Chương 6: Chúng ta cần phải làm quen lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác sỹ Ngu, cuối cùng cô cũng tới rồi. Mau lại đây, tôi giới thiệu qua hai người với nhau." Giáo sư Lưu vừa nhìn thấy Ngu Thư Hân là như nhìn thấy cứu tinh.

"Không cần giới thiệu nữa. Chúng tôi từng gặp nhau rồi." Thư Hân bình tĩnh trở lại, đi tới phía trước bàn họp, ung dung ngồi xuống trước mặt người phụ nữ. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, tận sâu trái tim nàng khẽ lướt qua một tia bất thường, rất nhanh, khiến nàng không kịp kiểm soát.

Mơ hồ như đang có một điều gì âm thầm thay đổi. Cô nhớ lại lời của Khổng Tuyết Nhi, không sai, người phụ nữ này cho dù chỉ ngồi đó, không nói một câu cũng đủ để khiến người khác chủ động bắt chuyện.

Có lẽ cô không ngờ nàng sẽ thẳng thắn thừa nhận, trong ánh mắt điềm tĩnh như có một ngôi sao âm thầm lóe sáng. Cô không nói gì, cứ thế dựa thẳng cơ thể ra sau ghế. Bờ môi mỏng hơi mím lại, toát ra một nét quyến rũ đầy cương nghị.

"Thì ra hai vị đã quen nhau? Vậy thì chuyện này càng dễ giải quyết rồi." Giáo sư Lưu vừa nghe xong đã rất vui mừng, quay đầu sang nhìn cô: "Ngu Thư Hân là nhà phân tích tâm lý xuất sắc nhất ở trung tâm chúng tôi, hơn nữa còn đảm nhận vị trí tổ trưởng. Cô Triệu! Tôi nghĩ chuyện này bác sỹ Ngu chắc chắn sẽ làm tốt".

Người phụ nữ một lần nữa hướng ánh nhìn về phía Thư Hân, giống như đang tìm hiểu gì đó.

"Đợi đã." Thư Hân chủ động đoạt lại quyền phát ngôn, nhìn thẳng về phía giáo sư Lưu: "Tôi vẫn chưa hiểu ý ông, vụ án cấp bách mà ông nói trong điện thoại chính là cô ta?".

"Vì việc này rất đặc biệt, không thể nói rõ ràng qua điện thoại được nên mới phiền cô tới văn phòng một chuyến." Giáo sư Lưu hiểu tính tình của Ngu Thư Hân, nhẹ nhàng vỗ về: "Cô Triệu đích thân tới trước chính là hy vọng mau chóng giải quyết việc này. Đương nhiên, không phải cô Triệu đây xảy ra chuyện, mà là công ty của cô ấy, tập đoàn Vĩ Thành có...".

"Tập đoàn Vĩ Thành?" Một sợi dây thần kinh nào đó của Thư Hân như bị kích thích. Nàng bật dậy, sắc mặt vốn dĩ đã có chút bực bội bất giác trở nên khó coi.

Lần này nàng nhìn thẳng vào mắt cô, lồng ngực như bị một tảng đá hàng ngàn cân đè nặng, muốn hít thở cũng khó.

Giáo sư Lưu giật mình vì hành động bất thình lình của nàng: "Cô... Chẳng phải hai người quen nhau ư? Sao mà...".

"Xem ra, chúng ta cần phải làm quen lại rồi." Người phụ nữ nãy giờ vẫn giữ im lặng cuối cùng đã lên tiếng, thanh âm dày dặn, không nhanh không chậm ngắt lời giáo sư Lưu. Cô ung dung đứng dậy, bóng dáng gần như đã bao trọn toàn bộ người nàng, cô giơ tay ra trước mặt nàng: "Tôi là Triệu Tiểu Đường, tổng giám đốc tập đoàn Vĩ Thành".

Thư Hân như nghe thấy một tiếng nổ lớn trong đầu. Có một khoảnh khắc nàng gần như choáng váng, cứ sững sờ nhìn người đối diện với nét mặt như cười như không ấy một lúc lâu.

Triệu Tiểu Đường giữ phép lịch sự tuyệt vời, từ đầu tới cuối tay vẫn giữ đúng một tư thế, kiên nhẫn đối mặt với nàng.

Đôi mắt cô sâu tới mức có thể khiến người ta kinh sợ nhưng lại bình thản và mang độ sát thương cực lớn, giống như cất giấu một thứ quyền uy khiến đối phương bỗng chốc bại trận, buộc phải nộp vũ khí đầu hàng.

Nhưng Thư Hân không hề nhìn đi chỗ khác. Rõ ràng là nàng đang không tập trung vào ánh mắt cô. Ngoài sự kinh ngạc đang trào dâng, thì tên cô và hàng chữ "tập đoàn Vĩ Thành" cứ nhảy nhót trong đầu nàng. Thì ra thế giới này bé nhỏ đến vậy, tới mức nàng vừa về nước đã dính dáng tới tập đoàn này, từ buổi sáng cực kỳ mờ ám đó đến khi nghe bản tin về nó, rồi giờ lại gặp người phụ nữ này. Một cuộc gặp nàng cho rằng chỉ là ngẫu nhiên, như một người lạ xen vào trong vô vàn người sống trên đời, vậy mà vòng đi vòng lại, thì ra cô chính là Triệu Tiểu Đường, vị tổng giám đốc tiếng tăm lẫy lừng mà từ khi Vĩ Thành mới có tên trên sàn giao dịch, tên tuổi cô cũng theo đó liên tục xuất hiện rầm rộ khắp các trang tin tức kinh tế hàng đầu.

Kiếp trước nàng đã làm chuyện tội lỗi gì mà kiếp này nhất định phải dây dưa với bọn họ?

"Bác sỹ Ngu..." Giáo sư Lưu sợ nàng đắc tội với khách hàng bèn nhỏ giọng gọi nàng một tiếng, thấy nàng vẫn chưa có phản ứng gì, ông liền khẽ lay người nàng: "Ngu Thư Hân!".

Lúc này Thư Hân như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ánh mắt rơi xuống đôi tay người phụ nữ.

Đôi tay của Triệu Tiểu Đường đặt trên mặt bàn, lòng bàn tay tuyệt đẹp với những đường chỉ tay phân cách rõ nét, móng tay được cắt gọn sạch sẽ. Từng ngón tay mảnh khảnh, lộ rõ những khớp xương, khi nắm lại có lẽ sẽ rất mạnh mẽ. Cổ tay áo che đi nửa mặt một chiếc đồng hồ, là kiểu đồng hồ dây cót kinh điển, kim giây chạy từng nhịp điềm đạm mà đanh thép như đâm từng tiếng vào tai Thư Hân. Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của nàng thôi, vì phòng họp thực sự quá yên ắng.

Hết chương 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro