Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Trình Vũ nhìn cô:

- Anh còn chưa được nghe câu trả lời.

Cô bước vào phòng ngủ, vừa sắp xếp va li hành lý vừa nói:

- Ai nói nhất định phải trả lời? Thực ra anh cũng có thể từ chối trả lời.

Một lúc sau, cô kéo va li ra ngoài.

Anh hỏi:

- Đi đâu thế?

- Mẹ em đi Bắc Kinh với Đồ Loan, em phải về nhà với bà ngoại.

Cô bình tĩnh giải thích.

– Nếu đây là câu hỏi cuối cùng, em không còn nợ gì anh.

Không đợi anh lên tiếng, cô đi ra ngoài, lạch xạch đóng cửa lại, một lát sau đã ngăn cách với ngọn nguồn của sự phiền muộn.

Cô xách va li, chầm chậm bước xuống dưới, phía sau không một tiếng động, xuống tới tầng một, cô muốn nghỉ một lát, bèn ngồi xuống bậc thềm.

Trong bóng tối, mọi thứ bỗng im ắng hẳn, cô bắt đầu cảm thấy hổ thẹn vì bản thân, cảm thấy hổ thẹn vì chuyện xảy ra một năm trước đó, cô đưa tay bịt mắt, lặng lẽ khóc.

Không biết là bao lâu, trên lầu có người cất giọng oang oang, đôi vợ chồng ở tầng hai đang cãi nhau, lời lẽ gay gắt, kèm theo âm lượng hãi hùng, những từ ngữ bẩn thỉu, tục tĩu văng khắp nơi.

Cô lắng nghe một lát, thầm nhủ giao lưu như vậy mới gọi là ân oán sảng khoái.

Cô lau mặt, kéo va li bước đi, ngang qua chiếc xe anh mua, cô bất giác nhấc chân lên đá vào lốp xe một cái, lòng thầm hối hận vì quên béng không mang theo chìa khóa, nếu không đi luôn xe anh cũng tốt.

Lục Trình Vũ thoáng bần thần, cuối cùng đuổi theo, cô đã kéo va li lên taxi.

Anh quay lên lầu, ngồi trên sofa một lúc, nghe tiếng nhạc vọng tới từ nhà bên, lúc này mới nghĩ ra đã đến giờ thời sự. Anh lôi điều khiển từ trong cái hộp cạnh ghế ra, bật ti vi, xem một lúc thấy chẳng có gì thú vị bèn đổi kênh, vô thức quay liền mấy vòng, anh ấn nút tắt, vứt điều khiển lên trên bàn.

Mọi thứ lập tức lại trở nên yên tĩnh, khiến anh rất không quen.

**

Sáng hôm đó vừa vào nhà, Đồ Nhiễm đã cầm điện thoại trên bàn lên kiểm tra, một tin nhắn, mấy cuộc gọi nhỡ, từ Lục Trình Vũ, từ nhà mẹ cô, và cả từ Chu Tiểu Toàn.

Cô đọc tin nhắn trước, nội dung đơn giản, không có gì đặc biệt, gần như không khác chữ nào với những tin nhắn đã nhận được trước đó, quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện phải đến bệnh viện, em ngủ trước đi, có khi người đó đã lưu những tin nhắn kiểu này vào hộp tin mẫu phòng khi cần dùng đến.

Cô bất giác hừ một tiếng, quay lại xem cuộc gọi nhỡ, có lẽ là vì cô không nghe điện thoại nên anh mới gửi tin nhắn này.

Cả đêm cô không ngủ, liên hệ với công ty xin nghỉ phép nửa ngày, rồi dựa vào giường gọi điện về nhà mẹ. Bà Vương Vĩ Lệ nói, sao tối qua gọi vào máy bàn nhà con mà không ai nghe máy, đúng là làm cho người ta lo chết được.

Cô hỏi bà có chuyện gì, bà nói, chẳng còn phải vì em trai con sao, mẹ bảo nói đi học tiếp, nó bảo phải đến đại sứ quán gia hạn visa đã, đòi đi Bắc Kinh một mình. Mẹ trông cái điệu bộ nó không tin được, chắc gì đã quay lại trường hay chỉ chăm chăm ba chân bốn cẳng chạy mất, mẹ muốn áp tải nó đi.

Lúc đó đầu cô váng vất, cô nói, mẹ, thế thì mẹ đi trông nó đi, con sẽ tới ở với bà ngoại.

Bà hỏi cô, chồng con thì sao, hay là bảo nó tạm thời dọn đến đó ở luôn, bây giờ có xe cũng tiện.

Cô nói, anh ấy bận, bệnh viện gọi lúc nào là phải đến lúc đó, hơn nữa anh ấy to xác như thế, không chết đói được.

Hai mẹ con bàn bạc xong, bà Vương Vĩ Lệ và Đồ Loan mấy ngày nữa sẽ lên Bắc Kinh, Đồ Nhiễm dọn về nhà mẹ đẻ.

Tất bật, rối loạn, cô quên bẵng cú điện thoại của Chu Tiểu Toàn.

Hai ngày sau, Chu Tiểu Toàn lại gọi cho cô, quăng vào mặt cô một câu:

- Mình cho cậu hay, xảy ra chuyện rồi, vừa rồi bạn học cũ của cậu định ôm con gái nhảy lầu đấy, làm mình sợ chết đi được.

Mấy hôm đó, suốt ngày Đồ Nhiễm chỉ ôm khư khư cái điện thoại trong túi, điện thoại không kêu, thỉnh thoảng cô lại lấy ra xem, chẳng nhìn thấy gì, đúng lúc tiếng chuông vang lên lảnh lót, kèm theo tin tức bất ngờ. Cô không tưởng tượng được cảnh một người yếu ớt như Tô Mạt lại ôm đứa con bảo bối đi tìm cái chết.

Chu Tiểu Toàn nói:

- Hồi trước vẫn cứ nghe hai người họ cãi nhau trong nhà suốt, con khóc cũng không ai lo, mình còn tưởng là có chuyện gì, thật không nhìn ra được người trông thật thà, chất phác như Đồng Thụy An cũng có nhân tình ở bên ngoài, đúng thật là chó cắn người thì sẽ chẳng sủa.

Đồ Nhiễm hỏi:

- Tô Mạt giờ thế nào?

Chu Tiểu Toàn nói:

- Cũng may giờ đang nghỉ hè, nếu không chỉ sợ cậu ấy cũng chẳng lên lớp được, ngày nào cũng ôm con ngồi thẫn thờ, nếu không thì lại níu tay mình rơi nước mắt, con bé đói thì cô ấy pha tạm ít sữa bột cho xong. Hồi trước buổi tối Đồng Thụy An còn về nhà, bây giờ cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, đêm cũng không về.

Nghe thấy bốn chữ “đêm cũng không về” Đồ Nhiễm liền nổi giận, thầm chửi một câu, miệng nói:

- Cuối tuần rảnh rỗi mình sẽ tới xem, bây giờ cậu ấy có con, lại không có nhà ngoại bên cạnh, cậu để ý giúp cậu ấy.

Cô cúp điện thoại về bàn ăn cơm, bà Vương Vĩ Lệ và Đồ Loan đã đi, trong nhà chỉ còn lại cô và bà ngoại.

Bà ngoại đặt đũa xuống hỏi cô:

- Có phải Tiểu Lục gọi điện không?

Cô sững người:

- Không ạ.

Bà ngoại lại nói:

- Con ở đây mấy hôm rồi, có cần về nhà xem thế nào không?

Đồ Nhiễm cười:

- Bà chê cháu phiền phức muốn đuổi cháu đi ạ, đây chẳng phải là nhà cháu sao, cháu cứ ở đây đấy, không đi.

Bà cụ cũng cười, ngẫm nghĩ rồi hỏi cô:

- Hay là Chủ nhật tuần này bảo Tiểu Lục đến ăn cơm đi, vợ chồng trẻ cứ ở mỗi người một nơi cũng không ổn.

Đồ Nhiễm vừa gắp thức ăn vừa nói:

- Anh ấy không đến đâu ạ, hôm qua vừa gọi điện cho cháu bảo bây giờ đông bệnh nhân, còn không có cả thời gian để ngủ.

Bà cụ nhìn cô không nói gì, đẩy đĩa cá đến trước mặt cháu gái:

- Nhiễm Nhiễm, sao gần đây con gầy thế, sắc mặt kém quá, ăn cũng ít. Con nhớ cuối tuần đi chợ mua mấy khúc xương ống về, bà cháu mình hầm canh để ăn.

___

Đồ Nhiễm giặt quần áo cạnh bồn rửa, những sợi tóc vén sau tai lòa xòa. Cô ngước mắt nhìn lên đuôi những sợi tóc ấy, rồi lại nhìn bóng mình trong gương, chưa trang điểm, tóc buộc tạm sau gáy, sắc mặt hơi vàng vọt, trông rệu rã hơn nhiều so với trước đây. Không hiểu sao, cô lại nghĩ tới Tô Mạt.

Tô Mạt không hề thay đổi, tính tình vẫn như trước đây, như thể một tấm gương soi hình bóng cô hồi trẻ.

Đồ Nhiễm không muốn nhìn thấy bóng mình trong tấm gương đó. Nếu bình tĩnh mà suy xét, cô cảm thấy Tô Mạt sống hơi thảm, trên đời này không thiếu gì người nghèo, có người không có tiền vẫn có thể sống một cách rất vui vẻ, không hề khó nhọc. Nhưng là một người phụ nữ, không tiền, lại có một đứa con như cái tàu há mồm bên canh, vào thời điểm không thể không ly hôn lại không có sức mạnh để một mình đương đầu với tương lai, đây lại là một chuyện rất tồi tệ.

Một đôi vợ chồng với nền tảng tình cảm và kinh nghiệm chung sống bao năm mà vẫn còn không vượt qua được giai đoạn cọ xát khi mới làm cha làm mẹ, huống hồ lại thiếu nền tảng tình cảm, chỉ dựa vào tình dục và sự thỏa hiệp đơn phương để duy trì cuộc sống chung giữa một người đàn ông và một người phụ nữ.

Từ khi kết hôn với Lục Trình Vũ, xét trên phương diện vật chất, cô quả thực là thoải mái hơn nhiều, nhưng cảm giác này dần dần chuyển biến thành cảm giác ỷ lại, khiến cô càng lúc càng hoang mang. Với cô, trải nghiệm sự hổ thẹn chỉ một lần là đã quá đủ.

Nếu có những sai lầm chắc chắn không thể nào vãn hồi, khi sự việc xảy ra, ít nhất cô cũng phải có đủ sức mạnh để ra đi.

Cô vội vàng vắt khô quần áo, đặt trên giá treo khăn rồi vào phòng gọi điện thoại.

Cô gọi cho Lý Đồ.

Lý Đồ nói, tốt quá, em đang ở quán bar cạnh bệnh viện Đồng Tế, cũng không xa nhà chị lắm, chị đến đây đi.

Cô hỏi, cậu chạy đến đấy làm gì.

Cậu ta nói, em vừa gặp người của bệnh viện để bàn chuyện.

Cô không nói gần đây mình đã về nhà mẹ ở, Lý Đồ sau này có lẽ sẽ trở thành ông chủ của cô. Cô thu dọn qua loa, ra cửa bắt xe rồi qua sông.

Lần này địa điểm nói chuyện yên tĩnh, sáng sủa hơn lần trước nhiều, khi cô đến, Lý Đồ đang ngồi một mình trước quầy bar, tự rót tự uống.

Thấy cô bước vào, ngồi xuống trước mặt mình, Lý Đồ cười cười:

- Em chợt cảm thấy nên nói với chị, bóng đêm là gương mặt đẹp nhất của người phụ nữ.

Cô nói:

- Văn vẻ quá, không hợp với cậu

Lý Đồ lại cười:

- Thực ra em muốn nói với chị, em vẫn luôn rất thích chị, gần đây cảm giác này hình như lại tăng lên, chị nói xem chị cưới chồng sớm thế để làm gì hả?

Đồ Nhiễm hơi ngỡ ngàng, nhắc nhở cậu ta:

- Trong bụng tôi đang có con của một người đàn ông khác đấy nhé.

Lý Đồ bật cười thành tiếng.

Đồ Nhiễm nói:

- Khi phụ nữ mang thai, hormone nữ tính sẽ tiết ra nhiều hơn bình thường, dễ dàng thu hút sự chú ý của đàn ông, điều đó rất bình thường.

Lý Đồ gật đầu:

- Thì ra là vậy, vậy thì em thấy dễ chịu hơn rồi. – Cậu ta gõ ngón tay lên mặt bàn. – Nói nhanh lên, bên kia có một cô em xinh tươi để ý đến em nãy giờ, em phải tranh thủ sang đó hẹn hò mới được.

Đồ Nhiễm trình bày suy nghĩ của mình, công ty hiện giờ sẽ không nghỉ việc vội, cô tạm thời tới giúp cậu ta, những chuyện khác tính sau.

Lý Đồ hiểu ra, biết cô không yên tâm, có ý đứng núi này trông núi nọ, bèn nói:

- Hay là chị bảo chồng chị ra đây cho mọi người làm quen một chút, sau này có nghiệp vụ gì cũng dễ triển khai.

Hồi đầu Đồ Nhiễm tổ chức lễ cưới không mời đồng nghiệp chính là lo chuyện này… sẽ gây phiền phức cho Lục Trình Vũ, bây giờ lại càng không muốn nghĩ tới, dành phải uyển chuyển từ chối.

Lý Đồ nói thẳng:

- Đồ Nhiễm à, chị bảo người như chị, người làm được việc hơn chị không phải là không có, sao em lại không tìm người khác? Một là vì chúng ta là bạn bè bao năm nay, em tin tưởng chị. Hai là, danh tiếng chồng chị em cũng đã được nghe nói, bây giờ anh ấy là bác sĩ chủ trị, cũng là giảng viên ở trường đại học, chẳng bao lâu nữa sẽ lên phó chủ nhiệm, chưa biết chừng còn lên tới chức giáo sư, tận dụng tài nguyên mà.

Đồ Nhiễm nửa đùa nửa thật:

- Chẳng phải cậu bảo cậu thích tôi sao, thì ra là thích kiểu này.

Lý Đồ lại khoái chí, nghiêng đầu nhìn cô cười mãi, còn đang định nói gì đó thì đã nghe thấy cô nói:

- Tôi là bà bầu, dễ bị kích động, nếu có nói gì khó nghe cậu cũng đừng để ý, dù sao bây giờ tôi cũng nghĩ như vậy, nếu cậu coi trọng tôi, để tôi giúp cậu, vậy thì sau này chúng ta vẫn là bạn bè, những chuyện khác thì miễn bàn. Nhưng nói trước một câu, cho dù cậu mời tôi, sau này việc muốn chồng tôi nhập cuộc, là không thể nào.

Lý Đồ nghĩ một lúc rồi cười nói:

- Ép mua ép bán hả, nhưng cũng có chút cá tính, thôi được, ai bảo em phải lòng chị chứ.

Sau đó cả hai lại bàn bạc về hợp đồng dự tính, tán gẫu một lúc, Lý Đồ nói sơ qua về tiến độ và bố trí công việc, sau đó đứng dậy đi tìm mỹ nhân.

Nước khoáng mà Đồ Nhiễm gọi vẫn chưa uống hết, cô khẽ đổi tư thế.

Từ góc độ này có thể nhìn thấy chiếc bàn ở góc tường, nhưng cũng không quá rõ.

Cô cầm ly thủy tinh lên uống nước. Cách một lối đi, dòng người và bàn ghế, cô lặng lẽ quan sát người đã mấy ngày không gặp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro