Chương 3: Bộ cậu là thiếu nữ mới lớn à? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


        Tôi không hiểu là trong suốt gần chục năm sống trên đời này, tôi ăn ở hiền lành lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở... Mà sao ông trời lại nỡ đối xử với tôi như này, đã học cùng trường thì thôi đi, lại còn cùng lớp với tên nhóc kia! Muốn dãy đành đạch ra ăn vạ ông trời ghê ấy! Chắc là nhà trường xếp lớp theo địa phương nơi học sinh ở nên tôi với cậu ta mới cùng lớp, ghét thật chứ. Hôm nay tôi mặc chiếc váy xòe màu tím nhạt dài qua đầu gối một xíu, chiếc váy tôi thích nhất luôn. Mẹ còn tết tóc hai bên cho tôi cùng với hai cái nơ dễ thương nữa. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng mà, tôi phải mặc thật xinh chứ!

Sau khi làm xong thủ tục nhập học, tôi được dẫn đi đo đồng phục và khám sức khỏe. Nhập học ở trên này nhiều thủ tục quá nhỉ? Ở quê tôi là làm thủ tục xong cái nhảy vào lớp học luôn, đồng phục các thứ để sau. Có khi chưa có đồng phục đã quen hết các bạn trong lớp rồi ấy chứ.

"Ôi trời ạ, sao bụng con lại có nhiều sẹo thế này??? Bố mẹ con có biết không? Để cô bảo mẹ con đưa đến bệnh viện!" Cô y tá hốt hoảng khi tôi vừa cởi váy xuống để lộ phần trên, thật ra thì ai nhìn thấy cũng sẽ có biểu cảm như vậy thôi.

"Cô ơi, cô gọi mẹ con vào đây được không ạ? Mẹ con sẽ giải thích cho cô." Tôi từ từ mặc váy lên ra ghế ngồi chờ, nói là không buồn thì sẽ là nói dối. Cô y tá hẳn là thấy ghê tởm tôi, ghê tởm những vết sẹo trên cơ thể này. Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của cô ấy tôi lại bất giác run bần bật. Thật đáng sợ!

Mẹ tôi đã vào trong phòng một lúc để giải thích với y tá, khi mẹ quay ra, tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt cô ấy như thể nói là: "Ôi, khổ thân con bé quá! Thật đáng thương!!!" Sao những từ quá đỗi bình thường này qua trí óc tôi lại trở nên khó chịu thế nhỉ? Đã quen với những sự thương cảm không cần thiết này, tôi cười nhẹ với cô ấy rồi đi đến lớp học.

Tôi bước vào lớp với nụ cười tươi trên môi, nhanh nhẹn giới thiệu tên và sở thích của mình và đương nhiên không thể thiếu câu: "Rất mong được làm bạn với mọi người!" Mặc dù tôi biết chả bao giờ tôi có thể làm bạn được với ai cả, chừng nào những vết sẹo này còn trên người tôi.

"Bạn ý xinh quá đi!"

"Bạn ấy trông còn xinh hơn cả bạn Hoa cơ, phải không phải không?"

"Ừ ý, dễ thương ghê."

"Có gì mà xinh, nhìn như mấy đứa nhà quê ấy!"

"..."

Mấy lời bàn tán về tôi cứ rôm rả khắp lớp, tôi biết là tôi khá xinh xắn mà nhưng đừng nói toẹt ra thế chứ! Ngại quá trời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro