Anh chẳng còn là gì trong tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vui vẻ qua 2 người đó cũng chẳng đế í gì đến tôi , chỉ có mấy anh chị là vui vẻ ăn tiệc . Họ đâu biết rằng , con bé này muốn được an ủi lắm.
Trong này rất chán, ngán ngẩm nhất là nhìn hình ảnh 2 người đó cứ ôm ôm ấp ấp.
Tôi ăn xong món chính đã vội bước ra khỏi đó , đi vòng vòng trong vườn nhà anh Vũ.
Ở đây có nhiều cây lắm , ở góc vườn phía bên kia có một cây hoa Nhài.
Tôi đã nói rất thích hoa Nhài , và lập tức anh về nhà trông . Đợi khi cây lớn lên anh chụp ảnh gửi qua tôi . Nhưng bao kỉ niệm đó , rồi cũng là mảnh gương vỡ mà thôi .

Hôm ấy anh nói lời , chia tay chỉ vỏn vẻn vài câu: " Anh mệt rồi mình dừng đi. Anh nhớ cô ấy " tim tôi thắt lại từ giây phút đó. Bấy nhiêu ngày bên nhau, đổi lại chỉ 2 chữ " anh mệt ". Tôi cũng chẳng hiểu mình đã cố gắng vì điểu gì nữa ?  Tôi sợ mất anh , từng giây một . Ấy vậy mà , người ra đi không một chút luyến tiếc. Mặc tôi níu kéo , anh liệt hàng ngàn lý do để buông.
Ừ thì , anh đi đi , bên người mà anh cảm thấy vui vẻ khi ở bên đấy . Em ở đây , ôm trọn nỗi đau này . Mong một ngày anh quay lại nhưng ... tất cả chỉ là vô vọng thôi .

Bây giờ, anh đã quay lại. Cùng cô ấy, tim em lại một lần nữa xót xa .

_ Chào em , lâu không gặp ?

Tôi quay lại . Vẫn khuôn mặt đó , vẫn nụ cười đó , vẫn dáng vẻ và cách nói chuyện đó  . Nhưng trái tim đó thay đổi rồi .

_ Chào anh . Lâu rồi không gặp lại - tôi vừa nói , vừa ngăn không cho giọt nước mắt rơi . Tôi không muốn bị xem thường và cho là yếu đuối .

_ Em vẫn khỏe chứ ? Chuyện học thế nào rồi ?

_ Em vẫn khỏe . Học hành cũng tiến bộ . Còn anh

_ Anh ... không khỏe . Anh nhớ em lắm , mình quay lại nhé ?

...

Tôi im lặng , miệng chẳng nói lên lời . Ngày đó vì ai ? Vì ai mà tôi thế này . Nay chỉ một câu đơn giản thế để quay lại sao ?
Không, không bao giờ . Tôi không thể để anh một lần nữa giết chết trái tim tôi được .

_ Xin lỗi anh . Em không thể .

_ Tại sao chứ ? Lúc đó anh chỉ là ... chỉ là không suy nghĩ kì mà thôi .

_ Ngày đó , vì ai ? Vì ai mà em thay đổi ? Vì ai mà em có sốt cũng chạy đi mua một liều thuốc cảm cho anh ? Vì ai mà em chấp nhận bị đuổi học? Vì ai mà em đồng ý thay đổi bản thân theo phong cách của anh ? Để rồi đơn giản chỉ là cô ta , đơn giản chỉ là cô ấy . Mà anh bỏ rơi em . - tôi vừa nói vừa cắn môi.

_ Anh xin lỗi mà . Anh thật sự vẫn còn yêu em .

_ Quá muộn rồi anh . Đừng làm cho Ân đau khổ như em nữa . - tôi vừa nói dứt lời đã ngoẳn đầu đi .

Anh cầm tay tôi, bàn tay ấm áp . Tôi đã từng ước rằng cái ngày anh rời xa tôi , anh cũng níu giữ tôi lại thế này .

- Anh bỏ ra . Tôi đã thay đổi quá nhiều vì anh rồi . Vậy là quá đủ rồi .- tôi vừa nói vừa khóc .

Giọt nước mặt mà tôi đã nhịn bao lâu nay , nay như được tuôn trào một lúc. Một nỗi đau đã dồn dập quá nhiều một lúc . Tôi chẳng thế nào chống lại kịp .

_ Anh xin em . Quay lại với anh đi .

_ Không , em đã bảo không. Buông tay em ra

Ở phía bên trái tôi , có một bàn tay nào đó . Giựt tôi lại về phía người này , giựt rất mạnh , rồi đẩy tôi sát vào lòng .

_ Anh làm gì thế Huy ? Sao lại kéo tay bé ấy ?

_ Anh chỉ quay về để lấy lại cái thuộc về anh thôi .

_ Thế anh sẽ vứt bỏ Ân sao ?

_ Đúng, cô ta quá trẻ con . Anh và cô ấy đã ctay rồi , nhưng vì bố nên anh đành phải giả vờ làm người yêu Ân thôi . Anh và Ân đã đồng ý , sẽ chia tay khi nào Trang quay lại với anh .

_ Anh có thể vứt bỏ một cô gái dễ dàng thế sao ?

_ Tôi đã không còn coi cậu là anh em từ lâu rồi . Chào ! Và tôi nói cậu biết .TRANG là của tôi .

Huy bước ngang qua tôi một cách nhẹ nhàng , trong khoảnh khắc ấy , tôi cảm thấy sung sướng ... nhưng ... . Tôi cũng nhận ra , trong tôi , anh ấy chẳng còn là gì nữa .

______________________________

Sự thật về Huy và Vũ ( tác giả tóm tắt lại thôi nha <3 )

Vào 5 năm trước . Ân là người yêu hiện tại của Vũ. Còn Trang và Huy đang quen nhau . Ân là một cô gái , thông minh , xinh xắn , thân hình mảnh khảnh . Lại có một khuôn mặt xinh đẹp mà gần như người con gái nào cũng hằng mong ước ( kể cả Trang ^-^" ) nhưng vì lòng ganh ghét , đố kị . Nên Ân thừa thời cơ Vũ đi du học , đã cướp Huy của Trang . Khi Vũ về , biết chuyện . Anh hầu như mất tiềm thức , lúc nào cũng phải uống thuốc và cả tháng gần như không thể tiếp xúc với bạn bè và thế giới bên ngoài .
Sau đó , bố mẹ Vũ đã đưa cậu sang Mỹ để chữa trị . Họ đã dùng phương pháp tẩy hoàn toàn mảnh kí ức đó . Nhưng ca phẫu thuật lại thất bại .
Từ lúc đó , anh đã cười nói và hoạt bát lại bình thường . Sống trong môi trường ở Mỹ và sau khoảng thời gian khá lâu anh đã quay về Việt Nam và sống một cuộc sống bình thường như bao người . Nhưng trong tiềm thức anh thì chẳng ai biết cả .
Và cùng lúc đó , Vũ và Huy đã cắt đứt mỗi quan hệ anh em trong gia đình .

__________________________________

_ Bé à , mọi chuyện ổn rồi .- Vũ nhẹ nhàng nói , cũng từ từ thả tôi ra khỏi vòng tay của anh .

Tôi nhanh lau đi vệt nước mắt và cúi đầu cảm ơn anh . Anh không nói gì chỉ cười lại với tôi . Tôi biết , trong anh , có lẽ cũng một phần nào còn nhớ Ân .

Tôi ngồi xuống chiếc xính đu ở gần đó, im lặng và chẳng nói gì . Bây giờ chỉ có im lặng mới có thể chữa được vết thương của tôi thôi . Lo suy nghĩ tôi cũng chẳng biết anh Vũ đã ngồi đó từ khi nào .

_ Em đừng buồn nữa . Nếu còn thương hay quay lại . Còn nếu em đã không còn tí cảm xúc gì nữa thì anh khuyên . Đừng làm cho trái tim thêm đau nữa .

_ Anh có còn thương chị Ân không ?

Câu hỏi của tôi thật sự chẳng có gì buồn cười cả, nhưng anh lại cười rất lớn .

_ Hahahaha.......em buồn cưòi thật. Đối với anh , người không yêu thương anh thì anh sẽ vứt bỏ ra khỏi trái tim của mình .

_ Thế ... tại sao năm đó anh lại ...?

_ Vì anh cần một thời gian lâu cho một người quan trọng .

Tôi lại im lặng, tôi biết năm đó anh đã sống trong đau khổ thế nào . Cắt đứt mọi thông tin với thế giới bên ngoài .
Đến cả bạn thân ( chị Uyên ) anh cũng không nói chuyện .

_ Thôi , cũng trễ rồi. Anh vào nhé - anh vừa nói vừa đứng lên , vẫy tay chào tạm biệt tôi rồi đi vào trong .

Tôi ngồi ở ngoài , chiếc đèn vàng ở ngoài sân đã bật, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc . Tiếng nhạc , tiềng nói chuyện ồn ào ... nó làm tôi chẳng thể suy nghĩ được gì .

Tôi đeo tai nghe lên , và bật bài hát thôi thích nhất. Vừa nghe vừa nhép theo lời .

Đằng sau tôi , một cô gái đang đứng nhếch mép lên cười , một nụ cười đầy gian xảo , âm mưu .

Nhưng tôi đâu biết rằng , nguy hiểm đang dồn dập tới với tôi .

_ Trang à ...... lâu không gặp nhỉ ? -  có một đôi tay nào đó đặt lên vai tôi từ phía sau .

Tôi giựt tai nghe ra và quay lại, nheo mắt lại để nhìn  ... là Ân .

Là cô gái mà đã cướp đi người tôi yêu quý nhất .

- Hôm nay tôi quay lại không phải để trả lại anh Huy cho cô đâu . Mà là để , cướp luôn cả 2 người . - câu nói đơn giản nhưng lại làm tôi cảm thấy bất an . Và tôi đoán rằng , lại sắp có những điều đáng sợ sắp ập xuống đầu tôi rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro