Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy lời này vang lên, không chỉ Vương Nhất Bác run sợ, mà ngay cả Trình Tiêu cũng ngẩn cả người.

Hình như vào lúc sau khi nhìn thấy ánh mắt của cô, đầu óc anh không còn suy nghĩ được gì nữa, thốt ra mấy lời này một cách cực kì tự nhiên.

Vương Nhất Bác đoán rằng Trình Tiêu có thể sẽ nói gì đó hoặc là ngay lập tức rút tay về, trưng ra khuôn mặt với gò má không chút thay đổi nào, nhưng dù sao anh cũng chưa từng nghĩ cô sẽ quang minh chính đại thốt ra mấy lời như “Chiếm tiện nghi” này.

Nhưng run sợ cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi, rất nhanh Vương Nhất Bác đã phản ứng kịp, năm ngón tay cong lại, trực tiếp chen vào giữa khe hở ngón tay của Trình Tiêu, nắm thật chặt.

Nhìn thấy cử chỉ của Vương Nhất Bác, vẻ mặt của Trình Tiêu vẫn duy trì biểu cảm bình tĩnh, tuy nhiên trong đáy mắt lại hiện lên chút kinh ngạc.

Chỉ thấy khóe môi của nam sinh trước mắt vểnh lên, cúi đầu xuống, đồng thời kéo đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ đưa đến sát miệng, có vẻ gần như một giây sau sẽ hôn lên.

Sau đó anh nâng mắt nhìn cô, vào lúc này mặt mày lại chẳng nói được một lời nào đàng hoàng cả, “Thật sự chiếm tiện nghi đấy, cậu muốn làm thế nào?”

Trình Tiêu giật giật tay, Vương Nhất Bác nắm rất chặt, căn bản cô không thể nào rút tay ra được. Thái độ của anh cũng quá kiêu ngạo rồi, Trình Tiêu cảm thấy mình phải làm chút gì đó.

Đáy mắt liếc nhìn về phía đôi chân thon dài của Vương Nhất Bác ở dưới bàn, gần như chẳng cần suy nghĩ, Trình Tiêu nâng đùi phải, gác lên chân trái của Vương Nhất Bác.

Gót chân vừa lúc đặt ngay trên đầu gối, cách chân nhỏ của anh không xa. Chỉ cần trọng tâm của Vương Nhất Bác không ổn định, hoặc là Trình Tiêu dùng sức một chút, là đã có thể kéo cả người anh về phía ghế của cô.

Cô gác tay lên mép bàn, chân cuốn chặt lấy bắp chân của anh, nghiêng đầu vênh cằm nhìn anh, “Cậu chiếm tiện nghi của tớ, tớ đây lại chiếm nó về.”

Vấn đề này không phải vô cùng đơn giản hay sao.

Trong lòng bàn tay là cảm giác mềm mại vô cùng, còn có trọng lượng đang đặt trên đùi, tất cả đều đang nhắc nhở Vương Nhất Bác tình huống hiện tại là gì.

Hình như trong nháy mắt, khí thế của anh đã bị Trình Tiêu uốn trở lại.

Trình Tiêu chỉ mải lo chiếm lại tiện nghi của mình bị Vương Nhất Bác lấy mất, căn bản không để ý tới thời khắc thân mật này, mà Vương Nhất Bác còn giả vờ hồ đồ giấu đuôi cáo.

Phương Vũ Thành ngồi trước mặt, không biết có cái gì rơi xuống đất, kéo ghế ra sau cúi đầu tìm, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy hình ảnh chân của Trình Tiêu đang cuốn lấy chân của Vương Nhất Bác, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

“Mẹ nó…” Sau khi kịp phản ứng, anh nhịn không được quay đầu về phía sau, “Tình huống gì đây, nhịn không được nên ở trong phòng học làm mấy chuyện kịch liệt như vậy sao.”

Vương Nhất Bác nhắm mắt, khống chế chính mình không đưa chân ra đạp cho Phương Vũ Thành một cái.

Dùng từ thì thô tục kinh khủng, lại còn có suy nghĩ kiểu như thế.

Mẹ nó, còn thật sự nói được điểm chết của anh nữa chứ.

Nghe được giọng nói của Phương Vũ Thành, Lạc Gia Thiện vốn đang cùng người khác hợp thành đội chơi game cũng quay đầu lại, nhìn thấy mục tiêu vô cùng rõ ràng trên mặt đất, ngẩng đầu nở một nụ cười mờ ám.

“Ha ha Bác ca, vẫn còn đang ở trong phòng học, phải kiềm chế một chút.”

“Tố cáo cậu ngược đãi động vật nhỏ đấy…”

Dù cho da mặt của Trình Tiêu có dày hơn đi chăng nữa, giữa Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện vẫn luôn luyên thuyên này, không khỏi cảm thấy xấu hổ hơn một chút.

Thấy Vương Nhất Bác vẫn không chịu thả tay, cô cũng chỉ có thể cầm cự.

Bàn tay nam sinh vừa dày rộng lại vừa nóng, bởi vì thời gian nắm tay nhau cũng lâu, thậm chí còn có thể cảm nhận được mồ hôi trên tay anh.

Không biết là của Vương Nhất Bác hay là của Trình Tiêu.

Qua hơn mười giây, Trình Tiêu có chút khó chịu giật giật tay.

“Vương Nhất Bác,” Cô ngẩng đầu, trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh giờ đây lại dễ dàng phát hiện thấy sự xấu hổ xuất hiện.

Vương Nhất Bác cúi đầu tiến lại gần cô một chút, giọng nói trầm ấm, phát âm từng chữ từng chữ. “Không, thả.”

Khóe môi anh vẫn luôn duy trì nụ cười, vẻ mặt lười nhác, nhìn qua có vẻ cà lơ phất phơ, nhìn vào mắt Trình Tiêu thì dáng vẻ này khiến cô không thể nào nói lời tàn nhẫn.

Trình Tiêu bỗng không nhịn được mà muốn cậy mạnh rút tay ra, cũng không biết có phải vì Vương Nhất Bác đã nhìn thấu sự mất kiên nhẫn trên mặt cô, lúc nãy cũng chỉ cầm một cái thôi mà.

Cười đùa với Trình Tiêu một chút, lực nắm tay cũng lỏng dần.

Yết hầu của anh chuyển động, nhìn thẳng vào mắt Trình Tiêu, “Trình Tiêu, không phải chính cậu cũng không thể nói tớ buông tay ra sao.”

Trình Tiêu cúi đầu nhìn thấy chân mình vẫn đang gác lên đùi Vương Nhất Bác, giật mình muốn thu chân lại, đồng thời Vương Nhất Bác cũng cử động, kẹp chân Trình Tiêu giữa chân mình và mép bàn.

Trình Tiêu vô cùng bối rối trước hành động của Vương Nhất Bác, môi Vương Nhất Bác vẫn còn cong cong, nhìn cô một cách chăm chú.

Sau đó, chậm rãi mở miệng nói, “Tớ cũng chiếm tiện nghi cậu, cùng nhau thả tay ra?”

Lúc nói, anh đặc biệt nhấn mạnh ba chữ chiếm tiện nghi.

"Tẻ nhạt,” Trình Tiêu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác nở một nụ cười mười phần tiêu chuẩn, “Thả hay không thả tay ra?”

Nụ cười giả dối của Trình Tiêu, rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác lại mang theo một cảm giác khác, anh sửng sốt, động tác trên tay cũng tự nhiên thả lỏng, Trình Tiêu ngay lập tức rút tay ra.

Thế nhưng lúc cô theo thói quen mà mở sách bài tập ra, trái tim đập liên hồi vẫn không có dấu hiệu chậm lại.

Vương Nhất Bác ngồi một bên vẫn quay đầu nhìn chằm chằm Trình Tiêu, độ cong khóe miệng cũng không có dấu hiệu thay đổi.

Nhịn mấy phút, đến khi không thể nào nhịn được cảm giác bị nhìn chằm chằm như thế này nữa, Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía Vương Nhất Bác, “Cậu làm gì thế?”

Yết hầu anh khẽ động, ánh nhìn không chút che giấu, mở miệng nói với Trình Tiêu mấy lời đầy thâm ý, “Nhìn cậu đấy, kim chủ không phải là người luôn được người ta sợ hãi nhìn lén sao?”

Được, dám dùng lời nói ban đầu của cô phản bác lại cô.

Trình Tiêu nhắm mắt lại một chút, sau đó mở mắt nhìn anh, “Lúc trước nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ, giờ thì nhìn miếng thịt mỡ, sau này cậu muốn nhìn gì.”

Vương Nhất Bác còn chưa kịp lên tiếng, Phương Vũ Thành nghe lén nãy giờ đã nhịn không được mà quay đầu mở miệng chế nhạo.

“Nhìn vợ đây, đúng không Bác ca.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro