Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ Nhiễm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã muộn, cơm canh nguội ngắt.

Một cơn gió lùa vào, cô cảm thấy sống lưng lành lạnh, hắt xì mấy cái liên tiếp.

Trước đây người ta hay nói: hắt xì một cái là có người đang nói xấu mình sau lưng, hai cái là có người đang nhớ mình, còn ba cái, là bị cảm.

Nếu Đồ Nhiễm biết có người đang ở sau lưng cô nói cô giống yêu tinh, có lẽ cô sẽ cực kỳ vui sướng.

Khi đó mới đi làm, vất vả đủ điều, có lần cô túm lấy Chu Tiểu Toàn hỏi:

- Bây giờ mình có tí yêu mị nào chưa?

Chu Tiểu Toàn nói:

- Yêu thì làm sao, người thì làm sao, đều từ bụng mẹ chui ra cả.

Cô nói:

- Yêu tốt hơn chứ, bỡn cợt đàn ông, bảo vệ bản thân, mẹ mới không lo lắng.

Giờ đây cô ở chỗ mới, chưa đợi cuối tuần Lục Trình Vũ tới đón, bà Vương Vĩ Lệ đã tống cô ra khỏi cửa. Mấy hôm nay bà cứ mặt nặng mày nhẹ với cô, mỗi lần cô chuẩn bị đi là lại quăng ra mấy câu.

Bà nói:

- Không có khoan kim cương thì đừng mơ làm nghề gốm[3].

[3] Ý nói không có bản lĩnh thì đừng cố làm những chuyện khó khăn.

Đồ Nhiễm quá hiểu mẹ, hễ tức giận là bà lại thích ăn nói vòng vo. Có lúc cô cũng muốn tìm ai đó để trút giận, nhưng băn khoăn day dứt mãi, cuối cùng không thể không thừa nhận, câu này không phải là không có lý.

Chuyện đến nước này, đã đâm lao thì đành phải theo lao.

Về nhà, việc đầu tiên Lục Trình Vũ làm là đi tắm, không kịp uống một ngụm nước, vào cửa, rẽ trái, đi thẳng vào nhà tắm.

Làm gã trai độc thân quá lâu, có phần không câu nệ tiểu tiết, lúc bước ra ngoài, anh chỉ quấn chiếc khăn tắm quanh eo.

Theo lệ thường, tiếp sau đó, anh sẽ châm một điếu thuốc, ngả người trên sofa nghỉ một lát.

Thỉnh thoảng anh cũng hút thuốc, một ngày nhiều nhất là một điếu, không phải nghiện ngập gì, mà chỉ châm thuốc, kẹp trên tay, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ trong nhà có thêm một người phụ nữ, chiếm chỗ của anh, lại dùng ánh mắt không được tự nhiên lắm nhìn anh.

Lần đầu tiên Đồ Nhiễm nhìn thấy anh như thế này, cô cảm thấy thật bối rối.

Lúc trước khi họ vần vò nhau là ở trong bóng tối nên cũng không để ý, bây giờ mới cảm thấy người đàn ông này không chỉ vai rộng eo thon mà nước da cũng sáng đẹp, cô nhất thời không kìm chế được mà nhìn thêm mấy lần, tận đến khi anh quay người đi vào phòng ngủ, lôi một cái quần dài ra mặc, cô mới thấy hơi sượng sùng, thầm nhủ không biết có phải ánh mắt của mình thô bỉ lắm không

Lục Trình Vũ vốn dĩ định hút thuốc, nhưng thấy trong nhà từ sàn tới trần đều không một hạt bụi, anh đành mặc quần áo, cầm bao thuốc và bật lửa ra ngoài ban công. Đèn tối quá lại không để ý, chân không biết va phải vật gì cứng ngắc, anh cúi đầu nhìn, thì ra là một chậu hoa bằng sứ.

Trong chậu cắm mấy thanh gỗ làm giá, ở giữa trồng một loại cây mà anh không biết, bèn lấy chân dịch cái chậu vào sát mé tường.

Đang ngả người trên sofa đọc sách, Đồ Nhiễm nhìn anh:

- Sát tường không có nắng.

Cô đứng dậy, hì hục bê chậu hoa ra phía ngoài:

- Mùa mưa phùn, đặt ở đây dễ bị dính mưa, lại không có nắng rọi, sẽ bị bệnh nấm trắng… Cơm canh ở trong bếp, hâm nóng lại rồi ăn.

Anh nói:

- Ăn ở nhà ăn rồi.

Cô ngẩng lên nhìn anh:

- Thế thì phải gọi điện cho em chứ, nấu rồi, không ai ăn thật phí phạm.

- Quên mất.

Anh lại nói thêm một câu:

– Bận quá nên quên mất.

Cô không nói gì.

Anh gợi chuyện:

- Chậu này trồng gì thế?

- Tường vi.

Cô đáp:

– Nhà anh ở hướng tây, tới lúc lá cây mọc nhiều ra, có thể che được nắng.

Cô luôn nói “nhà anh”. Lúc trước nói “sàn phòng khách nhà anh, chỗ đặt sofa bị xước hết rồi”, vậy là chẳng bao lâu sau, phía trước sofa có thêm một tấm thảm màu be nhạt. Sau đó vỏ bọc sofa cũ cũng được thay thành cotton trắng tinh. Cái chậu sứ Thanh Hoa trên kệ ti vi có thêm vài viên đá màu và một chú cá nhỏ tung tăng bơi lội. Trên cái bàn sát tường có thêm mấy chậu cây xanh, có cả mấy cái hộp đựng vài món đồ sưu tập xinh xinh… Mỗi ngày thay đổi một chút, thoạt đầu Lục Trình Vũ không để ý, đến khi phát hiện ra thì đã quen.

Ở chung với nhau không lâu, Lục Trình Vũ mới phát hiện ra, vợ anh có một đặc điểm, nếu trong nhà hơi bừa bộn, cô sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, bứt rứt trong người, sau đó chẳng nói chẳng rằng cắm cúi làm việc, cho tới khi mọi thứ được dọn dẹp đâu ra đấy, lúc ấy trời mới quang, mây mới tạnh

Ngoài ra cô còn có sở thích quy nạp: ví dụ như tất cả các sách hướng dẫn sử dụng đồ điện tử và các linh kiện, phụ kiện đều phải đặt vào trong một ngăn kéo nhất định; dụng cụ các loại không được vứt lung tung mà phải cất vào ngăn tủ riêng, các loại văn phòng phẩm phải phân loại tỉ mỉ đặt vào trong hộp cạnh bàn làm việc; quần áo, đồ lót, áo khoác mặc rồi, màu sẫm, màu nhạt đều phải cho riêng vào hai cái sọt trong phòng tắm, có lúc anh chẳng phân biệt được, cứ vứt bừa như trước kia, mỗi lần như thế lại bị gọi vào xếp lại từ đầu.

Anh thấy hơi phiền toái, vừa vặt vãnh vừa không thoải mái. Cô lại hùng hồn lý luận:

- Ban ngày em cũng phải đi làm, thời gian nghỉ ngơi thì chẳng được thảnh thơi, nhà cửa em dọn, quần áo em giặt, đi chợ nấu cơm cũng em, mong anh thông cảm mà trân trọng thành quả lao động của em.

Anh bảo:

- Bừa một tí cũng kệ đi, có ai bắt em ngày nào cũng quét dọn đâu, làm quá là thành bệnh sạch sẽ đấy.

Cô nói:

- Anh mới bị bệnh sạch sẽ, ngày nào từ bệnh viện về cũng phải đi tắm.

Ngừng một lúc, cô lại nói:

– Thói quen này anh cứ tiếp tục duy trì, nếu không em lại phải dùng nước khử độc để lau chùi nhà cửa, đồ đạc.

Chẳng dễ dàng gì mới tạm ngừng, Lục Trình Vũ muốn xem thời sự, nhưng trên sofa lại bày bừa một đống đồ trang điểm, nào son môi, nước hoa, nào quẹt, anh chẳng còn chỗ đặt mông, coi như cũng có dịp trả đũa:

- Đồ Nhiễm em ra đây mà xem, đồ của em thì vứt bừa vứt bãi được nhỉ, tiêu chuẩn kép đấy à.

Đồ Nhiễm thò tay chỉnh lại vỏ bọc sofa, sắp xếp lại đống chai lọ, lại nhặt mấy cái lá vàng rụng đặt ở bên cạnh rồi chạy đi lấy máy ảnh chụp, sau đó đưa cho anh xem:

- Anh không thấy kết hợp màu sắc như thế này trông rất nghệ thuật hay sao?

Lục Trình Vũ cảm thấy đi so đo với phụ nữ đúng là mất thời gian.

Buổi tối họ ngồi trên sofa xem ti vi, Đồ Nhiễm không thích phim truyền hình, anh xem kênh nào cô xem kênh ấy.

Cô không xem ti vi mà chỉ nghe, lúc thì đọc một quyển sách, lúc thì bận rộn thêu thùa may vá. Lục Trình Vũ thấy cô lấy mấy miếng vải hoa màu sắc rực rỡ, rồi cả những bông vải và bìa cứng không biết moi ở đâu ra đính lại với nhau, chẳng lâu sau đã làm được một hình trụ tròn, có cả nắp. Cô vứt hết đống chai lọ của mình vào trong rồi nói:

- Lần này thì ổn rồi, anh không còn gì để nói nữa nhé.

Thấy bàn tay cô mảnh mai, linh hoạt, Lục Trình Vũ không khỏi khen ngợi:

- Được đấy, có thể vào phòng mổ giúp người ta khâu chỉ đấy.

Cô cười đắc ý:

- Hồi trước em nghe người ta nói, điều kiện để làm bác sĩ khoa Ngoại là tim sư tử, mắt đại bàng, tay phụ nữ, để em xem tay anh nào, có giống tay phụ nữ không?

Anh đưa tay ra.

Cô nắm lấy bàn tay anh ngắm nghía, còn đặt tay mình lên trên so sánh một hồi:

- To hơn hẳn tay em thế này, không đủ điều kiện rồi, chàng bác sĩ ơi, anh có mổ cho người ta được không đấy?

Bàn tay phụ nữ mịn màng, mềm mại, anh cảm thấy như có một sợi lông vũ nhẹ lướt qua lòng bàn tay mình, vừa tê vừa ngứa, bèn nói:

- Thực ra anh không phải là bác sĩ.

Đồ Nhiễm cười cười nhìn anh:

- Thế thì là gì?

Anh lật tay cô lại nắm một cách hết sức tự nhiên:

- Lát nữa cho em biết.

Anh cầm điều khiển lên tắt ti vi.

Cô hơi thảng thốt, cánh tay bất giác khẽ rụt về phía sau nhưng không được, bèn ngừng lại một lúc rồi mới nói:

- Vậy thì là đồ tể rồi.

Anh cười, đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn cô:

- Muộn rồi.

Cô cúi đầu mân mê mấy thứ đồ khâu vá đặt bên cạnh:

- Anh có thể đọc sách thêm một lát mà.

Anh ngả người trên sofa:

- Hôm nay không muốn đọc.

Cô không lên tiếng, anh cũng không nói gì, cả hai cứ ngồi như vậy, không khí có phần khác thường. Một lát sau, chuông điện thoại reo.

Không ai nghe.

Cô nói nhỏ:

- Điện thoại của anh.

Anh đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng chuông, bấy giờ mới buông tay cô ra, đứng dậy bước tới cái tủ thấp ở gian ngoài để lấy điện thoại.

Thời gian nói chuyện không ngắn.

Người gọi điện là bác sĩ trực, ăn nói lắp ba lắp bắp. Không đợi anh ta nói hết, Lục Trình Vũ đã hỏi thẳng vài vấn đề, có được câu trả lời bèn cúp máy, lấy quần áo treo trên giá mặc vào nhanh như chớp, trước khi ra cửa anh nói:

- Anh tới bệnh viện.

Một lúc sau, không thấy ai lên tiếng, anh bèn quay trở lại.

Ti vi đã tắt, Đồ Nhiễm đang dựa vào đầu giường đọc sách, cô đã thay váy ngủ, mái tóc dài buông xõa một bên, cổ áo hơi trễ… hoặc có thể nói là căn bản không có cổ áo, hai dây áo treo trên bờ vai đầy đặn, lớp vải phía dưới ôm sát người. Thấy anh đứng ở ngoài cửa nhìn mình, cô khẽ mỉm cười:

- Nghe thấy rồi, anh đi mau đi.

Anh bỗng cảm thấy không cam tâm, chân không bước vào nhưng cũng không muốn bước ra. Đấu tranh một lúc, anh đành bất đắc dĩ xoay người đi ra cửa, lại nghe thấy cô hỏi:

- Bao giờ anh về?

Anh nghĩ một lúc:

- Chắc phải đến sáng mai.

Cô ừ một tiếng rồi nói nhỏ:

- Anh về sớm nhé.

Tim run lên, anh dặn cô:

- Em khóa cửa cho kỹ.

Tảng sáng anh ra khỏi phòng mổ, đợi bệnh nhân dần ổn định lại mới chuẩn bị hồi dinh. Đồng nghiệp trực ca sau rủ anh cùng đi ăn sáng, anh từ chối luôn, không cần suy nghĩ.

Có đồng nghiệp cười nói:

- Người ta vừa về nước, vừa tân hôn lại vừa tiểu biệt, đương nhiên phải tranh thủ thời gian về ăn cơm vợ nấu, đâu có thể lông bông như cái lũ già đầu bọn mình.

Mọi người cười ồ lên vui vẻ, bác sĩ chủ nhiệm cùng mổ vỗ vai anh nói:

- Khá lắm, tay không cứng tí nào, ca mổ rất thành công. Một thời gian nữa lên phó chủ nhiệm là có thể danh chính ngôn thuận cầm dao mổ chính. Chàng trai trẻ ơi, hồi trước khi tôi được lên phó chủ nhiệm cũng phải qua 35 rồi đấy.

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, vị chủ nhiệm kia lại nói:

- Làm người nhà của mấy kẻ làm nghề này như chúng ta cũng chẳng dễ dàng gì, dăm bữa nửa tháng không thấy mặt đâu là chuyện thường, người nhà cậu không có ý kiến gì đấy chứ?

Anh nói:

- Cũng ổn, cô ấy hoàn toàn có thể hiểu được.

Thậm chí hiểu tới mức chưa từng hỏi tới, chỉ trừ ngày hôm qua.

Nhưng dù anh có về nhà muộn đến mấy, trong bếp nhất định sẽ có cơm canh nóng hồi tươi mới, hoặc là trước khi đi làm, cạnh tủ quần áo luôn treo một bộ đồ là lượt phẳng phiu, bất kể anh có ăn, có mặc không, cô cũng luôn chuẩn bị.

Mới chỉ mấy ngày, thói quen của anh đã vô thức thay đổi, dần dần bắt đầu tự cho phép bản thân mình hưởng thụ cơm bưng nước rót một cách ỷ lại và ì trệ.

Trên đường về, Lục Trình Vũ không nghĩ tới chuyện gì khác, bước chân thoăn thoắt, thậm chí hơi thở còn hơi gấp gáp. Anh nhìn đồng hồ, chưa tới bảy giờ, bình thường tám giờ Đồ Nhiễm mới đi làm, vẫn còn kịp.

Trên đường phố, người qua kẻ lại vội vàng, tấp nập, nét mặt chăm chú, hoặc đứng đắn, ít ra là đứng đắn hơn nhiều so với suy nghĩ của anh lúc này…

Chẳng có ai đi trên đường lúc trời vừa hửng sáng mà trong lòng chỉ sục sôi một tâm niệm “hôm nay nhất định phải làm chuyện ấy” cả.

Người con gái tối qua, chỉ tùy tiện nói vài chữ, đã có thể biến anh thành một thằng trẻ ranh liều lĩnh.

Khi thằng trẻ ranh này đẩy cửa nhà mình ra, lại thấy…

Chẳng có gì hết, trên bàn không có đồ ăn sáng nóng hổi, trên giường không có cô vợ trẻ thơm tho, chỉ có một bộ váy ngủ vắt hờ hững ở đó, đập vào mắt như thể đang ngoác mồm cười nhạo.

Anh nghỉ một lúc, rút điện thoại ra, gửi tin: Đang ở đâu?

Một tiếng sau, Đồ Nhiễm trả lời: Vừa xuống máy bay, hôm qua quên không bảo anh, bay chuyến bảy giờ sáng, công tác, hai ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro