Chương 34: Không phải ai cũng có thể phát sinh quan hệ mờ ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường là một người cực kỳ tinh ý, nàng không giấu giếm ý xấu của mình, cô cũng thuận nước đẩy thuyền, nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Cô muốn dồn tôi vào chỗ chết thì cũng phải nhìn rõ tình hình, tôi xuống xe ở ghế lái phụ, cơn bực dọc của mọi người chưa chắc đã đổ lên đầu tôi đâu".

Thư Hân càng cười rạng rỡ hơn: "Cô sai rồi! Vì cô trông rất thành đạt, lại còn cao lớn hơn tôi, trông cô ăn mặc thế này rất nghiêm túc, rất đáng sợ. Thế nên cho dù người phụ nữ bên cạnh cô có phạm sai lầm lớn cỡ nào, người đầu tiên mọi người chĩa mũi nhọn vào cũng vẫn là cô. Đây... lại là bản chất con người".

Rõ ràng chỉ có một nụ cười khẽ mơ hồ lướt qua ánh mắt Triệu Tiểu Đường nhưng khi dừng lại nơi bờ môi vẫn ghi lại một dấu ấn sâu đậm. Cô nhìn vào đôi mắt hớn hở của nàng, chăm chú ngắm hồi lâu mới thốt lên một lời đầy ẩn ý: "Người phụ nữ bên cạnh tôi?".

Câu nói vừa rồi của Thư Hân vốn dĩ chỉ là trêu chọc, cũng có một chút tâm lý muốn trả thù cô, nhưng không nghĩ rằng lời nói của mình sẽ trở thành thóp để cô nắm. Câu hỏi ngược của nàng bỗng bao hàm rất nhiều ý nghĩa, một sự mờ ám mơ hồ lướt qua suy nghĩ của nàng không hề báo trước. Nàng mím chặt môi, hờ hững bổ sung một câu: "Là người phụ nữ ngồi bên cạnh cô".

Mờ ám không phải là trò chơi dành cho những người phụ nữ đã có gia đình như cô, nàng lại càng không thể chơi. Nàng đã qua cái thời thiếu nữ hồn nhiên mơ mộng. Đừng nói là Triệu Tiểu Đường đã kết hôn, cho dù cô còn độc thân nàng cũng không muốn chạm vào.

Nàng muốn gặp một người như vậy, ánh mắt đơn giản, suy nghĩ đơn giản, nàng chẳng cần nhọc lòng suy đoán tâm tư của người ấy. Nàng luôn hiểu người ấy nghĩ gì, thấu hiểu tình yêu của người ấy, tâm đầu ý hợp có lẽ chính là như vậy.

Nhưng loại người như Triệu Tiểu Đường thì không được.

Một người phụ nữ càng trầm tĩnh thâm sâu, những cảm xúc che giấu không để người khác biết phía sau sẽ càng nặng nề.

Tình yêu, trước nay vốn không phải một lẽ đương nhiên. Một người quá phụ thuộc vào một người, một người luôn phải suy đoán tâm tư của người kia chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Nói chuyện yêu đương với những người như Triệu Tiểu Đường có lẽ sẽ rất mệt, vì trước hết để đoán ra cô nghĩ gì cũng đã là cả công phu.

Tình yêu?

Đầu óc Thư Hân bỗng chấn động, sao nàng có thể nghĩ tới chuyện tình yêu với cô? Đúng là chẳng ra đâu vào đâu.

Triệu Tiểu Đường nghe thấy lời ngụy biện của nàng, lúc sau mới mỉm cười, lắc đầu khó xử nhưng cũng không nói gì, cứ thế mở cửa xe bước xuống. Cô vừa xuống xe quả nhiên đã trở thành đối tượng bị công kích, không biết vì cái xe hay vì ngoại hình của cô, tóm lại là quá nổi bật lại càng khiến nỗi bất mãn trong lòng mọi người bùng nổ. Đám đông vây xung quanh chưa bao giờ nhiều như thế.

"Này!" Thư Hân hạ cửa xe xuống, không quan tâm tới những người đứng chỉ trỏ, gọi với theo bóng Triệu Tiểu Đường.

Triệu Tiểu Đường dừng bước, quay đầu nhìn nàng.

"Đừng có mua nhầm đấy, tôi chỉ ăn vị truyền thống thôi." Nụ cười có vẻ cố ý của nàng càng khiến đám người kia giận sôi lên.

Triệu Tiểu Đường nhìn ra nàng có ý báo thù nhưng vô cùng nhẫn nại, giữ thái độ điềm tĩnh, sau khi nhìn nàng mấy giây thì đáp lại một chữ: "Được".

"Cảm ơn nhé." Thư Hân nhạy bén cảm nhận được bờ môi cô hơi mím lại, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Đằng sau sự lạnh lùng ấy ẩn chứa bao nhiêu đau khổ nàng không biết, nhưng ít nhất thì cô cũng thảm hại, điều này chứng tỏ cô chẳng hoàn hảo như một vị thần.

Nhưng không thể không thừa nhận cô có một sức nhẫn nhịn và khả năng kiểm soát cảm xúc mãnh liệt, không phải ai cũng có thể giữ được bình tĩnh trước bao ánh mắt phẫn nộ thế kia.

Có điều, khi Triệu Tiểu Đường đang định quay người đi vào cửa hàng, một bà cô đứng trước mũi xe thật sự không thể nhịn được nữa, cuối cùng đã phải phát huy sở trường thích lo chuyện bao đồng dân Bắc Kinh, bước tới gọi giật cô lại.

Triệu Tiểu Đường dừng lại lần nữa.

"Cô gái à! Cô muốn lấy lòng bạn gái, làm chút chuyện cũng không có gì to tát, nhưng không thể ngọt ngào trên nỗi đau của người khác được. Trông điệu bộ kìa, lái xe sang huênh hoang khắp chợ, dừng trước cửa hàng phô mai không thể oai hơn. Cô không nhìn thấy cả con đường Nam La Cổ này người ta đều đi bộ sao? Không thể dừng xe ở nơi vắng người rồi đi bộ tới đây sao? Cô mang lại bao nhiêu phiền toái cho mọi người rồi." Bà cô thao thao bất tuyệt, như đang hết lòng khuyên nhủ...

Hết chương 34.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro