Chương 59_3: (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)
----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

   Dần dần không ý thức được, nhìn khuôn mặt này, hắn trực tiếp coi cậu ta là Hạ Lăng, vòng tay ôm eo cậu, nhiệt tình đáp lại.

    Hai người hôn nhau giống như đánh vật, không có ôn nhu, liếm cắn như dã thú, nước bọt khuấy động, như muốn cắn xé đối phương vào bụng.

    Bốc lửa và kéo dài.

    *

    Vì Tiết Húc rời bữa tiệc giữa chừng nên hắn đã bị cha Tiết mắng suốt hai tiếng đồng hồ sau khi về đến nhà.

    Nhưng ông chỉ mắng Tiết Húc cách cư xử tồi tệ, thô lỗ, và không đề cập gì đến việc đính hôn.

    Cha Tiết biết rằng mình đã bị thằng nhãi này lừa.

    Bởi vì họ không nói trước với Tiết Húc về việc đính hôn. Nên dù hắn rời đi giữa chừng, ông ấy cũng không thể nói rằng hắn rời đi vì hắn không muốn đính hôn. Người đủ thông minh sẽ không để lại nhược điểm.

    Nhưng Cha Tiết không tin rằng đứa trẻ này không nghe thấy bất kỳ lời đồn đại nào, nếu không, làm sao thằng nhóc này có thể chính xác như vậy? một cái chớp mắt, liền biến mất không tung tích.

    Ông tức giận đến mức sắp lên cơn đau tim ngay tại chỗ.

    Cha Tiết nhìn người thanh niên trước mặt đang lắc đầu và trông hoàn toàn thờ ơ, ông ta nghiến răng nghiến lợi.

    Nhưng rồi sao.

    Tránh được mùng một, không tránh được ngày rằm.

    Ông không tin rằng thằng nhóc này có thể trốn thoát cả đời.

    Cha mẹ của Tiết Húc rời đi vào ngày hôm sau, sau sinh nhật của hắn. Họ rất ngột ngạt, nhưng họ không có nơi nào để trút giận. Khuôn mặt của họ hốc hác và u ám. Họ nhận thấy rằng Hạ Lăng, người thường ít nói và rất ít nói, đã dành cho bọn họ một lời tạm biệt ấm áp.

    Cô gái nở nụ cười thật tươi, vẫy vẫy tay, giọng nói lanh lảnh: “Tạm biệt chú thím, nhớ thường xuyên trở về.”

    Cha Tiết nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, không hiểu sao lại diễn giải “Tốt nhất Không bao giờ quay lại" thật là khó hiểu.

    Sao mà cô gái này giống một người khác vậy.

    Không một chút gia giáo.

    Khịt mũi, hừ lạnh!

    Đáp án đương nhiên là bởi vì nàng không phải Hạ Lăng.

    Lăng Hạ tiễn hai vị trưởng lão đi, đóng cửa lại, mơ hồ nháy mắt với Tiết Húc, tràn đầy ám chỉ.

    “Bây giờ rốt cuộc cũng không có ai quấy rầy chúng ta, chúng ta nên tiếp tục chuyện tối hôm qua chưa hoàn thành.”

    Tiết Húc bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, lắc đầu hối hận.

    "Nghe này, tối hôm qua tôi thực sự đã uống quá nhiều, nhất thời còn tưởng cậu là Hạ Lăng. Tôi không muốn... Chờ đã, sao cậu lại cởi quần áo? "

    Hắn thanh âm đột nhiên cao lên, vô cùng kinh hãi nhìn Lăng Hạ vô tư vén quần áo lên. Lăng Hạ cực nhanh cởi ra, một lượt đem áo len cùng áo trong lột sạch.

    Cơ thể mảnh mai và trắng trẻo của cô gái lộ ra, chỉ mặc một chiếc áo ngực màu trắng và một chiếc quần dài màu đen.

    Tiết Húc lập tức đỏ mặt, run rẩy chỉ vào hắn, lắp bắp, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, thật lâu không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

    Nhưng Lăng Hạ lại cúi đầu nhìn chiếc áo ngực trên người mình, nhíu mày, lẩm bẩm.

   “Khó trách tối qua ngủ không ngon. Hóa ra là vì cô ấy mặc đồ như vậy. Ngực nhỏ lại mặc áo ngực size to. Cô ấy đang lừa mình dối người.”

    Lăng Hạ vừa nói tay chuẩn bị cởi áo ngực.

    Tiết Húc mặc dù đồng ý với lời nói của cậu, nhưng lúc này hắn lại dứt khoát tiến lên ngăn cản Lăng Hạ, dùng chăn trên sofa quấn chặt người Lăng Hạ, đỏ mặt gầm gừ.

    “Chết tiệt, cậu đủ chưa!”

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)
----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

    Liên tiếp mấy ngày, Hạ Lăng không ra ngoài. Tất cả đều là Lăng Hạ đang lắc lư trước mặt hắn. Tiết Húc bây giờ thực sự sợ cậu ta.

    Tiết Húc đã nói rằng nếu hắn chiến đấu với cậu ta, hắn có thể làm được, nào, đánh bất cứ điều gì Lăng Hạ muốn, Tiết Húc sẽ không đánh trả. Nhưng vấn đề là bởi vì Lăng Hạ hiện tại không chơi như vậy, và cả ngày chỉ muốn dụ hoặc hắn.

    Cậu ta vẫn cởi đồ quyến rũ trước mặt hắn mỗi ngày, nhìn khuôn mặt của Hạ Lăng, Tiết Húc thực sự sợ mình nhất thời không khống chế được, cuối cùng chỉ còn cách trốn vào nhà Chu Giai Giang.

    Sau khi chơi game cả đêm, đã gần mười hai giờ và hắn không muốn về.

    Chu Giai Giang khó hiểu hỏi: "Ngươi không trở về sao?"

    Tiết Húc: “Ta không trở về, ngủ nhà ngươi một đêm.”

    “Lại cùng Lăng Hạ đánh nhau?” Chu Gia Giang hiểu ra.

    Tiết Húc trầm giọng nói: “Khó nói.”

    Chuông cửa đột nhiên vang lên.

    “Ai còn đến vào giờ này chứ?” Chu Gia Giang lầm bầm, chạy đi mở cửa, nhìn kỹ một chút, là Hạ Lăng, không, Lăng Hạ.

    “Tuyết Húc có ở nhà cậu không?” Lăng Hạ cười ấm áp.

    “Cậu ấy…cậu ấy vừa đi rồi.” Chu Giai Giang lắp bắp.

    “Thật sao?” Lăng Hạ nhếch môi cười.

    “Không tin thì theo tôi vào trong xem.” Chu Gia Giang nhìn thấy nụ cười của hắn liền sợ hãi, run rẩy dẫn đường.

    Khi họi đến phòng khách, không có ai ở đó.

    Tiết Húc có lẽ đã trốn khi nghe thấy tiếng gió.

    Phản ứng đủ nhanh.

    Chu Gia Giang thở ra một hơi, đưa tay về phía Lăng Hạ: “Xem đi, không có.”

    Lăng Hạ mặc kệ, thoải mái mở ra tủ phía dưới TV.

    Đó là một cái tủ lớn, bình thường sẽ không có gì bên trong đó. Chu Gia Giang chuẩn bị trước, đề phòng trường hợp khẩn cấp, và chỉ những người bạn xung quanh cậu ta biết về nó.

    Mà Tiết Húc chui rúc vào trong đang chơi game, vừa nhìn thấy hắn thì toàn thân run lên, không thể tin kêu to: “Ngươi, làm sao cậu biết tôi ở đây?”

    Đúng vậy.

    Lăng Hạ thật sự biết...

    "Đi thôi, về nhà đi." Lăng Hạ khẽ cười, lắc lắc cánh tay của hắn, "Có cần tôi thỉnh cậu về không?"

    "...." Tiết Húc đau lòng đi theo hắn trở về.

    Chu Gia Giang nhìn bóng lưng hoang vắng của Tiết Húc với sự thương cảm.

    Rồi anh lại nhìn vào cánh cửa tủ đang mở.

    Giống như Tiết Húc, anh tự hỏi làm thế nào Lăng Hạ biết về nơi này.

    Bên kia, Tiết Húc vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp mở đèn, Lăng Hạ đã dùng sức ấn chặt hắn vào cửa.

    Lại đến nữa.

    Tiết Húc mệt mỏi, sẽ thật tuyệt nếu tính cách ham muốn và bất cần của Lăng Hạ có thể được trao cho Hạ Lăng.

   Tiết Húc vừa muốn đẩy Lăng Hạ ra, lại vô tình chạm vào tay cậu ta, Hắn sững sờ không nhúc nhích.

    Thấy hắn cuối cùng cũng nghe lời, Lăng Hạ hài lòng mỉm cười, ghé sát mặt hắn, suýt chút nữa hôn lên môi hắn.

    Giọng nói hơi ngập ngừng của Tiết Húc lại vang lên.

    “Chẳng lẽ là… Tiểu Hoa?”

    Động tác của người đối diện đột nhiên dừng lại.

   
 ※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Mọi người đọc xong chương nào có thể cho mình 1 ⭐ BÌNH CHỌN vào góc dưới bên trái chương đó và truyện để mình có động lực được không ạ.😍
Đừng âm thầm đọc rồi ra đi mình nản lắm.😭

Editor: TranGia1012 ( Wattpad)
----------

https://truyen2u.pro/tac-gia/TranGia1012

----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro