Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Lục đặt một phòng VIP ở Lục Hợp Yến, hẹn sáu rưỡi chiều.

Lục Trình Vũ rất thong dong, tắm rửa, cạo râu, thay quần áo, trước lúc đi còn ăn thêm mấy cái sủi cảo, hai người rề rà đến gần bảy giờ tối mới tới nơi. Lúc tới, chỉ có ông Lục, Tôn Huệ Quốc và Lục Trình Trình ngồi trong căn phòng rộng rãi.

Ông già cười với Lục Trình Vũ:

- Cao giá quá nhỉ, bố đây muốn gọi con ra ăn cơm còn phải đợi đói meo cả bụng.

Anh đáp:

- Đói thì ăn trước, đợi làm gì.

Bà Tôn Huệ Quốc cười híp mắt nhìn cậu cả nhà họ Lục:

- Phải đợi chứ, phải đợi chứ, mọi người biết con bận, cũng hiếm khi có cơ hội ngồi với nhau.

Bình thường, nếu Đồ Nhiễm đến nhà họ Lục một mình, bà ta đâu có tử tế như vậy, mấy chuyện như ăn cơm hay tiếp đãi bà ta chưa bao giờ thèm để ý, cùng lắm là gật đầu chào cô con dâu trên danh nghĩa một câu rồi bỏ đi, nếu rảnh rỗi thì xỉa xói cô mấy câu. Đồ Nhiễm hoặc chán chả buồn để ý, hoặc độp lại ngay, khiến bà ta tức tối nhảy dựng lên.

Bây giờ, bà ta lại tỏ ra khác hẳn lúc thường, nhìn họ bằng vẻ mặt hiền hoà, nhã nhặn.

Thấy hai bên đều nể mặt nhau, hoà bình, tử tế, ông Lục thầm vui trong lòng:

- Lát nữa Hiểu Bạch dẫn bạn nó đến, mọi người làm quen một chút. Nghe nói anh chàng đó cũng khá lắm, làm IT, giờ lại đang học tiến sĩ. Mấy đứa thanh niên bọn con chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.

Lục Trình Trình và Đồ Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, nghe thấy ông Lục hỏi bà Tôn Huệ Quốc:

- Sao con bé vẫn chưa tới?

Bà ta vội nói:

- Bọn nó đi từ trường Hoa Công[2] tới, chắc chắn phải muộn một chút.

[2] Tên gọi tắt của Trường Đại học Kỹ thuật Nam Hoa, Quảng Châu, Trung Quốc.

Đang nói thì thấy nhân viên phục vụ đẩy cửa dẫn hai người bước vào, người đi đầu đương nhiên là Tôn Hiểu Bạch, vẫn vẻ trải chuốt của người có tiền, trang điểm cẩn thận, hiện đại. Nhìn con gái mà bà Tôn Huệ Quốc cười không khép miệng lại được, càng ngắm càng yêu, vội kéo chiếc ghế bên cạnh gọi cô ta tới ngồi.

Theo sau Tôn Hiểu Bạch là một người đàn ông trẻ, cao gầy, trắng trẻo, cử chỉ nho nhã, hai người họ đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi.

Nhìn thấy người đàn ông đó, Đồ Nhiễm lại bàng hoàng, sửng sốt.

Tôn Hiểu Bạch kéo người đàn ông đó ra giới thiệu.

- Mẹ, chú Lục, đây là người con đã kể, Đồng Thuỵ An.

Đồng Thuỵ An ra dáng nhân tài, trông thật thà, đáng tin cậy, riêng vẻ ngoài rất hợp ý các bậc phụ huynh, bà Tôn Huệ Quốc vừa nhìn đã thấy vui trong lòng. Bà ta ngoảnh sang nhìn Lục Trình Vũ, có ý so sánh hai người với nhau, thấy cả hai cùng ngang ngửa, nhất thời mặt mày rạng rỡ.

Đồng Thuỵ An ngồi xuống cạnh Tôn Hiểu Bạch, bên trái là Lục Trình Vũ, đang ngẩng đầu định trò chuyện vài câu thì thấy ngay Đồ Nhiễm ngồi cạnh.

Anh ta lập tức mím chặt môi, không nói lời nào.

Thất mặt anh ta không đổi sắc, Đồ Nhiễm thầm nhủ không ngờ gã này cũng điềm tĩnh ra trò, người lòng dạ thâm sâu như vậy, thảo nào Tô Mạt không nắm bắt được? Nhớ lại chuyện của Tô Mạt, cô thấy bực bội, liền nhìn Đồng Thuỵ An cười.

Nụ cười này, khiến bà Tôn Huệ Quốc và Tôn Hiểu Bạch lập tức cảm thấy có thâm ý khác.

Tôn Hiểu Bạch nhìn sang bạn trai, Đồng Thuỵ An lại lảng tránh ánh mắt cô ta.

Ông Lục bảo Trình Trình rót rượu cho mấy người trẻ tuổi, Tôn Huệ Quốc nhân cơ hội này chỉ vào Lục Trình Vũ, nói với Đồng Thuỵ An.

- Đây là cậu cả nhà chúng tôi, tuổi của hai cậu cũng xấp xỉ nhau.

Đồng Thuỵ An vội khẽ chạm ly với Lục Trình Vũ, cả hai gật đầu chào hỏi. Bà Tôn Huệ Quốc lại chỉ vào Đồ Nhiễm:

- Đây là vợ cậu ấy.

Lần này Đồng Thuỵ An không trốn tránh được nữa, đành phải gật đầu cười với Đồ Nhiễm.

Bà Tôn Huệ Quốc cũng cười:

- Cô trông hai đứa như quen nhau rồi, hồi xưa đã từng gặp rồi hả?

Đồng Thuỵ An đành đáp:

- Vâng, cháu và Đồ Nhiễm hồi trước học cùng trường đại học.

Anh ta vừa dứt lời, mặt Tôn Hiểu Bạch thoáng biến sắc, Lục Trình Trình quay sang nhìn Đồ Nhiễm, ông Lục lại cười nói:

- Trùng hợp thật, hoá ra là người quen, vậy thì càng dễ nói chuyện rồi.

Đỗ Nhiễm cũng cười:

- Vâng ạ, Đồng sự huynh trước đây học rất giỏi, năm nào cũng được học bổng loại một của khoa, tốt nghiệp xong là ở lại trường học nghiên cứu sinh luôn…

Nghe vậy bà Tôn Huệ Quốc thấy thật hả lòng hả dạ, nhất thời quên mất sự chán ghét giữa đôi bên, chỉ mải tít mắt cười nhìn cô.

Đồ Nhiễm liếc nhìn hai mẹ con nhà họ, nói tiếp:

- Học nghiên cứu sinh xong chẳng bao lâu thì kết hôn, kết hôn xong là có con liền, là nhân vật truyền kỳ có hiệu suất làm việc cao nhất trong khoa của bọn con đấy ạ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khí như ngưng lại.

Bà Tôn Huệ Quốc nhìn Đồ Nhiễm bằng vẻ mặt kỳ quái, rất lâu không nói tiếng nào. Không biết ai bỗng lấy chiếc đũa bạc gõ “keng” một tiếng lanh lảnh vào bát, như một chiếc kim thanh mảnh chọc thủng một quả bóng đang không ngừng phình lên.

- Nói như thế nghĩa là sao? Bà ta quay sang nhìn con gái.

- Nói cho rõ ràng ra xem nào!

Tôn Hiểu Bạch mím môi, mặt sa sầm, nửa thân người như giấu trong bóng bà Tôn Huệ Quốc.

Bà Tôn Huệ Quốc nhìn cô ta bằng ánh mắt trống rỗng, cố nén giận:

- Con tìm người như thế nào chẳng được, sao lại tìm cái loại rổ rá cạp lại lằng nhằng con cái thế này?

Giọng bà ta vút lên.

– Với điều kiện của con, tìm người thế nào mà chẳng được?

Nhân viên phục vụ khẽ đẩy cửa để đưa thức ăn vào; thấy ồn ào liền ngừng hai giây rồi vội vã khép cửa lại.

Không ai lên tiếng.

Bà Tôn Huệ Quốc vứt toẹt cái đũa trong tay lên bàn, ôm vai dựa vào lưng ghế:

- Mấy người hôm nay nói rõ ràng cho tôi…

Tôn Hiểu Bạch bỗng bật cười.

Tôn Huệ Quốc quay sang nhìn cô ta.

Cô ta lại cười, nói rành mạch từng chữ:

- Đồng Thuỵ An không phải là rổ rá cạp lại, đợi anh ấy ly hôn xong rồi đăng ký kết hôn lần nữa thì mới tính là tái hôn.

Bà Tôn Huệ Quốc ngồi thẳng dậy nhìn cô ta.

Tôn Hiểu Bạch thong thả:

- Sửng sốt mà làm gì, mẹ và chú chẳng phải lúc đầu cũng như vậy sao, cũng con anh con tôi, bản thân mình cũng rổ rá cạp lại còn chê người khác.

Ông Lục khẽ húng hắng ho, bực bội trong lòng muốn nói gì đó, nhưng lại không tiện can dự nhiều. Đối phương là con riêng của vợ, lại sống cùng sau khi đã trưởng thành, đã hiểu chuyện, giữa ông và con bé ấy vô cùng xa lạ. Mấy chuyện lằng nhằng của đám con anh con tôi của các đôi vợ chồng chắp vá giữa chừng cũng giống như cọ sát chính trị giữa các nước láng giềng, vừa mập mờ vừa nhạy cảm, nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn, bảo nặng thì nặng, bảo nhẹ thì nhẹ, xử lý không tốt lại thành ra ôm rơm rặm bụng.

- Con đừng nói lung tung, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Bà Tôn Huệ Quốc khó khăn lắm mới tiêu hoá được chuyện này.

– Tôn Hiểu Bạch, mẹ nói cho con biết, chuyện này không thể làm càn được đâu.

Bà ta lườm Đồng Thuỵ An một cái sắc lẹm.

– Con nói thật cho mẹ nghe, có phải con bị người ta lừa không…

Tôn Hiểu Bạch ngắt lời bà ta:

- Lừa cái gì mà lừa, con nói cho mẹ hay.

Cô ta chỉ tay về phía Đồ Nhiễm.

– Tôi nói cho mấy người hay, đừng mong nhân dịp này mà cười nhạo tôi, tôi và người đàn ông này, Đồng Thuỵ An, chúng tôi yêu thương lẫn nhau, muốn ở bên nhau đấy thì đã sao, mắc gì đến các người, định vùi dập tôi bằng chuyện này á, không có cửa đâu. Tôi không trộm cướp, chẳng qua là có người đàn ông thích tôi, chẳng may anh ấy từng kết hôn, chẳng may anh ấy không yêu vợ, cho nên anh ấy muốn ly hôn, chuyện này thì có khác gì ly hôn vì không hợp nhau? Bao nhiêu người ly hôn đấy, có thấy mấy người đi dằn vặt họ đâu, sao lại cứ nhằm vào tôi. Pháp luật quy định không cho phép ly hôn à? Pháp luật quy định không cho phép đàn ông yêu người khác lại từ đầu à, nếu đúng pháp luật quy định như thế thật, thì chẳng còn chút nhân tính nào!

Lời lẽ mềm mại, khí thế bừng bừng, từng câu từng chữ rành rọt như thể dưới gầm trời này không còn ai nhanh nhẹn, tài giỏi bằng ta.

Lục Trình Trình bỗng lí nhí xen vào một câu:

- Nhưng… người ta có con rồi… cô làm thế là hơi thiếu đạo đức.

Tôn Hiểu Bạch cười xì:

- Hôn nhân không tình yêu mới là cuộc hôn nhân không có đạo đức! Tôi và Đồng Thuỵ An có nền tảng tình cảm, chúng tôi đều chung thuỷ với tình cảm của chính mình, tình cảm mới là nền tảng của tình người, như thế cũng sai à?

Cô ta liếc nhanh sang phía Đồ Nhiễm.

– Chẳng lẽ tôi phải sống như một số người, thấy nhà người ta có tiền có của, bèn trăm phương ngàn kế làm cho bụng mình to ra, chưa cưới đã chửa, trước khi cưới thì chưa từng gặp mặt, cứ thế vác bụng đến, chỉ nhăm nhe dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích kinh tế, thế mới là đạo đức chắc?

Lục Trình Trình nhất thời nghẹn họng, chỉ biết đưa mắt nhìn bà chị dâu ngồi bên cạnh mình.

Đồ Nhiễm nói với cô bé:

- Ăn đi, ăn đi, nguội hết rồi.

Lúc trước cô chỉ nói vài câu mà đã dấy lên một cuộc chiến, cũng thấy phần nào hả dạ, dù sao mục đích đã đạt được, người khác muốn nói gì cũng mặc. Nhưng vừa ngước mắt lên, đã thấy ông Lục đăm chiêu quan sát mình.

Đang lúc suy nghĩ, lại thấy có người lên tiếng.

Lục Trình Vũ có lẽ thấy nhàm chán, không biết đã châm thuốc từ lúc nào. Lúc nói, anh uể oải ngả người trên lưng ghế, gảy tàn thuốc vào cái gạt tàn bằng pha lê, động tác thờ ơ, hờ hững.

Anh nhìn Tôn Hiểu Bạch:

- Không thể nói như thế được. Khi phụ nữ cân nhắc việc kết hôn, chuyện tình cảm là quan trọng, hoàn cảnh gia đình đối phương cũng quan trọng, không thể không nắm rõ cái gì, đến đối phương là người thế nào cũng không biết, nóng đầu lên là bổ nhào vào, quá ư võ đoán. Thời gian dài sẽ biết ngay, tình cảm mãnh liệt và hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Như chuyện của tôi và Đồ Nhiễm.

Anh khẽ hắng giọng:

– Bọn tôi quen nhau gần mười năm, thấu hiểu lẫn nhau, có, ừ, nền tảng tình cảm vững chắc. Trước khi hết hôn, ngoài yếu tố tình cảm, chúng tôi cũng đã cân nhắc tới mọi phương diện của đối phương, bao gồm điều kiện gia đình và phẩm chất, cũng như thói quen cá nhân, và cả tính cách hai bên có phù hợp không, vân vân, chúng tôi đều cảm thấy đối phương là người phù hợp với mình, nên mới quyết định chung sống. Chuyện cả đời người, vẫn nên suy xét cho rõ ràng, không thể vội vã được.

Bà Tôn Huệ Quốc vội tiếp lời:

- Nghe xem, anh trai cũng nói vậy…

Tôn Hiểu Bạch cười lạnh:

- Ra vẻ đạo mạo, ngoài mặt nói thì nghe hay lắm, bên trong lại ngấm ngầm dây dưa với bạn gái cũ?

Cô ta đưa mắt sang phía Đồ Nhiễm.

– Ê, đây không phải là chúng tôi nói đâu nhé, lúc bọn họ ở bên nhau bị chú Lục bắt gặp, chú Lục về kể cho mẹ tôi nghe. Con còn chưa ra đời mà anh ta chẳng chơi bời bên ngoài đấy thôi…

Ông Lục vội chậc lưới mấy cái:

- Con cái trong nhà cả, nói lung tung gì thế, đã bảo là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Không so anh trai con với người khác được, nhân phẩm nó rất đàng hoàng.

Đồ Nhiễm cười cười, sau đó lại nói rất nghiêm túc:

- Đồ ăn thì ăn linh tinh được, chứ nói năng đừng có hàm hồ, người trong nhà có thể không tính toán, nhưng ra ngoài nói thế thì người ta không nhịn cho đâu. Chồng chị tính tình thế nào, chị không dám nói có thể hiểu được bằng bố, nhưng chắc chắn rõ hơn em, nếu không phải là chấm nhân phẩm của anh ấy, thì hồi trước chị lấy anh ấy làm gì? Về mặt này, chị tuyệt đối tin tưởng anh ấy. Đừng tưởng mình gặp được người đàn ông thượng hạng rồi thì cho rằng trên thế gian này đàn ông đều như vậy, như thế là vơ đũa cả nắm có biết không hả? Tính tình trẻ con, đừng để bị người ta lừa mà vẫn còn giúp họ đếm tiền.

Tôn Hiểu Bạch hừ một tiếng:

- Đạo đức giả.

Cô ta quẳng chiếc khăn ăn xuống, đứng dậy nói với Đồng Thuỵ An.

– Mấy cái người gì thế này, ăn bữa cơm cũng không yên, chúng ta đi.

Đồng Thuỵ An vẫn luôn cúi gằm đầu ngồi yên nơi đó, nghe vậy liếc liếc nhìn bà Tôn Huệ Quốc, thấy mặt bà ta nặng trình trịch, lúc này anh ta mới lề mề đứng lên, vẻ mặt không còn thân thiết như trước nữa mà lạnh tanh như băng, chỉ phảng phất thêm nét đúng mực, cũng không nhìn ra ý tứ gì khác.

Bà Tôn Huệ Quốc cuống lên, đâu dễ dàng bỏ qua như thế, bèn kéo tay con gái lại không cho đi, nhất quyết phải giả quyết xong chuyện này mới yên lòng. Hai mẹ con cứ giằng co, lời qua tiếng lại, ông Lục đứng sau lưng vợ vừa can vừa khuyên giải Tôn Hiểu Bạch, Đồng Thuỵ An thì đứng bên cạnh bạn gái, thân mình còn chưa lo nổi, chỉ lí nhí biện minh vài câu.

Xem trò vui được mấy phút, thấy mất hứng, Lục Trình Vũ bèn nói với Đồ Nhiễm:

- Lộn xà lộn xộn, mình về trước đi.

Đồ Nhiễm vậy Lục Trình Trình:

- Đi thôi, đi thôi!

Cả ba ra khỏi phòng, xuống dưới sảnh, Trình Trình trề môi:

- Chưa ăn được gì cả, em vẫn đói.

Đồ Nhiễm liếc Lục Trình Vũ:

- Bảo anh em mời.

Cô bé vỗ tay:

- Hay quá!

Lúc nhìn sang anh trai, cô bé lại ngập ngừng không nói. Cô bé không giỏi thân mật với người khác, huống hồ trong mắt cô bé, những lúc Lục Trình Vũ nghiêm nghị rất nhiều, còn những lúc cùng nhau cười đùa lại cực ít, tuy trong lòng mừng rỡ, nhưng nhất thời cũng không biết phải nói gì.

Đồ Nhiễm lườm Lục Trình Vũ:

- Trước mặt em gái ruột mà mặt mũi cũng sầm sì, ra vẻ ta đây, vui lắm sao?

Sau đó lại cười nói với cô em chồng:

– Em cứ níu tay anh ấy mà làm nũng, chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý, anh trai em thích nhất trò này của đám con gái đấy.

Lục Trình Trình le lưỡi, từ từ bước tới, cô bé quả nhiên khoác tay Lục Trình Vũ, dè dặt nói:

- Anh, mời bọn em đi ăn nhé.

Anh trai cô cuối cùng không nhịn được nữa, bật cười:

- Được thôi, mọi người muốn đi đâu?

Đồ Nhiễm nói trước:

- Cạnh đây có hàng cá om dưa chua ngon lắm. Chúng ta tới đó ăn đi, bà bầu không được để bụng đói đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro