Chương 18: Câu hỏi vô tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này chuyện xấu hổ nhất chắc cũng chỉ đến thế mà thôi, chính là một cô gái xinh đẹp như nàng ngồi trong một không gian khép kín với một người phụ nữ mới có duyên gặp mặt hai lần, cùng xem một bộ phim cấp ba nhiệt huyết sục sôi.

Điều cần đặc biệt nhắc tới là người phụ nữ này luôn giấu kín tâm tư của mình, tôn chỉ im lặng là vàng, mặc cho nàng dùng đôi mắt sắc sảo tìm mọi cách để suy đoán, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy một chút ngạc nhiên tận sâu đáy mắt cô mà thôi. Đương nhiên, một điều đáng lưu ý nữa là, khi đĩa phim này được phát ra, nàng mới thật sự cảm khái cuộc sống xa hoa của người có tiền. Âm thanh nổi xoay tròn 3600, được đắm mình trong đó nghe một buổi hòa tấu tràn đầy khí thế cũng cảm thấy đã đời, chưa nói tới những thanh âm tình cảm phóng đãng lọt vào tai khi những diễn viên nam nữ trải qua những cuộc mây mưa mãnh liệt.

Vẻ kinh ngạc của Triệu Tiểu Đường nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nụ cười như có như không. Cô đứng từ trên nhìn xuống, hỏi nàng: "Cô chắc chắn là mình muốn xem?".

Thư Hân là ai chứ, dĩ nhiên đọc hiểu nét mặt của cô. Nàng ngẩng đầu lên nghênh đón ánh mắt ấy, cũng bày ra nét mặt y hệt: "Những chi tiết nhỏ trong cuộc sống sẽ tiết lộ hoạt động tâm lý, đây là yêu cầu công việc. Cô Triệu, hình như cô nghĩ nhiều quá rồi thì phải?".

Triệu Tiểu Đường nhận ra sự khiêu khích trong lời nói của nàng, bờ môi hơi rướn lên: "Thế thì cô cứ từ từ mà xem." Nói xong, cô quay người đi.

Thư Hân nằm bò trên sofa, nhìn theo bóng lưng của cô. Nàng thấy cô lại ngồi xuống bên quầy bar, rót một ly rượu. Những viên đá như những viên ngọc tỏa ra những tia sáng mát lạnh trong thứ chất lỏng chói mắt ấy. Triệu Tiểu Đường lắc lắc ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, giữa những âm thanh xoay tròn khắp gian phòng, động tác của cô vẫn rất ung dung, từ tốn. Thư Hân nhận ra loại rượu trong ly, L'or de.jean.martell, loại rượu vang hàng đầu của Martell, nghe nói nó đã được đề cử là loại rượu cao quý nhất thế giới trong buổi dạ tiệc long trọng tổ chức tại Versailles, chưa nói tới chất lượng rượu, chỉ riêng chiếc bình cũng được làm từ thủy tinh thổi thủ công, vòng hoa mạ vàng nổi bật trên thành bình tựa như những dòng rượu mềm mại, càng tạo vẻ uyển chuyển cho thứ báu vật quý hiếm này. Nó còn có biệt danh là linh hồn của Martell hay "vua của các loại rượu".

Người phụ nữ có thể uống loại rượu này, ngoài việc có một thân phận cao quý còn có thể nhìn ra tính cách của người đó, ít nhất có thể nhận ra cô yêu cầu rất cao dù với người hay với việc, thậm chí còn đạt tới mức độ hà khắc.

Thư Hân vốn không định xem cùng cô, dù sao thì đây cũng là sự ngượng ngùng nàng không thể tưởng tượng nổi nhưng nhìn cô điềm nhiên ngồi đó, làm như không có chuyện gì, trong lòng nàng bỗng nảy sinh hứng thú trêu đùa, nàng rất muốn xem sắc mặt của người phụ nữ này liệu có thay đổi nhiều hơn được không. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh, kiềm chế một nụ cười quái ác lướt qua môi. Nàng đưa tay ấn điều khiển, lập tức những tiếng rên rỉ phóng túng và tiếng cơ thể va chạm nhau lớn hẳn lên, lấp kín từng góc khuất trong căn phòng.

Nàng thấy Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn về phía này, cảm giác muốn cười càng dữ dội hơn. Nàng với tay lấy một chiếc gối dựa ôm vào lòng, cả người trông lại càng biếng lười, đồng thời lên tiếng: "Cô bảo phụ nữ thích đối phương chủ động hơn hay thích bị cưỡng ép hơn?".

Triệu Tiểu Đường quay ngoắt lại, cánh tay cũng uể oải gác lên bàn của quầy bar, nhìn Thư Hân bằng ánh mắt bình thản, dường như chẳng mấy hứng thú với nội dung trên màn hình.

"Tôi thật sự đang hỏi vì muốn tìm hiểu mà." Thư Hân nở nụ cười "vô tội" với cô qua lớp không khí nồng nàn mùi rượu.

Triệu Tiểu Đường nhìn nàng rất lâu, chỉ hơi nhếch môi, không nói câu nào rồi tiếp tục nhẹ nhàng thưởng thức rượu ngon. Thư Hân chỉ muốn xông ngay tới, xé nát mặt cô ra để nhìn xem cô đang nghĩ gì. Nàng nén giận, quay về màn hình ti vi, trong đầu chỉ xoay mòng những suy nghĩ làm sao để đập vỡ cái vẻ điềm tĩnh chết tiệt đó của Triệu Tiểu Đường.

Lại hai phút nữa trôi qua...

"Trời ạ! Động tác này mà cũng làm được?" Thư Hân cố tình la lên, rồi lập tức nhìn về phía cô, ra vẻ tò mò: "Cô đã thực hiện động tác nào tựa như vậy với độ khó cao thế này bao giờ chưa?".

Hết chương 18.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro