Chương 22: Lưu Hà Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm từ chỗ Triệu Tiểu Đường trở về, Thư Hân liền bắt tay vào tìm hiểu trường hợp của Vương Tiêu. Ngoài việc đọc tài liệu, nàng còn thường xuyên tiếp xúc với những người và những chuyện có liên quan đến Vương Tiêu hoặc vợ anh ta, chẳng biết đã bỏ cả kỳ nghỉ lại phía sau từ bao giờ. Đối với việc này, người hài lòng nhất chính là giáo sư Lưu nhưng ông cũng sợ nhiệt huyết của nàng chỉ bùng nổ phút chốc nên cứ vài ba ngày lại gọi điện nhắc nhở: "Hiện giờ vì vụ án của Hoàng Dương mà những đánh giá về Y Tinh trở nên vô cùng tồi tệ. Tôi rất mong cô có thể hoàn thành vụ án của Vĩ Thành một cách hoàn hảo, những khi cần thiết nên qua lại tiếp xúc nhiều hơn với Triệu Tiểu Đường".

Mỗi lần Thư Hân nghe thấy mấy lời đó là đầu lại như sắp nổ tung. Nàng thầm nghĩ sao giáo sư Lưu lại coi Triệu Tiểu Đường là chiếc phao cứu sinh chứ? Nhưng dù gì kỳ nghỉ của nàng cũng sắp kết thúc, nghe nhiều cũng chẳng sao. Trường hợp của Vương Tiêu vốn dĩ phải xin thêm nhiều tư liệu từ phía Triệu Tiểu Đường, tuy rằng về sau phía cảnh sát cũng sẽ tham gia nhưng trách nhiệm của nàng là đưa ra những ý kiến đánh giá tâm lý chuyên nghiệp, thế nên hoàn toàn không mâu thuẫn.

Chỉ có điều, mỗi lần nói chuyện điện thoại với Triệu Tiểu Đường, nàng luôn nhớ lại câu nói tối hôm đó của cô: Cô hối hận rồi. Giọng nói của cô cứ quấn lấy nàng như một lời nguyền ma quái, chốc chốc lại quấy rầy khiến nàng cảm thấy kỳ quái.

Những nhụy hoa đầu xuân được thay thế bởi những tán lá xanh mướt, mùa xuân Bắc Kinh trước giờ vẫn luôn rất ngắn ngủi. Cái oi ả của đầu hạ mới đó đã sốt sắng chạy tới, trời nắng chang chang khiến các loại sản phẩm kem chống nắng được dịp "lâm trận".

Người đẹp đa phần là mỏng manh.

Thư Hân khoanh chân ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài sảnh lớn của sân bay, ôm một ly Starbucks to bự trong lòng, uể oải dựa vào ghế, quan sát Khổng Tuyết Nhi không ngừng bôi kem chống nắng lên người. Cuối cùng không nhìn nổi nữa, nàng bèn đưa một cốc cafe khác cho cô ấy, "Khổng cô nương à, cậu cũng độc ác quá. Lọ kem đó tớ mang từ nước ngoài về đấy. Cậu có cần mang ra bôi khắp người trong thời buổi sưu cao thuế nặng thế này không? Mau uống chút cafe đi".

"Cầm đi chỗ khác, mùa hè mà uống mấy loại nước này dễ tăng cân lắm." Khổng Tuyết Nhi vội vàng xua tay, giơ lọ kem lên, tươi cười nói với nàng: "Đừng có hẹp hòi như vậy, trong nước cũng có cửa hàng đại lý mà. Tớ học cậu cả thôi, sau này sống phải tinh tế một chút".

"Cậu có biết mấy đại lý trong nước đắt thế nào không? Nói thì dễ, cậu sống tinh tế là nhờ vào việc tiêu pha tiền của tớ sao?" Thư Hân nhịn cười, gương mặt trong sáng bên dưới chiếc mũ lưỡi trai rạng rỡ như ánh mặt trời: "Cậu cứ tiếp tục bôi đi, lát nữa Lưu Hà Minh bước ra xem có nhận ra cậu không".

"Làm gì đến mức đó. Ấy, đừng nói nữa, anh ấy ra rồi kìa." Khổng Tuyết Nhi nhanh nhẹn, liếc mắt đã nhìn thấy hành khách đi ra khỏi cửa. Cô ấy phấn khích đứng bật dậy.

Trái tim Thư Hân bỗng thắt lại, nàng từ từ quay đầu, thấy ngay một người đàn ông đẩy hành lý qua cửa. Anh ấy mặc một chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần dài màu be sạch sẽ, cái dáng cao cao rất gây sự chú ý.

"Thư Hân, Hà Minh ở bên kia, nhanh lên!" Khổng Tuyết Nhi vô cùng mừng rỡ, cứ nhảy choi choi, kéo Thư Hân len lên trước.

Người đàn ông từ xa đã nhìn thấy họ, mỉm cười vẫy tay ra hiệu. Nụ cười của anh ấy đẹp đến mê người, càng thu hút được ánh mắt say đắm của các cô gái xung quanh. Đôi chân Thư Hân như bị đổ chì, trái tim cũng đập thình thịch từng tiếng rộn ràng theo nụ cười ấy, cảm giác hưng phấn đó cứ tự nhiên nảy sinh.

"Hà Minh..." Tuyết Nhi đứng bên lao vút qua như một mũi tên, nhào vào lòng anh ấy dưới ánh nhìn của biết bao con người, ôm chặt, gương mặt hạnh phúc.

Thư Hân đột ngột dừng bước. Trái tim nàng như một con diều bị cắt đứt dây, đung đưa lắc lư rồi rơi xuống thâm sơn cùng cốc. Niềm kích động và phấn chấn dâng trào nơi đáy mắt cũng dần dần tắt ngấm.

Lưu Hà Minh vuốt nhẹ mái tóc của Khổng Tuyết Nhi, ánh mặt ngập tràn yêu thương. Rồi anh ấy lại ngước mắt nhìn Thư Hân đứng gần đó, nụ cười nơi khóe môi càng rạng rỡ hơn. Qua dòng người tấp nập, Thư Hân yên lặng đứng đó. Nàng cũng nhìn về phía anh ấy, cố gắng nở một nụ cười để giấu đi nỗi đau đớn tận sâu trong tim...

Hết chương 22.

---------------------------------

Trong lần cover này mình sẽ xây dựng nhân vật theo luồng tình cảm, không quan trọng về phần giới tính. Sẽ có nhiều chi tiết không phù hợp với thực tế nhưng vì có quá nhiều tuyến nhân vật nên mong mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro