Chương 5: Ông chủ Mạnh của Tiểu Quai Tảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yuu.

Cùng với Mạnh Hoài An, Lâm Tảo ở studio nhìn thấy Đổng Trác.

Tôn Khánh Văn lão sư diễn vô cùng tốt, hắn diễn Đổng Trác khôi ngô cường tráng mày rậm mắt hổ, ngay cả lúc động tâm với Điêu Thuyền cũng rất uy nghiêm, toàn thân toát ra khí thế.

Lâm Tảo khẳng định, hiện tại Mạnh Hoài An cũng đã động sắc tâm với cô, thí như bây giờ, Tôn Khánh Văn mặc dù cao lớn nhưng không khôi ngô, mặc dù trong lòng Manh Hoài An có tính toán nhưng trên mặt lại không có bất kỳ động tác nào đáng nghi, nhưng hắn im lặng ngồi đó, so với Đổng Trác càng làm cho Lâm Tảo sợ hơn.

Chính xác mà nói, lúc này Mạnh Hoài An càng giống một xã hội đen tới nhà cô đòi nợ. Là đại boss hắc bang.

Đại Boss muốn thêm Wechat, Lâm Tảo hỏi cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn lấy điện thoại di động ra tìm giao diện mã hai chiều giơ lên trước mặt Mạnh Hoài An.

Mạnh Hoài An quét.

Làm xong, hai người đồng thời lấy điện thoại lại, cúi đầu.

Lâm Tảo trông thấy Mạnh Hoài An lấy tên thật làm nickname , ảnh đại diện là một màu đebmn, càng thêm phù hợp với khí thế đại boss của hắn.

Lâm Tảo liền ghi chú Mạnh Hoài An là "Ông chủ Mạnh".

Đối diện, Mạnh Hoài An nhìn biệt danh "Lâm gia Tiểu Tảo", lại quét mắt nhìn ảnh đại diện của Lâm Tảo là khuôn mặt nhu thuận đang cười của cô, hắn liền ghi chú cho cô là "Tiểu Quai Tảo" .

Lâm Tảo vụng trộm mở ra vòng bạn bè của Mạnh Hoài An, thật trống trải.

Mạnh Hoài An ấn mở vòng bạn bè của Lâm Tảo có một bài đăng cách đây sâu tiếng trước, là một hộp cơm đùi gà, bên cạnh là bàn tay trắng nõn đang cầm mấy hộp cơm: "Vừa mới quay xong, ban thưởng mình một cái đùi gà lớn!"

Mạnh Hoài An kéo xuống, phát hiện đều là mỹ thực khi Lâm Tảo quay phim xong tự thưởng cho mình, có đôi khi liên tục mấy ngày đều không có gì, có đôi khi một ngày đăng mấy bài. Mạnh Hoài An chỉ nhìn hình nhỏ, tốc độ xem rất nhanh, đến khi thấy ảnh của một trường cao trung hiện ra.

Mạnh Hoài An phóng to ảnh chụp.

Kia là Lâm Tảo cùng một cô gái đeo mắt kính chụp chung, hai người mặc đồng phục đứng ở bãi tập, có chữ: "Phương Phương thi đậu Bắc Đại, thật mừng thay cho cậu, bất quá mình cũng sẽ cố quay phim, tranh thủ sớm làm minh tinh."

Trong tấm ảnh Lâm Tảo buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt cười đến híp lại thành hai cái khe hở, một tay ôm lấy cổ bạn tốt, một tay nhì ống kính giơ lên chữ V.

Mạnh Hoài An đóng Wechat, để điện thoại di động xuống.

Cô tốt nghiệp rồi, hắn không phải cầm thú.

.

Nồi lẩu được bưng lên, đồ ăn kèm cũng đầy mặt bàn.

Người phục vụ đứng ở một bên, hỏi Mạnh Hoài An có cần thêm gì nữa không.

Mạnh Hoài An: "Không cần."

Người phục vụ liền rời đi.

Lâm Tảo đói bụng, thấy Mạnh Hoài An chỉ nhìn cô mà không động đũa, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh thích ăn cái nào, tôi giúp anh thả vào."

Ánh mặt Mạnh Hoài An đảo một vòng trên bàn đồ ăn, cuối cùng rơi vào thịt bò.

Lâm Tảo lựa vài miếng thịt bò , nhắc nhở hắn: "Anh nhìn kỹ chút, đếm tới mười liền có thể ăn."

Mạnh Hoài An: . . .

Hắn không có đếm, nồi nước lẩu sôi lăn tăn, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Tảo cho là hắn muốn để cô hầu hạ, không có cách, đành phải chịu mệt nhọc, trước tiên thả mấy miếng thịt bò cho Mạnh Hoài An, rồi mình ăn sau.

Thịt bò thật cay a, Lâm Tảo vừa ăn vừa xít xoa, trong lúc vô tình ngẩng đầu, trong mắt cách một tầng hơi nước hơi nước, mơ hồ trông thấy gương mặt Mạnh Hoài An.

Giống như, còn đang nhìn cô?

Ngay lúc Lâm Tảo có cảm giác nuốt không trôi, người đàn ông đối diện cũng bắt đầu cầm đũa, chậm rãi ăn.

Lâm Tảo nháy mắt mấy cái, suy đoán Mạnh Hoài An chắc hẳn chưa bao giò thấy người phụ nữ nào có cách ăn hổ báo như vậy đâu?

Thiếu đi ánh mắt kia, Lâm Tảo càng ăn càng hăng, lần trước ăn lẩu chính là lần chia tay với lớp đại học.

Cô ăn rất vui vẻ.

 Trong phòng bao khác tại Minh Phẩm, Từ Tinh Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, tâm trạng nặng nề.

Susan lấy được một tấm ảnh chụp của Lâm Tảo, cô ta đem ảnh chụp gửi cho Trương đạo, lão già đó thích nhất là mấy cô gái trẻ đẹp, Lâm Tảo khẳng định hợp khẩu vị của ông ta, vì sao lại đột nhiên lật lọng muốn cô (Từ Tinh Tinh) tới?

Chẳng lẽ Trương đạo đêm nay có khách, muốn chơi hai chọi hai?

Cái suy đoán này làm Từ Tinh Tinh mười phần khó chịu.

Lấy danh khí của cô ta hiện tại, cơ bản không cần phải dựa vào mấy thủ đoạn ám muội như vậy, Trương đạo là người chỉ dẫn cho cô, ngẫu nhiên bồi Trương đạo không sao, nhưng. . .

Bỗng nhiên, cửa phòng bao bị đẩy ra.

Khuôn mặt Từ Tinh Tinh tươi cười, thấy người tới quả nhiên là Trương đạo, cô cười đứng lên, phát hiện sau lưng Trương đạo không còn ai khác, Từ Tinh Tinh cười chân tình, nghênh đón hỏi: "Trương đạo làm sao lại một mình ở đây, Lâm Tảo đâu?"

Trương đạo hí mắt cười: "Người bạn này của cô thật trọng tình nghĩa, nghe nói người đại diện ngộ độc thức ăn,cô ta cùng đi bệnh viện rồi."

Lại là bởi vì cái này?

Từ Tinh Tinh dở khóc dở cười, không biết nên khóc vì kế hoạch của mình thất bại, hay là cười vì Lâm Tảo quá ngu, cơ hội tới tay còn không biết trân trọng.

Kéo tay Trương đạo, Từ Tinh Tinh hảo tâm thay Lâm Tảo cứu vãn: "Tiểu nha đầu mới mười chín, nghe bị trúng độc khẳng định bị dọa sợ, sáng mai ngài hẹn cô ấy lần nữa, rồi kêu cô ấy bồi rượu xin lỗi ngài là được mà."

Cũng không phải là tất cả người mới nào cũng được Trương đạo đích thân ra mặt, đại đa số đều do bận rộn thôi, Từ Tinh Tinh chính là muốn để Lâm Tảo không vui, nếu như Lâm Tảo không nguyện ý lại bị Trương đạo cưỡng ép ăn, Từ Tinh Tinh sẽ càng hài lòng.

Trương đạo ngồi vào trên ghế sa lon, cười híp mắt ôm Từ Tinh Tinh: "Được rồi, sáng mai tôi mời lại, lúc nào đụng phải lại nói tiếp."

Buồn cười, hắn muốn dạng con gái nào mà không có , vậy mà lại vì một tiểu hoa lãng phí thời gian?

Từ Tinh Tinh nắm chặt bàn tay không an phận của ông ta, làm nũng nói: "AI gia người ta đói, chúng ta trước gọi món ăn có được hay không?"

Trương đạo lại giống như không nghe thấy, tiếp tục thưởng thức bữa tối chân chính.

Từ Tinh Tinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu, cô nhất định sẽ đem món nợ này tính lên đầu Lâm Tảo.

Nửa giờ sau, Trương đạo lười biếng nằm trên ghế sa lon, thấy Từ Tinh Tinh từ bên trong toilet ra, tóc dài mềm mại, khuôn mặt đỏ hồng, Trương đạo cười cười: "Gọi món ăn đi."

Biệt viện bên này, Lâm Tảo ăn quá no rồi.

Nhưng mà cô gọi quá nhiều đồ ăn, còn gần một nửa nồi lẩu đều chưa có đụng tới

Lại vừa cay vừa nóng, đầu Lâm Tảo đầy mồ hôi, lúc lấy khăn tay lau mặt, Lâm Tảo khiếp sợ phát hiện váy mới trắng tinh của cô từ lúc nào có một vệt tương ớt dính vào!

Cái váy hơn một ngàn, trừ lúc mặc thử ở nhà, hôm nay là lần đầu Lâm Tảo mặc nó ra ngoài.

Lâm Tảo vội vàng rút một tờ giấy, chùi chùi lên vết bẩn, nhưng đáng tiếc không đỡ hơn chút nào.

Không biết có thể rửa sạch hay không, Lâm Tảo đau lòng nghĩ.

"Ăn no rồi?" Đã sớm không ăn nữa, Mạnh Hoài An bỗng nhiên mở miệng.

Lâm Tảo lúc này mới nhớ lại đối diện còn có một vị đại lão bản.

Cô gật gật đầu, vừa định dùng cánh tay che lại vết bẩn, ánh mắt của Mạnh Hoài An lướt qua, Lâm Tảo yên lặng đem cánh tay buông xuống.

"Toilet ở bên kia." Mạnh Hoài An chỉ chỉ.

Lâm Tảo quay đầu nhìn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Tôi không muốn đi. . ."

Mạnh Hoài An liếc mắt nhìn cô: "Cô nên đi rửa mặt."

Lâm Tảo: . . .

Quả thật Lâm Tảo rất muốn để Mạnh Hoài An chướng mắt cô, nhưng khi thật sự bị đối phương không khách khí chút nào ghét bỏ, Lâm Tảo trở nên ngại ngùng. Lâm Tảo thậm chí cảm thấy, vừa rồi Mạnh Hoài An cũng không phải là thưởng thức sắc đẹp của cô, mà là bởi vì nhìn thấy trên trán cô đầy mồ hôi, cho nên mới ăn rất ít.

Cô nhanh chóng đứng lên, cứng đờ đi vào toilet.

Toilet rất sáng lại xa hoa, Lâm Tảo đóng cửa lại, rửa mặt.

Nghiêm túc rửa được một nửa, Lâm Tảo hối hận rồi.

Cô rửa sạch như vậy làm gì, vạn nhất tắm rửa sạch sẽ Mạnh Hoài An lại muốn chiếm tiện nghi của cô thì làm sao bây giờ?

Đáng tiếc hối hận cũng vô dụng, mặt đã rửa sạch.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của mình, Lâm Tảo lần nữa ý thức được tầm quan trọng của việc trang điểm.

Dùng khăn giấy lau khô mặt, Lâm Tảo hít sâu một hơi, đi ra ngoài.

Bên cạnh bàn ăn, hai cái người phục vụ đang thu dọn.

Lâm Tảo muốn tìm Mạnh Hoài An, toilet bên trái liền truyền ra tiếng nước chảy.

Lâm Tảo nháy mắt mấy cái, đi đến bên bàn ăn, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Tần Lộ phát: Chị, ăn xong chưa?

Tần Lộ trả lời ngay: Đã ăn xong, bên em thế nào?

Lâm Tảo có tật giật mình  nhìn về sau, kết quả là thấy Mạnh Hoài An đã ra tới, đang đi lại chỗ cô.

Lâm Tảo cấp tốc dùng voice chat: "Bọn em cũng vừa ăn xong, không nói nữa, đợi lát nữa gặp."

Cất điện thoại vào trong túi, Lâm Tảo quay người, đôi mắt khẩn trương không biết nên nhìn đi đâu.

Cô mặc váy trắng, trước ngực dính tương ớt đặc biệt chướng mắt.

Mạnh Hoài An nhíu mày: "Đi thôi."

Nói xong, hắn trực tiếp đi ra ngoài.

Lâm Tảo còn chưa hiểu "Đi" của hắn có giống như cô đang nghĩ hay không, thẳng đến khi gặp lại Tần Lộ, tâm tình Lâm Tảo mới thả lỏng xuống.

Chiếc xe màu đen dừng yên một chỗ.

Lâm Tảo tiếp tục cùng Mạnh Hoài An ngồi sau.

Sau khi Hàn Luật lên xe, không biết nhấn chỗ nào, trần xe đột nhiên sáng lên.

Lâm Tảo bịt miệng lại, ngơ ngác nhìn lên trần xe, ánh sao lấp lóe, gần ngay trước mắt.

Cô muốn sờ một chút a.

Vừa toát ra ý niệm này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng hạ cửa sổ, Lâm Tảo quay đầu, trông thấy Mạnh Hoài An thu tay lại, một mặt không vui.

Người đàn ông này lúc không biểu lộ gì thì rất đáng sợ, hiện tại càng đáng sợ hơn.

Lâm Tảo không dám tiếp tục nhìn đông tới nhìn tây, cẩn thận co người dựa vào ghế không dám nhúc nhích.

Phía trước, Tần Lộ muốn khóc, em họ cô  không phải bồi Mạnh Hoài An ăn tối dưới ánh nến sao, vì cái gì cô lại ngửi thấy mùi lẩu nồng nặc vậy? Nhìn xem Mạnh Hoài An ghét bỏ kìa!

Đoạn đường này, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Làm ai cũng ngạt thở hai mươi phút, chiếc xe tiến vào khu chung cư, trong tòa nhà đều là diễn viên quần chúng, đèn đường cũng có lúc chập chờn, lúc đi qua thùng rác, gió đêm đưa làm thoảng thoảng mùi hôi.

Không đợi Mạnh Hoài An nói , Hàn Luật kịp thời đóng cửa sổ phía sau lại.

Ông chủ có bệnh thích sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh của nơi này, không có bệnh thích sạch sẽ cũng không chịu được.

Tâm Tần Lộ đã lạnh, xe dừng lại, Hàn Luật cúi đầu mở cửa xe.

Hai chị em sóng vai đứng ở dưới lầu, nhìn chiếc xe biến mất ở chỗ ngoặt.

"Em đến đó ăn lẩu a!" Thần may mắn bay đi rồi, việc đầu tiên khi Tần Lộ trở về nhà là trách em họ cô quá ngốc.

Lâm Tảo vội vã lên lầu giặt váy , vừa lôi kéo chị họ nói chuyện, hơn nữa còn rất đắc chí: "May mắn là em thông minh, bằng không thì đêm nay sao anh ta có thể đơn giản đưa chúng ta về chứ?"

Cái này rất đáng được kiêu ngạo sao?

Trên mặt biểu muội sạch sẽ đơn thuần, Tần Lộ nói không nên lời.

Được rồi được rồi, hai chị em cô trời sinh có thể đi đường tắt, ngày mai tiếp tục tìm việc đi!

Nhưng mà đến cùng, nhìn xem Lâm Tảo đi lại lắc lư. Tần Lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh cô một cái.

"Chị!" Lâm Tảo hét lên một tiếng, che lấy cái mông chạy trốn.

Sau khi đưa các cô về nhà, chiếc xe màu đen còn đang trên đường cao tốc đi nội thành.

Ghế sau, Mạnh Hoài An nhắm mắt lại, giao phó cho Hàn Luật hai chuyện.

Cắm vào phiếu tên sách:

Tác giả có lời muốn nói:

Ông chủ Mạnh: Thứ nhất, tôi muốn cả nước không còn có tiệm lẩu. Thứ hai, tôi muốn cả nước lập tức phân loại và xử lý rác thải.

Hàn Luật: . . . Chắc tôi vẫn nên từ chức đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro