Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người hẹn gặp nhau ở phía dưới công ty Đồ Nhiễm làm việc. Nhìn cô vợ tương lai yếu ớt như cành liễu trước gió, Lục Trình Vũ cảm thấy hơi lạ lẫm. Nghĩ tới cuộc chiến tranh đùn đẩy, giằng co mấy ngày trước, Đồ Nhiễm cảm thấy rất mất mặt nên cũng không nói gì. Từ sau đêm mây mưa ấy, họ lại trở nên có phần xa lạ, bây giờ mối quan hệ quay ngoắt 1800, nhất thời không thích ứng kịp.

Họ cùng im lặng suốt cả quãng đường, khi taxi dừng lại trước cửa tiểu khu hoa viên, vì giành trả tiền xe mà cả hai mới nói vài câu qua quýt. Lục Trình Vũ đang định đi vào trong, ai dè Đồ Nhiễm dẫn anh rẽ vào một khúc ngoặt, xuyên qua ngách hẻm chật chội bên cạnh, rẽ năm bảy bận trong xó xỉnh, cuối cùng mới dừng chân trước một tòa nhà năm tầng tuềnh toàng.

Giữa những căn nhà riêng và ngõ hẻm cũ kỹ, san sát xung quanh, tòa nhà cao tầng tường loang lổ, cửa sổ han gỉ này lại nổi bật như hạc giữa bầy gà. Ánh đèn, tiếng người, khói bếp… khiến nó nhuốm mùi trần tục, già nua giữa bóng tối mông lung.

Lục Trình Vũ hơi ngỡ ngàng:

- Nhà em dọn đi rồi?

Đồ Nhiễm ừ một tiếng, móc chìa khóa mở cánh cổng sắt loang lổ, chìa khóa xoay mấy vòng trong ổ nhưng cửa không mở được, cô nắm lấy những thanh sắt trên cánh cổng ra sức lay, cánh cổng kêu cọt kẹt. Lục Trình Vũ cảm thấy cánh cửa đó như một bộ hài cốt bị chôn vùi nhiều năm sắp mục rữa, đâu còn sức chịu nổi giày vò, bèn nói:

- Để anh.

Đồ Nhiễm mặc kệ, tiếp tục lắc, “Được rồi”, còn chưa dứt lời, cánh cổng đã loảng xoảng mở ra.

- Đã bảo họ thay cái cửa chống trộm khác tốt hơn một chút, mà không chịu chi tiền… Chuyển lâu rồi, từ hồi em vào đại học. Anh tưởng em vẫn ở trong tiểu khu trước mặt hả? Mấy tháng nay, anh đưa em về không nhiều thì cũng phải bảy, tám lần rồi, không thấy em đi vào cái ngõ này sao?

Cô ngập ngừng.

– Có phải chỉ đợi em xuống xe là vội quay đầu luôn?

Lục Trình Vũ có sao nói vậy:

- Đúng là anh không để ý.

Đồ Nhiễm cười cười:

- Em biết đàn ông bọn anh mà, vô tình bạc nghĩa.

Nhận được điện thoại của Đồ Nhiễm từ sáng sớm, bà Vương Vĩ Lệ đã ở nhà đợi rất lâu.

Bà cụ mấy ngày liền không thấy cháu gái đâu, con gái mình giờ lại mặt nặng mày nhẹ ngồi trong phòng khách, đoán chừng đã xảy ra việc lớn nên trong lòng thấp thỏm, bất an, ngồi trong phòng chốc chốc lại len lén nhìn ra bên ngoài, nhưng không dám hỏi, sợ con gái chê bà già rồi lắm chuyện.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, bà Vương Vĩ Lệ ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa, thầm nghĩ không biết nó lại dắt cái đồ đui què sứt mẻ gì về làm xấu mặt người ta đây.

Cửa phòng mở ra, bà Vương Vĩ Lệ ngồi im không nhúc nhích, chỉ liếc mắt về phía cửa, lập tức nhìn thấy chàng thanh niên đứng sau con gái mình.

Bà thầm nghĩ, dáng người cũng cao ráo quá, nhìn thêm một cái, trông cũng rất ưa nhìn, sự bực bội trong lòng giảm đi hơn nửa, bất giác nở nụ cười, nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng, vội tắt nụ cười, nghiêm mặt lại.

Lục Trình Vũ cung kính chào một câu “Con chào bác”, bà mới nặng nề “Ừ” một miếng, túi quà và lẵng hoa quả anh đưa bà cũng không đưa tay ra nhận, vẻ mặt bất cần, muốn ra sao thì ra.

Lục Trình Vũ cũng không để tâm, bình thản đặt quà xuống, cất tiếng chào hỏi bà cụ đang tấp tểnh đi từ trong ra.

Thấy mẹ mình vừa nhìn thấy khách đã tươi cười giả lả, vừa mời ngồi vừa bảo rót trà, bà Vương Vĩ Lệ hơi bực, bất giác lườm một cái, bà cụ lập tức im bặt, chỉ lấy bẩy ngồi một bên ghế, mãi lâu sau mới gượng gạo hỏi:

- Nhiễm Nhiễm, đây, đây là bạn trai cháu à?

Đồ Nhiễm cười với bà cụ, “Vâng” một tiếng với vẻ mất tự nhiên.

Bà già lập tức tươi như hoa:

- Tốt, tốt, cao ráo lắm… đáng lẽ cháu nên bảo cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm từ sớm…

Bà Vương Vĩ Lệ bực mình, không nhịn được, chặn họng bà mẹ:

- Mẹ lắm chuyện quá!

Vừa thốt ra lời lại nhớ ra đang có mặt người ngoài, bà vội dẹp vẻ tức giận, ngắm nghía Lục Trình Vũ hồi lâu rồi ngập ngừng lên tiếng:

- Sao tôi trông cậu quen thế nhỉ? Cậu tên gì?

Lục Trình Vũ còn chưa đáp, Đồ Nhiễm đã lên tiếng trước:

- Mẹ, anh ấy là gia sư mà bố mời về dạy con hồi thi đại học đấy ạ.

Cô ngừng lại một lúc.

– Mấy năm nay bọn con vẫn luôn liên lạc hồi đi học bận học quá, sau này đi làm cũng bận, nên không đưa về nhà, thực ra… đã bên nhau lâu lắm rồi ạ.

Thấy cô nói dối luôn mồm, Lục Trình Vũ không khỏi nghiêng đầu nhìn cô.

Bà Vương Vĩ Lệ trừng mắt nhìn con gái:

- Mẹ hỏi con đấy à? Không biết xấu hổ…

Bà lại quay sang nhìn Lục Trình Vũ.

– Tôi nhớ ra rồi, cậu chính là thầy giáo Lục, hồi trước thường đến nhà dạy thêm cho Nhiễm Nhiễm, đã bảy, tám năm rồi nhỉ, bây giờ lớn lên trông chững chạc quá, ra dáng người lớn lắm rồi…

Lục Trình Vũ nói:

- Con chào bác, chuyện này con không giải quyết tốt, lẽ ra phải tới thăm hai bác từ sớm…

Đồ Nhiễm thở phào, lại nghe thấy anh hỏi:

- Sao không thấy bác trai, bác trai vẫn khỏe chứ ạ?

Tim cô lập tức rơi tõm xuống.

Bà Vương Vĩ Lệ nhìn họ:

- Bố Nhiễm Nhiễm? Nếu cậu nhìn thấy ông ấy thì có ma rồi. Chết rồi, chết từ mấy năm trước. Dù có sống tới giờ cũng bị hai đứa làm cho tức chết thôi… Hai đứa này, nói là vẫn luôn liên lạc, sao cả chuyện này cũng không biết?

Nói thì nói vậy, nhưng bà Vương Vĩ Lệ cũng không làm khó họ. Họ lại thông báo với nhà họ Lục, chuyện đăng ký cứ như vậy mà quyết định.

Lúc này Lục Trình Vũ mới biết, năm Đồ Nhiễm học đại học năm thứ tư, nhạc phụ tương lai của anh mắc bệnh hiểm nghèo, nhà họ Đồ bán hết nhà cửa lấy tiền chữa bệnh, nhưng vẫn vô phương cứu chữa.

Trước đây,điều kiện nhà Đồ Nhiễm rất khá. Năm Đồ Nhiễm bốn tuổi, vì sinh vượt kế hoạch một đứa con trai mà ông Đồ bị đuổi việc, bèn ra ngoài làm ăn, tới khi Đồ Nhiễm sắp lên đại học, ông cũng đã cóp nhặt được ít của cải.

Ai ngờ ngày vui ngắn chẳng tày gang, trụ cột gia đình lâm bệnh, lìa xa nhân thế, tiền bạc dành dụm được đều dồn lại để chữa bệnh, để lại một nhà già trẻ lớn bé chật vật mưu sinh.

Hoàn cảnh gia đình không tốt nên bà Vương Vĩ Lệ khá hài lòng với điều kiện của chàng rể tương lai. Được biết mẹ anh đã qua đời nhiều năm, bố lấy vợ khác, về danh nghĩa Lục Trình Vũ có một căn nhà do mẹ để lại gì gì đó, trong nhà ít ra cũng không có gì phải cáng đáng, bà biết với gia cảnh hiện nay của nhà mình, con gái tìm được một mối như vậy đã có thể được coi là trèo cao.

Bà cụ nhà họ Đồ lại nghĩa khác, bà bảo:

- Hoàn cảnh nhà ta không tốt, thời buổi bây giờ khác rồi, con trai con gái đều giống nhau cả, cũng không thể để con người ta thiệt thòi, ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị cho Nhiễm Nhiễm chút của hồi môn, sau này gả sang bên đó rồi cũng có thể ưỡn thẳng người, không sợ bị đàm tiếu sau lưng.

Bà Vương Vĩ Lệ khịt mũi khó chịu:

- Mẹ đúng là có phong cách nhỉ, hồi xưa con cưới cũng chỉ có hai tấm chăn thôi còn gì. Hơn nữa, bây giờ kết hôn chẳng phải đều do nhà trai chuẩn bị nhà cửa sao, không có nhà sao còn dám kết hôn? Không sợ người ta cười cho thối mũi à? Nói cho nghiêm khắc thì cậu Lục Trình Vũ kia giờ vẫn còn là sinh viên, một năm sau mới chính thức đi làm, nhà ta coi như phải chịu thiệt rồi. Cũng may bản thân Nhiễm Nhiễm cũng có thể kiếm tiền, giờ em trai nó ở nước ngoài học hành rất vất vả, tốt nghiệp cấp ba xong là đi Mỹ ngay, sau khi bố nó qua đời, nó chưa từng xin con một đồng, hiểu chuyện biết chừng nào. Nó đã nói rồi, sau này học xong nhất định sẽ về nuôi con đến già, con còn phải lo nhà lo cửa cho nó cưới vợ nữa kìa.

Bà cụ bảo:

- Trong lòng con chỉ biết có con trai, con làm gì có tiền cho con trai con, chẳng phải đều là của Nhiễm Nhiễm đưa cho hay sao.

Bà Vương Vĩ Lệ cáu:

- Mẹ lo chuyện bao đồng quá nhỉ, lo cho sự sống chết của mẹ trước ấy, đừng có đâm bị thóc chọc bị gạo. Trong lòng mẹ chẳng phải cũng chỉ có hai đứa con trai mẹ sao, cái gì tốt cũng dành cả cho bọn nó, con chả sơ múi được tí gì, con đúng là đáng kiếp mà…

Bà già không nói gì nữa, lặng lẽ lau nước mắt, sau đó tìm cơ hội kéo tay cháu gái lại nói:

- Con tự cố gắng, kiếm thêm chút tiền. Bà biết con hiếu thảo, con không cần phải cho bà tiền. Bà già rồi chẳng đi đến đâu, chẳng tiêu pha gì. Bà thấy thằng bé họ Lục kia rất tốt đấy, sau này con phải chăm lo cho gia đình nhỏ nhà mình trước, cưới nhau rồi thì bỏ ra nhiều hơn một chút, ít tính toán đi, mỗi người nhường nhau một câu thì mới dễ sống.

Chưa nói hết câu bà đã lại nghẹn ngào.

– Giờ bà không nói chuyện được với mẹ con nữa, cứ mở miệng ra là nó lại úm cho bà chết, bà sống từng này tuổi rồi đã làm gì nên tội, chẳng làm gì để người ta ghét, chi bằng chết quách đi cho xong, bà thu dọn đồ đạc rồi sẽ đi thôi…

Đồ Nhiễm nghe mà xót xa, chỉ biết ôm lấy bà an ủi:

- Tính mẹ con khẩu xà tâm Phật thế đấy, chỉ một lát sau là lại ổn ngay, bà đại nhân đại lượng, lòng dạ bao la, bà là lão thọ tinh, lão thần tiên, đừng để bụng làm gì. Lát nữa ăn cơm xong con chơi bài với bà nhé…

Biết rời khỏi đây cũng chẳng còn chỗ nào để đi, bà già bèn dựa vào giường ngồi, không nén nổi nước mắt.

Đồ Nhiễm cũng cảm thấy chán nản, tâm trạng vui vẻ của mấy ngày hôm nay thoắt trở nên trống rỗng. Có thể thấy, nuôi con đúng là chẳng có ý nghĩa lý gì, đẻ đấy, nuôi đấy, mấy chục năm vùn vụt trôi, đến cuối cùng chỉ còn lại nỗi oán trách khôn nguôi.

Cô biết bà Vương Vĩ Lệ là người không giữ được gì trong bụng, luôn miệng oán thán bà ngoại, nhưng còn cô, âm thầm oán trách mẹ trong lòng, về bản chất chẳng có gì khác biệt, chẳng qua giả tạo hơn, chỉ để duy trì hòa bình bên ngoài mà thôi.

Năm đó, Đồ Nhiễm vào học trường trung học nghề một cách miễn cưỡng. Sau đó, các học sinh có thành tích tốt muốn thi vào đại học, cô được khích lệ bèn bắt đầu dốc sức học hành, nghênh chiến kỳ thi đại học. Đã như vậy mà về nhà cũng không dám nói, sau này trong nhà mua xe, dọn đến căn nhà to hơn, cô mới thu hết can đảm nói dự định của mình cho bố nghe, cuối cùng được phê chuẩn.

Nhưng kiến thức ba môn Toán, Lý, Hóa của cô hổng nhiều, những gì được học so với trình độ của trường trung học bình thường không biết thấp hơn bao nhiêu lần, nếu chỉ dựa vào tự học thì hiệu quả rất thấp. Vì yêu quý sự nỗ lực và cố chấp của con gái, ông Đồ liền tới trước cửa hiệu sách Tân Hoa, kéo một cậu sinh viên đại học về ôn luyện cho cô.

Thời đó, sinh viên dạy thêm có mốt đi tìm việc như vậy. Dắt chiếc xe đạp cũ đợi trước cửa nhà sách, ôm bảng điểm, thẻ sinh viên, giấy khen, bằng khen các loại, trên ghi đông xe đạp treo một tấm biển bằng bìa các tông viết “đại học XXX, dạy kèm Toán, Lý, Hóa cho học sinh cấp ba”, vân vân.

Lục Trình Vũ đang độ tuổi hai mươi, môi đỏ răng trắng, nổi bật giữa đám đông như một cây bạch dương nhỏ vừa nhú lá non.

Đương nhiên, ông Đồ cũng không nông cạn như vậy, thoạt tiên ông chú ý tới chiếc xe đạp cà tàng bên cạnh cậu thanh niên này, sau đó là cách ăn mặc của cậu ta, sạch sẽ, gọn gàng. Xung quanh tấp nập người qua kẻ lại, nhưng cậu ta vẫn cầm quyển sách chuyên ngành ngồi trên bậc thềm đọc miệt mài, vẻ mặt điềm nhiên, phảng phất chút khí chất thân phàm giữa chợ lòng thanh tịnh. Cuối cùng ông nhìn tên trường viết trên tấm bìa giấy, duyệt, chính là cậu ta.

Ông Đồ đưa cậu gia sư đến trước cửa nhà, chàng trai đưa tay về phía Đồ Nhiễm nói:

- Chào em, anh là Lục Trình Vũ.

Ông Đồ vội vàng đế thêm:

- Đây là thầy Lục, sinh viên giỏi trường Đồng Tế.

Mười bảy tuổi, Đồ Nhiễm vẫn còn là cô gái đang vùng vẫy trong giai đoạn thanh xuân nhiều phiền muộn, hormone dồi dào, ở trường người cô tiếp xúc đa phần đều là con gái, vì thế suy nghĩ vô cùng phong phú, lúc thì nghĩ tuổi tác không chênh nhau là mấy mà mình chẳng tài giỏi bằng một nửa người ta, lúc thì thấy đối phương làm việc điềm tĩnh, lại oán trách bản thân lóng ngóng, vụng về, không biết ăn nói… Sau đó nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi càng khiến tâm tư rối loạn, cuối cùng đành đỏ mặt cúi đầu trước cửa, quên cả chào thầy.

Khi mới gặp nhau, không khí có phần kỳ quặc, sau đó cũng chẳng tốt hơn là bao.

Đó là chuỗi ngày u ám nhất trong thời kỳ trưởng thành của Đồ Nhiễm, cũng là trải nghiệm khó chịu và không có chút cảm giác thành công nào nhất trong cuộc đời Lục Trình Vũ. Mỗi lần học mà không làm được bài, hoặc không lĩnh hội được cách giảng giải của chàng gia sư trẻ, Đồ Nhiễm lại chán chường, ủ dột, thoạt tiên là không nén được tiếng khóc thút thít, tới khi nhìn thấy vẻ mặt lúng túng, bối rối lại sợ hãi muôn phần của đối phương, cô nàng không kìm chế được mà òa lên khóc.

Khóc xong, cô lại cắm mặt vào quyển sách, cứ quanh đi quẩn lại, ngày nào cũng thế.

Cô học rất khổ sở, anh dạy cũng chật vật.

May mà nỗ lực không uổng công, khổ cực rồi cũng qua, Đồ Nhiễm thi đỗ vào một chuyên ngành hạng hai của một trường đại học hạng hai. Sau bữa tiệc cảm ơn, hai thầy trò cũng chia tay từ đó. Chính trong ngày hôm đó, bước ra khỏi nhà họ Đồ, Lục Trình Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên, cảm thấy mình như vừa sống lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro