Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa mùa hạ oi ả ấy còn xảy ra một vài chuyện thú vị khác.

Khi họ cùng tới con sông nhỏ mò cua thì kinh hoàng phát hiện nước dưới sông đã cạn khô từ bao giờ, lúc này chỉ còn lớp cát ánh vàng rực rỡ, nói chi đến sự tồn tại của nhưng sinh vật như cua.

Tô Hạ Hoan nói một câu như bị ma quỷ sui khiến: "Có phải chúng ta nên cầu mưa không?"

Tô Triệt làm vẻ mặt vô cảm: "Cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi."

Thực tế, người xem nhiều phim truyền hình thật sự không chỉ có mình Tô Hạ Hoan. Đám trẻ con trong thôn vô cùng hứng thú khi nhớ về những cảnh cầu mưa trên ti vi, bèn thật sự tổ chức một lễ "cầu mưa" linh tinh ở đó. Tô Triệt đứng nhìn họ như nhìn một lũ ngốc, còn Tô Hạ Hoan không quên nhắc nhở mấy đứa trẻ động tác này làm sai rồi, câu nói kia cũng không đúng...

Tô Hạ Hoan nghiêng đầu: "Cầu mưa hình như phải quỳ xuống nữa?"

Tô Triệt không nhịn được nữa, vươn tay cốc lên trán cô: "Cậu học nhiều đến ngớ ngẩn rồi à? Tôi về nhà ngồi điều hòa cho mát đây, cậu thích làm gì thì làm."

Kết quả sang ngày hôm sau, trời đổ mưa thật, mà còn là một cơn mưa rào tầm tã sau một cơn mưa đá. Tô Hạ Hoan đứng trước cửa sổ tấm tắc hết lời, kinh ngạc reo lên: "Thì ra cầu mưa thật sự có tác dụng đấy!"

Nhưng một cơn mưa lớn qua đi, nhiệt độ vẫn cao như cũ.

Lúc đó Tô Hạ Hoan có nhiều suy nghĩ rất quái dị. Cho dù cô và Tô Triệt cùng đi khỏi nhà thì điều hòa trong phòng anh cũng không được tắt. Lý do cô đưa ra là lúc cần hưởng thụ điều hòa nhất, trở về còn phải tiếp tục đợi gió lạnh từ điều hòa thổi ra, tội gì phải khổ sở thế chứ?

Thế nên điều hòa luôn luôn được bật, sau khi từ ngoài trở về, họ có thể lập tức hưởng thụ làn gió mát lạnh như tủ đá.

Đến nỗi sau này mỗi lần nhà Tô Triệt nộp tiền điện, To Phong và Đường Anh đều lấy làm lạ: Sao lại dùng nhiều điện đến mức này? Tô Hạ Hoan im như thóc, cô luôn cảm thấy mình là kẻ đầu sỏ cho mọi chuyện, nên khi gặp hai cô chú liền có cảm giác mình đã nợ nhà họ mấy trăm đồng.

***

Những ngày tháng ngây ngô, sôi nổi trong quá khứ vụt qua tâm trí Tô Hạ Hoan, sau đó cô vô cùng nhỏ mọn oán trách Tô Triệt. Tất cả là lỗi của anh, muốn về quê sao còn lôi kéo cô theo, nếu không lúc này cô đã chẳng phải âu sầu vì quan hệ giữa hai người.

Từng thân mật như thế, mà nay xa cách đến vậy.

Có điều, cô vẫn tới căn nhà mới của Tô Triệt, giúp anh trông nom việc trang trí. Cứ nghĩ đến chuyện vì mua nguyên vật liệu mà phải tiếp xúc với Tô Triệt dài dài, cô một lần nữa cảm thấy vô cùng bực dọc.

Ngày hôm sau đi làm, Tô Hạ Hoan nhận được "chăm sóc đặc biệt" của Triệu Hồng. Chị ta sắp xếp cho cô rất nhiều việc để làm. Những việc Tô Hạ Hoan ứng phó được thì không gọi là khó khăn, chỉ hơi phí thời gian một chút. Có điều, cô chợt nghĩ, phải chăng vì "nhân tài" kia sắp đến mới khiến Triệu Hồng bắt đầu giương oai giễu võ, ngang nhiên thể hiện ra ngoài sự bất mãn với cô? Hoặc có lẽ đây cũng là một loại "quy tắc ngầm" nơi công sở, Triệu Hồng cố tình dùng cách này để ép mình phải ra đi?

Tác phong làm việc của cô trong công ty quả thực không quá khéo léo đối với đồng nghiệp. Cô cũng chưa từng đi nịnh nọt các sếp trên. Nhưng cô hoàn toàn không cho rằng mình làm sai điều gì. Tiến độ công việc cô hoàn thành rất tốt, những giá trị tạo dựng được cho công ty xứng đáng với đồng lương mà cô được nhận. Còn vấn đề thái độ, lẽ nào không phải công ty gay gắt với cô hơn?

Chẳng lẽ Triệu Hồng còn hy vọng cô sẽ cúi đầu trước? Dựa vào đâu chứ?

Chị ta nghĩ sau khi rời khỏi công ty này, cô sẽ hết cửa sao? Bây giờ đích thực cô đang làm ở một công ty trò chơi, nhưng như vậy không có nghĩa cô thật sự chỉ có thể làm những việc này. Hồi đại học, chuyên ngành của cô là Công nghệ thông tin đấy nhé.

Cô càng nghĩ càng thấy tức, chợt nảy sinh một sự kích động. Đã thế thì nghỉ việc luôn cho xong, cô đâu phải người thật sự không có nơi nào nhận. Chỉ có điều, hành động kiểu này rất ấu trĩ, là một sự ra đi trong bực tức. Huống hồ Triệu Hồng còn chẳng thân thiết với cô, sao cô phải vì một người như vậy mà từ chức?

Vẫn nên nghiêm túc chăm chỉ làm các công việc được giao thì hơn!

Buổi trưa, lúc đi ăn cơm, Tô Hạ Hoan gặp Lương Kiến Vũ. Lúc này anh ta không cố tình né tránh nữa. Sau khi chào hỏi nhau, anh ta ngồi xuống chung bàn với cô. Từ ngày họ thẳng thắn thể hiện quan điểm của mình, mặc dù không tiến thêm bước nào về phía "người yêu" nhưng quan hệ giữa họ hòa hợp hơn rất nhiều.

Vì thái độ không chút kiêng dè này, bắt đầu có người đồn đại những câu chuyện thất thiệt xung quanh họ. Về sau thấy họ càng lúc càng thản nhiên, đường hoàng, không có một chút mờ ám nào, mấy tin đồn ấy cũng nhanh chóng lắng xuống.

Chuyện giữa Tô Hạ Hoan và Lương Kiến Vũ giống như bong bóng sủi tăm trong lòng nước vậy, nhỏ nhặt, tầm thường, không hề quan trọng. Lúc nó sủi lên sẽ có người để ý, quan sát một lúc, sau đó chẳng buồn quan tâm nữa, bởi gần đây, những câu chuyện bà tám trong công ty đều tập trung hết về phía giám đốc thị trường sắp đến, nhất là sau khi nghe tin vị giám đốc này rất được hai tổng giám đốc coi trọng. Hơn nữa người này tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, trước đây còn làm tại một công ty có tiếng tăm trên toàn thế giới. Thế là người ấy còn chưa lộ diện, lời đồn thổi dồn dập như nước lũ đã lan truyền khắp công ty.

Có người đồn rằng, chàng trai đó ngay từ thời đại học đã là một nhân vật đình đám, sau khi tốt nghiệp đi làm thì nhận được sự coi trọng của công ty, lần này sở dĩ tới với công ty của họ chính là vì bị hấp dẫn bởi đãi ngộ hậu hĩnh từ hai vị tổng giám đốc họ Triệu.

Có người lại kể, chàng trai này vốn là dân Yên Xuyên chính gốc, trở về đây làm việc tuyệt đối không phải vì đã gây ra sai sót nào đó ở nơi làm cũ, mà vì anh ấy vô cùng yêu quê hương, dự định mang những kiến thức mình học hỏi được trở về, cố gắng phát triển những ngành nghề liên quan tới trò chơi cho vùng đất Yên Xuyên.

Lại có một lời đồn rằng chàng trai này là một cậu chủ con nhà giàu, hồi đại học từng ra nước ngoài trao đổi học thuật, vừa hay quen biết với tổng giám đốc Tiểu Triệu khi ấy cũng đi du học. Thế là hai người họ đã vẽ nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn nơi đất khách quê người. Nay dựa vào mối quan hệ khăng khít ấy, tổng giám đốc Tiểu Triệu mới mời được người ta về công ty mình, định dựa vào anh ấy để nâng công ty lên một tầm cao mới.

Và còn một lời đồn khác, chàng trai ấy tuấn tú hơn người, làm việc ở công ty trước đây rất thành thạo, điêu luyện, nhưng vì cô gái anh ấy yêu thương đang ở Yên Xuyên nên anh ấy yêu thương đang ở Yên Xuyên nên anh ấy chấp nhận từ bỏ một công việc tốt , một tiền đồ rộng mở để quay về

...

Có quá nhiều lời đồn đại, Tô Hạ Hoan đã nghe qua không biết bao nhiêu dị bản. Những dị bản này khiến nhân tài tuổi trẻ tài cao còn chưa xuất hiện kia ngậm tràn cảm giác bí ẩn. Các nữ đồng nghiệp trong công ty thì bị nhân vật có tố chất xuất sắc theo tin đồn làm mê mệt tâm hồn, chỉ mong sao anh ấy xuất hiện ngay lập tức để bắt đầu một câu chuyện tình yêu công sở đầy lãng mạn.

Trong bữa trưa, Tôn Phương và Trần Vân Nhã ngồi bên cạnh giữ ý không tám những chuyện linh tinh ấy trước mặt Tô Hạ Hoan. Nhưng cô thấy hai người họ phải nhịn quá khổ sở nên thảng thừng bảo họ muốn nói gì cứ nói.

Lần này là một đám đồng nghiệp cùng đi ăn với nhau. Có lẽ vì dạo gần đây, các đồng nghiệp nữ quá nhiệt tình với vị giám đốc thị trường còn chưa nhậm chức nên một vài đồng nghiệp nam khách tỏ vẻ hơi khó chịu. Khi họ một lần nữa nhắc đến người kia, cuối cùng cũng có một anh chàng không chịu nổi, lên tiếng châm chọc: "Bây giờ mấy cô tô vẽ người ta lung linh như thế, nào là đẹp trai sáng sủa, nào là yêu quê rồi sinh tình chung thủy. Mấy cô không sợ diện mạo có lỗi với tổ quốc của anh ta khiến các cô tuyệt vọng à?"

Các nữ đồng nghiệp rầm rộ phản bác: "Anh rõ ràng đang ghen tỵ, một sự ghen tỵ lộ liễu."

Đồng nghiệp nam thở dài: "Chúng tôi có thể ghen tỵ được gì? Chằng qua chúng tôi sợ tới lúc đó các cô phải thất vọng, cả ngày ngồi trong văn phòng gào rú bi thương, ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi thôi."

"Thôi đi, các anh chỉ mong sao người ta xấu xí, nhưng rất tiếc người xấu xí, nhưng rất tiếc người ta lại không như ý muốn của các anh."

"Cô đã gặp người ta đâu, sao biết tôi nói sai chứ?"

Tô Hạ Hoan cũng nhìn về phía nữ đồng nghiệp kia với anh mắt tò mò: Đúng vậy, cô ta dựa vào đâu mà nghĩ người đó nhất định rất tuấn tú đẹp trai?

Nữ đồng nghiệp vênh mặt lên: "Mấy anh mù cả rồi sao? Không thấy dạo gần đây tổng giám đốc Tiểu Triệu cả ngày bày ra vẻ hớn ha hớn hở à? Trên Wechat của chị ta đăng không biết bao nhiêu ảnh, quần áo, túi xách, đồ trang điểm linh tinh đấy. Con gái luôn thích làm đẹp cho người mình yêu ngắm. Nhìn dáng vẻ của chị ta là biết giám đốc thị trường sắp đến kia nhất định không phải nhân vật đơn giản rồi. Nếu không một người mắt cao hơn đầu như chị ta sao có thể thích được.

Lý do này quá có tính thuyết phục, ngay cả Tô Hạ Hoan cũng cảm thấy có lý. Ai bảo bản chất Triệu Hồng là một người như thế cơ chứ?

Ăn cơm xong, mọi người lần lượt rời đi. Tô Hạ Hoan vẫn đi cùng Tôn Phương và Trần Vân Nhã như mọi khi. Thật ra không phải vì tình cảm của họ quá khăng khít, chỉ là họ đã quen ăn uống và đi đâu cũng có nhau rồi.

Trần Vân Nhã uống thử trà sữa ở một quán mới mở gần đó, Tôn Phương và Tô Hạ Hoan dĩ nhiên sẽ đi cùng.

"Mấy lời đồn về vị tổng giám đốc kia quá nhiều, thật thật giả giả chẳng biết đâu mà lần. Nhưng việc tổng giám đốc Tiểu Triệu từng quen anh ấy hồi đi du học thì chắc chắn không sai được đâu." Trần Vân Nhã nhướng mày, kiêu ngạo và tự hào vì là người giật được nguồn tin hot đầu tiên.

Tôn Phương tò mò: "Sao em biết?"

"Em vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa tổng giám đốc Tiểu Triệu và Đại Triệu. Tổng giám đốc Đại Triệu hỏi chị ta khen người kia nhiều như vậy có phải vì đã ưng ý "nhan sắc" của người ta không. Tổng giám đốc Tiểu Triệu nổi giận đùng đùng, bảo rằng tổng giám đốc Đại Triệu nói thế là đang hạ nhục người kia. Lúc chị ta ra nước ngoài từng gặp mặt đối phương. Anh ấy dựa vào bản lĩnh của mình lấy được một suất giao lưu sinh viên. Ở một nơi đâu đâu cũng kiếm được sinh viên xuất sắc như đại học B mà cũng có thể giành giật được, nghĩ cũng đủ biết anh ấy siêu đẳng cỡ nào."

Tô Hạ Hoan bĩu môi: "Có siêu đẳng mấy cũng vô dụng, anh ta mù mà!"

"Hả?" Tôn Phương và Trần Vân Nhã đồng thời nhìn Tô Hạ Hoan. Nói vậy là có ý gì?

"Một người không mù lại từ bỏ tương lai rộng mở như vậy để tới công ty chúng ta à?"

Việc này...

Thôi được rồi, không thể phản bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro