi tới. Dù lòng mình nhớ anh da diết.

Không phải xa mà nhớ, chẳng qua là cảm thấy trống rỗng và bấp bênh nên muốn ở bên người mình yêu, muốn được ở bên người mà mình tin tưởng để đôi chân đứng vững vàng hơn và đôi vai bớt trĩu nặng.

Đức Chinh lại cầm lấy cái muỗng, khuấy loạn ly cà phê đã lạnh ngắt của mình lên làm nó sóng sánh trực trào ra ngoài.

Như những giọt nước trên khóe mi.

Brừ brừ....

Chiếc điện thoại đột nhiên rung lên làm Chinh giật mình không kịp phản ứng, đến lúc cậu hoàn hồn thì ngón tay đã bấm vào nút tắt mất rồi.

"Ôi trời điên mất..."

Chinh vò vò đầu mình rồi bấm gọi lại. Điện thoại kết nối rất nhanh, hiển nhiên là đang chờ cậu gọi lại.

"Alo, Chinh?"
"Ơi em đây"
"Sao anh gọi lại tắt máy"
"Em bấm nhầm thôi"
"À... Ừ"
"Nghe giọng lè nhè thế, uống nhiều lắm à?"
"Ừ ừ, mấy anh em ép quá"
"Có sao đâu. Ngày vui mà. Tan tiệc rồi à?"
"Chưa, anh trốn đi gọi điện cho em đấy"
"Làm gì?"
"Nhớ em"
"... Thôi về lại đi không anh em chờ"
"Không sao đâu, anh đi ra ngoài tí cho đỡ say thôi. Muốn nói chuyện với em"

Chinh mỉm cười khi nghe Dũng lè nhè kể hết chuyện này đến chuyện khác. Nào là anh Mạnh với Hải vừa bị mọi người thồn micro vào mồm vì hát dở quá, nào là anh Huy uống say quắc cần câu vẫn cố để lên đu đưa thế là té dập mông rồi. Linh ta linh tinh rất nhiều chuyện. Dũng cứ kể, còn Chinh cứ ngồi nghe, thỉnh thoảng lại nói chêm vô vài câu. Cũng coi như vui vẻ

"Này thôi, hay về phòn..."

Tút tút tútttttt....

Chinh ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại tối thui và kết nối đột nhiên bị ngắt. Làm sao thế nhỉ? Đang định gọi lại thì thấy tin nhắn báo điện thoại hết tiền. Chinh bật cười bất lực. Quá đáng thật đấy.

Cũng may là Dũng gọi lại ngay

"Làm sao thế?"
"Điện thoại hết tiền"
"Anh cứ tưởng em làm sao, hết hồn tỉnh cả người rồi đây"
"Kkkkk, thế cũng được"
"Hừm. Mà đang đâu đấy?"
"Đang X nè"
"Một mình à?"
"Ừ"
"Về đi, trễ rồi"
"Xíu nữa"
"Về luôn đi. Rồi gọi facetime cho anh. Anh muốn nhìn em"

Không hiểu sao Chinh lại có cảm giác giọng anh có vẻ nặng nề thế. Giống như là mỗi khi anh làm tình vậy. Chinh lắc đầu đánh bay cái suy nghĩ ấy đi. Chắc là do bia thôi. Cậu cúp máy rồi nhanh chóng đi về phía khách sạn. Thật ra, chẳng hiểu sao cậu nóng lòng thế.

..........

Tút tút tút...

"Chinh"
"Ơi"
"Nhớ em quá"
"Về rồi à?"
"Ừ, về rồi. Chinh, có ai bên cạnh em không?"
"Không, sao thế?"
"Bên anh cũng không có ai"
"Rồi sao?"
"Anh nhớ em quá"
"Làm sao thế? Sao tự nhiên mặt đỏ bừng thế?"
"Chinh... Anh... Anh cứng rồi..."
"WTF? Này...  Này anb bị điên à... Quay đi đâu đấy..."
"Giúp anh đi, anh đau quá"
"Giúp bằng niềm tin à? Tự tìm phim mà xem đi"
"Anh muốn em cơ"
"Nhưng mà làm sao được? Anh điên à?"
"Cởi đồ ra đi, nghe anh lần này thôi. Nhé!"

Đức Chinh đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn cây côn đang chào cờ của Dũng. Đúng là điên thật mà.

Dù có chút ngượng ngùng nhưng Chinh vẫn nghe theo lời Dũng. "Anh say rồi chắc sẽ không nhớ gì đâu", Chinh vừa cởi quần áo vừa nghĩ

Dũng nhìn Chinh chậm chạp đem áo quần cởi ra, thầm nuốt nước miếng. Thứ đó của anh càng cứng rắn hơn. Bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy rồi tuốt động lên xuống.

"Chinh, vú em thật đẹp. Xoa nó đi"
"Đừng nói nữa!"

Dù có ý không muốn nhưng Chinh vẫn đưa tay lên xoa nắn hai đầu vú của mình. Bình thường Dũng sẽ dùng miệng cắn mút làm nó dựng thẳng lên ướt sũng. Nghĩ đến cảm giác ấy Chinh liền rên nhẹ một tiếng

"Anh mút thoải mái sao?"
"Ưmmm.. Thoải mái... Hư..."
"Muốn nữa không?"
"Muốn, muốn anh... Ha a..."
"Tiểu quỷ... Nghe anh, dạng chân ra. Của em cũng cứng rồi này"
"Aaa,  haaa..."

Đức Chinh dang chân ra, một tay cậu vẫn xoa nắn ngực mình, một tay lại lần xuống phía dưới cầm lấy cậu em đã bán cương của mình

"Ha Chinh.... Muốn anh không?"
"Muốn... Ưmm... Muốn..."
"Tới, liếm một chút, liếm cho ướt đi"

Đức Chinh như bị Dũng thôi miên, tay đặt trên ngực lại từ từ đưa lên trên miệng mà liếm mút. Cậu đưa cái lưỡi đỏ mềm, ẩm ướt ra mà liếm lấy từng ngón tay. Rồi lại phát ra giọng mũi từng tiếng rên ưm a

Dũng nhìn Chinh, cái lưỡi cậu như liếm đến tâm can anh, làm anh suýt chút nữa đã không khống chế được mà bắn ra. Quả đúng là tiểu quỷ mê người.

"Dũng, Dũng... Hưmm... Phía sau em ngứa quá... Giúp em với... Haa aaa...."
"Liếm ướt rồi, em tự tới đi"

Dũng cũng khá bất ngờ về biểu cảm của cậu, như là một người hoàn toàn khác vậy. Lúc này cơ thể cậu hoàn toàn trần truồng, đôi mắt Chinh đang nhắm hờ mê man, một tay vẫn tuốt lộng cậu em nhỏ, ngón tay vừa được liếm ướt đưa xuống đâm vào huyệt ấm phía sau. Muốn bao nhiêu dâm loạn liền có bấy nhiêu

"Aaaaa,  Dũng... Dũng, nhanh.. Nhanh lên... Dũng... Dũng..."
"Kiểu gì anh cũng bị em hành chết"

Dũng gằn giọng nói, mặc kệ cậu có nghe hay không. Tay phía dưới lên xuống ngày một nhanh hơn, tiếng thở gấp trong không khí làm người ta đỏ mặt

Aaaaaa.... Ha ha...

Cả hai cùng hưng phấn mà đạt được cao trào, cả người Chinh xụi lơ theo cậu em vừa mới bắn ra. Phải đến 5 phút sau thì cậu mới hoàn hồn sau cao trào, mà Dũng thì đã sớm lấy lại tinh thần rồi.

"Thích chứ? Vậy mà lúc đầu còn bày đặt ngại. Bắn nhiều nhu thế, có phải nhớ anh lắm rồi không?"

Chinh nhìn đến chất nhầy trên tay mình, lại nghe Dũng trêu làm mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Cậu vơ vội cái chắn quấn quanh người rồi chạy vội vào nhà vệ sinh. Trước khi đi cũng không quên để lại một câu biến thái.

Dũng nhìn hành động dễ thương của cậu mà cười không ngừng. Sao mà đáng yêu thế chứ.

Dũng tắt điện thoại, nhắn về cho Chinh một tin. Tinh thần sảng khoái mà đi vào phòng vệ sinh.

"Chờ anh về, anh cho em càng nhiều sung sướng 😋"

"Bùi Tến Dũngggggg, anh tên biến tháiiiiiiiii"

Một buổi tối đẹp trời 😊😊😊

⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐⭐

#MunElli

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro