Chương 40: Một bên là tiền bạc, một bên là tình bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Hân đang định lên tiếng, Khổng Tuyết Nhi đã vội vàng ngắt lời, nhìn Lưu Hà Minh, lắc đầu nguầy nguậy: "Chuyện của con gái, anh đừng có nghe".

Lưu Hà Minh nhìn Tuyết Nhi rồi lại đảo mắt sang phía Thư Hân, phì cười: "Được đấy, hóa ra anh thành người ngoài cuộc rồi".

Thư Hân khó khăn lắm mới gỡ được tay của Khổng Tuyết Nhi ra, quay sang lườm cô ấy. Nàng đang chuẩn bị nói mấy lời gợi ý cho Lưu Hà Minh thì chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông. Tuyết Nhi cũng nhận ra ý đồ của nàng, vội vàng nhét di động vào tay nàng: "Điện thoại kêu kìa, mau nghe máy đi!".

Thư Hân bị cô ấy chọc cười, mím môi cầm điện thoại đi vào bếp nhận máy.

Lưu Hà Minh mệt gần chết, sau khi đặt mọi thứ sang một bên, anh ấy ngồi phịch xuống sofa, thấy mặt Khổng Tuyết Nhi đỏ bừng, bèn tò mò hỏi: "Anh vừa vào cửa đã nghe thấy hai người nói cái gì mà lấy chồng với không lấy chồng, ai sắp lấy chồng vậy?".

"Làm gì có ai sắp lấy chồng, anh nghe nhầm rồi." Liền đó, tiếng cười khúc khích của Tuyết Nhi vang lên.

Lưu Hà Minh cũng không hỏi nhiều, chỉ mỉm cười, đưa tay kéo cô ấy vào lòng mình, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía nhà bếp. Cô gái trong lòng anh ấy trong sáng dịu dàng, là người anh ấy yêu sâu sắc, nhưng vì sao luôn cảm thấy lúc xa lúc gần?

Lưu Hà Minh ép buộc bản thân tập trung toàn bộ tinh thần vào người con gái như hoa như ngọc trong lòng mình.

Giống như ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, mình đã thích cô gái này rồi, chẳng phải sao?

[...]

Trong bếp, Thư Hân dựa lưng vào cửa, vừa day huyệt thái dương vừa nghe điện thoại.

Là Triệu Tiểu Đường gọi tới.

"Thật xin lỗi, lúc cô gọi tới tôi đang có cuộc họp." Qua sóng điện thoại, giọng cô nghe càng nhẹ nhàng mà cuốn hút.

Thư Hân giơ tay lên xem giờ, bỗng không nói lên lời. Bây giờ là tám giờ đúng, cô đã họp đúng năm tiếng đồng hồ. Cô chắc là chẳng cần nói dối, nàng có thể nghe ra cảm giác áy náy qua giọng nói ấy. Hắng giọng một chút, nàng trêu đùa: "Cũng may, cuối cùng tôi đã đợi được điện thoại hồi âm của cô Triệu. Từ ba giờ chiều tới bây giờ, tôi quả thực đã trông mòn con mắt".

Đầu kia vang lên tiếng cười khẽ: "Chỉ tiếc cái khiến bác sỹ Ngu trông ngóng mỏi mòn lại không phải là tôi".

"Cô biết là tốt rồi. Trời ơi, không phải cô định quỵt khoản thanh toán đó đấy chứ?" Thư Hân thấy cô đã hiểu rõ thì mình cũng không cần úp mở nữa.

"Từ đầu tôi đã hứa sẽ trả thì nhất định tiền sẽ tới tay cô." Dường như Triệu Tiểu Đường chẳng hề tức giận: "Hay là tối nay đi".

"Tối nay?"

"Cô rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn tối." Cô mời rất thẳng thắn.

"... Ăn tối?" Nàng nghĩ tới Lưu Hà Minh và Khổng Tuyết Nhi. Ba người họ đã hứa tối nay sẽ cùng ở nhà ăn lẩu. Nhưng, Triệu Tiểu Đường sắp cho nàng một tờ tiền in gương mặt của vị chủ tịch anh tuấn nhất trên đời. Một bên là tiền, một bên là tình bạn, quả là khó chọn.

"Tiểu Hân!"

Sau lưng vang lên tiếng Lưu Hà Minh. Thư Hân quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lưu Hà Minh đi vào bếp. Sau khi đặt chiếc túi trong tay lên bệ, chẳng cần quan tâm nàng ngắt điện thoại hay chưa, anh ấy đã mỉm cười nói: "Gia vị lẩu em thích ăn nhất đây, anh đã đặc biệt mua hai hộp".

"Cảm ơn anh." Nàng tươi cười đáp lại, rồi quay đầu nói vào điện thoại: "Thật ngại quá, tối nay tôi không ra ngoài được".

Bên kia, Triệu Tiểu Đường im lặng hồi lâu mới nói: "Trưa mai nhé, tôi sẽ tới Y Tinh đón cô".

"Ừm, được!" Hết khó khăn cuối cùng cũng có hy vọng, trong đầu nàng bắt đầu hiện lên cảnh tiền bay đầy trời.

Cuộc trò chuyện kết thúc rồi mà nàng vẫn chưa khép môi lại được. Nàng sung sướng quay đầu mới phát hiện Lưu Hà Minh vẫn còn đứng ở đó, nụ cười trên khóe môi tắt ngấm, trông biểu cảm của anh ấy rất nghiêm nghị.

"Sao vậy? Không phải anh quên mua tương XO rồi đấy chứ? Đừng nói là vậy." Thư Hân không hiểu chuyện gì, cố gắng đè nén cảm giác hồi hộp càn quét trong lòng.

Lưu Hà Minh không lên tiếng, cứ bặm môi nhìn nàng như thế. Thư Hân bị nhìn tới nỗi thấy thiếu tự nhiên. Nàng bước lên trước, đưa tay huơ huơ trước mặt anh ấy: "Anh làm sao...".

Còn chưa nói hết câu, tay nàng đã bị anh ấy nắm chặt. Nàng sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên gương mặt đang cau có một cách rõ ràng kia. Tim nàng đập thình thịch, chỉ sợ Tuyết Nhi đột ngột xông vào, nhìn thấy cảnh tượng này sẽ hiểu lầm, liền hạ thấp giọng, vội vàng hỏi: "Sao vậy? Buông em ra đã!".

Nhưng Lưu Hà Minh không định buông tay, anh ấy ấn mạnh nàng vào tường, cúi đầu nhìn nàng, hơi thở nóng hổi dường như hơi dồn dập: "Em và ả Triệu Tiểu Đường đó rốt cuộc có quan hệ gì?".

Hết chương 40.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro