Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hạp Kim

Nguồn cv: April


Năm 1973, Quáng Vụ cục.

Thời tiết tháng 3 là thời điểm mát mẻ, không lạnh cũng không nóng, mặt trời như một vệt đỏ màu sáng, hồng hồng một mảnh.

Chiếc loa to treo ở cửa đông, công nhân tốp năm tốp ba từ trong xưởng ra tới, giờ là lúc tan tầm.

Quáng Vụ cục có tới trăm người, quy mô không tính là nhỏ. Lúc này tan tầm người ồn ào đông đúc, một tiểu hài tử xuyên qua ở trong đám người, thân hình có vẻ thập phần linh hoạt.

"Ai u, đây không phải hài tử của Tống Thành sao?"

Nghe thấy có người nhận ra mình, tiểu hài tử lập tức dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện, ngọt ngào gọi: "Chú Tôn."

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bút máy trước ngực người đàn ông, tâm tư lung lay nói, "Chú Tôn, cha cháu có phải ở lại tăng ca?"

Có thể sử dụng bút máy, nói sao cũng là cán bộ.

Tiểu hài tử linh cơ làm bộ làm tịch thở dài, "Người cha này của cháu chính là thích tăng ca, mẹ cháu bởi vì chuyện này mà nói cha cháu rất nhiều lần, nhưng cha cháu nói vì tổ chức công tác không vất vả."

Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nhíu nhíu mày, tiểu hài tử trợn mắt nói dối không phải dạng vừa đâu.

Trong xưởng ai không biết Tống Thành thuộc dạng người vừa tan tầm đã vội vã đứng dậy đi về, còn tăng ca? Vô nghĩa.

Người trẻ tuổi thẳng tính nói, "Tống Đường, cha cháu cùng đám người đánh bóng bàn ở phía sau sân thể dục đấy."

Tống Đường: "......"

A này...... Có chút xấu hổ.

Trong lòng nói: Cái lão cha không nên thân này!

Cô trừng lớn đôi mắt, muốn đem hảo cảm về cho cha ai ngờ độ hảo cảm giờ lại xuống âm như vậy, cứ như vậy sao cô có thể trở thành nhị đại được? Cô yêu cầu cũng không cao, quan nhị đại, phú nhị đại nếu vô dụng thì học nhị đại cũng được a.

Bất quá căn cứ tình thế trước mắt quan nhị đại là có khả năng nhất.

Tống Đường mới năm tuổi, liền vì đại sự mà nhọc lòng như thế, là bởi vì một năm trước cô đột nhiên có ký ức của đời trước.

Tiểu hài tử tiêu hóa nửa năm, phát hiện đời trước mình chính là quan nhị đại, không chỉ như vậy cô còn nhân sinh đắc thắng, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió làm nữ vương.

Nhưng nhìn xem đời này, ai, đầu thai đầu đến có 7 tiêu chuẩn.

Lão cha Tống Thành bởi vì là nhi tử nhỏ nhất trong nhà nên lười chuyên nghiệp, có thể không động đậy liền nghĩ cách không động, có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi.

Lão mẹ Lý Nam tuy rằng không lười như lão cha Tống Thành nhưng sẽ tìm cách lừa gạt thậm chí còn học cách lừa đảo cả Tống Đường. What? Tống - đã có kí ức kiếp trước - Đường thật sự không thể hiểu nổi cặp vợ chồng này.

Cô nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, thầm nghĩ: Mình đã từng làm phượng hoàng sao có thể chôn vùi bản thân trở nên lạc hậu như vậy?

Có nói là: Một bước lạc hậu từng bước lạc hậu.

Vì thế cô đem chủ ý đánh lên người Tống Thành cùng Lý Nam.

Nhưng này hai vợ chồng, một cái so một cái cá mặn, thật sự là sầu chết hài tử.

Ta chính là hỏi: Có phương pháp nào khiến cho cha mẹ hảo hảo công tác hay không?

Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Tống Đường,người đàn ông "chú Tôn" cười cười : "Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi sao?Đánh bóng bàn cũng khá tốt." Trước đây hắn có nghe túc phụ(*: vợ) nói qua khuê nữ nhà Tống Thành vậy mà bức cha mẹ xem báo chí viết tổng kết.

Lần đầu nghe nói hài tử bức cha mẹ học tập, thú vị.

Thấy có bậc thang hạ xuống, Tống Đường lập tức nói, "Chú Tôn, chú nói rất đúng, làm việc và nghỉ ngơi phải kết hợp hài hòa với nhau,cha cháu thường xuyên nói thân thể là cách mạng tiền vốn, chỉ khi rèn luyện thân thể tốt mới có thể phục vụ tổ chức phục vụ nhân dân tốt được."

Lại linh cơ vừa động nói, "Chú Tôn, cha cháu đánh bóng bàn rất lợi hại, nếu như chú muốn đánh cháu có thể gọi cha cháu đến đánh với chú."

Lời này của Tống Đường không hề phóng đại, Tống Thành đánh rất tốt, rốt cuộc tinh lực cũng không dùng trong công việc.

"Được a." Người đàn ông vén tay áo, "Lúc trước chú còn đi học từng đại diện trường đi thi đấu, hiện tại già rồi, không được."

Tống Đường nói ngọt: "Chú Tôn không già, anh trai đứng cạnh chú trông già hơn chú nhiều."

Người trẻ tuổi: "......"

Gã biết chính mình nhìn có vẻ hơi lớn hơn tuổi một chút nhưng không có nghĩa là gã già đến vậy.

Phó chủ nhiệm Tôn đã 35 tuổi, mà gã mới có 20 xuân xanh a!

Nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ, nếu như gã so đo lại thấy bản thân mình lại quá hẹp hòi.

"Vậy quyết định vậy đi." Tống Đường chụp tay nhỏ nói, "Chú Tôn đừng quên nha."

Nói xong cô liền chạy về phía sân thể dục phía sau.

Vừa đến sân thể dục, Tống Đường liền thấy cảnh tượng cha cô mồ hồi đầm đìa đang đánh bóng bàn, không khỏi thở dài nếu cha cô có thể đem tinh lực đánh bóng này tập trung vào sự nghiệp thì tốt biết bao.

Bất quá cô cũng không vội chạy tới lôi kéo cha về nhà, bởi vì có lôi kéo đến mấy cũng vô dụng, cha cô nhất định phải chơi cầu xong tam cục mới chịu buông bỏ.

Càng quan trọng là, có tiền đặt cược, thua sẽ phải trả tiền mua bắp rang.

Tống Đường thực sự để ý đến bắp rang.

Sân thể dục này người cô nhận ra được rất nhiều, đại khái là bởi vì có đời trước ký ức, đầu óc linh động, ai tên gì, cương vị làm việc ở đâu, quan hệ với ai tốt, mọi thứ hằng ngày cô đều lưu tâm rất kĩ.

Thanh niên mang kính đang chạy bộ kia là người tốt nghiệp đại học Công Nông Binh, chuyên môn viết bản thảo sửa sang lại tài liệu cho thủ trưởng.

Nghe nói gia hỏa này mỗi ngày đều ngâm nga trích lời chủ tịch, còn kiên trì chạy bộ rèn luyện thân thể, này tự hạn chế năng lực!

Tống Đường nâng má, này người này là cha cô thì tốt rồi.

Vừa nghĩ vừa đánh mắt ghét bỏ nhìn lão cha vẫn còn đang mải miết chơi đánh bóng bàn cách đó không xa.

Tống Thành còn không hề hay biết thân khuê nữ ghét bỏ chính mình, hắn vẫn đang tập trung đánh bóng, đánh thắng bắp rang liền tới tay.

Quáng Vụ cục có cái lão già, là một tay rang bắp ngon đến tuyệt hảo, âm thanh rang thật vang, hương vị thật thơm, công nhân viên chức trong xưởng từ người già đến thanh nam tú nữ đều rất thích ăn.

"Thành ca." Lưu Bình dựng ngón tay cái, "Cam bái hạ phong."

Lưu Bình cơ bắp căng phồng, mới từ thành phố điều đến đây.

Tống Thành xoa xoa quả bóng bàn, đem bóng bỏ vào túi, cười nói, "Lần sau lại đánh tiếp."

Lưu Bình rộng lượng rót một ly bạch khai, "Thành ca, chờ lát nữa cùng nhau đi ăn?"

Tống Thành xua tay, "Khuê nữ tới tìm ta." Hắn đã sớm thấy Tống Đường, "Đang ngồi ở trên tảng đá bên kia." Hắn chỉ chỉ ra phía xa xa.

Liền nhìn thấy đứa nhỏ đang lộc cộc chuyển động tròng mắt thật sự rất giống con khỉ con.

Sao hắn lại sinh ra được đứa nhỏ như vậy?

Lưu Bình theo hướng Tống Thành chỉ nhìn lại, khen câu, "Thành ca, khuê nữ lớn lên thật tốt, đôi mắt là đôi mắt, cái mũi là cái mũi."

Tống Thành: "......"

Hắn hướng đến Tống Đường vẫy tay, Tống Đường nể tình mà chạy bộ đến.

"Cha thật lợi hại! Người là niềm kiêu ngạo của con và mẹ!" Trong trí nhớ của cô biết được, đối với cha mẹ không nghe lời, không thể đả kích mạnh mẽ được, cổ vũ là phương pháp thích hợp nhất.

Như vậy ngẫm lại, cô chính là hài tử tốt nhất thiên hạ này.

Tống Thành xoa xoa đầu Tống Đường, thành công đem chỏm tóc không nhiều nhạn gì biết thành ổ gà.

Tống Đường tức giận.

Đây chính kiểu tóc mà cô đã làm rất lâu mới định hình được!

Hùng lão cha! Quá chán ghét!

Nàng mở ra đôi tay, ý tứ muốn Tống Thành ôm.

Tống Thành hạ khóe môi, chỉ vào cặp chân ngắn nhỏ của Tống Đường nói, "Khuê nữ, chân con dùnglàm gì? Phải thường xuyên vận động mới không rỉ sắt."

Tống Đường: "......"

Cũng may ta có đời trước ký ức, bằng không đã bị ngươi hù dọa.

Chân cô mới không rỉ sắt đâu!

Tống Đường học đi đôi với hành, phồng quai hàm nói, "Cha,cánh tay của cha không cần cũng sẽ rỉ sắt."

Tống Thành: "......"

Sớm biết rằng sinh ra cái vật nhỏ này, năm đó liền bỏ đi rồi.

Hắn một tay bế lên Tống Đường, đặt ở trên vai, "Đi thôi, ta cõng khuê nữ."

"Giá ——" Tống Đường ha ha ha cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh