Chương 1 : Tôi giỏi suy đoán lòng người hơn (p1.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tố Diệp choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Có tiếng 1 đứa trẻ hát vang câu "Mau chạy đi" bên tai cô, thanh âm gấp gáp,non nớt, đi cùng với đó là tiếng tích tắc(×2) của kim giây đồng hồ.

    6h30 phút sáng...

- Tố Diệp nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ ở đầu giường,rất lâu sau mới bàng hoàng nhận ra đây là đâu. Cô đang ở khách sạn.

- Ánh nắng ban mai len lỏi chiếu vào phòng qua khe hẹp từ tấm rèm cửa dày bằng nhung,lặng lẽ gợi toàn bộ kí ức của cô. Cô nhớ tối hôm qua mình đã cùng "đồng đội" Lâm Yêu Yêu uống rất nhiều rượu (uống dữ z ..🍷), còn tâm sự vô số chuyện, sau đó thì sao nhỉ? Từng hồi chuông điện thoại dồn dập kéo tới làm Tố Diệp giật nảy mình. Lúc quay phắt đầu lại, cần cổ yếu ớt trèo một cái khiến cô đau đớn và suýt xoa.

      "Di động của ai đây?"

- Một cánh tay màu đồng mau chóng với lấy điện thoại, trông vừa rắn chắc lại mạnh mẽ. Giọng nói tông trầm đầy quyến rũ của người đàn ông vang lên :"ai đó?".

- Suýt nữa Tố Diệp đã bị âm thanh ấy mê hoặc,cô ôm lấy cần cổ đang đau đớn , gắng gượng quay đầu sang. Chiếc áo sơ mí trắng phẳng phiu không một vết nhăn và bóng người đàn ông cao lớn đoán chừng phải 1m87 trở lên (quá caoo trời oiii 😭) đứng sừng sững ở đầu giường .

-  Anh cũng đang quan sát cô, ánh mắt bình thản nhìn xuống ,bờ môi hơi mím lại khiến cô cảm nhận được anh ta là một người hết sức nghiêm khắc. Tố Diệp đang cố gắng nhớ lại cảnh tượng cuối cùng là giấy phút cô đang say rượu cồn rồi ngả lòng vào người đàn ông này tối qua. Cổ cô đột nhiên giật lên một cái đau điếng cả người.

- Cuộc điện thoại không kéo dài. Anh kiệm lời như vàng chỉ nói :
    "Biết rồi!"

- Sau đó cúp máy cắt đứt những lời dài dòng của đối phương.
- Người đàn ông đặt điện thoại sang một bên rồi giơ tay cài cúc áo :
   "Cô tỉnh rồi à?"

- Tố Diệp bật dậy :

"Tối qua anh chỉ sắm vai người qua đường tốt bụng hay vẫn không tránh khỏi chuyện 'thô tục' kia?!"

- Người đàn ông hơi nhướng mày, ánh mắt toát lên sự xa cách và khó chịu. Tố Diệp nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng khi tan vào lòng lại trở thành 1 nụ cười lạnh lẽo.

- Mấy chuyện lặt vặt như nhìn thấu suy nghĩ của người khác là khả năng bắt buộc phải có. E rằng bây giờ đều anh ta muốn làm nhất chính là rũ sạch những mối quan hệ với cô. Tố Diệp bèn trêu chọc :" nhìn dáng vẻ của anh giống như là tái phạm chuyện này nhiều lần rồi đấy!''

- Nhưng anh không hề đáp đôi mắt hơ nheo lại như đang suy tư.

"Tôi không còn là một cô bé nữa"

- Tố Diệp ung dung , hờ hững bổ sung thêm 2 chữ nữa: "yên tâm".

- Cô ngẩng lên đối mặt với anh ta một lần nữa, sự giao hòa giữa 2 ánh nhìn đồng thời là cuộc chiến tâm lí giữa 2 trái tim.

- Trước nay, cô chưa bao giờ là người ngả giáp đầu hàng.

- Từ đầu tới cuối anh không nói thêm câu nào. Chỉ với tay lấy chiếc áo khác vắt lên sofa rồi quay đi .

- Tố Diệp đi tới trước cửa sổ, khu Tam Hoàn bên dưới đã bắt đầu bước vào giờ cao điểm buổi sáng. Từng hàng xe cộ gói chặt cả con đường như bệnh nhân đang bị gan nhiễm mỡ. Thành phố Bắc Kinh xưa nay chẳng khác gì mắc bệnh, đa phần thời gian phát bệnh là vào thời điểm sáng sớm và tối muộn.

- Mùa xuân tới rồi , bên ngoài khách sạn là một khoản trời hoa Ngọc Lan, cho dù đứng trên tầng ba mươi mấy nhìn xuống dưới vẫn có thể ngửi thấy hương hoa ngào ngạt 🌹🌹.

- Thời điểm giao mùa xuân-hạ tại Bắc Kinh luôn luôn khiến người ta hồi hộp, đến cả bầu không khí bay bổng trong một cảm giác tương tự.

- Sự hồi hộp ấy là một cảm giác ám muội chết người.
                ☆●☆○☆●☆○☆●☆○☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro