Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Nhan Nhan

Mạnh Bà đã tồn tại cùng thiên địa từ rất lâu rồi, từ khi con người có tín ngưỡng thì Mạnh Bà đã ở bên cầu Nại Hà nhận nhiệm vụ đón Quỷ Hồn.

Không phải bất kỳ loại Quỷ Hồn nào cũng có thể đi đến cầu Nại Hà. Chỉ có Quỷ Hồn kiếp trước có đại lượng công đức, hoặc khi chết đi có chấp niệm chưa tiêu mới hoặc là cực ít ví dụ cá biệt mới có thể tới gần cầu Nại Hà, tỷ như nữ Quỷ Hồn đang ngồi trước mặt Mạnh Bà đây.

Trương Tịnh Hà, khi chết mới 30 tuổi. Kiếp trước của cô có công đức rất lớn, thế nhưng kiếp này vận mệnh nhấp nhô, sinh hoạt bi thảm, chết sau, cô gái này căn bản cũng không biết bản thân có tâm nguyện gì cần hoàn thành.

Đó là bởi vì Trương Tịnh Hà không biết bản thân mình lưng đeo thật lớn oan khuất, ngay cả Thiên Đạo đều không thể trơ mắt nhìn cô khi còn sống cũng như sau khi chết đều chẳng hay biết gì.

Cho nên lúc này Mạnh Bà không muốn nghe cố sự của Quỷ Hồn đang ngồi trước mặt mình, mà nàng muốn nói ra chân tướng sự thật.

"Có phải cô cảm thấy rất khổ sở, phải không? Bởi vì kiếp này sống cũng không được vui vẻ?" Mạnh Bà nhẹ giọng hỏi, một tay đặt lên bàn tay của nữ quỷ. Da thịt của nàng trắng nõn như tuyết, mềm mại nhẵn nhụi, càng có vẻ bàn tay khô vàng của nữ quỷ càng thêm thô ráp. "Nhưng điều làm cho cô càng khổ sở là tại sao cuộc sống có thể không vui vẻ được đây? Thế nhưng bản thân lại tìm không được lí do để vui vẻ."

Nữ quỷ nghe được liền chậm rãi ngẩn đầu lên đến, một đôi mắt đục ngầu mờ nhạt, mang theo tuyệt vọng nhìn Mạnh Bà.

Mạnh Bà nhẹ nhàng thở dài, "Cô mệnh đồ nhiều bấp bên, vốn là có cha hiền mẹ yêu, xuất thân thư hương thế gia, từ nhỏ liền là xinh đẹp lại thông minh, ai cũng thật thích cô. Nhưng là cấp ba một năm kia, gia đạo sa sút, cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, mẹ cô chết ngay tại chỗ, cha cô lại là tình trạng nguy kịch cần một số tiền rất lớn để chữa trị. Cô liền bán nhà ở nhưng lại vẫn không đủ. Sau đó cô lại gặp phải sự kiện tàn khốc nhất trên đời này, thanh danh xuống dốc không phanh, lại còn bị người đến trường học phanh phui. Lúc này, người mà cô cho là ân nhân, là chồng của mình xuất hiện. Hắn ta mang cô về nhà, cho cô tiền. Tuy rằng hắn ta tính tình táo bạo, thường xuyên đánh cô, thậm chí còn khiến cho bạn bè của hắn cùng nhau hưởng dụng cô, thế nhưng cô vẫn cho rằng hắn là ân nhân của mình, có phải như thế không?"

Nữ quỷ trầm mặc gật nhẹ đầu

Mạnh Bà thở dài, thò tay nhẹ nhàng vén lên vài sợi tóc khô vàng hỗn độn đến sau tai của nữ quỷ, động tác mềm nhẹ, sợ dọa đến nữ quỷ: " Cô khẳng định không biết đi, chồng của cô kỳ thật từ thời điểm học cao nhất đã nhìn chằm chằm cô, hắn ta đối với cô nhất kiến chung tình."

"Chỉ là cô rất vĩ đại, quá hoàn mỹ, giống như mây trên trời, hắn muốn cùng cô một chỗ nhưng lại tự ti, vì vậy hắn suy nghĩ một biện pháp, đem cô kéo xuống Địa Ngục, như vậy, hai người mới xứng đôi."

"Tất cả bi kịch, cực khổ....mà cô phải chịu đều do hắn ta tạo thành. Hết thảy ngọn nguồn đều là do hắn ta thích cô mà ra. Mẹ của cô gặp tai nạn chết, ba cô liệt giường, chính cô bị cường bạo luân gian.....hết thảy đều do hắn ta an bài. Hắn yêu biến thái mà vặn vẹo, trong tâm lý của hắn, chỉ khi nào cô trở nên ô uế, đọa lạc, hắn mới có tư cách có được cô."

"Cô hiểu được không Tịnh Hà? Tất cả mọi thứ đều không phải là do lỗi của cô. Nhân sinh của cô căn bản không phải như vậy, cô vĩ đại, thông minh, cô có tương lai tốt đẹp. Nhưng nhân sinh kiếp này của cô không có trôi qua như vậy, đó chính là nguyên nhân vì sao Thiên Đạo để cô xuất hiện ở chỗ này."

"Tịnh Hà, cô mệt rồi, đi ngủ một giấc nghỉ ngơi có được không? Tâm nguyện của cô để Mạnh Nương giúp cô, có được không?"

Nữ quỷ Trương Tịnh Hà đứng dậy, nắm lấy tay của Mạnh Bà đi vào Lễ Vong Đài nằm xuống một trương giường, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Manh Bà nhìn gương mặt tiều tụy mệt mỏi tuyệt vọng của Trương Tịnh Hà, vươn tay điểm vào mi tâm của nữ quỷ, một luồn ánh sáng xanh nhẹ nhàng từ giữa mi tâm của nữ quỷ liền chui ra bay vào trong tay của Mạnh Bà.

Khi luồn sáng đã hoàn toàn từ giữa mi tâm của nữ quỷ bay lên đến trên tay của Mạnh Bà thì lập tức ngưng kết thành một viên trân châu nhỏ như hạt đậu. Sau đó Mạnh Bà liền nuốt viên trân châu, sau khi hấp thu xong, nàng liền bước ra khỏi Lễ Vong Đài.

Trương Tịnh Hà, để cho Mạnh Nương này thay Thiên Đạo đòi lại công bằng cho cô đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro