Chương 52: Cô ta là một kẻ điên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)

"Cậu, cậu buông tôi ra..."

Khương Yên hô hấp khó khăn, cổ ngột ngạt kịch liệt khiến cô ta vô cùng đau đớn. Cô ta không ngừng vỗ cánh tay Lăng Hạ, dùng sức giãy giụa trong tay hắn.

Làm thế nào "Hạ Lăng" có thể mạnh mẽ như vậy?

Khương Yên sợ hãi nhìn cô gái đang cười.

Cảm giác như cô ấy là một người hoàn toàn khác vậy.

Hạ Lăng trước kia cũng rất phiền phức, nhưng lại chỉ khiến cô ta cảm thấy ghê tởm và khinh thường, nhưng không coi trọng cho lắm.

Còn "Hạ Lăng" bây giờ khiến Khương yên cảm thấy hoàn toàn bất đồng với trước kia.

Mặc dù Lăng Hạ đang cười, nhưng trong mắt hắn bí hiểm, giống như một lỗ đen vô tận, không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào.

Nó tạo cho Khương Yên một ảo giác mơ hồ rằng ngay cả khi bên kia thực sự bóp cổ cô đến chết, thì cũng sẽ không chút gánh nặng tâm lý nào.

"Dừng lại! Buông chị Khương Yên ra!"

"Cô điên rồi à?"

Cô gái bên cạnh kinh hãi, hoảng hốt chạy tới kéo Lăng Hạ ra.

Những người khác vội vã chạy ra ngoài kêu cứu.

Lăng Hạ liếc nhìn bọn họ, âm thầm tăng thêm lực trên tay. Mỗi khi bọn họ tiến lên một bước, tiếng rên rỉ của Khương Yên lại càng thêm đau đớn.

"Cô... Cô muốn cái gì?" Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Yên biến thành màu gan heo, khó khăn mở miệng nói.

Lăng Hạ thờ ơ nói : "Xin lỗi."

"Tôi..." Trong lòng Khương Yên cảm thấy mãnh liệt không cam tâm, nhưng khi chạm phải ánh mắt lãnh đạm của Lăng Hạ, sự sợ hãi đã lấn át lòng tự trọng, cô ta đành phải nhượng bộ: "Thực.. thực xin lỗi."

Lăng Hạ buông tay ra, nhìn Khương Yên nằm liệt trên mặt đất, xoa xoa cổ của mình, kịch liệt ho khan, liền tán thưởng nói: "Ngoan đấy, biết lỗi của cô là tốt rồi, được rồi, cẩn thận lần sau không nên tái phạm."

Hắn nhìn thấy một nhóm người xông vào trước cửa, bao gồm cả học sinh và giáo viên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, đều là những người cứu binh do bạn của Khương Yên mang đến.

"Ôi, vừa rồi tôi thả cô đi, cô sẽ không báo đáp ân tình của tôi như vậy chứ?" Lăng Hạ nghiêng đầu cười hỏi Khương Yên, vẻ mặt không thay đổi, vẫn như cũ ung dung thong thả.

Nhưng Khương Yên có thể nghe thấy rõ ràng sự đe dọa trong giọng nói của "Hạ Lăng", toàn thân cô ta không rét mà run, một cơn ớn lạnh chạy sống lưng.

Cô giáo tức giận chạy tới, hỏi Lăng Hạ: "Em học lớp nào? Quả thực phô pháp vô thiên ! Gọi bố mẹ em tới ngay!

"Là Khương Yên súc phạm tôi trước, tôi nhất thời không kiềm chế được, hơn nữa tôi cũng buông tay trước."

Giọng điệu của Lăng Hạ Hạ rất vô tội, "Không tin, cô có thể hỏi bạn cùng lớp với Khương Yên."

Vừa rồi, một cô gái gọi tên Khương Yên, hắn còn nhớ rõ. Đồng thời xảm khái trái đất thật tròn.Tùy tiện đi dạo cũng có thể gặp đc tình địch viết trong nhật ký.

Hạ Lăng vô cùng chán ghét cô ta.

Không thể phủ nhận rằng cuộc tấn công của hắn vào Khương Yên cũng chịu ít nhiều ảnh hưởng bởi Hạ Lăng.

Hai linh hồn chung một thể, tâm linh tương thông.

Dám khi dể đến trên đầu hắn, thật chê cuộc sống quá dài mà.

Lăng Hạ mỉm cười nhìn chằm chằm Khương Yên, ngữ khí mềm mại.

"Chúng ta chỉ chơi đùa thôi mà phải không?"

Khương Yên đột nhiên rùng mình, vết siết cổ chưa tan, cơn đau vẫn còn đó.

"Khương Yên, em ấy nói có đúng không?" Cô giáo nghi hoặc, nhìn Khương Yên từ trên xuống dưới, quan tâm hỏi: "Em không bị thương chứ?"

Khương Yên oán hận nhìn "Hạ Lăng", cắn chặt môi dưới, và thật lâu mới có thể kìm nén được uất ức thốt ra một câu: "... là thật, em không sao."

Cô ta quên mất, chính mình đã từng nghe qua câu nói thế này.

【 ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc một đứa ngốc. Một ngày nào đó hắn sẽ biến thành một cái kẻ điên, và sau đó sẽ đánh bạn thành một kẻ mất trí, tàn phế. 】

Và bây giờ "Hạ Lăng" đã trở thành một kẻ điên cuồng, Khương Yên có linh cảm rằng, nếu cô ấy phàn nàn với giáo viên ngay bây giờ, thì ngày mai "Hạ Lăng" sẽ kéo cô ấy khỏi lớp, lên sân thượng và đạp cô ta rơi khỏi tòa nhà giảng dạy.

Có lẽ hơi phóng đại quá mức.

Nhưng cô ta cảm thấy Hạ Lăng hiện tại có thể làm được chuyện như vậy.

Ngay cả khi ngọc nát đá tan, cũng khiến kẻ thù bị đập tan thành từng mảnh.

Rõ ràng là một kẻ điên mà.

----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

~

Chuông vào tiết học thứ ba vang lên, Lăng Hạ không quay lại lớp học. Tiết Húc trốn học đi tìm cậu, sốt ruột tìm hơn nửa tiếng mới thấy cậu ở bãi cỏ bên hồ.

Cô gái uể oải nằm trên bãi cỏ phơi nắng, hai tay chắp sau đầu, mắt sáng môi hồng, sườn mặt xinh đẹp, trong miệng ngậm một mẩu cỏ đuôi chó, dáng vẻ vô tư vô ưu.

Lăng Hạ mặc đồng phục nam, quần đen ngắn tay màu trắng. Buổi sáng không chịu mặc váy nên Tiết Húc đành phải cho hắn ta mượn một bộ đồng phục khác, không ngờ bây giờ lại có vẻ rất phù hợp.

Lăng Hạ thờ ơ nhìn bầu trời, đôi mắt trong veo phản chiếu bầu trời xanh mây trắng. Tiết Húc đến cũng không khiến hắn rời mắt một chút nào.

Tiết Húc thở hồng hộc, lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn như vậy, không hiểu sao lại ngẩn ra.

Lịch sử dường như đang tái diễn.

Cùng một địa điểm.

Khi ấy Hạ Lăng ngồi ở đây ghi nhớ từ vựng, mặc áo khoác đồng phục học sinh màu xanh trắng, cúi đầu và đôi mắt trong veo.

Hắn tìm thấy cô, vô tình nhìn trộm quá khứ của cô, vô tình tham gia vào cuộc sống của cô và mất kiểm soát kể từ đó.

Ở bên Hạ Lăng lâu như vậy, Tiết Húc gần như quên mất mục đích ban đầu mình tìm cô.

Suýt chút nữa quên mất, người hắn tìm lúc đầu là Lăng Hạ.

Tiết Húc nghĩ đến đây, ánh mắt tối sầm lại, lặng lẽ đi đến bên cạnh Lăng Hạ.

"Tránh ra, cậu che mất ánh nắng của tôi đấy." Lăng Hạ thô lỗ xua tay.

"Chúng ta đánh một trận đi." Tiết Húc cúi đầu nhìn hắn, dưới mái tóc đen, ánh mắt nghiêm túc kiên định.

" ồ..."

" Tôi thắng, cậu theo tôi đi bệnh viện chữa trị." Tiết Húc bình tĩnh nói, "Tôi thua, tùy cậu xử lý."

Lăng Hạ liếc hắn một cái, sau đó khinh thường hừ một tiếng, "Không thành vấn đề."

Lăng Hạ chậm rãi từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ sạch cỏ dính trên người, thản nhiên cười với hắn.

"Nhường cậu ra tay trước."

...

Sau giờ học, Quý Tu Uyên cũng tham gia cùng tìm kiếm Lăng Hạ, nhưng anh ta không thể liên lạc được với Tiết Húc, thật là khốn nạn.

Anh ta kéo Chu Gia Giang tham gia cùng mình.

Chu Gia Giang mất tinh thần mấy hôm nay, còn nguyên nhân nào nữa, giấy không gói được lửa, cha mẹ cậu vẫn phát hiện ra chuyện cậu ta có tình ý với Tô Nam Dung.

Họ liền dùng gậy đánh uyên ương chia cắt hai người. Cậu ta đã học theo Chúc Anh Đài chống cự đến cùng. Nhưng Lương Sơn Bá của cậu đã vui vẻ cắt đứt liên lạc, sau khi nhận 30.000 nhân dân tệ từ bố mẹ cậu ta.

Không chút tin tức nào nữa.

Chu Gia Giang chán nản, cố chấp tin rằng cha mẹ mình ép cô ta rời đi, ảo tưởng rằng một ngày nào đó cô sẽ quay lại, rồi chờ đợi trong tuyệt vọng mỗi ngày.

Chỉ sau khi nghe tin về sự việc của Hạ Lăng, Chu Gia Giang mới miễn cưỡng chuyển hướng sự chú ý của mình.

"Cô ấy đa nhân cách hả? Chẳng lẽ là diễn kịch à, trên đời thật sự tồn tại loại bệnh này sao?" Chu Giai Giang có chút không tin.

"Cậu đi gặp cô ấy sẽ biết là thật hay giả." Quý Tu Uyên nói: "Mà trong trận đánh nhau vừa rồi, cô ấy là người đã khống chế những tên khốn đó, đây là sự thật không thể chối cãi."

" Là cô ấy thật à?" Chu Giai Giang kinh ngạc.

"Cậu không có mắt sao?"

"Tôi không nhìn thấy."

"Lúc đó cậu đang làm gì?"

"Quan tâm đến Dung Dung."

"..."

Khi Quý Tu Uyên tìm thấy Hạ Lăng, cô ấy vẫn như cũ đang phơi nắng dưới ánh mặt trời trên bãi cỏ.

Nhưng trước đó cô ấy nằm, thì lần này cô ấy đang ngồi, chống cằm nhìn ra mặt hồ và bầu trời xanh, làn gió nhẹ thổi tung mái tóc đen che đi đôi tai trắng hồng của cô ấy, cho người nhìn một cảm giác yên bình.

Quý Tu Uyên cơ hồ bị mê hoặc, vừa thấy cảnh này, liền biết cô nhất định là Lăng Hạ.

Chu Giai Giang cũng sửng sốt, không thể tin nhìn cô hồi lâu, ánh mắt như nhìn quái vật.

"Các ngươi là ai?" Lăng Hạ phát hiện bọn họ, ngẩng đầu nhìn.

"Hân hạnh gặp mặt, xin chào, tôi tên là Quý Tu Uyên." Quý Tu Uyên cười tao nhã, "Hạ Lăng có nhắc tới tôi với cậu không?"

" Biết một chút, cậu tới vừa hay." Lăng Hạ vươn tay tới trước Quý Tu Uyên "Đưa tôi một điếu."

"Điếu gì?"

"Hút thuốc." Lăng Hạ nhướng mày, "Cô ấy nói cậu là người nghiện thuốc, không bao giờ rời khỏi hộp thuốc lá, hôm nay cậu có mang nó không?

"À.. Có.. có mang. Cậu chờ một chút."

Quý Tu Uyên đại não khó được có lúc chậm nửa nhịp, theo bản năng lục lục túi.

----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

Chu Gia Giang ở bên cạnh thận trọng nói: "Chào, tôi là Chu Gia Giang, chị Lăng, không phải, Anh Lăng..."

"Anh Lăng?" Lăng Hạ cười nửa miệng.

Chu Gia Giang thay đổi lời nói rất linh hoạt: "Anh, anh Lăng, anh xuống khỏi người Tiết Húc được không?"

Chu Gia Giang đưa mắt nhìn bờ mông của Lăng Hạ, vẻ mặt không đành lòng, "Cậu ta cũng quá đáng thương."

Thật sự rất đáng thương.

Thời gian Tiết Húc úp mặt nằm trên bãi cỏ như dài cả đời, mái tóc đen rối bù, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú tím bầm, khóe miệng còn có một vết thương, xấu hổ vô cùng...

Không khó để tưởng tượng hắn ta vừa trải qua một trận chiến khốc liệt như thế nào.

Mà Lăng Hạ mặc đồng phục sạch sẽ ngồi trên lưng hắn, hai chân mở rộng, tư thế nam nhân, phong thái của kẻ thắng tuyệt đối.

Rất đáng sợ.

Tính cách này thật kinh khủng.

Cậu bé Chu bắt đầu run rẩy.

"Không có biện pháp, ai bảo cậu ta yếu ớt như vậy." Lăng Hạ cười xoa đầu Tiết Húc, giống như đối xử với thú cưng, "Nhanh, gọi bố xem."

"Bố.. bố cái em gái cậu!" Tiết Húc nhổ cỏ trong miệng ra, vừa xấu hổ vừa tức giận, "Nếu như cậu có bản lĩnh, liền thay đổi thân thể khác, chúng ta làm lại đi!"

Tiết Húc thực muốn đánh Lăng Hạ một trận, nhưng hắn không biết khó đến khi thực hiện lại khó nhằng như thế.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn non nớt của cô, khuôn mặt hắn rất yêu thích, khuôn mặt thuộc về Hạ Lăng. Tiết Húc không thể ra tay.

Ngược lại Lăng Hạ thì không có một chướng ngại tâm lý nào. Thấy Tiết Húc hồi lâu không chịu động thủ. Lặng Hạo nhàn nhã vung một quyền bổ xuống, bồi thêm một cước song phi liền đem Tiết Húc giải quyết nhanh gọn.

----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

Toàn bộ động tác uyển chuyển mượt mà, không có chút cẩu thả nào.

Tiết Húc tự hỏi chính mình, đừng nói là Hạ Lăng, hắn còn không có ác ý với Lăng Hạ đúng không? Cơm ăn, áo mặc, giấc ngủ, thậm chí là viết bài kiểm tra cho cậu ta, đây là cậu báo đáp hắn sao?

Tiết Húc tức giận và ủy khuất.

"Đây, thuốc lá của cậu." Quý Tu Uyên lấy trong hộp thuốc ra một điếu đưa cho Lăng Hạ, "Để tôi châm cho cậu."

Anh ta liền lấy bật lửa ra.

"Cám ơn người anh em." Lăng Hạ cười cười, cắn điếu thuốc trong miệng, hắn đối Kỷ Tu Viễn có ấn tượng tương đối tốt.

"Cái gì? Cô còn dám hút thuốc!"

Tiết Húc trợn to hai mắt, ý thức được trách nhiệm của người bảo hộ Hạ Lăng, làm tâm hắn đau nhói. Tiết Húc vùng vẫy hai tay muốn đứng dậy để dạy cho Lặng Hạ một bài học.

Lăng Hạ thở ra những vòng khói, tùy ý nhìn chằm chằm phương xa, nặng nề ấn bả vai, Tiết Húc kêu lên một tiếng "A", liền nằm xuống hấp hối.

Chu Giai Giang ở một bên nhìn, bấc đắc dĩ thở dài.

Có vẻ như đời này Tiết Húc xác định không thể thoát khỏi bàn tay của Hạ Lăng được.

Bất kể nhân cách nào.

----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

~

Một tuần trôi qua nhanh như chớp, trong thời gian đó Lăng Hạ không có dấu hiệu quay lại làm Hạ Lăng.

Tiết Húc ngày càng mất kiên nhẫn, hắn tìm nhiều phương pháp kỳ lạ từ Internet, hy vọng đánh thức nhân cách chính, nhưng nó hoàn toàn vô dụng, và đôi khi còn bị Lăng Hạ đập cho một trận.

Những ngày này khó khăn trôi qua!

Hi vọng duy nhất của Tiết Húc lúc này là đưa cô đi gặp bác sĩ.

Nhưng Lăng Hạ căn bản không nghe hắn, cậu ta cái gì cũng không sợ, như chuyện không liên quan mình, thật hết cách.

Tiết Húc một lần nhịn không được hỏi hắn: "Cậu không muốn trị bệnh sao?"

"Muốn, nhưng còn chưa tới lúc."

Lăng Hạ như vậy trả lời, nhìn TV thần sắc khó lường, " Với tôi, hiện tại bác sĩ không có tác dụng."

Nghe giọng điệu của hắn, tựa hồ biết rất rõ tình trạng thân thể của hắn, đang chờ đợi cái gì.

Tiết Húc cau mày, trong lòng có dự cảm không lành.

----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

~

Cuối tuần, dì giúp việc về quê công tác, Trần quản gia đã đi nghỉ hai ngày rồi vẫn chưa về, nói cách khác là không có người ở nhà nấu ăn.

"Này, tôi đói rồi, mau đi nấu cơm đi."

Lăng Hạ xem phim hoạt hình trên điện thoại, đá người đang chơi game bên cạnh mà không thèm ngẩng đầu lên, ra lệnh.

"Cậu muốn tôi làm?" Tiết Húc từ trong trò chơi ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn.

Lăng Hạ hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ là tôi?"

Trước kia không phải cô làm sao?

Tiết Húc nhìn cô gái nép mình trên ghế sô pha như chủ nhân, lông mày và ánh mắt không còn dịu dàng như trước, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Hắn lặng lẽ nuốt lời muốn nói, đứng dậy lặng lẽ đi vào bếp..

Cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hiểu rõ.

Khi Hạ Lăng bên cạnh, hắn được xem như một kho báu.

Khi cô không ở bên, hắn ta chỉ là một ngọn cỏ!

Tiết Húc chưa từng nấu ăn bao giờ, nhưng sau khi xem dì giúp việc nấu mì thì cũng không khó lắm, cậu dùng điện thoại di động kiểm tra các bước, vừa xem vừa làm.

Bật lửa, đun sôi nước, bỏ nguyên liệu vào.

Tay chân thoăn thoắt, xử lý tất cả trong một lần.

Mười lăm phút sau.

Tiết Húc nhìn những sợi mì trong nồi, chúng được bện thành từng mảng, dính màu vàng đen, hình như hơi cháy, nhưng chắc vẫn ăn được.

......Nên.

Tiết Húc tuy không tự tin nhưng vẫn đưa nó cho Lăng hạ.

Nhìn thấy sợi mì có hình dáng xấu xí, Lăng Hạ cảm thấy có chút khó nuốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cậu bé. Hắn miễn cưỡng ăn một miếng coi như khen thưởng, sau đó một ngụm liền phun ra.

Chua và đắng.

"Cậu muốn hại tôi sao?" Lăng Hạ chán ghét thè lưỡi, "Không bằng thịt chuột tôi từng ăn qua."

"Có khoa trương như vậy không?" Tiết Húc lẩm bẩm cắn một miếng, Hai giây sau, yên lặng đặt đũa xuống, xoay người trở lại phòng bếp.

"Tôi sẽ làm lại."

Trong khi chờ đợi, Lăng Hạ nhận được một tin nhắn WeChat từ Quý Tu Uyên, hỏi liệu Lăng Hạ có muốn cùng hắn dùng cơm không.

Lăng Hạ hỏi: "Cậu chiêu đãi?"

Quý Tu Uêyn "Đương nhiên."

"Ăn cái gì?"

Quý Tu Uyên trực tiếp gửi một bức ảnh.

Steak hải sản, cánh gà BBQ.

Lăng Hạ cũng rất thẳng thắn: "Địa điểm?"

Quý Tu Uyên gửi địa chỉ.

Lăng Hạ đã quen tự tung tự tác, không suy nghĩ nhiều liền khoác điện thoại lên lưng rời đi.

Sau khi ra ngoài, tôi mới nghĩ đến Tiết Húc.

Nhưng cũng chỉ là nghĩ một chút.

Dù sao hắn cũng có tiền, sẽ không chết đói.

Tiết Húc ở trong bếp làm việc hồi lâu, đột nhiên nhớ tới có thể dẫn Lăng Hạ đi ăn cơm, liền đặt thìa xuống, hưng phấn chạy ra khỏi phòng bếp.

"Lăng Hạ, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!"

Trong phòng khách, Tiết Húc kinh ngạc phát hiện người đã biến mất.

"Người đâu rồi?"

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)

----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

Một chương nó dài hơn 3 ngàn từ, mình cũng bỏ nhiều thời gian để edit ngôn từ sao cho phù hợp, một chương mất vài giờ lận ạ.

Mọi người đọc xong chương nào có thể cho mình 1 ⭐ BÌNH CHỌN vào góc dưới bên trái chương đó và truyện để mình có động lực được không ạ.😍
Đừng âm thầm đọc rồi ra đi mình nản lắm.😭

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro