Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải Lỵ không trả lời câu hỏi của Trương Dân, vì cô bận cười đến mức nói không nên lời. Hải Lỵ thật vất vả mới ngừng cười được, họ trò chuyện thêm về công việc hay sinh hoạt trong cuộc sống. Chẳng mấy chốc thức ăn đã được mang ra.

Hải Lỵ đã nói nếu không ăn hết sẽ lãng phí, Trương Dân lúc ăn cơm không nói lời nào, từng miếng từng miếng ăn. Hải Lỵ ăn chút rau với nửa bát cơm nói no rồi không ăn nữa, vì vậy Trương Dân gần như ăn hết.

Hải Lỵ đã ăn no đang cầm một tách trà nóng, mỉm cười xem Trương Dân không câu nệ tiểu tiết phóng khoáng, thẳng thắn ăn.

Nhìn Trương Dân như vậy, Hải Lỵ cảm thấy nấu cơm cho một người đàn ông như vậy ăn nhất định sẽ rất thoả mãn. Mặc dù không nói nhiều nhưng anh ăn từng món một như thể món nào cũng là sơn hào hải vị.

Mới vừa nói chuyện, Hải Lỵ biết Trương Dân xuất thân từ một gia đình nông dân bình thường, thủa nhỏ lớn lên trên đồng ruộng. Vì gia đình không có tiền, bố mẹ cảm thấy cho anh đi học tốn kém nên o ô nhiễm để anh học đến cấp hai. Sau đó họ gửi anh đến trường võ thuật để học võ, vì nghĩ rằng như vậy sẽ dễ tìm được việc làm hơn.

Khi ấy học ở trường võ thuật ra sẽ được an bài công tác, sau khi anh tốt nghiệp được phân công làm bảo vệ trong một tiểu khu, lúc đầu mọi việc diễn ra suôn sẻ, khi hơn hai mươi tuổi vì phạm vào chút chuyện bị ngồi tù năm năm.

Bị giam 5 năm là một hình phạt nghiêm trọng, khi Hải Lỵ hỏi đã phạm tội gì, anh nhún vai lắc đầu nói đó chỉ là sự hoang đường của tuổi trẻ. Anh không muốn nói nên Hải Lỵ cũng không hỏi, nhưng trong lòng cô rất tò mò rốt cuộc điều gì có thể khiến một người đàn ông chất phác như vậy phải ngồi tù 5 năm.

Khi Trương Dân ăn hết đồ ăn xong Hải Lỵ gọi người phục vụ dọn bàn. Nhìn Trương Dân một bên ợ hơi một bên dùng khăn giấy lau miệng đầy dầu mỡ, cô không khỏi bật cười, không ngờ một người đàn ông gần ba mươi tuổi lại có bộ dáng đáng yêu như vậy.

Trương Dân cũng có một mặt sâu sắc, lần trước Hải Lỵ gặp anh, anh giống như một con thú bị thương không tin ai cả.

Anh nói anh đã học được điều này sau 5 năm ở tù. Những người trong tù đều là tội phạm, có những người phạm tội giết người, cướp bóc, mại dâm, lừa đảo...

Ở đó trong vòng một năm, về cơ bản ngươi có thể nhìn thấy tất cả những điều xấu xa nhất trên đời.

Nhà tù chính là một xã hội chỉ có tội phạm, mọi ngóc ngách bên trong đều tràn ngập tội ác.

Ở bên trong nhà tù nếu không trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ sống không bằng một con chó, nếu như dễ dàng tin tưởng người khác, sẽ bị phản bội thậm chí một mảnh xương cũng không còn.

Trương Dân và Hải Lỵ nói chuyện đến đây bắt đầu trở nên nghiêm túc, Trương Dân nói xong chuyện của mình, ánh mắt của Hải Lỵ cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể cô đang ở trong một thế giới khác cách ly với họ.

"Anh có biết tôi làm gì không?" Hải Lỵ quay lại nhưng chỉ nhìn ly trà trên tay.

" Làm gì vậy, cô không phải là người phụ nữ của Đinh Dịch sao?"

Trương Dân theo thói quen rút điếu thuốc ra, không biết nghĩ tới cái gì liếc nhìn Hải Lỵ rồi lại nhét điếu thuốc vào túi quần. Hải Lỵ ngẩng đầu lên vừa vặn đem cử động của anh xem ở trong mắt. Biết anh không hút thuốc vì sợ hun mình nên mới nhịn xuống không hút, Hải Lỵ cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Nếu tôi thực sự chỉ là một người phụ nữ thuộc về một người đàn ông nào đó thì tốt rồi." Lúc Hải Lỵ nói điều này sắc mặt khổ sở.

"Thật ra tôi làm việc đó đấy...."

"Ah?"

"Đó là gái điếm."

Trương Dân nhất thời sửng sốt nhìn thẳng vào
Hải Lỵ, sau lại cảm thấy như vậy không ổn liền xấu hổ thu hồi ánh mắt.

" Cô... Cô thoạt nhìn không giống..."

Không biết phải nói gì, Trương Dân ngắt quãng nói. Hải Lỵ không nhìn Trương Dân mà cứ nhìn chiếc tách cô đang cầm trong tay.

"Gia đình tôi thực ra khá giàu có. Sở dĩ tôi làm việc này vì bị một người đàn ông lừa gạt."

Khi nói đến đây ánh mắt Hải Lỵ thay đổi, xen lẫn một cảm xúc khó tả bi ai cùng áp lực, không chịu nổi cùng thống khổ.

"Lúc đó tôi mới mười bảy tuổi, chưa tốt nghiệp cấp 3. Trong một lần đi chơi với bạn cùng lớp, tôi gặp một người đàn ông hơn tôi mười tuổi, hắn ta đẹp trai, hài hước lại ân cần, rất nhanh đơn giản là tôi rơi vào lưới tình mà hắn ta bố trí, vì hắn bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của gia đình, cùng hắn rời xa quê nhà. --Thật dễ dàng để tỉnh dậy sau một giấc mơ ngọt ngào, chỉ là tôi không ngờ mình sẽ thức dậy nhanh như vậy, hơn nữa thật đáng sợ. Một đêm nọ, hắn ta mang theo ba người đàn ông vào phòng chúng tôi thuê, để cho bọn họ chơi tôi."

Hải Lỵ nhắm mắt lại, quá khứ nghĩ lại mà kinh sợ.

"Sau này tôi mới biết được, hắn ta đã lấy tiền của bọn họ bán tôi làm gái mại dâm. Tôi bị giam trong quán bar bọn họ ép tôi làm gái bao. Vốn tôi chết cũng không chịu đồng ý, bọn họ nghĩ các biện pháp tra tấn tôi, mỗi ngày đều gọi những người đàn ông khác nhau đến chơi tôi..."

Hải Lỵ che mặt, có lẽ không muốn khóc nhưng giọng nói nghẹn ngào đã bộc lộ tâm trạng của cô.

"Đó là tháng ngày đen tối đáng sợ nhất của tôi. Rốt cuộc một ngày nọ, tôi không thể chịu đựng được nữa, khóc đồng ý với yêu cầu của bọn họ. Từ ngày đó bắt đầu, tôi trở thành một gái điếm chính thức".

"Vậy... gia đình cô thì sao?" Vẻ mặt của Trương Dân rất nặng nề.

"Gia đình tôi?" Hải Lỵ bỏ tay xuống đôi mắt đỏ hoe, như thể đã khóc nhưng không rơi một giọt nước mắt. Hải Lỵ mỉm cười, cảm thấy chua xót cùng mỉa mai: "Sau khi làm việc ở quán bar đó một thời gian, cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội trốn thoát. Tôi trốn đến một nơi gọi gia đình đến đón, họ đã đến rất nhanh, thế nhưng sau khi biết tôi đã trải qua những gì trong khoảng thời gian này, họ rất sốc. Họ không dám báo án vì điều đó sẽ công khai những gì tôi đã trải qua. Họ không biết phải đối mặt với tôi như thế nào vì tôi là người đã bị vô số đàn ông chơi qua....."

"Chỉ là tôi quá ngu ngốc không biết tâm trạng của họ, nên cứ khóc lóc xin họ đưa về nhà. Thế nhưng một ngày nọ tỉnh dậy tôi phát hiện họ để lại một khoản tiền rồi bỏ đi. Khi đó là lúc tôi nhận ra cha mẹ ruột của mình sợ mất mặt mà bỏ rơi tôi... Khi tôi biết điều này thế giới của tôi trở nên tối tăm, tôi tưởng mình sẽ chết mất...Thế nhưng tôi đã không làm vậy, tôi đã đi lang thang tới quán bar nơi tôi từng trốn thoát..."

"Tôi biết điều bi thảm nhất đối với mình không phải là bị lừa bán vào quán bar làm gái mại dâm mà là bất hạnh trở thành gái điếm vì bị người thân bỏ rơi một cách tàn nhẫn".

Hải Lỵ cuối cùng cũng khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô dùng tay lau đi nhưng nước mắt càng chảy ra dữ dội đến mức cô không thể lau đi hết.

Trương Dân lặng lẽ đưa khăn giấy cho cô, cô cầm chặt lại không lấy lau đi. Tay cô run đến mức toàn bộ khăn giấy cũng run theo.

"Nhân sinh chỉ có một lần, một bước sai từng bước sai, đã không thể quay đầu ngay cả khi gánh chịu tội lỗi."

Chuyển ngữ : HamNgu2401 ( truyện đăng duy nhất trên wattpad )

Hải Lỵ buồn bã nói xong, thu tay lại lần nữa che mặt khóc không ngừng, để nước mắt chảy dài trên má.

Trương Dân vẫn giữ nguyên động tác ban đầu. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy bất lực cùng yêu thương. Hận bản thân mình bất lực lại thương xót cho cô, một người phụ nữ yếu đuối lại gặp phải chuyện như vậy...

Một lúc lâu sau Hải Lỵ cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Lau nước mắt, mắt cô vẫn đỏ hoe sưng tấy, cô cười nói xin lỗi vì phải nói chuyện này với anh.

"Tôi không biết xảy ra chuyện gì lại trước mặt anh cứ như vậy nói ra. Trước kia tôi sẽ tuyệt đối không nói những chuyện như vậy với người khác, có lẽ là anh cho tôi cảm giác có thể an tâm tin tưởng."

"Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi ." Trương Dân chân thành nói: "Tốt nhất là nói ra giữ trong lòng sẽ khó chịu, có thể giúp được cô một chút là vinh hạnh của tôi."

"Thật sự rất cảm ơn anh, ở bên anh tôi cảm thấy rất thoải mái." Hải Lỵ nhẹ nhàng mỉm cười." Rất hâm mộ người phụ nữ có thể trở thành vợ của anh, anh nhất định sẽ rất trân trọng cô ấy."

Trương Dân cười khổ lắc đầu: "Một người đàn ông nghèo như tôi, sẽ không có phụ nữ thích tôi đâu."

"Anh tốt như vậy, sao không có ai thích anh giống như tôi ?" Hải Lỵ nhanh chóng nói ra nhưng sau khi nói xong mặt cô tối sầm lại: " Thật có lỗi, người như tôi lại có thể nói ra những lời như vậy."

"Cô nói như vậy là sỉ nhục nhân cách của tôi ." Trương Mẫn vẻ mặt nghiêm túc.

Hải Lỵ nhìn thẳng vào anh: "Anh không thấy tôi dơ bẩn sao?"

Trương Dân đối với cô tỏ thái độ không bằng lòng: "Kẻ dơ bẩn thực sự là những người coi thường và bỏ rơi cô."

Hải Lỵ cười: "Mặc dù biết rõ anh đang an ủi tôi nhưng tôi vẫn rất vui."

"Tôi nói đúng sự thật."

"Ừm."

Hải Lỵ đặt hai tay lên bàn, ánh mắt rơi trên người Trương Dân, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ở bên anh rất thả lỏng. Thật sự tôi rất thích ở bên anh."

"Vậy nếu hai chúng ta rảnh rỗi thì thỉnh thoảng ra ngoài gặp nhau nhé." Trương Dân mỉm cười, khoe hàm răng trắng nõn trông có chút trẻ con.

"Ừm."

Nhìn nụ cười ôn hòa của Trương Dân, Hải Lỵ như có điều suy nghĩ nhẹ nhành gật đầu.

Từ đó về sau Hải Lỵ thỉnh thoảng gọi điện cho Trương Dân hẹn gặp anh, sau đó hai người đi dạo khắp thành phố.

Ban ngày đi công viên, buổi tối thì đi chợ đêm. Đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Mặc dù hai người quen biết thời gian không lâu, nhưng theo thời gian trôi qua hai người biết rằng giữa họ có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Một đêm nọ, hai người hẹn gặp nhau đến quán bar uống rượu. Có lẽ vì hưng phấn cả hai đều uống quá nhiều, đến mức say khướt ý thức không rõ ràng đi vào một khách sạn thuê phòng....

Trương Dân thực sự say không còn đứng vững như thường lệ, sau khi vào phòng anh ôm lấy cơ thể mềm mại của Hải Lỵ hôn cô không ngừng. Hải Lỵ cũng đặc biệt ngoan ngoãn, nhẹ nhàng trong vòng tay của Trương Dân với mùi xạ hương đặc trưng của đàn ông. Rất nhanh quần áo hai người đã cởi gần hết.

Ngay lúc mọi việc tưởng chừng đang suôn sẻ thì Hải Lỵ đột nhiên đẩy người trên người mình ra, vung tay tát thật mạnh vào khuôn mặt đang đỏ bừng của Trương Dân.

Một tiếng " Bốp~" vang lên, cho thấy cú tát mạnh đến mức nào. Trương Dân hoàn toàn tỉnh táo ngơ ngác nhìn Hải Lỵ.

"Đi nhanh đi." Hải Lỵ dùng sức đẩy anh, "Đi nhanh, rời khỏi đây."

" Sao, có chuyện gì vậy?" Trương Dân gần như bị đẩy xuống đất, vẫn còn ngạc nhiên và bối rối.

"Anh là người tốt, em không muốn lừa dối anh, nhanh chóng rời đi trước khi họ tới!" Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của anh, Hải Lỵ lo lắng đến mức suýt khóc.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nhìn thấy cô như vậy, Trương Dân cảm thấy nhất định có chuyện gì đó không ổn.

" Em, em..." Hải Lỵ ánh mắt lóe lên, lắp ba lắp bắp như đang sợ hãi điều gì đó, cuối cùng cô vẫn cắn răng nói ra: " Em đã lừa dối anh, thực ra em được Dịch Ca phái đến. Hắn nói anh không chịu làm việc cho hắn vì vậy rất tức giận muốn trừng phạt anh, nên nhờ em dụ dỗ anh, để sau khi anh uống thuốc mê không còn sức phản kháng, mới có thể bắt và tra tấn anh được......"

"Thuốc mê?" Trương Dân hơi mở to mắt.

"Đừng lo lắng, em không làm điều đó...Em...Em không thể làm được...Anh là người tốt..." Hải Lỵ mắt đỏ hoe nói: " Cho nên anh nhanh đi đi, đi mau, đi mau lên!"

Trương Dân khuôn mặt lo lắng hỏi:" Vậy nếu anh rời đi thì em sẽ ra sao?"

Không nghĩ lúc này anh vẫn còn lo lắng cho mình, Hải Lỵ trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

" Em không sao, em sẽ lừa bọn họ nói bị anh phát hiện, cho nên để anh trốn thoát."

"Điều này thật sự ổn chứ?" Trương Dân vẫn còn lo lắng.

"Thật sự . Được rồi đừng nói nữa anh nhanh đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất." Hải Lỵ tỏ ra lo lắng liên tục thúc giục anh rời đi.

"Được rồi, vậy anh đi đây. Em phải tự chăm sóc bản thân."

Nhìn cô thật sâu lần cuối, Trương Dân nhanh chóng mặc áo khoác rất nhanh đi đến trước cửa, dùng sức mở cửa.

Anh không đi ra ngoài, bởi vì thứ đang chờ đợi anh chính là một họng súng đen ngòm, lạnh như băng áp trên trán anh.

Căn phòng không rộng lắm đứng chật cứng người. Một thân đồ đen Đinh Dịch ngồi ở giữa, Trương Dân bị gí súng vào đầu, bị hai người đàn ông lực lưỡng áp chế ép quỳ xuống đất, Hải Lỵ bị hai người đàn ông khác giữ lại quỳ gối đối diện với Trương Dân cách chỗ anh không xa.

Không khí ngưng trọng tràn ngập mùi nguy hiểm và khẩn trương. Không ai nói gì, không khí hết sức căng thẳng, thoạt nhìn Trương Dân có vẻ yếu nhất nhưng không sợ mà trừng mắt với Đinh Dịch, trong khi Hải Lỵ sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, còn Đinh Dịch thì sắc mặt lạnh lùng.

" Ta thật sự không ngờ." Không biết đã trầm mặc bao lâu, Đinh Dịch rốt cục lên tiếng, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt không chút sợ hãi của Trương Dân." Bản lĩnh của ngươi thật sự không nhỏ, Hải Lỵ đã ở bên ta gần một năm, ngắn ngủi vài ngày đã bị ngươi mua chuộc, còn phản bội ta muốn thả ngươi đi. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro