Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tiết thu phân [1] sắc trời mọi nơi ở bắc bán cầu trở nên tối nhanh hơn, thường thường chưa tới sáu giờ chiều, bầu trời đã tối không khác gì bảy tám giờ. 

[1] Tiết thu phân: ngày 22, 23, 24 tháng 9 âm lịch. 

Kẻ ngốc lắm tiền Trình Tiêu trong miệng Vương Nhất Bác vác bao tải rời khỏi trung tâm trò chơi điện tử, bên ngoài là một không gian sáng sủa, những ánh đèn đường đan xen với ánh đèn neon thỉnh thoảng lướt qua gò má của cô.

Màn đêm phủ xuống.

Đối với những ánh mắt nhìn chằm chằm như có như không của những người xung quanh đang dừng lại ở trên người cô, Trình Tiêu làm như không thấy, quay cổ tay một cái, đổi sang dùng tay phải để cầm bao tải chứa đầy thú bông.

Bước chân thoải mái nhẹ nhàng, không hề bị vật nặng trên tay ảnh hưởng một chút nào.

Duy trì cái bụng rỗng liên tục khiến cho dạ dày của cô trong nháy mắt co rút một cách đau đớn, nghĩ về những gì mình nói lúc trước, Trình Tiêu thay đổi chủ ý, theo hướng dẫn trên điện thoại di động, đi về hướng ngược lại.

Nhiều thú bông như thế này, cô phải nghĩ được biện pháp xử lý chúng.

Ngoài các nhà hàng ẩm thực quốc tế rải rác ở Bluebox, còn có nhiều nhà hàng dành cho tầng lớp trung lưu và tiểu tư sản, đặt tại hai con đường giao nhau ở khu vực trung tâm CBD.

Trình Tiêu cúi đầu liếc nhìn đủ món ngon khiến người ta hoa cả mắt trên App, cuối cùng đi vào một nhà hàng trà [3] kiểu Hong Kong gần nhất.

[3]Nhà hàng trà: là các nhà hàng đặc trưng của người dân Hồng Kông.

Cảnh vật xung quanh nhà hàng đơn giản sạch sẽ, ngọn đèn mang màu sắc ấm áp, nội thất được lắp đặt bên trong khiêm tốn và không lộ vẻ xa hoa, âm nhạc thuần khiết nhẹ nhàng được mở ra, thiết kế kính thủy tinh hai chiều có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ.

Trình Tiêu gọi một phần xíu mại tôm và bánh bao kim sa nhân trứng sữa, cân nhắc đến việc thức ăn khô có chút khó ăn, lại gọi thêm một bát chè nấm tuyết táo đỏ.

Hình như nhân viên của nhà hàng nhiều, tốc độ đem thức ăn lên rất nhanh. Cô gắp một miếng xíu mại tôm bỏ toàn bộ vào miệng, vừa cúi đầu tìm kiếm địa điểm náo nhiệt nhất thành phố Nam.

Món ăn của nhà hàng trà này xem như cũng khá ngon, nếu trong lúc bình thường, Trình Tiêu nhất định sẽ chậm rãi mà thưởng thức món ngon, chỉ là hiện tại trong lòng đang nhớ tới chuyện khác, hai ba đũa đã giải quyết sạch sẽ bữa cơm.

Sau khi thanh toán tiền xong, Trình Tiêu rời khỏi nhà hàng, đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm gần đấy.

Công viên Tuyền Tháp, một trong những địa điểm náo nhiệt nhất vào ban đêm của thành phố Nam.

Công viên được bao quanh bởi những hồ nước, trung tâm là tòa Tháp Vuông cao một trăm tầng nổi tiếng, bên trong vườn là một con đường mòn chính khúc gấp, ánh đèn chiếu dài hắt xuống mặt hồ sóng nước lăn tăn, thêm vào đó là những mảng tối dày đặc góp phần tạo nên vẻ bí hiểm cho việc thám hiểm Tháp Vuông, khiến nó nhanh chóng trở thành một cảnh đẹp nổi tiếng gần xa.

Khoảng cách giữa công viên và khu dân cư không xa nhưng vùng lân cận phần nhiều là các thương hiệu cao cấp và khu vực giải trí có rất ít du khách, không ít người bán hàng rong tìm được cơ hội làm ăn, bày sạp buôn bán ngay trên đường nhỏ ở công viên.

Màn đêm vừa buông xuống, làn người chen chúc đông nghịt, khung cảnh náo nhiệt không nói được thành lời.

Trình Tiêu tìm được một nơi nghỉ chân, lấy tay phủi phủi bậc thang, đặt mông ngồi xuống.

Thẳng thắn mà nói, nơi mà cô tìm được cũng không tính là quá tốt, nửa tối nửa sáng, là nơi giao nhau của ánh sáng và cảnh vật, lại còn ở dưới bóng của một cái cây, người đi qua không chú ý, thật sự nhìn không thấy có người ngồi ở đó.

Cô cũng không nghĩ nhiều, lấy ra một cái bìa các tông mà bản thân đã tốn năm đồng mua từ văn phòng phẩm và một cái bút nét to màu đen từ trong bao tải. Suy nghĩ một chút về những quảng cáo đã thấy ven đường, dựa vào bức tranh hồ lô ở trên giấy các tông, viết chữ soàn soạt.

“Đi ngang qua không nên bỏ lỡ.” “Khuyến mãi vô cùng lớn, một con năm đồng.” “Mua hai tặng một”… Trình Tiêu do dự hai giây, bổ sung thêm một câu “Giảm giá đặc biệt.” 

Nửa giờ sau.

Trình Tiêu chống cằm, mở to mắt chua xót, nhàm chán nhìn những đôi giày cứ đi qua đi lại.

Baidu Baike quả nhiên không lừa cô, ở đây đúng thật là náo nhiệt, thế nhưng sự náo nhiệt này lại không hề liên quan đến cô.

Bình quân cứ mười phút lại có năm sáu người đi ngang qua, ít nhất có một người đứng ở quán đồ nướng của cặp vợ chồng bên cạnh cô. Ngoại trừ người mẹ trẻ đã mua hai con thú bông lúc ban đầu, đến cả một ánh mắt những người khác cũng không thèm cho cô, chỉ mang đến những cơn gió lạnh vèo vèo vút qua.

“Em gái, trẻ con lớn như em hiện tại đều đang đi học, vì sao em…” Quầy đồ nướng hiện tại không có khách, cô gái và Trình Tiêu bắt đầu nói chuyện.

“…Em vẫn đi học, đúng dịp nghỉ lễ Quốc Khánh nên làm thêm ngoài giờ.”

Theo lễ phép, Trình Tiêu đáp lại một câu, đúng lúc đó quầy đồ nướng có khách tới, cuộc nói chuyện bị gián đoạn.

Cúi đầu nhìn những con thú bông nằm lộn xộn trong bao tải, trong lòng Trình Tiêu tính toán xem có nên rời khỏi nơi này đổi một căn cứ khác hay không.

Một góc bao tải bị gió thổi tốc lên, sau đó có một đôi dép tông màu trắng giẫm lên.

Cô ngẩng đầu, chống lại một gương mặt cực kì đê tiện, trong miệng đầy những chiếc răng vàng khè, “Em gái, giao phí bảo kê chưa mà lại bày sạp ở chỗ này?”

Khi hắn ta mở miệng nói chuyện, không biết có phải là do ảo giác hay không, Trình Tiêu luôn mơ hồ cảm thấy trong không khí tản ra một loại mùi vừa chua vừa thối.

Trình Tiêu ngồi dậy, đứng ở trên bậc thang vẫn duy trì trạng thái nhìn thẳng vào hắn ta, khóe mắt lập tức thấy ở phía sau hắn có hai người tuổi cũng không chênh lệch lắm. 

“Phí bảo kê gì chứ, tôi ngồi ở đây lâu như vậy…” Giọng của chị gái mơ hồ truyền qua.

“Câm miệng, ở đây không có chuyện gì liên quan đến cô.”

Chỉ cần một câu nói, Trình Tiêu đã hiểu tình huống trước mắt.

Quả hồng mềm dễ bóp, mấy tên này chắc là côn đồ của mảnh đất này, thấy cô còn nhỏ tuổi, lại chỉ có một mình, ngay lập tức nổi tâm tư.

Thấy Trình Tiêu nhìn mình chằm chằm không nói chuyện, trong lòng tên cầm đầu nhóm côn đồ bị cô nhìn bỗng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn. Dùng ánh mắt đầy thâm ý ngả ngớn quan sát cô từ trên xuống dưới, quan sát đến bộ ngực thì ánh mắt dừng lại lâu hơn, giơ tay lên sờ cằm của cô. 

“Không có phí bảo kê cũng không thành vấn đề, em tiếp mấy anh chơi đùa một chút cũng được.”

Ở chỗ này bày sạp, gia cảnh của cô gái nhỏ này chắc cũng không tốt hơn là bao nhiêu, nhìn thấy dáng vẻ mềm mại yếu ớt dễ bắt nạt như thế này, chắc hẳn lá gan cũng chẳng lớn là bao.

Như vậy rất tốt, dù xảy ra chuyện gì cũng không dám làm loạn.

Nhìn cánh tay sắp chạm vào mặt, Trình Tiêu không cần suy nghĩ hất ra.

Tên hèn mọn kia hoàn toàn không ngờ đến động tác của Trình Tiêu, cũng không nghĩ tới cô gái nhỏ nhắn như thế này, sức lực lúc đánh người khác cũng thật lớn, ‘bốp’ một tiếng, mu bàn tay đỏ một mảng, có hơi đau.

“Tôi nhìn mấy anh cũng đều hai mươi mấy tuổi rồi phải không?” Trình Tiêu lui về sau một bước, bất thình lình mở miệng.

“Cái gì?” Tên hèn mọn không hiểu vì sao Trình Tiêu lại hỏi vấn đề này vào lúc này.

“Nếu vậy thì không được hưởng ‘Luật bảo vệ trẻ vị thành niên’ rồi. Anh nghĩ tội danh quấy rối thế nào, hay tội cưỡng gian không thành thì sao, đủ cho anh ngồi chồm hổm trong cục cảnh sát vài năm.”

Gã bỉ ổi thấy thái độ và giọng điệu của Trình Tiêu, cười thầm, “Đe dọa tao, mày cho là tao sẽ sợ sao.”

Trình Tiêu nhìn hắn ta một cái, mặt không thay đổi lấy điện thoại di động ra, ở trước mặt hắn ta bấm điện thoại gọi cảnh sát.

“Con mẹ nó, mày muốn chết phải không?” Thấy động tác của Trình Tiêu, gã bỉ ổi tiến lên một bước muốn giật lấy điện thoại trong tay Trình Tiêu.

Vốn cho rằng đây là một trái hồng mềm, ai ngờ là đá phải một cục sắt.

“Lại thêm tội đe dọa người khác.” Trình Tiêu lắc đầu, “Mỗi một tội, chắc là đủ ngồi tù bảy tám năm gì đấy,” Cô giơ giơ điện thoại di động, “Tôi nhớ gần đây hình như có một đồn công an, anh tin không, chỉ một cú điện thoại, không cần mấy phút…”

Nói đến đây, mấy lời còn lại Trình Tiêu cũng không nói thêm nữa.

“Đại ca,” Đàn em đứng sau lưng tên hèn mọn thấy Trình Tiêu nói một cách bài bản hẳn hoi, có chút giật mình, lôi kéo người muốn rời đi.

Bọn họ cũng chỉ là thấy em gái nhỏ lẻ loi một mình, nổi lên ác ý, cũng không muốn phải ngồi chồm hổm ở cục cảnh sát.

“Mày chờ đấy.”

Chắc là nghĩ cứ như vậy chạy mất sẽ làm mất oai phong ban đầu, tên hèn mọn hung ác nói với Trình Tiêu một câu, sau đó mới mang theo hai tên đàn em rời khỏi đó.

Trình Tiêu cũng không nói gì thêm đối với tình huống này.

Ngồi xổm xuống cúi đầu, vừa mới nhặt lên thú bông rơi ra khỏi bao tải, chuẩn bị dọn dẹp để về nhà, chỉ thấy trước mắt lại xuất hiện một đôi giày.

Giày thể thao trắng sáng, trước đây lúc cô đi dạo cũng có thời gian nhìn thấy ở quầy chuyên bán giày, giá thực tế gần hai nghìn.

Tầm nhìn của Trình Tiêu từ cặp chân dài kia đảo qua một cái, chuyển lên đối mặt với khuôn mặt đang nhìn xuống từ trên cao của người nọ.

“Cậu cũng tới thu phí bảo kê?”

Là nam sinh ở khu trò chơi điện tử vào lúc chiều, đuôi và đỉnh lông mày sắc bén rõ ràng, đường cong lưu loát, trong miệng đang cắn một cây kem, rũ mắt nhìn cô.

Anh đứng giữa nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, giống như đang đứng ngược ánh sáng, ngay cả những đặc điểm dễ nhận biết trên khuôn mặt của chàng trai cũng không rõ.

Nói thật là trong mắt Trình Tiêu, nam sinh này và mấy người hồi nãy cũng không khác nhau mấy. Tuy nhìn trang phục và phụ kiện trên người hắn, chắc cũng không đến mức phải đi thu phí bảo kê ở một nơi như thế này.

Thật có chút ….

“Phí bảo kê?” Vương Nhất Bác thấp giọng nhắc lại, đôi mắt quét qua những chữ mạnh mẽ hùng hồn trên giấy các tông, nghiêng đầu nở một nụ cười, mũi giày đá giấy các tông, “Tôi tới để giải cứu cho cô.”

“À.” Trình Tiêu gật đầu, thể hiện mình biết rồi.

“À?” Đối với phản ứng của Trình Tiêu, Vương Nhất Bác không ngờ được, nhướn mày nhìn cô, ý bảo cô giải thích.

Nghĩ lại, lúc chiều nam sinh này xuất hiện đã ngăn lại hành động của Tóc Vàng, Trình Tiêu kiên nhẫn mở miệng, “Cho dù cậu có mua, tôi cũng có thể chọn không bán cho cậu.” 

Vương Nhất Bác lấy kem ra khỏi miệng, nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp, “ Thời buổi này,  ngay cả người bán hàng cũng kiêu ngạo như vậy sao?”

“Tôi là người, là người thì ai cũng có tính cách đó cả.”

“Tôi có thể chọn bán cho người nào đó, cũng có thể tặng cho người khác mà không lấy một xu.”

Trình Tiêu ngồi chồm hổm dọn dẹp hết thú bông trên bao tải, thấy nam sinh vẫn còn đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cau mày, có vẻ đang suy nghĩ về mấy lời của cô.

Cô bỗng nhiên giải thích sự nghi hoặc của anh,  “Cậu đã nghe một câu này chưa.”

“Hả?”

“Nếu có thể khiến cửa hàng trưởng thích cậu, thì toàn bộ cửa hàng có thể tặng cho cậu.”

Khóe miệng Vương Nhất Bác vểnh lên, có chút thờ ơ, “Thích tôi?”

Động tác dọn dẹp thu bông của Trình Tiêu bỗng dừng lại, liếc mắt quét qua Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới.

Trong đáy mắt cô không che giấu sự ghét bỏ một chút nào, không nói gì, điều đó khiến mi tâm của Vương Nhất Bác nhảy lên một cái, chợt nghe thấy giọng nói của cô.

“Xin lỗi,” Trình Tiêu co được cũng dãn được, “Tôi không biết tôi đã nói bậy gì đó, làm sai chuyện gì đó, khiến cậu có ảo giác như vậy, lỗi của tôi, tôi xin lỗi.”

Vương Nhất Bác khẽ ồ một tiếng.

Trình Tiêu kéo bao tải chứa đầy thú bông đứng lên, đưa một con thỏ tai dài cho Vương Nhất Bác.

“Tôi cũng biết cái máy gắp thú đó không có gì thú vị, rất dễ gắp được gấu bông.” Trình Tiêu đổi đề tài, “Cảm ơn hành động của cậu lúc chiều, này, không cần khách khí với tôi, tôi vẫn còn vài con ở đây.”

Vương Nhất Bác làm sao nghe không hiểu đó là những lời lúc chiều anh từng nói.

Lúc này nghe vào tai, làm thế nào lại có cảm giác thiếu đòn.

“Được rồi.”

Trình Tiêu đi được mấy bước, quay lại nhìn anh, “Tôi kiến nghị cậu nên đọc sách của Tenge và Campbell[4] đi, chắc hẳn cậu sẽ có thể hiểu được nó một cách sâu sắc.”

[4] Hai nhà giáo sư tâm lý học

Nhìn bóng lưng không ngừng bị kéo dài bởi ánh đèn đường, ma xui quỷ khiến Vương Nhất Bác mở ra thanh tìm kiếm, ngay lập tức nhìn thấy quyển sách kia.

“Thời đại tự kỷ: Người hiện đại, vì sao bạn lại yêu bản thân mình như vậy.”[5] 

[5] Cuốn sách có tên tiếng anh là “The narcissism epidemic” do hai giáo sư tâm lý học Jane M. Tenge và W.Keith Campbell viết 

Dù trong bụng đã có dự cảm, nhưng khoảnh khắc thấy kết quả tìm kiếm, Vương Nhất Bác vẫn không nhịn được thấp giọng mắng một câu.

Anh còn chưa nói cô thích ra vẻ, cô lại nói anh tự luyến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro