Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bốp",một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt Trần Ân Ân,cô ôm một bên má sưng đỏ nhìn người đàn ông băng lãnh trước mặt
-Lễ cưới,vui không?Hẹn thề,thú vị không?Lấy được tôi về chắc cô thỏa mãn rồi đúng chứ?
Trần Ân Ân cúi đầu không nói gì,đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh
Đúng vậy,cuộc hôn nhân này một cuộc hôn nhân không tình yêu
Cô là Trần Ân Ân,22 tuổi,đại tiểu thư nhà họ Trần
Anh là Lãnh Tử Dương,26 tuổi.Khác với cô,anh không được sống trong sự giàu sang từ nhỏ mà phải lập nghiệp từ đôi bàn tay trắng.Nhờ sự nỗ lực và kiên cường của mình,anh đã xây dựng nên Lãnh thị,tập đoàn lớn nhất Trung Quốc,quán xuyến tất thảy mọi việc
Cô yêu anh,từ hồi trung học lận.Thế nhưng ánh mắt của anh không hướng về phía cô mà chỉ hướng về một phía là Trần Phương Chi-em gái cô
Hai người họ từng yêu nhau rất đậm sâu.Vì không chấp nhận nổi sự thật này,cô bất chấp tất cả.Bất chấp cướp lấy anh từ chính tay đứa em gái của mình.Bất chấp làm kẻ thứ ba.Bất chấp phá hoại hạnh phúc của họ
Nhưng đổi lại cho cô là gì?
Là sự chán ghét của anh vì cướp lấy hạnh phúc của họ.Là sự khinh bỉ của anh khi cướp người yêu của em gái mình.Là sự hận thù khi vì Trần Ân Ân mà Trần Phương Chi bị ba mẹ tống sang Pháp du học
Lãnh Tử Dương chán ghét nhìn cô,cất lên giọng nói khinh bỉ
-Thật là một con điếm bẩn thỉu.Người yêu của em gái mình mà cũng dây dưa được.Tôi thật khâm phục cô đó Trần Ân Ân
Lời nói của anh như con dao bén nhọn xuyên thẳng trái tim cô.Nghẹn ngào,Trần Ân Ân cố nói bằng giọng điệu yếu ớt của mình
-Tử Dương,tại vì...em yêu...
Lời nói chưa dứt,lại thêm một cái tát nữa giáng xuống bên má còn lại của cô.Anh gầm lên
-Yêu tôi?Ha,con điếm như cô mà cũng có tư cách yêu tôi cơ đấy!Nói cho Trần Ân Ân cô biết,người tôi yêu duy nhất mãi mãi là Trần Phương Chi,không phải loại giẻ rách như cô đâu
Nước mắt ồ ạt chảy xuống gương mặt xinh đẹp của cô,Trần Ân Ân không thể ngờ được rằng người đàn ông cô yêu bấy lâu này lại đối xử với mình như vậy.Sợ hãi,cô vội vã đẩy Lãnh Tử Dương ra,hướng phía cửa mà chạy
Chỉ là,chưa chạy được ba bước,một lực kéo mạnh mẽ giật tóc cô lại,có cảm giác như da đầu sắp nổ tung.Lực kéo đó càng gia tăng hơn khi Trần Ân Ân cố chạy.Lãnh Tử Dương giật lấy bá đạo ôm cô vào lòng,nhấc chiếc cằm bắt Trần Ân Ân phải nhìn vào đôi mắt đầy hận ý của mình
-Chạy đi đâu vậy?Chẳng phải cô bây giờ là vợ chính thức của Lãnh Tử Dương tôi rồi sao?Ai cho phép cô chạy?
Trần Ân Ân run rẩy nắm lấy tay Lãnh Tử Dương,nước mắt theo đó cũng tràn xuống
-Thả tôi ra,anh cho tôi đi
-Đi sao?Không được đâu,vì địa ngục của cô chỉ mới bắt đầu thôi.Nào,tôi sẽ cho cô những tháng ngày sống không bằng chết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro