Chương 10: Đầu năm nay sói càng ngày càng đói khát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuu.

Thả lỏng tinh thần, đi sau lưng Hàn Luật ra ngoài, Lâm Tảo cảm thấy đi giày cao gót cũng không quá khó, mặc dù cô vẫn đi rất chậm.

Hai người đi tới cửa sảnh, một chiếc xe màu xám đang đứng trước cổng.

Cửa xe mở ra, một cậu con trai mặc tây trang cầm 2 túi giày chạy đến bên Hàn Luật, cung cung kính kính đưa cho Hàn Luật: "Hàn ca, mua xong giày rồi, một đôi giày cao cỡ trung, một đôi thấp, đều là màu trắng size 36."

Hàn Luật nhận hai túi hàng, vẻ mặt ôn hòa: "Vất vả cho cậu, nhanh về nhà ăn cơm đi."

Cậu con trai kia có phần kích động: "Không vất vả, Hàn ca anh còn có việc, em đi trước, về sau có việc thì cứ phân phó cho em."

Hàn Luật gật gật đầu.

Cậu con trai kia còn lén liếc mắt nhìn Lâm Tảo, lúc này mới bước nhanh lên xe, cấp tốc lái đi.

Nhìn chiếc ô tô đã đi xa, Lâm Tảo mới phản ứng được, giật mình hỏi Hàn Luật: "Các anh làm sao biết tôi đi size 36?"

Nhìn rất phù hợp, cô còn tưởng là họ đoán mò.

Hàn Luật chỉ chỉ mắt của mình: "Bất luận là ai, chỉ cần nhìn một chút, tôi đều có thể nhìn ra đối phương nên mặc cái gì như thế nào."

Lâm Tảo: . . .!

Cầu thang trước sảnh có mười hai bậc, Lâm Tảo xuống cầu thang chẳng khác nào một bà lão tám mươi tuổi, Hàn Luật ngồi xuống, từ trong túi lấy ra hai cái hộp giày, xem qua một chút xác nhận hai đôi giày này rất thích hợp với cái váy Lâm Tảo đang mặc, Hàn Luật mới ngửa đầu, nhìn qua Lâm Tảo nói: "Đổi một đôi đi."

Lâm Tảo: . . .

Chỉ chỉ trên lầu, Lâm Tảo nhỏ giọng nhắc nhở Hàn Luật: "Anh ta đuổi tôi về rồi, cái này giày cậu trả lại đi, còn có những thứ trên người tôi nữa."

Sợ Hàn Luật không rõ ý mình, Lâm Tảo cố ý giật giật sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô, sợi dây chuyền đắt như vậy, mang theo sợ mất đi, giấu ở trong phòng thuê cũng sợ trộm, thật sự không làm cho người ta có cảm giác sung sướng khi nhận quà.

Hàn Luật cười: "Mạnh tiên sinh tặng quà chưa từng lấy lại, Lâm tiểu thư cứ yên tâm."

Lâm Tảo: "Vô công không thụ lộc, anh ta không để ý nhưng trong lòng tôi rất bất an a."

Hàn Luật cười nhẹ: "Lâm tiểu thư nếu không thích, có thể tặng người khác hoặc ném vào thùng rác."

Lâm Tảo khẽ đảo mắt, xoay người hỏi hắn: "Hay tôi đưa cho cậu có được không?"

Nụ cười trên mặt Hàn Luật biến mất, ánh mắt thanh lãnh: "Thứ nhất, không tốt. Thứ hai, mong Lâm tiểu thư ghi nhớ, tôi cùng Mạnh tiên sinh đều không thích người nào quá dài dòng, thứ ba, tiểu thư có đổi giày hay không, nếu không đổi xin mau lên xe, không cần phải lãng phí thời gian."

Đàn ông trở mặt thực nhanh, Lâm Tảo giật mình một chút, giống như về tới lúc còn ở trường học. Cô học toán cực kì không giỏi, hết lần này tới lần khác bị thầy chủ nhiệm dạy toán phạt, có lần chủ nhiệm lớp gọi Lâm Tảo vào văn phòng,  ôn nhu hỏi cô  khi lên lớp có nghiêm túc nghe giảng không.

Lâm Tảo gật đầu: "Có, mỗi tiết em đều rất tập trung nghe giảng."

Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm: "Vậy lúc tôi giải đề em nghe có hiểu không?"

Lâm Tảo mơ mơ màng màng, nhưng cô không dám nói lời thật, vẫn là gật đầu: "Nghe hiểu."

"Nghe hiểu vì cái gì đề lần này làm một trăm lẻ hai lần rồi mà em còn sai hả!"

Một giây trước chủ nhiệm còn đang cười tủm tỉm chợt bộc phát, trực tiếp dọa Lâm Tảo bật khóc.

Hiện tại Hàn Luật liền cực kỳ giống vị chủ nhiệm kia.

Lâm Tảo phản xạ có điều kiện cởi giày cao gót ra, thay đổi đôi xăng đan hơi cao kia.

Hàn Luật lấy đôi giày cao gót kia bỏ lại vào trong hộp, cầm hai cái cái túi đứng lên, đến bên cạnh xe, thay Lâm Tảo mở cửa xe.

Lâm Tảo ngoan ngoãn ngồi lên.

Hàn Luật lái xe rời đi.

Khu biệt thự cùng nơi ở của diễn viên quần chúng đều ở gần đoàn làm phim, không bao lâu Lâm Tảo đã thấy khu nhà quen thuộc.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Hàn Luật nhìn thấy rõ sự vui vẻ trong ánh mắt của cô.

Cô ngốc này, bữa tối ăn mới được một nửa đã bị cưỡng chế rời đi mà còn vui vẻ cho được.

Nếu như ông chủ thấy được bộ dáng này. . .

Hàn Luật cười cười.

Ông chủ vẫn không nhận ra thái độ chân chính của Lâm Tảo đối với bữa ăn này —— từ ban đầu ý đồ trốn tránh của cô đã bị hắn uy hiếp thuyết phục, Hàn Luật cũng không có nói cho ông chủ, bởi vì hắn biết một khi ông chủ biết điều này sẽ không vui, mà Hàn Luật lại tin tưởng, thế giới này không có cô gái nào có thể cự tuyệt ông chủ của mình mãi, Lâm Tảo sớm muộn cũng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hắn càng không cần thiết vẽ vời thêm chuyện.

Ngừng xe.

Thấy Hàn Luật muốn đẩy cửa, Lâm Tảo vô ý thức nói: "Tự tôi mở, anh không cần xuống xe." Nói xong cô liền mở cửa xe đi xuống.

Nhưng Hàn Luật vẫn đi xuống, từ sau xe lấy ra hai cái túi không biết là có phải do Lâm Tảo giả bộ bỏ quên hay không, hắn khóa xe , nhìn lên phía trên lầu nói: "Tôi đưa cô đi lên." Ban đêm nhìn khu nhà này có hơi hỗn loạn, dáng người Lâm Tảo thì trông rất thu hút, Hàn Luật phải bảo đảm an toàn của cô.

Lâm Tảo còn muốn đi ra phía ngoài mua đồ ăn khuya, bởi vì tối nay cô ăn chưa no, nhưng Hàn Luật nhiệt tình như vậy, cô đành phải theo Hàn Luật lên nhà trước.

Hàn Luật bước lên cầu thang rất nhanh, Lâm Tảo cố hết sức đi theo, nhìn bóng lưng cao lớn của Hàn Luật không kém Mạnh Hoài An là bao, Lâm Tảo do dự hỏi: "Cái kia, anh cảm thấy, Mạnh tiên sinh về sau có còn tìm tôi nữa không?"

Hàn Luật thản nhiên: "Cái này phải xem Mạnh tiên sinh, tôi không có cách nào trả lời."

Lâm Tảo cắn môi: "Anh biết anh ta như vậy lâu, khẳng định rất hiểu tính cách của anh ta."

Hàn Luật cười lạnh, quay đầu, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi là quen thuộc Mạnh tiên sinh, nhưng tôi với cô không quen."

Lâm Tảo: . . .

Cái gì gọi là gần mực thì đen, Mạnh Hoài An và Hàn Luật chính là ví dụ! Một người là kẻ có tiền, một người là trợ lý trung thành, một đôi trời sinh.

Đến tầng ba, Lâm Tảo lấy túi hàng trong tay Hàn Luật, "Bành" đóng cửa.

"Như thế nào?" Tần Lộ bị cái dập cửa của Lâm Tảo làm giật mình, dù sao hai giờ trước cùng một cái cửa, em họ còn bị Hàn Luật dọa sợ.

Lâm Tảo không muốn nói, xông vào phòng ngủ thay quần áo.

Hàn Luật lái xe trở về, phát hiện Mạnh Hoài An đang ngồi ở phòng khách, nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, gương mặt đẹp trai tràn đầy vẻ uy nghiêm băng lãnh.

"Cậu thấy cô ấy ngốc thật hay giả ngốc?" Nhìn về phía Hàn Luật, Mạnh Hoài An đột nhiên mở miệng.

Hàn Luật đã từng tiếp xúc qua vô số người, Lâm Tảo ở trước mặt hắn cùng người trong suốt không khác là mấy, đương nhiên chỉ là tính cách trong suốt, sau lớp quần áo của Lâm Tảo là gì hắn không nhìn thấy, cũng không muốn xem. Kỳ thật Hàn Luật cảm thấy, nếu như ông chủ chiu chú ý đến Lâm Tảo thêm chút, mà không phải một hồi bận bịu làm việc một hồi gọi điện thoại, thì nhất định sẽ hiểu tính cách của cô ấy.

Bất quá, lấy thân phận của đại lão bản mà nói, xác thực cũng không cần thiết lãng phí quá nhiều tinh lực, dù sao theo Hàn Luật quan sát, Mạnh Hoài An  chỉ là muốn ngủ cùng Lâm Tảo thôi.

Hắn uyển chuyển trả lời: "Lâm tiểu thư vừa mới tốt nghiệp trung học, còn rất đơn thuần."

Nếu không phải ghét bỏ vài tật xấu của cô nên mới bỏ giửa chừng, thì Lâm Tảo hiện tại đã bị ăn đến không còn sót lại một chút cặn.

Nghe vậy, đáy mắt Mạnh Hoài An lướt qua một tia không vui.

Hắn sớm biết Lâm Tảo mới thi tốt nghiệp trung học, không cần kẻ nào nhắc nhở.

"Cô ấy nhận quay một bộ phim đề tài kháng chiến « Thủy Tiên », cậu đi điều tra một chút." Mạnh Hoài An đứng lên, đi ra cửa.

Biệt thự này là vì để ngủ với cô gái kia mà chuẩn bị, không có người đó, Mạnh Hoài An thà rằng ở khách sạn, cũng không muốn ở nơi này.

Hàn Luật nhớ kỹ, « Thủy Tiên ».

Sáng sớm hôm sau, Hàn Luật đứng bên ngoài cửa phòng ngủ của Mạnh Hoài An báo cáo: "« Thủy Tiên » là do công ty giải trí Hoành Anh phụ trách, một công ty nhỏ, vì muốn thử đề tài này, nên hạ thấp vốn đầu tư. Căn cứ theo kịch bản, cùng Lâm tiểu thư đối diễn nhiều nhất là phụ thân Tôn Khánh Văn đóng, cùng nam chính là Phùng Siêu."

Trong toilet truyền đến tiếng nước.

Hàn Luật tạm dừng, đợi Mạnh Hoài An rửa mặt xong, Hàn Luật tiếp tục: "Phùng Siêu là một cái nhị lưu ảnh trường học thuộc khoá này sinh, nghe nói diễn kỹ còn có thể, bởi vì hình tượng không phù hợp năm gần đây thịt tươi trào lưu một mực không người hỏi thăm. Ngài nghĩ nhìn, ta chỗ này có ảnh chụp. Đối , dựa theo Đặng đạo sửa chữa cuối cùng kịch bản, Lâm tiểu thư cùng Phùng Siêu không có giường. Kịch, nhưng sẽ có năm lần ôm kịch, hai lần hôn kịch, trong đó một lần chỉ hôn mặt, một lần trong nước, trình độ kịch liệt thuộc về triền miên."

Hắn vừa nói xong, cửa phòng rửa tay mở.

Hàn Luật thối lui mấy bước.

Mạnh Hoài An bọc lấy tự mang khăn tắm đi tới, một đầu màu đen tóc ngắn lộn xộn thấp giọt nước, vừa tắm rửa xong hắn khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng, có thể nam nhân trời sinh lạnh lùng không giảm chút nào.

Mạnh Hoài An bắt đầu thổi tóc.

Hàn Luật kiên nhẫn chờ đợi.

Thổi xong tóc, Mạnh Hoài An làm phê chỉ thị: "Toàn bộ phải dùng thế thân."

Hàn Luật đã hiểu, hỏi: "Đầu tư nhiều hay ít?"

Mạnh Hoài An lạnh lùng nói: "Không cần."

Hàn Luật: . . .

Không đầu tư còn muốn yêu cầu đoàn làm phim dùng thế thân cho nữ chính? Ông chủ a, ngài có biết đoàn phim này rất nghèo không?

"Được." Hàn Luật đáp ứng, cuối cùng xin chỉ thị nói: "Lâm tiểu thư còn có vài động tác mạnh, cũng dùng thế thân sao?"

Mạnh Hoài An lại lạnh lùng nói: "Không cần."

Hàn Luật nghe xong, không khỏi thay đoàn làm phim « Thủy Tiên »  nhẹ nhàng thở ra.

Về phần ảnh chụp của Phùng Siêu, Mạnh Hoài An không nói muốn nhìn, Hàn Luật liền thu điện thoại lại.

.

Mạnh Hoài An đi. Lâm Tảo không biết thời gian cụ thể hắn rời đi, cũng không quan tâm, điều cô lo lắng duy nhất là hắn sẽ còn trở lại.

Nhưng việc cấp bách, là tranh thủ thời gian học kịch bản đã.

Quốc Khánh được nghỉ dài hạn, người khác đều đi đến khu nghỉ dưỡng vui chơi, Lâm Tảo lại một mình trong phòng học kịch bản.

Cả ngày ong ong ong, Tần Lộ không thể không mua hàng online một bộ nút bịt tai, mang theo nút bịt tai nằm ở phòng khách, Tần Lộ vô cùng ước mơ được ở trong tòa nhà kia của Mạnh Hoài An. Tiểu Tảo sao lại ngốc vậy chứ, không ở biệt thự cao cấp, nhất định phải cùng với cô bon chen trong căn nhà đi thuê này.

Kì nghỉ dài hạn qua đi, Lâm Tảo cùng Tần Lộ đến đoàn làm phim.

Trừ Tôn Khánh Văn ra thì không có diễn viên nào có nhân khí hơn, trong đoàn « Thủy Tiên » còn lại nam nữ diễn viên chính, nam phụ nữ phụ cùng nam thứ nữ thứ tổng cộng là 6 người , còn lại các diễn viên của đoàn làm phim là do cat-sê từ một số bộ phim trước đó .

Đoàn làm phim nghèo như vậy, ở khách sạn đẳng cấp khẳng định không được, chỉ có Đặng đạo, Tôn Khánh Văn, Lâm Tảo, Phùng Siêu được sắp xếp vào ở khách sạn Tam Tinh.

Tần Lộ cùng Lâm Tảo ở với nhau vào.

Hai chị em quen ngủ chung giường, cũng không thấy chật chội lắm.

Hơn năm giờ chiều, Tôn Khánh Văn gửi tin nhắn cho Lâm Tảo, nói hắn cùng Đặng đạo, Phùng Siêu đều ở đại sảnh, đợi cô xuống làm nghi lễ khai máy.

Lâm Tảo đã sớm chuẩn bị xong, cùng Tần Lộ đi xuống lầu.

Đi ra thang máy, qua hành lang, Lâm Tảo đảo mắt, lập tức nhận ra Đặng đạo và Tôn Khánh văn đứng ở sảnh, mà bên cạnh hai người chính là Phùng Siêu. Hai người diễn vai tình nhân trong phim, Lâm Tảo liền nhìn Phùng Siêu nhiều thêm vài lần, thấy hàng chân mày của hắn thẳng tắp, đôi mắt dài nhỏ có thần, khuôn mặt cương nghị ngay ngắn, tựa như người đứng đắn, Lâm Tảo nhịn không được nhỏ giọng nói với Tần Lộ: "Dáng dấp thật đẹp mắt a."

Trước đó Tần Lộ còn thề son sắt nói với cô, nói đoàn làm phim này tuyệt đối sẽ không mời được nam diễn viên nào đẹp trai a.

Tần Lộ ngắm Phùng Siêu, nghiêm trọng hoài nghi thẩm mỹ quan của em họ mình có phải là bị gì đấy rồi không.

Phùng Siêu có dung nhan bình thường, nhiều lắm là có loại dương cương khí khái hào hùng, Mạnh Hoài An thì đẹp trai đến nổ tung, cô cũng chẳng nghe Lâm Tảo khen lấy một câu!

"Ngậm miệng." Cô tức giận nói.

Lâm Tảo lơ đễnh, hội họp với mọi người, cô tôn kính gọi "Đặng đạo", "Tôn lão sư", sau đó ngại ngùng nhìn Phùng Siêu cười cười: "Chào a, tôi đóng Thủy Tiên, tên Lâm Tảo a."

Phùng Siêu nhìn lên cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt, có chút không thể tin được. Đoàn làm phim nghèo như vầy có thể mời được nữ diễn viên xinh đẹp thế sao? Cô vừa tới, hắn còn tưởng rằng là minh tinh của đoàn làm phim khác.

"Chào a, tôi là Phùng Siêu." Ngạc nhiên qua đi, Phùng Siêu nhìn Lâm Tảo vươn tay, cười ra hàm răng trắng: "Về sau chỉ giáo nhiều hơn."

Lâm Tảo nghiêm túc gật đầu, liền muốn nắm bàn tay lớn của Phùng Siêu.

Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên hùng hùng hổ hổ xông đi qua, Tần Lộ lập tức lấy tư thế gà mái ôm con kéo Lâm Tảo qua một bên.

"Ai, mọi người đều đông đủ rồi a, đi nhanh đi, xin lỗi để mọi người phải chờ!" Đi quá nhanh, phó đạo diễn kém chút trượt chân, giữ chặt Đặng đạo mới đứng vững được, hắn đầu đầy mồ hôi nói, mắt nhỏ liếc Lâm Tảo một cái cũng không dám nhìn nhiều. Một ngày trước, hắn đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, muốn hắn bảo vệ cho Lâm Tảo, không cho phép bất kỳ người đàn ông nào có tiếp xúc tay chân với Lâm Tảo..

Phó đạo diễn nhìn mặt Lâm Tảo liền hiểu, tiểu cô nương khẳng định là bị một vị kim chủ nào đó để mắt tới rồi!

Đầu năm nay sói thật sự là càng ngày càng đói khát, thế mà lại tới đoàn làm phim nghèo nàn này tìm thịt ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro