Chương 5: Nghe nói yêu đương nhất định phải xem phim kinh dị?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói đi cũng phải nói lại, hành động của Santa cùng ánh mắt giống như nhìn bạn bè làm Lưu Vũ thả lỏng tâm tình.

Cậu hoàn toàn quên mất dáng vẻ "người lớn" khi Santa dùng thứ vũ khí của đàn ông vào buổi sáng.

Sau khi hai người nhìn Trương Gia Nguyên chạy đi, tiếp tục chia sữa lắc ăn, đến lúc cảm thấy mỹ mãn mới lau miệng cùng nhau trở về phòng xem phim.

......

"The Shining—" Lưu Vũ trung khí mười phần ngầm kết luận.

Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ bị Santa kéo đến làm đệm lưng run rẩy một chút. (Lưu ý: The Shining là một bộ phim kinh dị nổi tiếng của Mỹ.

Vừa rồi Lưu Vũ và Santa cùng nhau thảo luận xem phim gì.

Santa nói: "Bài tình ca mùa đông. "

Lưu Vũ nói: "The Shining."

Santa nói thêm: "Titanic."

Lưu Vũ nói: "The Shining."

Santa nói thêm: "April Story."

Lưu Vũ nói: "The Shining."

Santa cắn môi thỏa hiệp nói: "Twilight."

Lưu Vũ nói: "The Shining."

(Lưu ý: Một số bộ phim mà Santa nói là những bộ phim tình yêu lãng mạn cổ điển. Twilight là bộ phim tình yêu có thêm một chút chủ đề ma quái.

Santa không nói lời nào, bĩu môi, khóe mắt rủ xuống phía dưới, một bên kêu "mo~~~", một bên khóc lóc chạy ra khỏi phòng.

Lưu Vũ ôm máy chiếu luống cuống tay chân suy nghĩ trong chốc lát, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người trở về, liền nghe được động tĩnh rất lớn, ngẩng đầu nhìn thấy Santa đã quay lại.

Còn hai bên trái phải mỗi bên kẹp một người, Cao Khanh Trần cùng Doãn Hạo Vũ không hiểu ra sao bị Santa kẹp ở dưới nách bắt cóc tới đây.

Lưu Vũ vừa nhìn tư thế này, lập tức hiểu.

Lớn tiếng tuyên bố "The Shining——!" Tiếp theo cười như một con gà con vừa mới biết đi gấp gáp chạy khắp nơi trên mặt đất kêu loạn.

Lưu Vũ như người chiến thắng vỗ vỗ tay, Santa khóa cửa phòng lại, mà lúc này Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cầm hai túi đồ ăn vặt theo để thưởng thức.

Mọi thứ đã sẵn sàng và bộ phim bắt đầu chiếu.

Trong phòng tối đen như mực, máy chiếu bắt đầu hoạt động, ánh sáng xanh chiếu lên màn hình hiện ra mấy nhân vật đầu phim.

"A a a!" Santa ôm gấu trúc nhỏ lưng dựa vào gấu trúc khổng lồ, dùng Bon che trước mắt, đã bắt đầu kêu loạn lên.

Doãn Hạo Vũ ngồi ở bên phải vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua, "Anh Santa, còn chưa bắt đầu đâu."

"Anh biết chứ!" Santa vỗ Bon lên đầu con gấu trúc nhỏ. Cao Khanh Trần bĩu môi ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ.

Lưu Vũ cười đến che miệng, Santa vừa thấy mình bị cười nhạo, lập tức dán qua làm nũng, không cho phép Lưu Vũ cười mình.

Tiếp theo bị Lưu Vũ ôm vào trong ngực sờ sờ đầu, Santa mới cảm giác tốt hơn nhiều, so với ôm gấu trúc nhỏ còn tốt hơn. Anh vô cùng tự nhiên rụt vào trong ngực Lưu Vũ, Lưu Vũ cố sức duỗi dài cánh tay ôm Santa về phía mình, nhìn cứ như ôm một con búp bê siêu to khổng lồ.

Cốt truyện dần dần mở ra, màu sắc âm u của bộ phim, cảnh quay rung lắc, âm nhạc khủng khiếp, tất cả khiến mọi người hoảng loạn.

Một cảnh quay kinh dị đột nhiên xuất hiện, mặt nam chính hóa thân thành quỷ dữ bất ngờ hiện ra trên màn chiếu, mặt mũi đẫm máu lại vặn vẹo. Phối hợp với âm thanh tạo hiệu ứng vang dội chấn động lòng người, khiến bốn người kinh hãi.

Santa oa oa kêu lên, vùi mặt vào trong ngực Lưu Vũ. Tiếp theo giống như nhớ tới cái gì, cũng không dám ngẩng đầu, nhắm mắt lại đưa ra một bàn tay, ngược lại ôm Lưu Vũ vào trong ngực, che mắt cậu lại.

Trong bóng tối, Lưu Vũ được Santa ôm lấy che mắt, bên tai còn vang vọng tiếng thét chói tai liên miên không dứt.

Cậu đột nhiên cảm giác, đáy lòng có một chỗ mềm mại nào đó bị chạm đến.

Lưu Vũ thoáng điều chỉnh thân thể một chút, thuận theo tư thế bị Santa ôm vào trong ngực che mắt đem cánh tay vòng lên eo Santa, giống như trấn an vỗ về thân thể anh.

"Không sợ không sợ, Santa thật ngoan."

Santa vừa nghe Lưu Vũ dỗ dành mình, thân thể liền phối hợp run rẩy.

Không giống như cảnh tượng yên bình bên này, Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ hỗn loạn thành một đoàn.

"Tiểu Cửu ca ca! Anh ngồi phía trước (em) đi!" Bắp chân Doãn Hạo Vũ đạp loạn, đem Cao Khanh Trần đẩy tới phía trước, còn mình trốn ở phía sau chỉ lộ ra một đôi mắt.

"Em trai à! Không phải em nói sẽ bảo vệ anh trai mình sao? "Cao Khanh Trần gân cổ gào lên, nhào về phía sau, Doãn Hạo Vũ không chống đỡ được ngã xuống sàn nhà, hai người khẩn trương ôm lấy nhau.

"Quá đáng sợ ~ quá dọa người ~" Cao Khanh Trần bị dọa đến mức âm thanh uốn lượn lên xuống liên tục.

"Ca ca, anh nặng quá!" Doãn Hạo Vũ gian nan ngẩng đầu.

"Không thể nào~! Gần đây anh đã giảm cân rồi~~~~~!"

"Có thể... Nó vẫn chưa giảm xuống."

"Em gạt người"~~~~

Trong lúc bốn người này anh bịt mắt tôi, tôi che mắt anh, bộ phim cuối cùng cũng kết thúc.

Doãn Hạo Vũ cùng Cao Khanh Trần hai người bay đến mở cửa, tiện tay đóng cửa cũng quên mất, phóng nhanh về phòng mình.

Santa ôm Lưu Vũ ngã xuống sàn nhà, hai chân kẹp lấy thân thể cậu không muốn đứng lên.

Thân hình nhỏ nhắn của Lưu Vũ giống như một chiếc gối ôm bé xinh thuận theo ý muốn mặc Santa bày bố.

Santa dùng mặt cọ cổ Lưu Vũ, anh lại làm nũng với cậu, cũng không nói lời nào mà liên tục "ư ư ư" rầm rì không ngớt.

"Em có sợ không?"

Lưu Vũ bị ôm, cũng không thấy rõ biểu tình của anh, chỉ có thể vỗ vỗ lưng anh dỗ dành.

"Ai, không sợ không sợ. Lần sau chúng ta không xem, không xem nữa được không? "

"Được~" Giọng Santa rầu rĩ truyền ra.

"Tối nay em ngủ với anh được không? Không cần sợ, nha, ngoan." Lưu Vũ nhỏ giọng nhẹ nhàng dỗ dành.

Santa vùi đầu vào cổ cậu thật sâu.

Trương Gia Nguyên tắm rửa xong đi phơi quần áo, liền thấy hai người Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ lướt ngang qua như một ngọn gió, Doãn Hạo Vũ còn đụng vào người cậu, khiến cậu suýt chút nữa đá bay đôi dép lê.

"Cái quái gì vậy." Trương Gia Nguyên bị cơn bão hình người đến từ hai vị nào đó làm lung lay một chút, một bên tay phải bưng chậu, tay trái vuốt mái tóc còn chưa khô, một bên đi ngang qua phòng ngủ của Lưu Vũ.

Hả?

Khóe mắt dường như nhìn thấy thứ gì đó rất chấn động.

Cậu quay lại lần nữa.

Trong nháy mắt đồng tử co rút.

Đây là đang làm gì vậy?

Santa sao lại đè Lưu Vũ xuống đất!

Tay còn từ dưới thân thể Lưu Vũ luồn vào!

Nó đã luồn vào trong quần áo rồi đúng không!

Biểu tình của Lưu Vũ nhìn sao cũng cảm thấy có chút hưởng thụ!

"Bùm——" Cái chậu lại oanh liệt rơi xuống đất.

Santa và Lưu Vũ nghe thấy động tĩnh cùng nhau ngẩng đầu, nhìn cậu.

"A, ha ha, không có việc gì, lại... Lại trượt tay, lại trượt tay... Tạm biệt!! "Trương Gia Nguyên nhặt chậu nhanh chóng bỏ chạy.

Lưu Vũ và Santa liếc nhau.

Ù ù cạc cạc không hiểu ra sao cả.

Trương Gia Nguyên vọt vào phòng ngủ của Châu Kha Vũ, kích động dùng tay đánh vào cánh tay cậu.

"Em lại nhìn thấy, em lại nhìn thấy, em lại nhìn thấy!"

"Em lại thấy cái gì?" Châu Kha Vũ rụt về phía sau, bảo vệ cánh tay mình.

"Santa và Lưu Vũ hai người bọn họ..." Trương Gia Nguyên nghẹn nửa ngày không nặn ra được nửa câu sau.

"Huh?"

"Hai người.... rồi." Trương Gia Nguyên ngầm bỏ qua từ khóa ở giữa.

"Cái gì?"

"Hai người bọn họ... với nhau rồi!"

"Hả hả? Em nói lớn hơn chút đi." Châu Kha Vũ nghe như vậy càng sốt ruột.

"Hai người bọn họ DOI*!!!!!" Trương Gia Nguyên hô lên.

*Làm chuyện đó đó 🌚

"Ặc!" Châu Kha Vũ nhảy dựng lên che miệng cậu, "Em nhỏ tiếng một chút!"

"Không phải anh muốn ông đây nói lớn hơn sao?" Trương Gia Nguyên cạy ra một khe hở để nói chuyện.

"Không có kêu em nói lớn đến mức này!"

"Ông đây thấy hai người họ nằm trên sàn nhà ..."

"Sàn nhà?! Kích thích vậy sao?"

"Santa còn đưa tay vào... Aisss, quên đi, không nói nữa." Trương Gia Nguyên xoay người muốn đi, Châu Kha Vũ đang nghe say sưa, một tay giữ chặt cậu lại.

"Gì đó gì đó, em nói xong đi đã."

"Không nói nữa, chuyện của người lớn, con nít đừng nghe. Không được trong sáng!"

"Ai da, em nói cho anh biết đi."

"Không nói."

"Nói một chút đi."

"Không nói."

"Nguyên nhi ~ Nguyên nhi tốt của anh~"

"Không nói."

......

Rốt cuộc là cái thể chất đặc biệt gì đây, mỗi một lần bạn học Trương Gia Nguyên đều nhìn được vài cảnh tượng kỳ quái. Ngày hôm sau Lưu Vũ và Santa phát hiện trong ánh mắt đồng đội nhìn mình cứ mơ hồ lộ ra ý muốn nói lại thôi.

Sau khi dùng ánh mắt phát ra nghi vấn, Lưu Vũ như cũ không nhận được câu trả lời.

"Quên đi, mặc kệ." Lưu Vũ vốn là người không mấy để tâm nên cứ như vậy bỏ qua chuyện kỳ quái này.

Về phần Santa, anh cảm thấy chỉ cần theo Lưu Vũ nhất định không sai.

Cứ như vậy, hai người song song bỏ lỡ cơ hội biết được chân tướng.

Duyên, đúng là kỳ diệu không thể tả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro