Chương 43: Giúp tôi bắt anh ta lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bố mẹ em cũng hài hước thật. Đúng rồi, ban nãy em ngâm nga bài gì vậy? Nghe hay quá!" Thư Hân từ tốn uống cafe, hỏi tới đây vô tình nhớ tới tiếng nhạc lặp lại vô số lần trong mơ, nàng có cảm giác nó khá giống nhau.

"Bản nhạc này em nghe được ở chỗ bác sỹ Mỹ Tịnh, tên cụ thể là gì em cũng không rõ, cứ nghe riết thành thuộc thôi ạ, a..." Nói tới đây, gương mặt Lý Thánh Đản bỗng biến sắc. Cô ấy đứng nghiêm chỉnh nhìn về phía Thư Hân: "Xin lỗi bác sỹ Ngu, có phải chị thấy ồn ào không? Không phải em cố ý hát đâu, em xin lỗi, em xin lỗi...".

Dáng vẻ hoảng hốt quá mức của cô ấy khiến Thư Hân ngẩn người giây lát, nàng bật cười: "Em hiểu lầm rồi. Chị không chê ồn đâu, chỉ cảm thấy điệu nhạc đó nghe rất hay, muốn hỏi có phải em thường nghe thể loại đó hay không mà thôi". Cô gái này chắc chắn đã bị Mỹ Tịnh dọa chết khiếp rồi.

Lý Thánh Đản nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của Thư Hân, bất ngờ bật khóc: "Bác sỹ Ngu! Chị thật tốt bụng, khác hẳn mấy vị bác sỹ kia. Trước đây em ở chỗ bác sỹ Mỹ Tịnh gò bó lắm, không được làm cái này, không được làm cái kia".

"Em căng thẳng quá rồi, ở chỗ chị không cần để ý quá nhiều chuyện như vậy. Chỉ cần em làm tốt phận sự của mình là được rồi." Thư Hân trước nay không bao giờ cố tình dùng cái danh cấp trên để đe nẹt người khác. Một là nàng cảm thấy không cần thiết, hai là nàng cũng không phải người có tính cách như vậy. Nàng không giống với Mỹ Tịnh, cái tính luôn coi mình thuộc tầng lớp tiểu tư sản cao sang của chị ta đã ăn sâu vào cốt tủy, đến cả vị trí để đặt cafe trên bàn làm việc chị ta cũng yêu cầu rất khắt khe.

"Cảm ơn bác sỹ Ngu!" Lúc này Lý Thánh Đản mới yên tâm, khụt khịt mũi, nói những lời có chút nịnh nọt: "Nếu như chị thích bài hát đó, em sẽ đi hỏi hộ chị".

"Không cần đâu, chị tới tìm bác sỹ Tịnh là được rồi." Chỉ cần có thời gian rảnh, nàng sẽ tới các cửa hàng băng đĩa tìm nhạc. Không phải nàng có thói quen sưu tập, mà là điệu nhạc cứ lặp lại liên tục đó luôn khiến nàng hoảng hốt. Yêu cầu bức thiết phải tìm ra nó ngày một gia tăng, tiếc là bao năm nay nàng vẫn chưa tìm thấy.

Lý Thánh Đản gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay tắp lự: "Giờ e là bác sỹ Tịnh không có thời gian. Lúc nãy khi đi rửa cốc em có ngang qua phòng làm việc của chị ta, hình như đang trị liệu thôi miên cho một vị khách, cửa đóng kín".

"Sớm vậy? Chẳng phải trước nay cứ tới chiều chị ta mới nhận khách sao?"

"Xời!" Lý Thánh Đản lộ rõ vẻ xem thường, bước lên thấp giọng nói với Thư Hân: "Vừa rồi chị bận việc không biết đấy thôi. Hôm nay mới sáng ra giáo sư Lưu đã tiếp khách quý, hình như đang thuyết phục đối phương đầu tư để khuếch trương quy mô của Y Tinh, hai người ở mãi trong phòng họp ấy. Bác sỹ Tịnh đó một lòng muốn lấy người giàu có mà, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi. Ngoài mặt thì nhận khách từ sớm, trên thực tế là đợi nhà đầu tư đó ra ngoài để bổ nhào vào người ta".

Thư Hân mím môi khẽ mỉm cười, xem ra Mỹ Tịnh này thật sự không được lòng Lý Thánh Đản chút nào. Cũng phải, tính cách của chị ta như vậy đến nàng cũng chẳng chịu nổi.

***

Gần tới mười một giờ, Thư Hân thấy đói bụng. Nàng đưa mắt nhìn di động, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ. Nhớ tới lời mời của Triệu Tiểu Đường ngày hôm qua, nàng hơi bồn chồn. Liệu có phải cô bận họp, đã quên mất bữa cơm trưa hẹn với mình không?

Đứng dậy ra khỏi phòng, nàng chuẩn bị tới căng tin tìm món gì ăn, sau đó mới gọi điện lại chất vấn. Căng tin nằm ở góc trong cùng của hành lang, thế nên Thư Hân đương nhiên phải đi qua phòng làm việc của Mỹ Tịnh. Nghĩ bụng giờ này chắc chị ta cũng xong việc rồi, nàng định vào trong hỏi chị ta chuyện bản nhạc. Ai ngờ nàng vừa định giơ tay gõ cửa thì cửa phòng bị một người từ trong đột ngột kéo ra.

Thư Hân phanh lại ngay lập tức, còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai nàng đã bị đẩy sang một bên bởi một lực khá mạnh. Có người chạy ra ngoài, đi cùng với đó là tiếng gào thét điên cuồng từ trong phòng vọng ra: "Bác sỹ Ngu, mau giúp tôi bắt anh ta lại!".

Hết chương 43.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro