[Quyển 1] Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, trời âm u, mưa mịt mù, cả thị trấn Bạch Hồ như bị một lớp voan làm bằng sương trắng bao phủ. Hàng cây bên đường nép mình ủ rũ, buồn thiu đứng nhìn đôi ba chiếc xe chạy vụt qua. Cơn mưa miên man không dứt ấy dường như ảnh hưởng rất lớn tới hành trình của mọi người. Ngay cả thị trấn Bạch Hồ, một địa điểm du lịch nổi tiếng, cũng chẳng thể trở nên náo nhiệt. Nhân viên một vài quán ăn cầm chiếc biển đề "Ăn cá" mời chào những chiếc xe đi qua nhưng chẳng mấy xe dừng lại. Cá là đặc sản của nơi này. Những chiếc tới đây du lịch hầu hết đều lựa chọn nếm thử chúng. Đây cũng là lý do vì sao hàng quán dọc con đường này mười hàng thì tới chín hàng bán các món cá.

Tô Hạ Hoan liếc nhìn người nhân viên vừa bị khách từ chối đang quay người tiếp tục chặn đường một chiếc xe khác, nghĩ bụng: Có lẽ những người lái xe kia cảm thấy bực bội lắm, chẳng hiểu sao lại xuất hiện phương thức mời chào này.

Cô không mang ô nên đành rảo bước chạy tới siêu thị Hoan Hoan. Lý Tiểu Tuệ đang bận bịu cân rau cho khách. Nói là khu rau xanh, nhưng đó chẳng qua chỉ là một sạp hàng khá nhỏ, bán vài loại rau củ bình thường, thuận tiện cho các nhà hàng cũng như các gia đình sống trong khu phố gần đây. Lý Hiểu Tuệ nhìn thấy cô, lập tức sốt sắng lắc đầu:"Sao không mang ô vậy?"

"Con thấy mưa cũng không nặng hạt, chạy vài bước là tới." Tô Hạ Hoan lè lưỡi với mẹ mình. Cô có ý làm nũng, hy vọng mẹ đừng tiếp tục cằn nhằn mãi không thôi.

Lý Hiệu Tuệ nhíu mày, tỏ thái độ không đồng tình, nhưng bà vẫn phải bận rộn cân rau. Ở khu nhà gần đây có không ít người cao tuổi. Trong lúc cân, họ liên tục hỏi giá cả thế nào và tỉ mỉ kiểm tra con số hiện trên cân. Có lúc họ còn nghi ngờ không biết có bị cân điêu không. Lượng rau mua không nhiều, nhưng lại rất phiền phức. Chính vì lý do này, Lý Hiểu Tuệ phải đích thân xử lý, nếu không bà đã về từ sớm rồi.

Tô Hạ Hoan nhìn về phía mẹ, cảm thấy cảnh tượng các cụ già kỳ kèo thật sự rất có hơi thở cuộc sống, chẳng biết mình về già liệu có được đáng yêu như họ hay không. Nhưng khi nhìn thấy vài bà cụ lấy ra chiếc túi vải được bọc kín nilon bên ngoài, bên trong lại chỉ có vài đồng bạc, cô lập tức khẳng định mình dù có già cũng nhất định không như họ. Còn có một cụ già khác buộc chiếc túi vải tự khâu lên cổ, giấu kín sau lớp áo dày. Lúc thu tiền, Tô Hạ Hoan cứ có cảm giác mình đang ngược về quá khứ. Đã lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy những người giữ tiền như bảo bối và những "chiếc ví" theo phong cách cổ xưa như vậy.

Khoảng mười giờ, trong siêu thị không còn mấy người mua rau nữa. Lý Hiểu Tuệ bắt đầu thu dọn sạp hàng, chuẩn bị ra về.

"Quốc khánh năm nay không có nhiều khách du lịch tới đây nhỉ?" Tuy Tô Hạ Hoan không thường xuyên về nhà, nhưng cô vẫn nhớ trước kia, cứ tới ngày Quốc tế Lao động hoặc dịp lễ Quốc khánh là đường phố tắc nghẽn, người xe qua lại như mắc cửi, những quán ăn, nhà hàng rộn ràng tất bật vô cùng. Ngày lễ kiểu này luôn là khoảng thời gian họ mong đợi nhất.

"Mưa gió thế này làm gì có ai thích ra ngoài chứ?" Lý Hiểu Tuệ cởi tạp dề, đưa cho con gái cất xuống dưới quầy thu ngân:"Nếu con định mua thứ gì trong siêu thị thì ghi hết vào một tờ giấy cho mẹ, tránh sau nay mẹ kiểm kê hàng hoá lại thấy không khớp."

Tô Hạ Hoan gật đầu, thật ra trong lòng đang suy nghĩ miên man. Bây giờ ít du khách tới thị trấn Bạch Hồ như vậy, có lẽ vì mọi người cảm thấy nơi đây không đáng tới nữa chăng? Dù sao trong mắt cô, cái gọi là khu du lịch tầm cỡ bốn sao này quả thật điên rồ. Chẳng qua chỉ là một cái hồ, sau đó tu sửa không gian xung quanh thôi mà?

Dĩ nhiên, những lời này không thể nói ra, dù sao cũng là quê hương của mình, chỉ có thể bảo vệ gìn giữ chứ không được xét nét, chê bai.

Lễ Quốc khánh năm nay đúng là không có nhiều khách du lịch, nhìn mức độ bận rộn của nhân viên phục vụ trong các quán ăn thì có thể suy đoán được. Nhưng một vài nhà hàng vẫn bận túi bụi, chung quy thì thời điểm này đang là khoảng thời gian thích hợp để tổ chức đám cưới và mừng thọ. Ví dụ như trong nhà hàng Lam Nguyệt Loan (*) hôm nay có tới hai đám, một lễ cưới và một lễ mừng thọ. Từ mười một rưỡi tới mười hai rưỡi là thời điểm khách bên đám cưới ăn uống. Tới mười hai rưỡi, sau khi đám cưới đã tan, lễ đại thọ sẽ bắt đầu...Cứ như vậy, từ nhân viên phục vụ tới ông chủ, ai nấy đều luôn chân luôn tay, thậm chí còn gọi thêm cả bạn bè thân thiết tới bưng bê phụ giúp.

(*) Lam Nguyệt Loan nghĩa là Vịnh trăng xanh. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều của người dịch.)

Đây cũng là lý do vì sao Tô Hạ Hoan bị gọi tới trông quán, bởi Lý Hiểu Tuệ phải tới Lam Nguyệt Loan giúp đỡ.

Lam Nguyệt Loan với phong cách thiết kế trang nhã, quý phái, tỉ mỉ đến từng chi tiết, được coi là một toà kiến trúc mang tính chất biểu tượng của thị trấn Bạch Hồ. Dĩ nhiên, nó không thể so sánh với những toà nhà chọc trời trong thành phố, nhưng đứng nhất tại thị trấn nhỏ này cũng quá đủ rồi. Chỉ cần ai có kế hoạch mời khách ăn uống, sự lựa chọn đầu tiên mà họ nghĩ đến chính là Lam Nguyệt Loan. Chỉ khi nào nơi này không nhận đặt hàng nữa, họ mới xem xét tới các sự lựa chọn khác.

Lần đầu tiên nghe thấy cái tên "Lam Nguyệt Loan", Tô Hạ Hoan còn rất hiếu kỳ. Rốt cuộc đó là nơi nào, thị trấn Bạch Hồ có một nơi mang tên như vậy sao? Về sau cô mới biết, đó chính là nhà hàng của gia đình cô Đường chú Tô. Cô lập tức câm nín. Sao lại đặt cái tên này chứ? Có tương xứng với một thị trấn nhỏ bé như Bạch Hồ không?

Gia đình Tô Hạ Hoan và gia đình chú Tô, cô Đường rốt cuộc có quan hệ thế nào? Nếu thật sự tính toán chi li thì họ chỉ được coi là những người cùng thôn, vô tình trùng cả họ. Chỉ là sau này, hai nhà tới thành phố ven biển làm ăn, gia đình cô tình cờ gặp chú Tô, cô Đường vừa bị trộm viếng thăm, ngay cả quần áo cũng bị chúng cuỗm sạch. Vì chuyện này mà bố mẹ cô đã chăm sóc gia đình họ suốt một tháng trời, từ đó quan hệ giữa hai gia đình trở nên khăng khít. Sau khi trở về quê hương, chú Tô và cô Đường bắt đầu điên cuồng mua nhà đất, khuyên cả bố mẹ cô bỏ tiền ra mua nữa. Tóm lại, Tô Hạ Hoan không thể tưởng tượng nổi chuyện điên khùng rằng một căn nhà ở thị trấn Bạch Hồ chỉ có giá hai mươi nghìn.

Vào thời điểm mà những người dân trong thôn say mê nhiệt tình trồng đủ các loại hoa màu thì hai gia đình họ lại điên cuồng mua nhà, thậm chí còn mượn tiền để mua. Nghe nói hồi ấy người nào trong thôn cũng giễu họ. Lên thị trấn ở thì làm ăn được gì chứ? Dựa vào đất đai mới đáng tin cậy nhất.

Sau này, khi người trồng hoa màu không còn phải nộp thóc thuế và mọi người phát hiện ra làm thuê kiếm được nhiều tiền hơn trồng lúa thì cũng là lúc giá nhà đất tăng vọt. Hai gia đình họ chỉ thuần tuý dựa vào căn nhà mua lúc trước mà có vốn làm ăn.

Bây giờ, hai gia đình họ đều có tiếng tăm ở thị trấn Bạch Hồ, nhắc tới Tô Triệt sẽ giới thiệu là cậu chủ của Lam Nguyệt Loan, còn nhắc tới cô sẽ giới thiệu là con gái của gia đình mở siêu thị.

Siêu thị được nói ở đây dĩ nhiên không phải cái siêu thị bé tin hin nay, mà là đại siêu thị Hoan Duyệt, nơi duy nhất trong thị trấn Bạch Hồ đi theo mô hình siêu thị rộng lớn. Từ sau khi nó được khai trương, người trong thị trấn rảnh rỗi không có việc gì làm thường vào đó đi loanh quanh. Mặc kệ sau này có người mở siêu thị khác to cỡ nào thì cũng không thể đạt được quy mô hay thay thế địa vị của nó. Có điều, cho dù nó bị gán cho cái danh "của hồi môn" của bạn học Tô Hạ Hoan thì cô cũng chẳng thể ăn chùa uống chùa, mua đồ vẫn phải trả tiền. Thế nên có vẫn thích cái siêu thị gia đình này hơn.

Cảm giác được dùng chùa chung quy vẫn đã lắm.

Tô Hạ Hoan quay người lấy một bình sữa tươi tiệt trùng trên giá xuống, rồi nằm dài ở quầy thu ngân, vừa hút sữa chùn chụt vừa chơi game Tiêu Tiêu Lạc (*) trên di động. Đây là cửa cô ghét nhất. Cô chơi trò này có một điểm đặc biệt, càng là cửa không thích, cô càng liều mạng ngồi chơi, muốn vượt qua nó thật nhanh. Còn nếu là cửa cô thích thì sẽ để đó, từ từ chơi.

(*) Một trò chơi của Trung Quốc, tương tự như Candy Crush của Facebook.

Thật ra tính đến thời điểm hiện tại, Tô Hạ Hoan không còn quá say mê trò chơi này nữa. Trước đây cô từng xoá nó mấy lần, nhưng sau đó đều tải lại về. Nguyên nhân chủ yếu là vì trò này dù nhạt nhưng các trò khác còn chán thậm tệ hơn, thế nên cô tình nguyện chấp nhận nó.

Tô Hạ Hoan đang băn khoăn về nước đi cuối cùng của cửa này. Nếu có hai lượt đi thì nhất định có thể qua cửa. Cô vô cùng nghi ngờ rằng đây chính là hành vi cố tình của nhà sản xuất game, mục đích chủ yếu là ép cô phải mua đạo cụ cộng năm lượt. Cô bứt rứt một hồi, quyết định không thể bị mắc bẫy, thế là dứt khoát lựa chọn chơi lại từ đầu, không dám cảm nhận nỗi đau đớn và khó chịu tột cùng khi chỉ cần một nước đi nữa là có thể qua cửa.

"Cân nào."

Giọng nói thình lình vang lên bên tai, Tô Hạ Hoan giật mình ngẩng đầu.

Nhân vật đình đám của thị trấn, một tấm gương tài đức vẹn toàn, là người được vô số các cô gái chưa chồng khao khát được lấy làm chồng. Nếu bắt buộc phải giới thiệu thì chỉ cần một câu: Con trai của gia đình sở hữu Lam Nguyệt Loan thì mọi người đều hiểu ngay.

Tô Triệt cầm một củ khoai tây, một ít ớt xanh và vài củ cà rốt.

Tô Hạ Hoan bĩu môi, lười chẳng buồn cân, đảo măt nói:" Mười đồng"

Tô Triệt nhướng mày:"Mười đồng?"

"Ừm, nể tình chúng ta từng là hàng xóm và bạn cùng lớp, tôi giảm giá cho cậu rồi đấy."

"Tình bạn này có sức nặng nhỉ!" Tô Triệt không nhịn được cười:"Nhưng vẫn nên cân đi thì hơn, sao tôi đành lòng cậy có tình bạn đó mà bòn rút của cậu chứ?"

Người này thật phiền phức.

Tô Hạ Hoan bước tới khu rau quả, đặt củ khoai tây trong tay Tô Triệt lên cân. Kết quả, củ khoai tây này có giá sáu hào sáu, còn ớt xanh chỉ hết một đồng tám hào. Cô hơi chột dạ nhìn về phía Tô Triệt đang mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân, bắt đầu nghi ngờ câu nói ban nãy của anh có phải cố tình châm chọc mình không.

Tô Triệt hờ hững đáp trả cô bằng ánh mắt ý tứ vô cùng rõ ràng: Bây giờ mới nhận ra ban nãy tôi mỉa mai cậu à?

Tô Hạ Hoan mặt dày lườm nguýt:"Chỉ mua một củ khoai tây bé tý thế này thôi à, không biết xấu hổ."

"Thường thì một người sẽ mua bao nhiêu?"

"Củ to mới mua một, củ nhỏ chí ít phải hai củ. Cậu xem, củ khoai tây này quá nhỏ, cậu ăn có đủ không?"

"Món khoai tây thái sợi xào ớt xanh, tôi thích ăn nhiều ớt xanh hơn một chút."

Tô Hạ Hoan thầm chửi rủa một câu "Bệnh hoạn" trong lòng. Lúc chuẩn bị cân cà rốt, cô nhìn anh thêm lần nữa:"Cái này dùng để xào với thịt nạc sao?"

"Ừm."

"Thời buổi này còn ai xào cà rốt với thịt nạc nửa!" Tô Hạ Hoan lớn tiếng nói bừa một câu.

"Vậy cậu có đề xuất gì không?"

Tô Hạ Hoan lập tức liếc mắt nhìn ba quả ớt ngọt tong teo nằm trên giá rau, vẻ ngoài rất tệ, toàn là mấy quả bị người ta bỏ lại, trong đó có mọt quả rõ ràng còn hỏng một góc.

"Ớt đỏ đó, bây giờ chẳng xào thịt với ớt ngọt, mọi người đều thích ăn." Không phải "mọi người", mà chỉ đám trẻ con mới thích thôi. Tại sáng nay cô nghe được bà cụ mua rau kể chuyện cậu cháu nội của bà ấy thích ăn món ớt ngọt này đến mức nào.

Tô Triệt nhìn qua đó thật.

Tô Hạ Hoan lập tức chào mời một cách nồng nhiệt. Cứ quyết định như vậy đi. Cậu mua hai quả nhé, quả còn lại tôi tặng miễn phí cho cậu."

Tô Triệt nhìn cô nửa đùa nửa thật: "Rộng rãi vậy sao?"

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

"Chỉ là tôi cảm thấy...bất ngờ được cưng chiều nên vừa mừng vừa lo."

Tô Hạ Hoan vẫn có cảm giác người này nhất định đang chế giễu mình, nhưng nể tình người ta thật sự từ bỏ cà rốt mà mua ớt ngọt, cô bèn nhẫn nhịn.

Số rau này tổng cộng hết hơn bảy đồng, tất cả đều nhờ vào giá tiền đắt đỏ của ớt ngọt mà được nâng lên. Cô có chút tự hào, vừa bán được chỗ ớt ngọt quắt queo vừa giảm chút tổn thất cho gia đình. Cô trả tiền cho Tô Triệt, trong đó có mấy đồng xu lẻ.

"Tôi không lấy tiền xu đâu." Tô Triệt lên tiếng.

Bệnh hoạn.

Tô Hạ Hoan không có ý đổi tiền: "Chỗ tiền giấy này để trả cho các cụ già. Họ mắt mờ chân chậm, lại hay đãng trí, dùng xu rất khó cất giữ cẩn thận."

"Ý tôi là cậu có thể trả tiền thừa bằng kẹo."

Thông thường ở quầy thu ngân của các siêu thị hay để sẵn mấy hộp kẹo. Có vài người không thích tiền lẻ nên đã đổi một xu lấy một chiếc kẹo.

Đã lớn từng này rồi vẫn còn thích ăn kẹo. Tô Hạ Hoan cất tiền xu, đặt mấy viên kẹo lên quầy thu ngân.

Tô Triệt cầm kẹo rồi nhưng chưa chịu đi ngay: "Cho tôi một chiếc túi."

"Mua có chút đồ thế này mà còn đòi túi à?" Tô Hạ Hoan bực mình: "Rau các bác nông dân vất vả khổ cực trồng ra sao có thể rẻ mạt như thế?"

"Bởi vì túi có phải do các bác nông dân trồng được đâu!"

Tô Hạ Hoan tức lắm, nhưng vẫn giật một chiếc túi đưa cho anh, chứng kiến anh bỏ cả ba loại rau vào chung một chiếc túi. Cô vốn định mắng anh lãng phí, rõ ràng mỗi loại đều được bọc ngoài bằng túi nilon rồi. Nhưng thôi, không nhìn thấy sẽ không bực bội, nhanh chóng biến đi cho khuất mắt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro