Chương 10: Đêm trước mập mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại trường quay Happy Camp, mọi người theo nhân viên công tác tới tới lui lui hoàn thành quy trình.

Nội dung có thể chỉ được 5 phút phát trên TV, nhưng có thể mất 3 giờ hoặc lâu hơn và phải quay từ sáng đến chiều.

Thời gian nghỉ ngơi giữa chừng, Lưu Vũ lấy túi mỹ phẩm ra dặm lại, hôm nay thời tiết tương đối nóng, đổ rất nhiều mồ hôi, cậu lo mồ hôi sẽ làm mờ lớp trang điểm, mở gương ra cẩn thận kiểm tra.

Santa ngồi bên cạnh cậu, hai người trò chuyện vài câu.

Lưu Vũ: "Có mệt không? "

Santa: "Hôm nay rất mệt, thời tiết quá nóng."

Lưu Vũ: "Anh uống nước không? À, em uống chai này rồi."

Santa: "Không sao đâu."

Lưu Vũ lấy khăn giấy lau: "Này, đổ lên quần áo rồi."

Santa cúi đầu nhìn: "A..."

Lưu Vũ: "Quần áo này là tài trợ, làm bẩn phải bồi thường... Ừm, cũng không sao cả, em có thể mua nó cho anh."

Santa cọ đầu vào lòng Lưu Vũ: "Anh yêu em~"

Lưu Vũ cẩn thận ôm đầu Santa: "Tóc của anh, đừng lộn xộn."

......

Châu Kha Vũ ở bên cạnh nghe một hồi, cuộc đối thoại màu hồng hàng ngày của đôi tình nhân này thật sự khiến người ta không thể nhịn được nữa, cậu bị nhét một đống thức ăn cho chó.

Vốn Châu Kha Vũ muốn chờ đến lúc nghỉ ngơi, dựa theo kịch bản đến trước camera "kinh doanh" một chút, nhưng chỉ vừa mới đến bên cạnh Lưu Vũ, đã bị kết giới màu hồng của hai người này chắn ở bên ngoài.

Châu Kha Vũ thầm nghĩ, mình không xen vào được, thật sự là không xen vào được mà!

Chỉ tiếc KPI hôm nay còn chưa hoàn thành, cậu đành phải kiên trì.

Từng bước một nhẹ đến mức không thể nghe thấy, Châu Kha Vũ kiên trì nhích đến giữa hai người, lấy hết dũng khí nặn ra một nụ cười dịu dàng mang tính kinh doanh.

"Hai người đang nói gì vậy? Dây kéo quần áo của em có chút vấn đề, Vũ ca giúp em xem đi." Cậu đặt cánh tay lên vai Lưu Vũ.

Lưu Vũ và Châu Kha Vũ liếc nhau, nhìn thấy nụ cười cứng đờ trên mặt cậu, lập tức hiểu được, chỉ tiêu hôm nay còn chưa hoàn thành, vừa rồi chỉ lo chơi đùa với Santa, quên chuyện này lên chín tầng mây.

Sau khi nhớ ra, Lưu Vũ nhìn thoáng qua camera ở xa xa, phát hiện bị mấy người vừa vặn che đi, không thể quay được toàn cảnh. Vì thế Lưu Vũ lôi Châu Kha Vũ đi sang một chỗ, đứng ở nơi có góc nhìn tốt, ba mặt đều có thể quay được, vô cùng nghiêm túc giúp Châu Kha Vũ kéo khóa quần áo, lại sờ vòng cổ trên ngực cậu, thuận miệng nói: "Vòng cổ này rất đẹp. "

Châu Kha Vũ nghe được rất phấn khích, trong mắt tràn ngập ánh sáng kiêu ngạo, cậu ưỡn ngực: "Đẹp đúng không, là quà sinh nhật Trương Gia Nguyên nhi tặng em, thằng nhóc này thoạt nhìn rất thô lỗ, không nghĩ tới tâm tư lại tinh tế như vậy."

Lưu Vũ gật gật đầu nhìn thoáng qua Trương Gia Nguyên, phát hiện cậu cũng vừa nhìn về phía này, thấy Lưu Vũ cùng Châu Kha Vũ đang nhìn mình còn nhướng mày phất phất tay với bọn họ, lộ ra nụ cười như một cậu bé ngốc nghếch.

Châu Kha Vũ vừa nhìn bộ dạng ngớ ngẩn này của Trương Gia Nguyên, không nhịn được vỗ đùi cười lên, cùng Lưu Vũ than thở: "Anh xem Trương Gia Nguyên cười ngu ghê, sao lại có người có thể cười ngu như vậy, ha ha ha!"

Lưu Vũ nhìn Châu Kha Vũ cũng cười giống như một kẻ ngốc, nhất thời có chút cạn lời.

Cậu mím môi, liếc mắt về hướng Santa, lập tức thấy Santa có chút hoảng hốt quay đầu nhìn về nơi khác.

Lưu Vũ cảm thấy Santa hơi kỳ quái, liền quay đầu lại tiếp tục cùng Châu Kha Vũ tán gẫu thêm chút nữa.

Santa ở bên này, vừa rồi lúc Lưu Vũ nhìn qua, anh theo bản năng không muốn để cho Lưu Vũ biết mình đang nhìn trộm cậu, vội vàng quay đầu xong đã lập tức ảo não, thế này chẳng phải mình có vẻ đang chột dạ sao.

Tại sao mình lại chột dạ? Rõ ràng là Lưu Vũ thầm mến mình, vì sao người chột dạ ngược lại là mình.

Đúng vậy, đúng vậy, Santa cho rằng Lưu Vũ thầm mến anh.

Đến tột cùng kết luận vô lý này từ đâu ra?

Mọi thứ phải bắt đầu vào buổi sáng kỳ diệu đó...

Lúc ấy thằng nhóc nhà Santa bị hai chân Lưu Vũ kẹp lấy, tim anh liền tim đập thình thịch, vốn định chậm rãi lui về phía sau rút ra, không nghĩ tới Lưu Vũ lại kẹp lấy anh, mông còn đụng vào người anh.

Cú va chạm này, hoàn toàn khiến đầu óc Santa choáng váng, Santa vô cùng kiên định nghĩ thầm, Lưu Vũ nhất định là đã sớm có ý với mình, bằng không làm sao có thể làm ra chuyện vượt quá giới hạn như vậy với mình!

Sau đó, anh nghe thấy tiếng chuông reo, thấy Lưu Vũ bị hoảng sợ nhảy ra khỏi giường chạy vào phòng vệ sinh. Santa nghĩ Lưu Vũ nhất định đã tỉnh táo lại, vừa rồi lúc ngủ mơ mơ màng màng mới làm ra chuyện lộ rõ nội tâm bản thân với anh.

Santa lúc ấy ôm chăn suy nghĩ thật lâu.

Ừm, kỳ thật Lưu Vũ rất khả ái, xinh đẹp không nói, tính cách lại hoạt bát đáng yêu, tính cách hoạt bát đáng yêu không nói, thân thể còn mềm mại kinh người.

Thật ra cũng không phải không thể tiếp nhận...

Này! Mình đang nghĩ gì vậy?

Santa túm chăn cảnh tỉnh bản thân, anh lấy lại bình tĩnh, quyết định thăm dò xem Lưu Vũ có thật sự thầm mến mình hay không.

Anh đi vào phòng tắm hỏi Lưu Vũ muốn tắm cùng nhau không. Không nghĩ tới Lưu Vũ nhìn thấy mình trong nháy mắt mặt đã đỏ bừng, còn ấp úng nói không nên lời.

Quả nhiên là thầm mến mình!

Santa trong lòng vô cùng chắc chắn hò hét. Chỉ là anh không nghĩ tới Lưu Vũ đối với mình yêu nhiều đến vậy, thậm chí nguyện ý vì mình khẩu...

Khụ khụ khụ!!

Santa ho mạnh vài tiếng mạnh mẽ cắt đứt hồi ức, Lâm Mặc đứng ngẩn người gần đó bị động tĩnh bất thình lình này làm cho run rẩy, Coca trên tay cũng vì vậy đổ hết lên người Lưu Chương đang tựa trên người cậu xem kịch từ xa.

Lưu Chương chầm chậm cúi đầu, nhìn chằm chằm cái T-shirt trắng đã vô phương cứu chữa : "Em lại nữa?"

Lâm Mặc vứt lon coca còn sót lại một ít, trên mặt lộ ra nụ cười chột dạ xen lẫn lấy lòng, đẩy Lưu Chương đi về phía phòng thay đồ.

"Em giúp anh thay quần áo, em giúp anh thay."

Suốt buổi chiều, Lưu Vũ và Châu Kha Vũ đều đang chăm chỉ hoàn thành KPI của mình, chỉ là Châu Kha Vũ thỉnh thoảng cảm giác được sau lưng bắn tới hai cái ánh mắt bén như đao kiếm, đâm tới lưng cậu đau nhói...

Lưu Vũ cũng mơ hồ cảm giác được có chút không thích hợp, ví dụ như, sau khi ghi hình xong, Châu Kha Vũ chạy trốn như bay.

Châu Kha Vũ dán sát vào Trương Gia Nguyên, đi cách Lưu Vũ rất xa, lau mồ hôi trên trán.

"Việc này thật sự không dành cho người làm."

Quả nhiên đáp lại là Trương Gia Nguyên không chút nể mặt lớn tiếng cười nhạo: "Ha, ha, ha! Nhưng mà anh vừa nói, em liền cảm thấy rất thú vị, anh có biết Santa dùng ánh mắt chứa dao chém anh bao nhiêu nhát không? "

Châu Kha Vũ đỡ trán, "Đừng nói nữa, anh biết. Như đứng đống than, như ngồi đống lửa, như mắc xương cá trong cổ họng, như mộng như ảo..."

Lúc Châu Kha Vũ còn "say mê" trong ánh mắt "như mộng như ảo" của Santa, Lưu Vũ bắt đầu cảm nhận được cảm giác đứng ngồi không yên.

Qua khóe mắt, cậu thấy Santa vẫn nhìn mình chằm chằm, nhưng lại không nói lời nào. Giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, khi thì nhíu mày, khi thì nhỏ giọng lẩm bẩm, khi thì khe khẽ lắc đầu.

Trước giờ Lưu Vũ đều cảm thấy ánh mắt Santa rất có tính xâm lược, bởi vì quá mức thẳng thắn, có đôi khi không cẩn thận nhìn nhau một chút, sẽ có cảm giác vô cùng mạnh mẽ rằng đó không chỉ là cái nhìn bình thường, mà là Santa đang chăm chú nhìn cậu.

Cho nên Lưu Vũ luôn không dám nhìn vào mắt Santa quá lâu, hơn hai giây cậu sẽ đỏ từ mặt đến vành tai, tuy rằng chính bản thân cũng không rõ vì sao mình lại đỏ mặt, nhưng cuối cùng cậu quy kết nguyên nhân là do tính xâm lược của Santa.

Lại nói tiếp, hai người ở chung lâu như vậy đã đạt đến trình độ vô cùng quen thuộc, nhưng Lưu Vũ đối với Santa luôn có một loại cảm giác nói không rõ ràng, cậu cảm thấy giữa hai người luôn có một chút thân mật khó nói.

Tựa như mập mờ lại không giống mập mờ, cảm thấy đối với cậu Santa luôn cẩn thận từng li từng tí, không giống như đối đãi với những người khác khi bất ngờ kích động sẽ xuống tay không nhẹ, đẩy mạnh một cái, hoặc là đột nhiên đấm một cú.

Thật ra không cần nói Lưu Vũ cũng có thể cảm giác được, Santa đối với cậu dường như không giống với mọi người.

Phải mô tả sự khác biệt này như thế nào? Bản thân Lưu Vũ cũng không thể nói rõ.

Thân mật, hay là che chở? Có lẽ chính là như vậy.

Ngồi lắc lư trong xe, trong đầu Lưu Vũ đang nghĩ lung tung về Santa ngồi bên cạnh.

Hôm nay Santa phá lệ im lặng không như ngày thường ồn ào nói đủ mọi thứ với cậu, Santa nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng Lưu Vũ không chú ý tới chính là, Santa trong ảnh phản chiếu qua cửa sổ xe đang đăm chiêu nhìn cậu.

Mọi người tản ra quay về phòng riêng.

Lúc lên lầu, Santa chậm rãi đi theo phía sau Lưu Vũ.

Lưu Vũ vụng trộm liếc Santa một cái, người sau lưng đi theo cậu đến phòng của cậu và Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ không ở trong phòng, cậu ta vừa vào cửa lập tức lôi kéo Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên và Doãn Hạo Vũ đi phòng khách xem phim, Lưu Chương cũng cầm một chai nước ngọt đi theo góp vui.

Những người khác có lịch trình riêng, còn chưa trở về, lầu hai im ắng, chỉ có hai người bọn họ.

"Anh có muốn ăn bánh ngọt không, em có nhờ dì mua đặt trong tủ lạnh..." Lưu Vũ cởi quần áo ra đặt trên giường, vừa mới xoay người đã đụng phải lồng ngực Santa, người đang đứng rất gần cậu, cả hai đều không hề phòng bị, chân Santa bị Lưu Vũ vấp phải, đồng thời giật mình kêu lên một tiếng ngã xuống giường.

Lưu Vũ bị đè lên đệm giường mềm mại, Santa một tay chống cơ thể lên, giương mắt đã đụng phải ánh mắt xen lẫn bối rối của Lưu Vũ.

Anh nhìn thấy mặt Lưu Vũ đỏ đến mang tai, lỗ tai nhỏ màu hồng phấn khiến người ta nhịn không được muốn cắn thử một ngụm.

Hai người bị bầu không khí vi diệu ảnh hưởng, Lưu Vũ nhìn thấy mình trong mắt Santa. Hai người cách nhau rất gần, nhiệt độ hô hấp phả vào da thịt, làm cho người ta không khỏi dâng lên một tia kích động.

Lưu Vũ nhìn đôi môi khẽ nhếch của Santa, theo bản năng liếm cánh môi mềm mại của mình. Không ngờ đến, động tác này giống như châm lên một ngọn lửa trong cơ thể Santa, anh chỉ thấy đầu óc nóng lên, nhìn chằm chằm hai cánh môi mềm mại không chút chần chừ hôn xuống.

Đôi tay Lưu Vũ theo bản năng nâng lên, ôm chặt bả vai Santa, đầu óc cậu cũng trống rỗng. Nụ hôn này làm cho thần kinh của cậu tê liệt, trong lòng hết lần này đến lần khác tự hỏi mình, vì sao không đẩy anh ấy ra?

Nhưng trước sau như một vẫn bất động, Lưu Vũ không ý thức được là bởi vì cậu không đành lòng nhìn thấy ánh mắt mất mát của Santa nếu như bị cậu đẩy ra, Lưu Vũ có thể tưởng tượng được.

Santa quả nhiên thích cậu, trong đầu Lưu Vũ cuối cùng chỉ còn lại một câu như vậy.

Santa hôn hồi lâu, hai người thở dốc tách ra, Lưu Vũ nhắm mắt lại không dám nhìn Santa, đầu lưỡi còn hơi lộ ra bên ngoài cánh môi.

Santa nhìn mặt Lưu Vũ, thật đẹp.

Sao có thể có một chàng trai xinh đẹp như vậy? Anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lưu Vũ, trầm thấp mở miệng.

"Em thích anh, đúng không?"

Lưu Vũ vừa muốn gật đầu, đột nhiên phản ứng lại.

Hả?

Cái gì?

Santa vừa nói cái gì?

"Có phải em thầm mến anh không? Lưu Vũ?" Santa đè lên người cậu, liếm môi cậu, hỏi lại một lần nữa.

Lưu Vũ lúc này tỉnh táo lại, cậu mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Santa.

"Cái... Cái... Cái quái gì vậy?! "

Cậu ôm mặt Santa, để anh từ trên cao nhìn thẳng vào mình.

"Không phải anh thầm mến em sao?! Santa!!!"

Đầu Santa được Lưu Vũ ôm lấy, hai tay chống ở bên cạnh cậu.

"——?!!! Nani"

"Cíu mạng!!!! (๑˃̥̩̥̥̥̥̆ಐ˂̩̩̥̥̩̥̆৭)"

Hai tiếng kêu rên vang vọng khắp bầu trời căn biệt thự.

Trương Gia Nguyên đang xem phim "soạt" một cái đứng lên, muốn xem xét tình hình.

Châu Kha Vũ kéo cậu ngồi xuống, Trương Gia Nguyên bị kéo vào lòng Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ nhét khoai tây chiên vào miệng Trương Gia Nguyên, "Đừng để ý, tình thú của đôi tình nhân thôi mà."

Trương Gia Nguyên hai tay ôm khoai tây chiên, dựa vào trong ngực Châu Kha Vũ, mơ hồ không rõ nói: "Ừm, anh ói úng. (Anh nói đúng)"

"Này! Em làm rơi vụn khoai xuống người anh!"

"Em, phụt——"

"Ặc!!! Đừng nói nữa!! Phun vào mặt anh rồi!!"

"Phụt ha ha ha ha!"

"Ah!!! Em stop đi! Trương Gia Nguyên! Anh xin em đấy Trương Gia Nguyên!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro