Tôi từng thích một người nhiều như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phong Linh -

Hôm qua, trong lúc dọn dẹp lại ngăn tủ đựng những cuốn sổ cũ, tình cờ một phong thư được gấp khéo léo rơi xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt lên, ngắm nghía một hồi thật lâu rồi mỉm cười nhớ đến một câu chuyện từ một nơi rất xa ùa về.

Một lá thư chưa được bóc, một lá thư tôi thức rất nhiều đêm, lấy rất nhiều can đảm để viết nhưng cuối cùng lại không dám gửi cho cậu ấy. Vậy là, cậu ấy không biết, dĩ nhiên không biết, còn tôi lặng lẽ mang theo tình cảm đơn phương đó cho đến mãi sau này...

Tôi và cậu ấy cùng sống trong 1 thành phố, nhưng chúng tôi chưa bao giờ trò chuyện với nhau lần nào. Nói đúng hơn thì tôi biết rất rõ về cậu ấy, còn cậu ấy hình như không biết gì về tôi. Chúng tôi chưa bao giờ đi cạnh nhau, cậu ấy luôn là người đi trước, còn tôi lặng lẽ theo sau. Ngay khi đèn xanh chuyển sang đỏ, tôi cũng chỉ dám dừng lại phía sau lưng cậu ấy, như sợ tiến lên thêm một tí, tôi sẽ không còn được nhìn cậu rõ nữa. Oái oăm như vậy, nhưng tôi thích cậu ấy, rất thích, suốt ba năm trung học.

Tôi cũng dám kể cho ai là mình thích cậu ấy, vì sợ có thêm một người biết, bản thân sẽ không được thích cậu ấy nữa.

Tôi thích nhìn cậu ấy cười, vì mỗi lần như vậy, lòng tôi lại thấy bình yên ngập tràn. Tôi thích nép mình bên cửa sổ, vờ đọc sách để nhìn cậu ấy vui đùa ngoài sân. Tôi thích những gì thuộc về cậu ấy, không vì bất cứ gì cả, đơn giản chỉ là thích.

Nhưng, năm tháng trôi đi, chúng tôi rồi sẽ lớn, cậu ấy sẽ đến nơi nào đó mình mơ ước, và tôi cũng vậy.

Đến khi chúng tôi cùng chạm ngõ tuổi mười tám, tôi đã buồn rất nhiều khi nghĩ đến tháng ngày không còn được nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày nữa. Tôi cứ nghĩ đến lúc đó tôi sẽ ngừng thích cậu ấy, thôi không nghĩ đến cậu ấy nữa.

Nhưng tôi đã nhầm.

Lên đại học, chúng tôi vẫn cùng chung một giảng đường, tôi vẫn lặng lẽ nhìn cậu ấy mỗi ngày, rồi mỉm cười. Còn cậu ấy chưa một lần nhìn về phía tôi.

Sau này, khi cậu ấy có người yêu, tôi vẫn chưa thể ngừng thích. Tôi đã suy sụp một thời gian dài và quyết định sẽ không thích cậu ấy, nhất định không. Và tôi lại nhầm thêm một lần nữa. Tôi chẳng thể ngừng thích, ngừng nhớ một người, dù người ta đã có người thương bởi tình cảm đơn phương đôi khi là điều gì đó trọn vẹn nhất, theo cách của riêng mình...

Cuối cùng tôi đã từ bỏ, từ bỏ cơ hội được chạm vào cậu ấy và bản thân đã đánh mất cậu ấy theo cách ngốc nghếch nhất như thế. Giá như ngày đó tôi can đảm.

...

Bây giờ, tôi đã có cuộc sống riêng, có người để yêu thương và chăm sóc; tôi mãn nguyện với những gì mình có. Thi thoảng nghĩ về chuyện cũ, về cậu ấy, lòng lại len lỏi một chút xúc cảm tinh khôi cho những ngày trôi rất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#romance