Chương 58: Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trời dần tối, cả thành phố chìm trong bóng đêm, ánh đèn đường đan vào cảnh đêm, đèn xe nhấp nháy, phồn hoa náo nhiệt vô cùng. 

Trong không khí nóng bức nặng nề, gió đêm thổi qua cũng chỉ giảm bớt được chút nhiệt độ bên ngoài, cả thân mình đều như bị rang khô. Mà trong một căn hộ đang mở điều hòa, bầu không khí vẫn cực kỳ nóng. 

Vương Nhất Bác nói muốn xem Trình Tiêu mặc món đồ kia vào ban đêm, không đợi Trình Tiêu trả lời đã lùi về ngồi trên giường, thuận thế ôm Trình Tiêu lên, muốn động tay giúp cô thay quần áo. 

Trình Tiêu cấp tốc phản ứng lại, đưa tay nắm lấy góc áo kéo xuống, không muốn cho Vương Nhất Bác thực hiện ý đồ. 

Hiện tại trời vẫn chưa hoàn toàn tối đâu, anh muốn cô thay quần áo, nói chỉ muốn xem cô mặc ra sao, lừa gạt đến ma cũng không tin!

Nhưng sức lực của nam nữ trời sinh đã khác biệt, Vương Nhất Bác kéo hai cánh tay của Trình Tiêu lại, dễ dàng đẩy qua trán. 

Một tay anh giữ đôi tay đang giãy giụa của cô, một tay lại muốn vén áo cô lên. Trình Tiêu sao có thể để anh toại nguyện, rụt thân thể về sau, muốn tránh khỏi bàn tay anh. 

Cô ngồi trên đùi anh, vòng eo học vũ đạo mấy năm mềm mại không thể tưởng tượng nổi, luôn luôn chuẩn xác tránh khỏi bàn tay anh. 

Tóc dài xõa tung sau vai đảo qua đảo lại theo động tác vặn eo của cô, chạm vào cánh tay và đùi Vương Nhất Bác, hơi ngứa. 

Vương Nhất Bác nhíu mày, cười như không cười nhìn cô, chẳng nói gì, cùng cô chơi trò tránh né này mấy phút. 

Nếu không phải anh vui lòng mặc kệ kết quả thì khi Trình Tiêu tránh thoát anh lần đầu tiên, Vương Nhất Bác đã sớm ném người lên giường. 

Nhưng mà trò chơi tình lữ vẫn phải có, không thể quá trực tiếp, Vương Nhất Bác nghĩ. 

Mặc dù vậy anh vẫn âm thầm tính thời gian, thời điểm vừa chín liền dùng thủ đoạn cứng rắn, cũng không biết Trình Tiêu cự tuyệt hay là chấp nhận. 

Bởi vì có một số việc, bạn trai nên cứng thì phải cứng, không thể chút cha chút chít như gà con được. 

Vương Nhất Bác đã nghĩ xong, thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh lát nữa làm sao để đòi lại lợi tức từ chỗ Trình Tiêu, nhưng anh tính sai một việc. 

Biết người ngồi phía trên thân mình là ai, thân thể xảy ra phản ứng tự nhiên. 

Quần áo mùa hè vốn mỏng manh, huống chi Trình Tiêu mặc váy. Chiếc váy đã sớm cọ đi cọ lại, từ cách một lớp vải mềm thành da thịt chạm da thịt. 

Bởi vậy Trình Tiêu cảm nhận được sự biến đổi của Vương Nhất Bác. 

Cô dừng lại, ngẩng đầu, hơi giật mình đối mặt với anh. 

Vương Nhất Bác ánh mắt đen tối, chứa đựng cảm xúc Trình Tiêu không hiểu được. Anh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi mở miệng, "Sao lại không tiếp tục động?"

Ngữ khí xem ra còn rất tiếc nuối. Huống chi lời này giống như đang ám chỉ cô làm chuyện gì đó khó nói. 

Cũng không thể trách Trình Tiêu suy nghĩ lung tung. Chỉ là có một lần cô và Vương Nhất Bác tản bộ trong trường của anh, lúc đến khu vườn sau trường thì vô tình phá vỡ chuyện tốt của người khác. 

Nữ sinh đeo thắt lưng, bên dưới là một chiếc váy ngắn, ngồi trên đùi nam sinh. Nam sinh vịn eo nữ sinh, tùy ý cô lắc tới lắc lui trên người mình. 

Lần đầu tiên Trình Tiêu hận thị lực của mình tại sao lại tốt như vậy, thấy thật rõ ràng. Hai người kia còn chẳng ý thức được có người ngoài xuất hiện, đắm chìm trong cuộc vui của mình. Cô đỏ mặt quay đầu liếc Vương Nhất Bác, đụng phải ánh mắt đen nhánh của anh. 

Nghĩ lại lúc đó, rồi nhìn cô và Vương Nhất Bác hiện tại, nháy mắt mặt Trình Tiêu nóng bừng. 

Bộ dạng bọn họ hiện giờ cũng chẳng kém đôi nam nữ kia là bao nhiêu. 

Trình Tiêu run lên, Vương Nhất Bác vẫn nhìn cô chằm chằm, cũng không có động tác gì. Cô nghĩ nghĩ, vừa muốn tụt khỏi người anh, cánh tay liền bị kéo một cái. 

Trời đất quay cuồng, chờ khi Trình Tiêu lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã nằm trên giường, mà Vương Nhất Bác chống tay vây cô lại, đè ép phía trên cô. 

Chiếc áo trên tay anh đã sớm bay đi đâu mất. 

"Anh có chút đói bụng." Vương Nhất Bác nhìn cô, đột nhiên nói một câu. 

Trình Tiêu mặt đầy vẻ khó hiểu nghe câu nói không đầu không đuôi của anh, vừa muốn đứng dậy nói đói thì nấu cơm. Ai biết cô vừa động thì Vương Nhất Bác đã ép xuống. 

Nụ hôn dồn dập rơi xuống, hơi thở chỉ thuộc về mình anh, từ răng môi đến cằm, dần dần hướng xuống. 

Hô hấp của Trình Tiêu hoàn toàn hỗn loạn. 

Vương Nhất Bác vừa hôn vừa đưa tay dò xét trong áo Trình Tiêu. 

Trình Tiêu hơi co rúm lại, nhưng không ngăn cản anh. Tay cô ôm cổ anh, kéo anh xuống hôn. 

Hô hấp của anh dần nặng nề. 

Cũng không tiếp tục bị khống chế, không chậm rãi nữa, anh gia tăng sức lực bóp mấy cái ở chỗ mềm mại của cô, sau đó vươn tay bao lấy. 

Vương Nhất Bác vừa cảm nhận xúc cảm tinh tế trong tay vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt của Trình Tiêu, phảng phất muốn ghi tạc trong đầu tất cả phản ứng của cô lúc này. 

Trình Tiêu vươn một tay che mắt, xuyên qua khe hở vụng trộm nhìn anh, chỉ cảm thấy mặt nóng vô cùng. 

Trên chiếc giường king size, ngẩng đầu liền đối diện với ánh đèn sáng chói mắt, Trình Tiêu hoảng hốt còn thấy rõ cả hoa văn, dĩ nhiên càng thấy rõ Vương Nhất Bác. 

Vương Nhất Bác sờ góc áo mình, theo động tác của anh, cơ bụng tráng kiện và thân thể mê người chậm rãi lộ ra. Dù đã thấy nhiều lần, cũng từng sờ qua, nhưng Trình Tiêu vẫn khẽ giật mình trong vô thức. 

Đợi đến khi quần áo hoàn toàn cởi xuống, thiếu niên, hoặc nên nói là người đàn ông hoàn toàn bại lộ thân thể cường tráng, lộ ra từng thớ cơ bắp rắn chắc. 

Hô hấp của Trình Tiêu ngừng lại, ánh mắt chạm vào anh. 

Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu chăm chăm, dưới ánh đèn, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung ra trên gối, trong ánh sáng dịu nhẹ ga giường màu đen càng tôn lên nước da trắng hồng của cô, hình thành tương phản mãnh liệt, đẹp đến nín thở.

Anh tiện tay kéo chăn phủ lên lưng mình, sau đó đè xuống Trình Tiêu. 

Trên chiếc giường màu đen có thể thấy bóng người chập trùng rõ ràng. Một cái đầu từ trên chậm rãi hạ xuống. 

Âm thanh từ miệng Trình Tiêu tràn ra ngoài, hô hấp cũng dồn dập hơn. 

Vương Nhất Bác cấp tốc cường thế công thành chiếm đất, ăn Trình Tiêu sạch sẽ. 

*

Trình Tiêu không biết chuyện ấy kết thúc lúc nào, cô mệt mỏi cực kỳ, mơ màng ngủ thiếp đi. 

Cuối cùng cô bị cái bụng trống rỗng đánh thức. Lúc tỉnh lại trong phòng chỉ còn ánh đèn mờ ảo, bốn phía yên tĩnh giống như không còn ai khác ngoài cô. 

Trình Tiêu ôm mình ngồi xuống, chiếc chăn lạnh khoác trên người cô trượt xuống, để lộ đầu vai đầy những vết cắn và dấu răng nhàn nhạt, còn có cả dấu hôn hiện rõ, có thể thấy khi nãy Vương Nhất Bác mạnh bạo thế nào. 

Cô đưa tay xoa nhẹ mi tâm, nặng nề thở ra một hơi. 

Khóe mắt thấy chiếc áo thun được xếp chỉnh tề ở một bên, chính là chiếc áo khi nãy cô và Vương Nhất Bác tranh chấp. 

Trình Tiêu thở dài một hơi, nhận mệnh cầm lấy áo mặc vào người. 

Vừa nãy tranh giành với Vương Nhất Bác là vì không muốn lăn lên giường, ai ngờ mơ mơ hồ hồ lại lăn lên giường mất rồi. Cô mặc hay không mặc cũng chẳng quan trọng nữa. 

Huống hồ tủ quần áo đang mở rộng kia cũng không hề có quần áo của cô, chẳng biết Vương Nhất Bác đã để ở đâu rồi. 

Trình Tiêu đeo dép chậm rãi ra khỏi phòng, lập tức nghe được mùi thức ăn trong không khí. 

Cô theo mùi hương chậm chạp tới gần nhà bếp. Vương Nhất Bác đang đứng đưa lưng về phía cô, tự tay làm món ăn. 

Trình Tiêu biết Vương Nhất Bác sẽ không xào rau, anh gọi quán mang tới, mình hâm nóng lại. 

Vương Nhất Bác bưng mâm cơm quay người đi ra, liếc mắt thấy Trình Tiêu đứng ở cửa phòng bếp. 

Cô mặc chiếc áo của anh, mái tóc búi tròn nhẹ nhàng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ ngước mặt nhìn anh. 

Anh đặt mâm cơm xuống bàn, xoa tay đi tới, đứng trước mặt cô, "Sao lại ra đây làm gì?"

Khi nãy anh còn định bê cơm vào phòng ngủ cho Trình Tiêu ăn cơ. 

Nghe Vương Nhất Bác nói, Trình Tiêu nghi hoặc nhìn anh, mở miệng, "Tới ăn cơm mà."

Trong lúc vô tình cô liếc trúng đôi môi nhạt màu của Vương Nhất Bác, có chút mất tự nhiên dời mắt đi. 

Bất thình lình nghĩ đến cái hôn triền miên nóng bỏng trong phòng ngủ. 

Vương Nhất Bác tự nhiên sờ khuôn mặt Trình Tiêu, trơn bóng, mềm mềm, tựa như muốn câu dẫn lửa nóng trong người anh một lần nữa. 

Thế nhưng Trình Tiêu hẳn đang rất mệt mỏi. Dù sao vừa mới bắt đầu, hai người bọn họ cũng nhẹ nhàng vui vẻ nhập cuộc. 

Anh đè xuống ngọn lửa trong lòng, tay đặt lên vai Trình Tiêu, đẩy cô xoay người về phía bàn ăn, kéo ghế để cô ngồi xuống. 

"Em ngồi trước đi, anh đi bê đồ ra."

Trình Tiêu không nói gì, ngoan ngoãn ngồi chờ cho ăn. 

Cô liếc nhìn đồng hồ phát hiện thế mà đã hơn hai giờ, khó trách bụng cô cảm thấy đói, sâu trong thân thể còn có cảm giác mệt mỏi. 

Bởi vì nguyên nhân này mà Trình Tiêu vui mừng hưởng thụ sự phục vụ của Vương Nhất Bác. 

Sau khi cơm nước xong, Trình Tiêu và Vương Nhất Bác ngồi trên ghế salon. Trên tivi đang chiếu tình tiết máu chó "cô yêu anh anh yêu tôi tôi yêu anh ấy", Trình Tiêu nằm trên đùi Vương Nhất Bác, không nhịn được bật cười phì một cái. 

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn cô, xoa tóc cô, hơi nghi hoặc hỏi, "Em cười cái gì?"

Trình Tiêu chỉ cảnh trong TV, "Diễn có chút buồn cười."

Cuộc sống lấy đâu ra nhiều chuyện cẩu huyết như vậy, đơn giản chính là không chiếm được hình mẫu lí tưởng thì ở chung một chỗ với hình mẫu thích hợp, mỗi người đều là một cá thể, ai sẽ phát điên nếu không có được kết quả như ý chứ? 

Nhưng cô vẫn may mắn bởi vì được ở cùng với hình mẫu lý tưởng. 

Vương Nhất Bác nhìn TV nhưng tâm tư lại không ở TV, trong lòng đều ngập tràn hình bóng Trình Tiêu, nghe cô nói như vậy cũng chỉ giương mắt thuận theo ngón tay cô nhìn sang. 

Trời xui đất khiến, trên TV chiếu đến đoạn nam chính không đợi được vị hôn thê, ngược lại lên giường với nữ chính. 

Anh miễn cưỡng hé mắt, hững hờ à một tiếng. 

Trình Tiêu quay đầu nhìn anh, nhéo mặt anh, "Anh à cái gì, chế giễu người ta lớn lên đẹp trai hơn anh?"

Vương Nhất Bác bắt lấy tay cô, đặt lên đùi mình, yên lặng ngắm cô, "Nếu thật sự thích một người thì sẽ chỉ cứng được với người ấy."

Anh cũng không biết mình đang nói nam chính trong phim thay đổi thất thường hay thuận tiện khen mình. 

"Lại nói," Vương Nhất Bác hôn trán cô, giọng trầm xuống, "Bạn trai em cũng không khó coi như hắn."

"... Xấu điên."

Trình Tiêu dùng giọng điệu như ghét bỏ nhưng độ cong nơi khóe môi lại chẳng thể hạ xuống. 

"Sống chung thật tốt." Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thán. 

Nếu như trước kia vào lúc này, đừng nói anh có thể làm chuyện ấy ngoài ý muốn kia với Trình Tiêu, đoán chừng ở bên nhau chưa đến vài tiếng đồng hồ lại phải đưa Trình Tiêu về ký túc xá, huống chi là ngồi với cô xem TV. 

Những điều này đối với anh đều vô nghĩa, nhưng bởi vì người bên cạnh là cô nên đều trở thành có ý nghĩa. 

"Tạm thời thôi." Trình Tiêu nghe anh cảm thán, lông mày khẽ động, vừa định nói gì đó thì nhận ra động tác của anh, không nhịn được vỗ xuống bàn tay anh. 

Áo vốn rộng, huống hồ là size của Vương Nhất Bác, Trình Tiêu mặc lên giống như đứa trẻ trộm mặc đồ của người lớn, lỏng lẻo thùng thình treo trên người. 

Vương Nhất Bác dễ như trở bàn tay vươn móng vuốt vào trong áo cô, không nặng không nhẹ vuốt ve vài cái. 

Ở chung lâu như vậy Vương Nhất Bác dĩ nhiên biết điểm mẫn cảm của Trình Tiêu, hơn nữa anh vốn có ý đồ xấu, dĩ nhiên muốn khiêu khích cô. 

Trình Tiêu khó nhịn lẩm bẩm vài tiếng, cắn môi nhìn Vương Nhất Bác, "Vừa nãy không phải mới..."

"Nếu bạn trai em dễ dàng thỏa mãn như vậy em mới nên khóc."

Thấy cô buông lỏng, Vương Nhất Bác cầm điều khiển tắt TV đi, một tay bế Trình Tiêu lên hướng về phía phòng ngủ. 

Nhìn cái bộ dáng này của Vương Nhất Bác, Trình Tiêu nghĩ có phải mình không nên đồng ý ở chung với Vương Nhất Bác không. 

Cứ tiếp tục với tần suất thế này, Trình Tiêu cảm giác mình đại khái sẽ trở thành "nữ sinh đầu tiên trong lịch sử bị bạn trai ép chết", ngẫm lại cũng có chút cay mắt. 

Đương nhiên sau đó Trình Tiêu không còn thời gian nghĩ thêm, thân thể của cô cực kỳ mệt mỏi, cơ hồ không chờ Vương Nhất Bác kết thúc trận đấu thì đã ngủ miên man. 

*

Hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua rèm mỏng có chút chói mắt, Trình Tiêu chậm rãi mở mắt ra, thấy trần nhà xa lạ còn có chút mơ màng. 

Cô run lên mấy giây mới nhớ chuyện phát sinh tối qua, hình như mình đã cùng với Vương Nhất Bác ở chung một chỗ. 

Trình Tiêu chuyển động thân thể, không nhịn được rên lên thành tiếng. 

Toàn thân đều có cảm giác không ổn, huống hồ sau lưng còn bị thân hình cao lớn đè ép, trên lưng còn có cánh tay của anh vắt qua, ôm cô vào trong ngực. 

Vả lại, Trình Tiêu nhớ rõ tối qua sau khi từ phòng tắm trở lại cô bắt Vương Nhất Bác mặc áo ngủ vào cho mình, nhưng bây giờ cô chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, quần áo chẳng biết đã rơi đi đâu. 

Thói quen khi ngủ của cô luôn rất tốt, trước giờ cũng chưa từng xảy ra chuyện đột nhiên quần áo ngủ bay mất. 

Trình Tiêu khẽ cựa, Vương Nhất Bác dường như nhận thấy, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng về phía cô. 

Đương lúc cô chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã lại gần ôm mặt hôn lên môi cô. 

Cũng không biết qua bao lâu, Trình Tiêu bị anh hôn đến mức không thở nổi nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo. Chờ khi Vương Nhất Bác buông ra, Trình Tiêu vỗ vai anh, ghét bỏ mở miệng, "Còn chưa đánh răng đâu."

"Không sao," Vương Nhất Bác thờ ơ xoa tóc cô, thấy cô thẹn thùng thì mở miệng an ủi, "Anh không chê em."

Trình Tiêu ha ha hai tiếng, không chút lưu tình, "Là em ghét bỏ anh."

Nói rồi dường như cô mới phản ứng lại, lườm Vương Nhất Bác, "Anh còn dám ghét bỏ em."

Nếu anh thực sự có can đảm ghét bỏ cô, Trình Tiêu sẽ lập tức chuyển về ký túc xá, nhưng mà trước đó cô sẽ đánh nhau với Vương Nhất Bác một trận. 

Đương nhiên không phải đánh nhau trên giường, là đàng hoàng đánh nhau một trận, tốt nhất là đánh đến mức răng rơi đầy đất, ai bảo anh dám ghét bỏ cô. 

Vương Nhất Bác không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Trình Tiêu, chậm rãi xích lại gần cô, sau đó lại hôn lên môi cô mấy lần. 

Dùng hành động chứng minh anh không hề chê Trình Tiêu chút nào. 

Chờ hôn đủ rồi, anh xuống giường đi đến bên bế Trình Tiêu lên. 

"Giờ ôm em đi đánh răng."

Đi đến nửa đường, Trình Tiêu không nhịn được nhìn anh, mở miệng, "Sao lại có cảm giác anh ôm đứa trẻ đi tiểu vậy?"

Tư thế anh ôm cô hiện tại, còn cả giọng nói nữa, thật sự coi cô như đứa trẻ lớn sao? 

Vương Nhất Bác nhìn cô, nhẹ nhàng chiếm chút tiện nghi, "Anh không ngại em gọi anh là daddy đâu." Anh nói, còn động tay nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô thấp giọng dụ dỗ, "Ngoan, gọi daddy."

Trình Tiêu không nhịn được, véo eo anh, mắng, "Em gọi anh mẹ nó daddy."

Ở chung lâu với Vương Nhất Bác, cô cũng bị nhiễm không ít ngôn ngữ. 

"Con gái ngoan." Vương Nhất Bác ung dung đáp lời. 

Trình Tiêu đang mắng anh, nhưng dù sao cũng đã gọi một tiếng daddy. 

"Bệnh tâm thần." Trình Tiêu đảo mắt. 

Vương Nhất Bác cũng không so đo, đặt Trình Tiêu lên trên bồn rửa mặt, tự mình lấy kem đánh răng rồi đưa cho cô. 

Trình Tiêu đứng lên chiếc ghế nhỏ, soi gương đánh răng, quẹt qua quẹt lại không nhịn được liền nhìn người đứng sau lưng mình. 

Chiếc ghế không cao lắm, nên cho dù đứng trên ghế nhưng Vương Nhất Bác vẫn cao hơn cô ước chừng một cái đầu. Chỉ cần anh tiến lên trước một bước liền có thể dễ dàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô. 

Suy nghĩ của Trình Tiêu không tự giác bay xa, hai người cùng soi chung một tấm gương đánh răng, có cảm giác giống như đã ở chung rất lâu, năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp. 

Ánh mắt của Vương Nhất Bác gặp cô trong gương. 

Trình Tiêu chưa kịp xoay sang hướng khác thì anh đã vươn tay cưỡng chế khuôn mặt của cô, khi miệng hai người còn đang đầy bong bóng thì đã hôn lên. 

Kem đánh răng vị bạc hà, nhẹ nhàng khoan khoái không nói lên lời. 

Trong đó còn chút vị ngọt khi hơi thở giao nhau. 

Khi phát hiện Vương Nhất Bác muốn thả mình ra, Trình Tiêu tranh trước, đẩy cái miệng đầy bọt của anh lăn về sau, nhanh nhẹn cầm đồ rửa mặt chạy biến vào phòng tắm. 

Vương Nhất Bác nhìn theo hình dáng cô, đợi khi thân ảnh cô biến mất trong đáy mắt thì mới quay lại. 

Anh quay đầu nhìn mình trong gương, khi thấy vết tích màu trắng trên cằm mình, khóe môi anh giương lên. 

Để cho cô đắc ý trước đã, đêm nay trừng phạt sau! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro