Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người Trình Tiêu nóng ran, không nhịn được, nhấc chân đá. 

Vương Nhất Bác cúi đầu, lanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ chân Trình Tiêu, xòe bàn tay vuốt ve không nhanh không chậm. 

Dưới bàn học, căn bản không có ai trong lớp để ý. 

Hai chân Trình Tiêu đều bị Vương Nhất Bác nắm, cả người xấu hổ không nói lên lời. 

Đặc biệt là Vương Nhất Bác không chỉ dùng bàn tay ôm lấy cổ chân cô, còn thi thoảng sờ soạng một hai cái. 

Có loại cảm giác ngứa như kiến bò từ mắt cá chân không ngừng truyền đến.

“Đừng lộn xộn,” Vương Nhất Bác thích thú nhưng trên mặt lại nghiêm túc, “Tớ làm cậu ấm lên là được.”

Trình Tiêu không còn cách nào đành phải để anh nắm cổ chân phải của mình suốt một tiết học. 

Ngày hôm sau trong giờ thể dục trời đổ mưa, hai mươi học sinh chỉ có thể đợi trong phòng học. 

Có người đề nghị mở phim trong máy tính lên xem, được đa số mọi người đồng ý. 

Cuối cùng trong mười mấy bộ phim chọn trúng “Twilight”. 

Bộ phim này trước đây Trình Tiêu đã xem rất nhiều lần, kịch bản cũng thuộc làu làu, không có chút hứng thú nào. 

Sau khi làm xong bài, cô liền gục xuống bàn ngủ. 

Đang lúc Trình Tiêu ngủ mơ màng, dường như nghe thấy trước mắt truyền tới âm thanh xao động, giống như cố tình áp chế nhưng lại không nhịn được phát ra tiếng động. 

Cô mở to mắt, từ từ ngẩng đầu lên. 

Trên lưng có gì đó đè lên, không nặng không nhẹ. 

Trình Tiêu nghiêng mắt liền thấy một chiếc áo khoác trùm lên vai mình. Lúc cô ngủ cảm giác được có người đắp áo cho mình, hóa ra không phải là ảo giác. 

“Trình Tiêu cậu tỉnh rồi à, Bác ca vừa mới đi vệ sinh,” Phương Vũ Thành quay đầu lại, nhỏ giọng nói, “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, lúc cậu ngủ Bác ca còn không cho bọn tớ nói chuyện lớn tiếng.”

“Xem đến đoạn quan trọng mà không được lên tiếng, cảm giác này quá khốn nạn cậu có hiểu không.” Phương Vũ Thành vừa nói vừa nhìn màn hình đang chiếu phim, trên mặt không nhịn được cười hớn hở. 

Tất cả nam sinh đều có phản ứng này, ngược lại nữ sinh có chút xấu hổ. 

Trình Tiêu đã xem mấy lần bộ phim tập thể lớp chọn - “Twilight”, cho nên cô mới có thể gục xuống bàn ngủ trong lúc mọi người xem phim. 

“Ý….”

“Con mẹ nó thật kích thích.”

Trên màn hình, Bella và Edward đang ôm nhau, ống kính xử lí hình ảnh hơi ẩu nhưng vẫn có thể nhìn thấy động tác tay chân của hai người. 

Tự mình xem còn không sao, cả lớp cùng nhau xem, nữ sinh cũng cười hì hì theo đám con trai, thậm chí còn trêu đùa nhau.  

Lúc Vương Nhất Bác vào lớp đã thấy Trình Tiêu bò dậy từ trên bàn, nhìn chằm chằm màn hình trước mặt, khuôn mặt bị tóc che đi có chút mơ hồ, nhưng từ tư thế không nhúc nhích của cô thì có thể nhận ra cô đang xem rất chăm chú.

Nhưng lúc phim mới được bật lên, anh thấy Trình Tiêu cũng không có hứng thú mấy. 

Vương Nhất Bác quay đầu, ánh mắt từ trên mặt Trình Tiêu rơi xuống màn hình trên bảng. 

Không khéo, vừa vặn thấy được một màn quan trọng. 

Chờ cảnh phim trôi qua, Vương Nhất Bác mới nhấc chân ngồi vào chỗ. 

“Xem rất vui?”

Nghe Vương Nhất Bác nói, Trình Tiêu bối rối. 

Xem phim thì xem phim, anh còn có thể nhìn ra cô có vui hay không ư. 

Trình Tiêu không lên tiếng, cầm áo khoác trả lại cho Vương Nhất Bác, nhưng cố tình tiếng nói chuyện của mấy nữ sinh bàn trên truyền tới. 

“Nhan sắc của Edward thật ngon nha, rất đẹp trai.”

“Dáng người cũng đẹp, ôi ôi quá soái…”

“Cậu cũng cảm thấy như vậy?” Vương Nhất Bác hỏi. 

Trình Tiêu thần kinh thô thế nào đi nữa cũng nghe ra sự không thích hợp trong lời nói của Vương Nhất Bác. Cô giương mắt nhìn anh, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Đẹp hay không thì liên quan gì đến tớ.”

Vương Nhất Bác hừ một tiếng, “Ai biết liên quan gì đến cậu, cậu lại xem chăm chú như vậy?”

Vốn lúc thấy Trình Tiêu xem phim nghiêm túc anh còn muốn trêu chọc một chút, ai ngờ nghe được lời bàn tán của mấy nữ sinh. 

Edward lớn lên đẹp, dáng người tốt. Trình Tiêu thì sao, có phải cho tới bây giờ cô vẫn không trả lời anh là bởi vì thích loại người như vậy? 

Chỉ tưởng tượng đến đó cả người Vương Nhất Bác đã cảm thấy không tốt. 

Trình Tiêu còn chưa kịp nói chuyện, Vương Nhất Bác đã túm tay cô lại, vén áo mình lên, dúi tay cô vào. 

“Cậu sờ một cái, dáng người tớ cũng không tồi.”

Tay chạm vào lớp cơ bụng và vòng eo đầy đặn, săn chắc, mang theo nhiệt độ nóng bỏng. Lỗ tai Trình Tiêu đỏ bừng, dùng sức rút tay ra, “Vương Nhất Bác, cậu biến thái.”

Nào có ai lại túm tay người khác sờ mình. 

Khóe môi Vương Nhất Bác nhếch lên, anh vừa định trả lời thì lớp học đã nhốn nháo lên. 

Màn ảnh đã không còn dừng ở cảnh hôn môi đơn giản mà bắt đầu ‘vận động nguyên thủy’. 

Trình Tiêu cau mày, còn chưa kịp giương mắt nhìn thì một chiếc áo khoác mang theo hương vị quen thuộc đã trùm xuống đầu. 

Vương Nhất Bác dùng áo khoác bao lấy khuôn mặt Trình Tiêu, đưa tay ôm vai cô, cánh tay giữ chặt không cho cô động đậy. 

“Loại phim người lớn này không thích hợp cho trẻ em xem, có biết không?”

Hành động này nếu là người khác, Trình Tiêu biết mình nếu không tức giận cũng sẽ lạnh mặt. 

Nhưng với Vương Nhất Bác, Trình Tiêu phát hiện mình không giận nổi, ngược lại còn có vài phần bất đắc dĩ và buồn cười. 

Như vậy có phải là ghen không?

Ghen với minh tinh chưa bao giờ gặp mặt, anh đã đến mức này rồi sao?

“Biết rồi biết rồi.”

Trình Tiêu bị chiếc áo khoác mang hơi thở của anh và cả thân mình anh ép sát tới mức cả người nóng ran, không khí bên trong áo đã ít lại càng ít, cô cảm thấy mình sắp không thở nổi. 

“Thái độ qua loa lấy lệ như vậy?” Hết lần này đến lần khác Vương Nhất Bác không có ý định dễ dàng bỏ qua cho cô, nhưng vẫn vén lên một góc áo cho Trình Tiêu hô hấp. 

Trình Tiêu không ngờ anh còn cẩn thận như vậy, nhưng đang ở trong lớp, cả người bị ép dựa vào vai Vương Nhất Bác, thậm chí người đằng trước tùy ý quay đầu cũng có thể thấy bộ dạng của hai bọn họ làm Trình Tiêu có chút mất tự nhiên. 

Đến lúc đó không biết lại truyền ra tin đồn nhảm nào. 

“Không qua loa, không qua loa mà.” Vương Nhất Bác một khi nghiêm túc thì sức lực lớn hơn Trình Tiêu không biết bao nhiêu lần. Trình Tiêu không tránh thoát được, lập tức chân chó nịnh nọt. 

“Bạn cùng bàn cậu có cơ bắp rắn chắc thật, sờ rất có cảm xúc, nháy mắt đã hạ gục cả đám con trai.”

Vương Nhất Bác được cô khen ngợi có chút lâng lâng, Trình Tiêu tiếp tục cố gắng không ngừng, “Dáng người khỏe đẹp, hàng to xài tốt, một đêm bảy lần…”

Mặc dù đã sớm biết Trình Tiêu không phải loại nữ sinh hay ngượng ngùng kín đáo nhưng nghe cô nói như vậy Vương Nhất Bác vẫn có chút không thích ứng được. 

Nhưng mà anh lại không muốn kêu ngừng, Trình Tiêu không khen người khác, mà là khen anh nha. 

“Miệng bôi mật hay sao mà nói giỏi như vậy?” Vương Nhất Bác một tay ôm bả vai Trình Tiêu, một tay bóp cằm cô hỏi. 

Sức lực của anh rất nhẹ, sẽ không lưu lại dấu vết quá rõ trên cằm Trình Tiêu, nhưng Trình Tiêu không thể không ngửa đầu nhìn anh, tư thế có chút xấu hổ. 

Đặc biệt là ánh mắt anh đang nhìn cô chằm chằm có chút nặng nề, càng chuyên chú hơn nhiều so với trước kia. 

Đối mặt nhau trong gang tấc khiến cho Trình Tiêu có loại cảm giác giây tiếp theo Vương Nhất Bác sẽ hôn xuống. 

“Đủ rồi đấy.” Trình Tiêu mở miệng, “Tớ đã khen lâu như vậy rồi mà cậu còn không buông ra.”

Thần sắc Vương Nhất Bác có vài phần quái dị, anh không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn cô. 

Thấy Vương Nhất Bác không buông mình ra, Trình Tiêu quyết tâm giãy thoát, lắc lư tay trái vài cái, sơ ý một chút liền đụng phải vật gì đó không thể coi nhẹ đang nhô lên. 

Cả người Trình Tiêu cứng đờ, dùng ánh mắt khiếp sợ không thể tin được nhìn Vương Nhất Bác chằm chằm. 

Tay anh buông lỏng một chút, Trình Tiêu xốc áo khoác ra, ném thẳng lên chỗ nào đó của Vương Nhất Bác, trợn mắt nhìn anh mặt đầy vẻ không thể tin được, “Tớ khen cậu mà cậu cũng có phản ứng?”

“Có gì đâu,” Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, trễ môi, mở miệng, “Còn có thể lớn hơn nữa, không tin cậu sờ thử xem.”

“Vị tiểu ca ca này,” Trình Tiêu hít sâu một hơi, mở miệng, “Năm nay tớ mười bảy, chứ không phải bảy tuổi.”

“Bảy tuổi không tốt ư?” Vương Nhất Bác nắm đầu ngón tay cô, cười cười, “Cũng chẳng phải là cậu không thể trở thành người bạn bảy tuổi của tớ.”

“Sau đó bị cậu lừa lên giường à?” Trình Tiêu rút tay ra, hận không thể lập tức biến ra thanh đao dài 50 mét, “Hứa với tớ, đừng làm loạn nữa được không? Nếu không tớ cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Nghe lời này, Vương Nhất Bác lập tức mất hứng. 

“Cái gì gọi là lừa lên giường,” anh chỉ mình, “Cậu cảm thấy tớ là loại người này sao? Tớ sẽ làm loại chuyện ấy?”

Trình Tiêu gật đầu, mặt đầy vẻ ‘đừng giải thích cậu chính là người như vậy’ nhìn anh, mắt rũ xuống liếc anh một cái, tựa như đang nói ‘Sao cậu không phải là người như vậy được.”

Vương Nhất Bác bại trận, giải thích cho mình, “Đó là phản ứng tự nhiên, nếu tớ không phản ứng cậu mới nên khóc vì phải lo cho tích phúc cả đời của mình.”

Anh còn đặc biệt nhấn mạnh chữ nào đó. 

“Này này đừng kéo tớ vào,” lỗ tai Trình Tiêu hơi nóng, dời mắt không nhìn anh nữa, “Đó là chuyện của cậu.”

“Sao lại không phải chuyện của cậu, về sau cậu chính là người sử dụng nó…”

“Đừng bậy bạ.”

Trình Tiêu không nghe nổi nữa, nhớ lần trước Vương Nhất Bác có thể liếm bàn tay cô, lúc này để ý một chút, cầm sách trên bàn lên dí vào mặt anh. 

Vương Nhất Bác cũng không phản kháng, mở to mắt nhìn cô, còn chớp chớp tỏ vẻ vô tội. 

Trình Tiêu nhìn thẳng anh, đặc biệt bình tĩnh, “Nghe này, từ giờ cho đến khi tan học cậu đừng phá tớ nữa, buổi tối tớ sẽ cho cậu câu trả lời, nếu cậu nói thêm câu nào thì…”

Lời còn chưa nói hết, Vương Nhất Bác đã chộp lấy sách giáo khoa, ngậm miệng lại, làm động tác kéo khóa. 

Cho dù ai thấy được cũng sẽ không thể tin Vương Nhất Bác lại nghe lời như vậy. 

Đường Tư Kỳ vừa quay đầu lại liền thấy một màn này. 

Vương Nhất Bác tựa vào tường, khẽ nhếch cằm nhìn về phía Trình Tiêu, Trình Tiêu xoay đầu đối mặt với anh. 

Rèm cửa sổ bị gió thổi phồng lên, mảnh vải xanh bay tới giữa Vương Nhất Bác và Trình Tiêu, chặn lại ánh mắt nhìn nhau của bọn họ. 

Còn chưa kịp thở phào một hơi, Đường Tư Kỳ liền thấy Vương Nhất Bác duỗi tay túm lấy rèm cửa che trước mặt bọn họ, hoàn hảo chặn ánh mắt của những người khác. 

Ánh mắt Đường Tư Kỳ chợt lóe, chỉ có thể thấy bàn tay với những ngón tay của Vương Nhất Bác đang nắm tấm rèm, còn có động tác nghiêng người tới gần Trình Tiêu của anh. 

Vương Nhất Bác một tay nắm rèm cửa sổ che kín anh và Trình Tiêu, dồn cô vào trong góc, nhìn cô chằm chằm, “Vậy tớ sẽ chờ đến tối.”

Anh xòe ra bàn tay trống không, sờ soạng vành tai cô, nhẹ giọng cười nói, “Cậu ngàn lần đừng làm tớ thất vọng.”

Nói xong anh mở rèm cửa ra, lui về ngồi yên ở chỗ cũ. 

Trình Tiêu rất không tự nhiên. 

Ngày thường Vương Nhất Bác không đứng đắn còn đỡ, một khi anh ỷ mạnh trêu đùa, Trình Tiêu liền phát hiện căn bản mình không có biện pháp, tim còn đập nhanh hơn không ít. 

Cũng không biết có phải Vương Nhất Bác nhìn ra điểm này hay không mà sau khi nói đùa sẽ luôn động tay chân trêu chọc cô một hai lần. 

Hết lần này tới lần khác cô còn rơi vào cái khuôn ấy. 

Bởi vì trong lòng nhớ thương chuyện buổi tối Trình Tiêu sẽ cho câu trả lời, ngay cả cơm tối Vương Nhất Bác cũng không ăn vào, mua một ly đồ uống nóng bên ngoài trường rồi định trở về lớp chờ Trình Tiêu. 

Nói thật, đối với Trình Tiêu, trong lòng anh vẫn có chút không chắc chắn. 

“Má ôi vừa rồi hù chết tớ mất…”

“Làm sao?”

Bên cạnh anh, mấy nữ sinh túm tụm vội vã đi qua, âm thanh truyền tới từ phía trước. 

“Chỗ rẽ tiệm cơm nắm rong biển có bảy tám người, chắc muốn đánh nhau, tớ cũng không dám nhìn nhiều sợ bị vạ lây.”

“Hình như là Vương Hoàng ở trường dạy nghề, nhưng tại sao hắn lại tới đây nhỉ, không phải hắn mới bị Vương Nhất Bác âm thầm dạy dỗ một trận sao, dẫn người tới đánh nhau cũng không nên chọn lúc này chứ? Tiết tự học buổi tối Vương Nhất Bác chưa chắc đã đến trường, hắn đánh cho ai xem.”

“Không phải đâu,” một giọng nói khác vang lên, “Tớ nghe Vương Hoàng kêu gào là không gây chuyện được với Vương Nhất Bác thì ra tay với bồ của cậu ta, cái người trước kia nổi tiếng ở ban của bọn họ, Trình Tiêu ấy…”

Phương Vũ Thành đứng bên cạnh Vương Nhất Bác vừa muốn thăm dò sắc mặt anh thì quay đầu đã thấy Vương Nhất Bác chạy về phía tiệm cơm nắm rong biển, dáng vẻ vội vã, bước chân nhìn qua rất lộn xộn. 

Anh ta chửi một tiếng ‘mẹ nó’, vừa chạy theo sau vừa gửi tin nhắn gọi người.

Trình Tiêu vốn không định ăn cơm, chẳng qua lúc gần đến sáu giờ bụng kêu ọc ạch mấy tiếng, cô không còn cách nào, cũng không giống ăn quá nhiều, nghĩ nghĩ một chút bèn định đi ra ngoài mua cơm nắm. 

Người xếp hàng mua cơm nắm không nhiều, chỉ chốc lát Trình Tiêu đã xách đồ đi ra, ai ngờ chưa đi được mấy bước liền bị người ngăn cản. 

Kẻ cầm đầu nhuộm đầu vàng chóe, trong miệng còn ngậm thuốc lá, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới ước lượng cô vài lần, mở miệng, “Mày chính là bồ của Vương Nhất Bác?”

“Có chuyện gì sao?” Không đoán được người này muốn làm gì, huống hồ sau lưng hắn còn có bảy tám người đi theo, cô vừa lui về sau một bước vừa hỏi. 

Chỗ này là góc cua, bốn phía đều là bức tường phủ đầy rêu phong, cách xa đường phố nhộn nhịp bên ngoài, học sinh đi qua rất sợ chọc phải chuyện, vội vàng rời đi. 

“Đây là thừa nhận?” Vương Hoàng cầm điếu thuốc, nghiêng đầu giơ tay chỉ vào vết bầm ở mắt trái, “Thấy không, đây là thằng đàn ông của mày đánh đấy, máu tụ đến giờ còn chưa tan.”

“Muốn trách cũng chỉ có thể trách mày, yêu ai không yêu lại dính vào Vương Nhất Bác, có bạn gái xinh đẹp như mày còn không ngày ngày trông nom, tự mình tạo cơ hội cho tao tìm tới cửa, cũng không thể trách tao đúng không?”

Vương Hoàng cảm thấy mình rất có phong độ, trước khi đánh người còn có thể nói rõ ràng lý do. 

Sau này cô gái này cuối cùng sẽ hận Vương Nhất Bác nhỉ? Nghe nói Vương Nhất Bác còn rất coi trọng cô ta. 

Vương Nhất Bác không vui, hắn sẽ vui. 

Trình Tiêu cau mày, “Đánh con gái mày còn đắc ý?”

Không biết tại sao, thấy dáng vẻ vui sướng của hắn khi tưởng được dạy dỗ bạn gái của Vương Nhất Bác, trong lòng Trình Tiêu có chút không thoải mái không nói lên lời. 

Dù tình huống hiện tại căn bản không cho cô nói chuyện quá mức tùy tiện, nhưng Trình Tiêu vẫn không nhịn được, “Nếu hôm nay mày đánh tao ở chỗ này cũng không thể chứng minh mày lợi hại trâu bò hơn Vương Nhất Bác, mày vĩnh viễn chỉ là đồ hèn đánh con gái, huống hồ gì.”

Cô dừng một chút, khom người đặt hộp cơm trên đất, duỗi khớp tay, “Mày không nhất định đánh thắng tao.”

“A,” Vương Hoàng bị giọng điệu của Trình Tiêu làm cho sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại liền nhìn Trình Tiêu, giống như cười giễu cợt, “Mày bị sái tay à?”

Vòng lại hiện tại, Trình Tiêu hờn dỗi nói, “Giống nhau thôi, nhưng còn hơn cái loại hèn nhát nói mồm như mày.”

“Đ*t mẹ.” Vương Hoàng biến sắc, mắng một câu, nhấc chân muốn tiến lên, đột nhiên góc ngoặt phía trước có một bóng người cao lớn xuất hiện, cái bóng dưới ánh đèn kéo dài đến dưới chân hắn. 

Khi hắn nheo mắt muốn thấy rõ mặt người tới, giọng nói tức giận đã truyền tới kèm theo tiếng bước chân. 

“Con mẹ mày Vương Hoàng, mày gây chuyện với tao thì thôi, dám động vào người phụ nữ của tao.”

“Mày dám động vào cô ấy xem, tao con mẹ nó sẽ đánh chết mày.”

“Lão đại, là Vương Nhất Bác.” Một tên nam sinh phía sau Vương Hoàng tiến lên mở miệng. 

“Hắn chỉ có một người, sợ gì.” Vương Hoàng trả lời. 

Tuy rằng cảnh tượng hắn bị Vương Nhất Bác ấn trên mặt đất vẫn còn rõ ràng trước mắt nhưng hiện tại anh chỉ có một người, không đáng để sợ. 

Vừa dứt lời, một ly nước còn đang nóng hổi bay vèo tới. 

Vương Hoàng né kịp nhưng trên mặt vẫn bị bắn vài giọt, nóng đến nỗi khiến hắn nhe răng há mồm. 

Người của Vương Hoàng mặc dù nhiều nhưng đều là đám gà yếu ớt, vừa thấy Vương Nhất Bác liền không dám ngọ nguậy, dù sao lúc trước cũng bị Vương Nhất Bác đánh đến suýt chết. 

Ngược lại có hai tên nam sinh xông lên muốn ngăn cản Vương Nhất Bác, đánh nhau chỉ hai ba giây, mỗi người bị một cước của Vương Nhất Bác đạp ngã xuống đất.

“Vương Hoàng, mẹ mày được đấy.” Vương Nhất Bác nhếch môi nhìn về phía hắn, trực tiếp đẩy người ngã ra đất, đè má phải của hắn đánh một quyền, “Muốn đánh bồ tao, tao giết mày trước.”

Vương Hoàng vừa mới dưỡng thương khỏi mấy ngày trước, căn bản không phải là đối thủ của Vương Nhất Bác, không có chút phản kháng nào bị đè xuống đất. 

Những người khác nhìn người đứng đầu trường Vương Hoàng còn bị đánh như vậy, nào đám động đậy nữa. 

Vương Nhất Bác đấm bốn năm phát, khiến má phải của hắn bầm lên cân xứng mới giương mắt nhìn về phía Trình Tiêu, căng thẳng dò hỏi, “Vừa rồi hắn chưa làm gì cậu chứ?”

Trình Tiêu có chút phức tạp nhìn mu bàn tay đã dính chút máu của anh, trầm mặc lắc đầu. 

Thật ra cô muốn nói anh không cần lo lắng như vậy, không ai chạm được vào cô chút nào. 

Chỉ là cô chưa bao giờ được người khác lo lắng quá mức, không ngờ được người đặt trong tim mà quan tâm có cảm giác như vậy. 

Đột nhiên cô muốn ích kỷ một lần. 

Dù Trình Tiêu nói như vậy nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa hết giận, lại đấm một cái vào mặt Vương Hoàng. 

Vừa nãy trái tim anh cũng muốn nảy lên, rất sợ Trình Tiêu có chuyện gì ngoài ý muốn, giống như người nằm trên đống lửa, lo lắng và sợ hãi đè nặng trong lòng. 

Mặc dù thấy Trình Tiêu bình yên vô sự nhưng trái tim đập nhanh của anh vẫn không thể hồi phục như cũ. 

Trình Tiêu liếc nhìn Vương Nhất Bác đang đè người ra đánh, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập cách đó không xa. 

Cô nghe xong một hai giây, biến sắc, tiến lên một bước kéo Vương Nhất Bác ra xa Vương Hoàng đang nằm trên mặt đất. 

Vương Nhất Bác nghi ngờ cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy hai mắt Trình Tiêu đẫm lệ, khuôn mặt ướt nhòe. 

Lúc trước mấy lần Trình Tiêu đều không khóc, ai ngờ lần này cô lại khóc. Vương Nhất Bác cảm thấy nhất định cô chịu uất ức gì đó, trái tim căng thẳng, giọng nói có chút cứng rắn, “Trình Tiêu, có phải hắn chạm vào cậu không? Cậu đừng sợ, cậu nói cho tớ, tớ…”

Thấy Trình Tiêu không nói lời nào, Vương Nhất Bác có chút nóng nảy, kéo tay Trình Tiêu ra, tiến lên định đấm Vương Hoàng tiếp. 

Tiếng bước chân ngày một gần, mắt thấy kéo không nổi Vương Nhất Bác, Trình Tiêu không chút suy nghĩ ôm lấy eo anh. 

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt, đồng thời ở góc quẹo nhân viên bảo vệ và thầy trực ban xuất hiện. 

Quán cơm rong biển nằm trong ngõ nhỏ, mấy người Vương Hoàng căn bản không ngờ còn có thể náo động đến bảo vệ. 

“Mấy cậu kia sao lại thế này? Không phải học trường chúng ta chứ?”

Vương Nhất Bác và Trình Tiêu đứng ở phía sau, thầy trực ban liếc mắt thấy đám Vương Hoàng đầu tiên. 

“Thầy Trần,” Trình Tiêu rụt tay ôm Vương Nhất Bác lại, vẻ mặt yếu đuối mong manh, mắt còn có chút đỏ thút thít nói chuyện, nhìn thật đáng thương. 

“Em chỉ đi ra ngoài mua đồ, ai ngờ đám người này đột nhiên xông ra táy máy tay chân với em, còn nói phải dạy dỗ em thật tốt, nếu không phải bạn Vương Nhất Bác tình cờ đi ngang qua…”

Hôm nay thầy trực ban vừa vặn là thầy chính trị lớp Trình Tiêu, dĩ nhiên biết hai người. Vừa nghe Trình Tiêu giải thích thầy đã tin tưởng. 

Nếu chỉ có Vương Nhất Bác, có khi thầy sẽ cho rằng Vương Nhất Bác đánh nhau với người bên ngoài, nhưng nếu Trình Tiêu giải thích…

Ngày thường Trình Tiêu văn văn tĩnh tĩnh, nhìn rất biết đầu, thành tích học tập cũng tốt, căn bản không giống người sẽ nói dối. 

“Tao nhổ vào.” Vương Hoàng nhìn Trình Tiêu mới vừa rồi còn rất cứng đã thay đổi sang bộ dáng khác, trừng mắt mắng, “Con mẹ mày nói thêm câu nữa.”

“Cậu được đấy, đánh học sinh Nhất Trung của chúng tôi giờ lại còn uy hiếp?” Thầy Trần thấy bọn họ đang ở đây mà người này còn dọa dẫm Trình Tiêu, không nhịn được bèn nổi giận, vung tay lên sai bảo vệ lôi mấy thiếu niên này đi, “Có lời gì chờ nói với thầy giáo trường các cậu đi.”

Phương Vũ Thành núp trong bãi đỗ xe, nhìn Trần Nguy đưa người đi rồi mới gọi đám người sau lưng tản ra. 

Thật may anh ta vừa mới thấy Trần Nguy dẫn người tới, bằng không trường học lại ấn danh tiếng đánh nhau cho Bác ca. 

Sau khi thấy đám người rời đi, Trình Tiêu tùy tiện lau nước mắt, khom người nhấc cơm lên, nhìn về phía Vương Nhất Bác: “Đi thôi, trở về lớp.”

Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu đã khôi phục lại bình thường thì có chút ngây ngốc, “Cậu vừa mới khóc là diễn trò à?”

“Nếu không thì sao,” Trình Tiêu cau mày, “Làm một nữ sinh ngoan ngoãn học tập bị lưu manh chặn đường, không phải khóc là phản ứng bình thường sao, thế nào, tớ diễn không giống?”

Giống, sao mà không giống được. 

Mẹ nó, khóc đến mức trái tim anh cũng đau. Giống như kẻ ngốc vậy. 

Nhưng anh thức thời lựa chọn không nói lời nào. 

Đại để cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nghe nói Vương Nhất Bác không ăn cơm, Trình Tiêu chia một nửa phần cơm nắm cho Vương Nhất Bác. 

Khi tiết tự học buổi tối đầu tiên tan, hành lang nho nhỏ của tầng bốn có chút xôn xao. 

Cố Tinh Lẫm ở tầng 5 lại xuống tầng 4, không ít người giả bộ đứng ở hành lang ngắm cảnh, thực ra thì ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào bóng người cao gầy mặc đồng phục học sinh kia. 

“Trình Tiêu, bên ngoài có người tìm.”

Trình Tiêu đang định làm bài thì bất thình lình nghe tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn nữ sinh đang đứng cạnh bàn mình. 

Theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại, liền thấy Cố Tinh Lẫm đứng ở cửa. 

Tiếng chuông vào lớp đinh đang vang lên. 

Trên hành lang có người không hài lòng oán trách đôi câu, bất đắc dĩ đi vào lớp học. 

Nhưng vẫn có không ít người cách cửa kính và cửa ra vào ló đầu ra nhìn, muốn xem một chút ai là người có thể khiến Cố Tinh Lẫm hạ mình xuống tìm ở tầng 4. 

Gần đây trường học có một cuộc thi đọc diễn cảm, Trần Phát Chi để Trình Tiêu tham gia. 

Cố Tinh Lẫm và Trình Tiêu cùng một tổ, anh tới bàn với Trình Tiêu thời gian luyện tập sau này. 

Vương Nhất Bác rửa tay xong trở lại, nhìn được cảnh Cố Tinh Lẫm và Trình Tiêu đứng nói chuyện sau cánh cửa. 

Trong lòng anh không nhịn được có chút chua khi nhìn đến khóe môi cong cong của Trình Tiêu. 

Trình Tiêu hình như chưa từng cười như vậy với anh. Vương Nhất Bác ghen tỵ. 

Anh dừng chân, tỉnh bơ đánh giá Cố Tinh Lẫm. 

Là học bá tiếng tăm lừng lẫy khối 11, Vương Nhất Bác dĩ nhiên biết anh ta, trước đây chẳng qua là khinh thường nhìn một tên gà mờ chỉ biết học, nhưng hiện tại…

Trình Tiêu có thể không học sao? Nhưng không nhất định cô sẽ chỉ yêu người học giỏi. 

Làm không tốt, cái tên gà mờ này sẽ trở thành tình địch của anh. 

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Phát hiện khoảng cách của mình căn bản không nghe được bọn họ nói gì, Vương Nhất Bác không nhịn được đi về phía trước. 

Cuộc đối thoại giữa Cố Tinh Lẫm và Trình Tiêu vừa vặn kết thúc. 

Anh ta xoay người lên lầu bằng cầu thang gần nhất, không thấy Vương Nhất Bác đang đi tới từ bên kia. 

Trình Tiêu định quay về lớp học, vừa mới đi tới cửa tay liền bị người ta kéo, đẩy đến sau cửa. 

Cùng lúc đó, cầu dao trên tường bị người ấn ngắt. 

“Ối ối cúp điện à?”

“Có phải không cần tự học tối nữa không?”

Phòng học ồn ào náo loạn, Trình Tiêu giương mắt nhìn người đang đè trước mặt cô. 

“Tớ không đợi được đến lúc tan học,” trong bóng tối, đôi mắt của anh tựa như lóe sáng, “Bây giờ nói cho tớ câu trả lời của cậu.”

Trình Tiêu mím môi không nói. 

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trái tim mình nặng nề rơi xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ, máu chảy đầm đìa. 

Chua xót, nôn nóng kiềm chế, muốn phát tiết nhưng lại sợ dọa đến người trước mắt. 

Chưa bao giờ từng có cảm giác này. 

Cho dù là thương tâm vì cô nhưng vẫn làm anh thấy mới lạ, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng. 

Anh ngập ngừng, vừa định thông báo sau này mình sẽ còn lì lợm bám dính, ai ngờ Trình Tiêu đột nhiên giơ tay lên. 

Vòng quanh cánh tay anh. 

Sau đó nhón chân, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro