Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tô Triệt đang hoài nghi về cuộc đời, Tô Hạ Hoan đã ôm một "quả bưởi thối" chuẩn bị bóc vỏ. Thực ra giống bưởi này không hề thối nát chút nào. Chỉ vì ngoại hình và hương vị của nó khác với bưởi ở đây mà bị kỳ thị, có cho cũng chẳng ai thèm lấy. Lúc nhỏ họ hay gọi nó là "bưởi thối" hoặc "bưởi đắng".

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Hạ Hoan phát hiện ra mùi vị của nó và thứ bưởi đắt đỏ mua ở trong siêu thị không khác nhau là mấy. Cô lập tức cảm thấy loại bưởi này thật thiệt thòi, chỉ là khác với đồng loại có một chút đã bị chê bai như vậy. Mấy chuyện "khác người là yêu quái" thật ra không chỉ xảy ra với con người mà còn xảy ra với bưởi nữa.

Thiện cảm cô dành cho loại bưởi này lập tức tăng cao. Nó vừa dễ bóc vỏ, tách múi, hơn nữa múi mọng, nhiều nước. Nói tóm lại là có rất nhiều ưu điểm xuất chúng.

Tô Hạ Hoan vừa ăn vừa mãn nguyện cảm thán: "Đúng là mỗi thời mỗi khác. Nhớ năm xưa loại bưởi này bị vứt đầy đường không ai buồn lấy, cầm về nhà còn chê trật chỗ. Bây giờ nó bỗng trở nên quý giá, ăn một miếng là mấy chục đồng."

Bưởi thối, không ai cần nữa. Hình như Tô Triệt đã hiểu vì sao bố mẹ lại hỏi mình có ăn loại bưởi này không, sau đó trong phút chốc hiểu được tình yêu sâu sắc và kín đáo của bố dành cho mình.

Chỉ có điều ngay sau đấy anh lại cảm thấy không ổn lắm. Sau khi ăn hết nửa quả bưởi, Tô Hạ Hoan nghi hoặc nhìn Tô Triệt: "Anh bảo vì sao bố mẹ anh lại đối xử tốt với em như vậy?"

"Đó là vì bố mẹ anh khách khí, họ đối xử với ai cũng tốt như vậy đấy."

Tô Hạ Hoan lắc đầu, nheo mắt lại. Anh nói câu này rõ ràng là ghen tỵ lồ lộ: "Em cảm thấy không phải vậy."

"Vậy em có cao kiến gì?" Tô Triệt thong thả bóc một quả bưởi "bình thường". vỏ bưởi tách ra giống như một đóa hoa hoàn chỉnh khiến Tô Hạ Hoan rất muốn nhét hết vỏ múi và hạt bưởi vào trong đó, đắp thành một quả bưởi giả.

"Anh bảo, có khi nào hai chúng ta là anh em ruột không?"

Tô Triệt suýt đánh rơi múi bưởi trong tay, nhìn cô không thể tin nổi.

Tô Hạ Hoan nghĩ như vậy chắc chắn là có nguyên nhân: "Tình huống mấy đôi yêu nhau trở thành anh em đều là sau khi họ yêu nhau, đều là đưa đối phương về nhà mới biết sự thật. Chưa biết chừng nếu chúng ta thành thật công khai, bố mẹ hai bên sẽ đều giật mình thảng thốt. Phán đoán này của em tuyệt đối có căn cứ nhé. Anh nói xem, chúng ta ở cạnh nhau nhiều năm như vậy, vì sao bố mẹ anh và em không tác hợp cho hai chúng ta? Trước kia em không hiểu, nhưng giờ thì hiểu rồi. Nhất định là vì nguyên nhân này."

Tô Triệt hít sâu.

Tô Hạ Hoan buồn bã nói: "Mẹ em từng có đứa con thứ hai."

Ý tứ đó đã quá rõ ràng. Nếu họ thật sự là anh em ruột thì nhất định là do bố mẹ cô sinh ra. Anh là đứa con bị bế đi, bị bố mẹ cô bỏ rơi. Như vậy có cũng có thể giải thích vì sao bố mẹ anh lại đối xử với cô tốt như vậy. Vì gia đình cô đã nhường cả con trai cho họ, họ đối xử tốt với con gái người ta một chút cũng là lẽ thường tình.

Tô Triệt ngửa mặt nhìn trời: "Vậy em nói đi, sao mẹ em lợi hại như vậy? Một đứa con vừa mới chào đời chưa lâu đã có ngay một đứa khác?"

"Nếu thật ra chúng ta là anh em sinh đôi thì sao? Bởi vì ở trong bụng anh cướp hết dinh dưỡng của em thế nên trông anh mới bình thường, còn em thì gầy hơn anh rất nhiều." Tô Hạ Hoan càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này: "Chúng ta có nên khai thật trước, tránh xảy ra những việc không thể vãn hồi, tới lúc đó hối hận cũng vô ích."

"Trước khi khai báo, anh cảm thấy chúng ta nên tới một nơi trước."

"Chỗ nào vậy?"

"Bệnh viện, để chữa bệnh cho em."

Tô Hạ Hoan rầu rĩ: "Em nghiêm túc đó biết không, em suy đoán rất hợp tình hợp lý."

Tô Triệt trừng mắt nhìn cô: "Ai nói với em mẹ anh chưa từng mang thai?"

"Hả, vậy sao bà chỉ sinh một mình anh?"

"Sinh đẻ có kế hoạch."

Tô Hạ Hoan câm nín.

Tô Triệt cũng không muốn nhắc đến chuyện này. Trước kia mẹ anh cũng từng có thai, nhưng không hề có ý định giữ lại một chút nào. Nghe ý của họ thì lúc đó việc sinh đẻ có kế hoạch rất nghiêm ngặt, cộng thêm điều kiện gia đình chưa khá giả nên không có suy nghĩ sinh thêm đứa thứ hai.

Tô Hạ Hoan thở dài, họ không thể trở thành "những người yêu nhau cuối cùng đều thành anh em" được rồi.

Tô Triệt cốc mạnh lên đầu cô: "Em còn cảm thấy rất tiếc nuối nữa hả?"

Tô Hạ Hoan giơ hai tay lên ôm đầu: "Đừng cốc, cốc hỏng là phải đi tới bẹnh viện thật đấy."

Tô Triệt bật cười thành tiếng. Anh chặn bàn tay định tiếp tục lấy bưởi của cô. Hôm nay ăn nhiều như vậy sẽ rất dễ đau bụng, hơn nữa cô chính là loại đã ăn thì nhất định phải ăn cho đã.

Tô Hạ Hoan cảm thấy anh thật xấu xa, lúc nào cũng cấm cô ăn cái này cái nọ. Hơn nữa bản thân ăn thì thôi, vì sao cứ phải ăn trước mặt cô chứ?

Cô xị mặt nhìn anh một lát, cuối cùng quyết định sẽ giật đồ ăn. Nhưng Tô Triệt nhanh tay phản kích, kết quả cô lực bất tòng tâm, phải chịu thua cuộc.

Tô Hạ Hoan dằn vặt một lúc lâu mà không giật được cái nào, buồn bực nằm thẳng lên sô pha: "Loại người như anh đáng lẽ nên khai trừ khỏi hội "bạn trai" mới đúng. Anh phải đi học cách làm một người bạn trai trước đã."

"Học thế nào? Tới mấy chỗ cô gái khác để tích lũy kinh nghiệm hả?"

"Anh đừng có nằm mơ." Tô Hạ Hoan hậm hực mấy tiếng: "Anh ăn đi, ăn luôn đi."

Tô Triệt ăn thật, ăn ngay trước mặt cô.

Tô Hạ Hoan: Khai trừ khai trừ, bắt buộc phải khai trừ.

Khi anh thật sự ăn hết bưởi, một múi cũng không để lại cho cô, cô suy nghĩ hồi lâu mới tìm được một lý do để tha thứ cho anh: "Bỏ đi, nể tình bố mẹ anh, em tha thứ cho tội lỗi của anh ngày hôm nay."

Tô Triệt thắc mắc: "Bố mẹ anh làm sao chứ?"

"Bố mẹ anh coi em như con gái ruột, nhưng em lại trở thành con dâu của họ. Như vậy sẽ khiến họ mất đi một người con dâu. Nếu không họ có thể có một cô con gái và một cô con dâu rồi. Em tội nghiệt trầm trọng."

"Bớt một nhân khẩu chẳng phải tiết kiệm được lương thực sao? Hơn nữa, anh nói lấy em lúc nào mà em thẳng thừng muốn làm con dâu bố mẹ anh?"

Lần này Tô Hạ Hoan giận thực sự. Cô chạy qua bóp cổ anh: "Có lấy không hả?"

"Anh không lấy một cô con dâu muốn làm em sinh đôi với anh."

"Em... vậy em lấy anh được chưa?"

Tô Triệt vòng tay ôm cô vào lòng: "Muốn làm vợ anh đến vậy hả?"

"Có một chút mong muốn."

"Một chút thôi à?"

Tô Hạ Hoan buồn bực: "Hừ, em không mong lấy chồng đấy. Em không lo, em không để ý một chút nào cả, một chút cũng không để ý. Nói không để ý tức là không để ý..."

Tô Triệt phì cười thành tiếng: "Lúc nào cũng được, chỉ cần em muốn."

***

Trước khi Liễu Như Yến tiến hành hôn lễ, Tô Hạ Hoan và Tô Triệt cùng đáp máy bay xuống thành phố S. Tô Hạ Hoan muốn thử cảm giác được ngồi khoang hạng nhất, thế nên đã tỏ vẻ đáng thương nhìn Tô Triệt, nói mình lớn từng này mà vẫn chưa được biết ngồi khoang hạng nhất có cảm giác thế nào, cũng muốn hưởng thụ một chút đãi ngộ của những "con người thành đạt".

Vậy mà Tô Triệt đồng ý thật. Tô Hạ Hoan cũng cảm thấy sửng sốt. Sao anh không nói gì nhỉ, nói cô lãng phí hay vài câu triết lý cũng được mà!

Nhưng thật ra cô vẫn rất vui, ha ha.

Tô Hạ Hoan hưởng thụ phục vụ ưu đãi của tiếp viên cùng những món ăn và đồ uống tuyệt hảo, trong lòng sướng rơn lên. Tiền quả nhiên có thể mua được tất cả, bao gồm cả lòng ham hư vinh.

Xuống máy bay mà cô vẫn còn chút tiếc nuối. Sao nhanh thế chứ? Chuyến đi mang cảm giác người thành đạt của cô đã kết thúc rồi, cô lập tức trở thành một Tô Hạ Hoan tầm thường, thất nghiệp với tương lai đầy tăm tối.

Đặt chân xuống máy bay, tâm trạng Tô Hạ Hoan có chút đổi khác.

Sân bay này đối với cô mà nói có quá nhiều cảm xúc. Mỗi lần ngồi máy bay về Yên Xuyên, cái tên Tô Triệt lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí cô. Tô Hạ Hoan còn nghĩ, có khi nào cô và anh ngồi chung một chuyến máy bay trở về Yên Xuyên không. Về sau cô mới biết là không thể nào, vì Tô Triệt hầu như đều đi tàu hỏa.

Nơi đây còn là nơi cô từng rơi nước mắt vì một người đàn ông khác. Rõ ràng cô không hề có lỗi gì với Tô Triệt nhưng vẫn cảm thấy có chút áy náy với anh, vì trái tim cô đích thực từng dao động.

Cô giữ chặt cánh tay anh, tựa như đang cảm kích sự quyết đoán và tuyệt tình năm đó của mình. Nếu không nhờ một giây dứt khoát đó, cô và Tô Triệt tuyệt đối không thể đến với nhau. Cho dù rất nhiều năm sau, sự thật được phơi bày, chẳng qua cũng chỉ trở thành một niềm tiếc nuối với quá khứ.

Tô Triệt ôm cô vào lòng, cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cô.

Tô Hạ Hoan kiếm chuyện: "Nơi này vừa xa lạ vừa thân quen, em..."

"Không muốn nói thì đừng nói."

"Em..."

Tô Triệt cười: "Chuyện qua lâu rồi, anh không muốn biết, cũng không muốn hỏi em."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Giọng Tô Triệt chắc nịch: "Nếu anh ở bên em thì đâu xuất hiện người khác phái nào nữa."

Tô Hạ Hoan chớp mắt, muốn phản bác lắm nhưng cảm giác tự tin này khiến người ta thật sùng bái, khiến trái tim cô nóng lên như lửa đốt, mặt bắt đầu đỏ rực.

"Sao?" Tô Triệt nhíu mày, cô bỗng nhiên không nói gì cả.

"Em cảm thấy anh nói rất có lý."

Tô Triệt: "..."

Sao lần này lại không đi theo con đường bình thường như vậy chứ.

Buổi tối hôm đó, Tô Hạ Hoan dẫn Tô Triệt tới trường cũ đi dạo, hưng phấn giới thiệu về trò chơi mô phỏng tình nhân sống chung của mình năm đó.

Các số liệu của trò chơi rất phức tạp, bản thân cô cũng đầu váng mắt hoa. Nhưng cô lại không muốn người khác giúp đỡ. Dường như chỉ cần có người khác xen vào, thành công cô đạt được sẽ giảm đi rất nhiều.

Cô ở đó lấy ví dụ. Ví dụ như trong game, các cô gái đi làm tóc, đi chăm sóc da, đi làm đẹp sẽ khiến các chàng trai tăng thêm thiện cảm. Nhưng cứ một mực làm những việc này, thiện cảm cũng sẽ giảm dần. Việc các chàng trai không có thái độ cầu tiến hay dành quá nhiều thời gian vào công việc cũng sẽ mấy thiện cảm trong mắt phái nữ. Trong mức độ thiện cảm này trông có vẻ đơn giản nhưng khi xử lý lại rất phức tạp, bởi vì có rất nhiều thứ đồng thời xảy ra.

Tô Triệt nghiêm túc nghe cô nói: "Em rất lợi hại."

"Em cũng thấy vậy. Khi làm ra được, em cảm thấy mình thành công rồi. Còn khi bán được tiền, em cảm thấy mình thật lợi hại."

"Đồ ham tiền."

"Lúc đó em cảm thấy sau khi tốt nghiệp, em nhất định có thể dựa vào bản thân để đạt được thành công, trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang, thế là em đi tìm việc làm, rồi chăm chỉ làm việc hết ngày này qua ngày khác, ngay cả một lần thăng chức cũng vô cùng trắc trở."

Tô Triệt xoa đầu cô, vẻ như đang an ủi.

Tô Hạ Hoan dường như nhớ ra chuyện gì đó: "Có phải anh từng gọi điện cho em, hỏi em đã bao giờ đứng lên được khi bị người ta cướp mất vị trí chưa. Anh cảm thấy em làm được rồi nên chạy qua đây cướp chỗ của em, là để em bị ấm ức thêm lần nữa phải không?"

Tô Triệt xoa cằm: "Không có anh, em cũng sẽ không được làm giám đốc thị trường."

"Anh thì giỏi rồi, có thể khiến họ dành riêng cho anh một vị trí."

"Thật ra em cũng có thể." Tô Triệt an ủi cô: "Nhưng em hiếu thảo, không gây dựng nền tảng ở thành phố S trước, vậy nên bị bọn họ khinh thường."

"Phải, em vì chuyện này mà hy sinh rất nhiều."

"Sẽ có đền đáp thôi."

"Là bị đuổi khỏi công ty?"

"Không, là có thêm một người bạn trai, giải quyết được chuyện "chung thân đại sự", không cần phải ngưỡng mộ khi người khác thể hiện tình cảm trước mặt mình, càng không cần lo tới dịp Tết về quê bị ép đi xem mặt."

"Nghe lời anh nói, sao em cảm thấy sau khi ở bên anh có nhiều cái lợi vậy?"

"Vốn dĩ có rất nhiều cái lợi mà."

Đại học S cũng là một trường danh giá. Cho dù đã về khuya, vẫn có rất nhiều người tới tham quan, tản bộ. Họ đi giữa mọi người, trở thành một đôi yêu nhau bình thường, hết sức bình thường.

Cõi lòng Tô Hạ Hoan đầy ắp. Hồi xưa cô từng hoang tưởng có một ngày cô có thể cùng với Tô Triệt đi dạo trong khuôn viên trường mình. Suy nghĩ viển vông ấy đong đầy xót xa, dường như cô biết nó vĩnh viễn chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của cô, không thể trở thành sự thật. Nhưng khoảnh khắc này đây, nó thật sự xảy ra đúng như cô mong đợi.

"Thật muốn cùng anh đi khắp các ngóc ngách trong trường em." Tô Hạ Hoan cảm khái.

"Muốn để anh lưu giữ dấu ấn của mình ở tất cả nhưng nơi em từng ngang qua?"

"Đúng vậy!"

"Vậy thì không cần phiền phức thế đâu, vì nhiều năm trước anh đã để lại dấu ấn rồi."

Đôi mắt Tô Hạ Hoan cay cay: "Anh thật sự thường xuyên tới trường em à?"

"Có lúc sẽ đến."

"Hả?"

Anh véo má cô: "Những lúc không kìm được lòng mình thì chạy đến. Bởi vì anh thực sự không hiểu vì sao chúng ta trở nên như thế. Nghĩ không ra, không hiểu nổi cũng không cam lòng. Thế nên anh ngồi đó nửa ngày rồi trở về thành phố B."

"Em chưa từng nhìn thấy anh dù chỉ một lần."

Tô Triệt cười. Không phải cô không nhìn thấy, là anh không muốn để cô bắt gặp. Một chàng thanh niên cũng có sự kiêu ngạo của cậu ấy. Anh bị cô ghét như vậy, xa cách như vậy, sao có thể để cô biết mình chạy tới trường cô, thậm chí còn không vì mục đích được nhìn thấy cô mà chỉ muốn cảm nhận sự tồn tại gần gũi của cô.

Thành phố nơi cô đang sống khiến anh cảm thấy thật ấm áp.

"Anh trốn em à?" Tô Hạ Hoan nhíu mày nhìn anh: "Vì sao chứ?"

"Lúc đó vẫn chưa đủ chín chắn."

"Hừ." Tô Hạ Hoan bất mãn, nhưng cô lập tức hiểu ngay. Nếu cô nhìn thấy anh khi đó, mọi chuyện sẽ thế nào? Cô sẽ chạy tới, hỏi vì sao anh lại ở đây. Và anh sẽ tìm một cái cớ để bao biện. Cô sẽ vì cái cớ của anh mà thất vọng. Hai người trò chuyện một lúc, anh ra đi, còn cô quay về.

Thế nên lúc đó dù có thật sự nhìn thấy anh, họ cũng sẽ không có một kết thúc viên mãn.

"Thật tốt." Tô Hạ Hoan ôm cánh tay anh, tựa như vĩnh viễn không muốn buông ra: "Cuối cùng chúng ta lại ở bên nhau."

"Ừm." Đây chính là lý do anh không quan tâm tới quá khứ của cô. Cho dù trái tim anh vẫn nhói lên đôi chút không cam lòng thì lúc này đây chỉ còn duy nhất sự biết ơn và may mắn. May mắn là họ thật sự không để lỡ nhau. Để làm được như vậy phải may mắn biết nhường nào? Chỉ cần bây giờ họ hạnh phúc, thì hãy trân trọng mỗi ngày ở tương lai chứ đừng quá day dứt những chuyện chẳng thể thay đổi.

Hiện tại lúc nào cũng quan trọng hơn quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro