Chương 1: Bắt đầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

** Vui lòng không đánh đồng thế giới giả tưởng và ngoài đời không cổ xúy các hành động trong truyện. Nhân vật truyện không áp dụng lên người thật, các sự kiện, tính cách nhấn vật đều hư cấu, xin cảm ơn!

Sự hồi hận muộn màng sẽ làm cho con người ta day dứt đến cuối đời.

Chẳng một lời giải thích mà có chấp chịu đựng sẽ khiến ta thêm nhiều ấm ức, đau thương.

Cứ mãi chìm sâu vào quá khứ rồi mọi đục mà để mục đích trả thù sẽ gây ra những tiếc đau đến cùng cực.
_______________

Một xô nước lạnh đồ ướt thân thể anh chàng Gemini, cái xô cũng từ trên lầu mà rơi bộp xuống va trúng đỉnh đầu anh.

Trời giờ đang cuối đông, thời tiết càng thêm khắc nghiệt. Cái lạnh của những cơn gió lướt ngang qua cũng đủ khiến con người tê buốt chân tay. Nhưng bây giờ anh lại bị một xô nước lạnh vô duyên vô cớ dội ào lên thân. Cái lạnh hòa cùng sự đau đớn ngoài da thử hỏi xem sao không cảm thấy khó chịu cho được?

Gemini ngẩng đầu lên, trước mắt anh chỉ một màu xám mờ nhạt. Phải rồi, đôi mắt anh nó gần như đã chết rồi mà, nó chẳng còn linh hoạt nữa.

- Bạn học Norawit à, tớ đây không cố ý đâu! Bạn Fourth Nattawat thân yêu của Norawit ép tớ, sorry!

Một cậu bạn dáng người cao gầy tay choàng lấy cổ Fourth tiến tới gần nơi Gemini đang đứng. Giọng điệu hắn cất lên đầy giễu cợt, cứ như một lời nói dối đầy thách thức. Thế nhưng Gemini lại tin những lời dơ dáy ấy.

Gemini bấy giờ im lặng chịu đựng mới lên tiếng, tông giọng anh trầm xuống vừa buồn và có phần trách cứ gặng hỏi Fourth:

- Fourth, tớ làm gì phiền lòng cậu sao? Chẳng phải ta là bạn thân à? Tại sao vậy? Tại sao cậu...từ lúc đôi mắt tớ hỏng cậu lại luôn bắt nạt tớ?

Fourth nghe vậy vẫn im lặng không trả lời, mặc cho anh có gặng hỏi trong tuyệt vọng thì em vẫn chẳng nói dù là một từ.

- À ha, Gemini này, tao hỏi mày đừng nổi điên. Mày...tại sao một thằng muf như mày lại được theo học ở trường này? Do quan hệ?

Trái tim Gemini trật đi một nhịp, con ngươi mờ nhạt của anh lại rơm rớm nước mắt.

Vốn dĩ anh sẽ nhìn thấy bình thường nếu như vụ tại nạn kia không xảy ra. Vụ tai nạn ấy cướp đi mẹ lẫn đôi mắt anh, cướp đi sự vui vẻ vốn có của anh, cướp đi cả người bạn thân mà anh luôn coi là anh em trong nhà.

- Gray à! Đừng, ta đi thôi. Fourth nắm lấy vạt áo Gray thì thầm.

- Haha - Gray.

Thực ra tên nhóc này bắt nạt Gemini chẳng vì anh không nhìn thấy gì mà chỉ là những xích mích ngày trước, sự ghen tị mà hắn dành cho anh đã ấp ủ từ lâu, lý do bắt nạt kia cũng chỉ là bia đỡ đạn.

- Bạn học Norawit mau về đi, chiếc xe kia của nhà bạn kìa.

Một người đàn ông lo lắng chạy đến bên Gemini rồi đưa anh lên xe. Gemini suốt đoạn đường chỉ cúi gằm, nhắm nghiền đôi mắt mờ nhạt của mình. Anh cảm thấy đau lòng lắm. Người bạn anh yêu quý là Fourth giờ lại là chủ mưu bắt nạt anh, tại sao chứ? Anh làm gì không đúng sao?

Từ ngày 13-6-20XX anh gặp một vụ tai nạn và thị lực cũng giảm sút nghiệm trọng.

Lúc nhận ra bản thân đã gần như mất đi thị lực anh đau lắm. Cùng lúc lại nhận được tin mẹ anh qua đời do không qua cơn nguy kịch.

Anh gần như sụp đổ suốt ngày chỉ ru rú trên phòng ngủ cả đêm lẫn ngày, muốn trốn tránh hiện thực.

Người duy nhất bên cạnh anh khi ấy chỉ có mình ba. Ba đã an ủi anh, quan tâm anh và nghĩ cách cho anh tiếp tục theo học trong ngôi trường hiện tại dù công việc ông ấy cũng chẳng rảnh rỗi là bao.

Mọi người hỏi bạn thân anh, Fourth đâu mất rồi mà lại để anh một mình?

Thật tình là anh cũng thắc mắc lắm nhưng chẳng hiểu sao bạn lại đột quay lưng bỏ rơi anh. Thậm chí là có những hành vi bl đối với anh.

Ban đầu anh không tin nổi sự thật đó tuy nhiên những hành động ấy cứ liên tiếp lặp đi lặp lại khiến sau thẳm trong thâm tâm anh đã bị ảnh hưởng.

Anh lập ra sự hận thù, lập cả một khoảng cách tâm lý to lớn, thậm chí là cả đại kế hoạch mục đích trả thù em.

Ngày cứ vậy mà trôi qua một cách tàn nhẫn. Ai mà ngờ lại có một sự kiện quan trọng là giọt bước tràn li làm nên một con người chỉ có hận với thù, chỉ có những mảng sương mai che mờ lý trí.

Ngày 22 tháng 1

Trong dãy hàng lang u ám do trời đông của một trường cấp chỉ có bóng hình của sáu em học sinh lớp mười một đang quây lại thành một đám.

-Gray à mày vĩnh viễn là một thằng trẻ con tồi tệ. Mày chỉ làm theo những lời Fourth sai khiến sao? Thật là một con chó trung thành. Hai tên hèn nhát Gray, Fourth.

Gemini tức giận nói lớn.

- Mày dám?

- Gray, xin cậu đừng đánh Gem - Fourth thì thầm.

- Tao không đánh mày tên nhãi Norawit. Nhưng chính bạn thân mày Fourth sẽ xử gọn mày.

Nói xong hắn đưa đôi mắt phẫn nộ phóng thẳng vào Fourth ra lệnh:

-Nào, đánh đi - To nhỏ

-Cậu... tôi không thể - Fourth lắc đầu sợ hãi.

Tên Gray thấy vậy càng thêm căm phẫn nhìn qua Fourth một lượt rồi giơ chân nhằm trực tiếp vào bụng em.

Sau cũ đá ấy, em mất thăng bằng ngã xuống. Bản thân em còn chưa kịp lấy sức đứng lên thì Gemini đã bị Gray và nhóm bạn hắn thô bạo lôi đi.

Ngay khoảng khắc thấy Gemini bị kéo đi em hoảng loạn chẳng suy nghĩ gì mà đứng lên chạy theo họ.

Em mất dấu chúng bởi đôi mắt sớm nhòe đi vì những giọt lệ mỏng lăn dài trên gò má tái nhợt. Vất vả chạy khắp trường tìm kiếm Gemini, đôi lần có vấp té tím bầm chân mà vẫn cố nén cơn đau mà tiếp tục chạy toán loạn.

Fourth nghe tiếng ren rỉ phát ra từ bên trong nhà kho trường. Nghi ngờ điều gì đó em đến bên cánh cửa và đẩy nó ra.

Đập vào mắt em là bóng dáng Gemini đang quằn quại giữa một đống bóng bừa bộn xung quanh. Cơ thể anh chẳng chịt vết thương lớn nhỏ, đua nhau xuất hiện trên da thịt.

-Gem ơi làm sao? Tớ xin lỗi...hức tớ tại tớ xin lỗi...

Em tiến tới phía anh thật nhanh, cố gắng nhấc dáng người cao lớn của anh dậy nhưng dường như không thể.

Chú bảo vệ bỗng bước vào bên trong thấy anh bị thương nằm trên sàn và em đang chật vật đỡ anh lên cũng chạy tới giúp một tay. Gemini được đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Ba anh biết chuyện cũng bỏ dở công việc đang làm mà đến xem tình hình con trai.

Ông tức giận nhìn chằm vào vết tím bầm trên da anh, xót thương đưa mắt hướng đến cánh tay đang bó bột.

Một tuần sau, Fourth bị mời lên phòng giám hiệu gặp mặt cha con Norawit.

Nhà trường đưa em một học bạ, đặt lên bàn tay nhỏ em một biên bản đình chỉ học vĩnh viễn.

Ông ba của Gem nghe lời anh kể rằng Fourth blhd anh. Mặc dù anh biết trận đánh đập khiến mình nhập viện ngày hôm đó không phải Fourth làm, mặc dù anh đủ ý thức để nhận ra người cố gắng đỡ anh và gọi xe cấp cứu là em nhưng vẫn chọn im lặng làm ngơ điều ấy vì anh hận.

Chú bảo vệ nhìn gương mặt rạng rỡ của Fourth đang mỉm cười tạm biệt mình mà lòng không tài nào yên ắng được. Chú biết em là một con người thánh thiện, hiểu chuyện. Chú biết em đang rất đau đớn vì làm gì có ai chịu một điều oan uổng mà có thể phấn chấn như vậy?

"Người rạng rỡ nhất luôn là người đau khổ nhất"
_____________

[Luôn một lòng bảo vệ anh nhưng anh lại hiểu lầm mà quay lưng bỏ mặc. Anh hận tôi người vì anh mà phải chịu biết bao ấm ức, tủi nhục và cả những ám ảnh thời thanh xuân]

"Tôi không trách anh, tôi yêu anh"
_____________

Tui mất acc baobaota_31 rùi. Đay acc mới ạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro