Chương 1: Hiệp Khách Cô Độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nếu có thể, tôi hy vọng anh ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi, từ cái tên cho đến những gì liên quan đến anh ấy, như thể anh ấy chưa từng xuất hiện, như thể chúng tôi chưa từng bên nhau. Thế nhưng chính tôi lại là người tìm đủ mọi cách để nghe ngóng về anh ấy. Sự mâu thuẫn đó khiến tôi vừa cảm thấy dễ chịu, lại vừa thấy mình thiếu tự trọng."

Mạnh Y Nhiên rời khỏi công ty lúc một giờ đêm. Cuối tuần mà cô vẫn phải tăng ca đến giờ này, Từ Nhược Lâm biết chuyện đã than vãn trên QQ không biết bao nhiêu lần cho sự đáng thương của bạn mình. Đáng thương hơn cả là, cô đã quen với cuộc sống như vậy.

Vừa định trả lời tin nhắn chúc ngủ ngon của Từ Nhược Lâm, QQ lại báo có tin nhắn mới. Vẫn là Từ Nhược Lâm: "Thôi, đợi cậu về đến nhà mình mới ngủ. Khuya thế này rồi, cậu còn ở ngoài đường một mình, làm sao mình yên tâm được."

Mạnh Y nhiên cảm động chưa được năm giây đã lại nhận được tin nhắn của Từ Nhược Lâm: "Ngộ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì, mình sẽ được báo cảnh sát lần đầu tiên trong đời. Mình còn chưa vào đồn cảnh sát bao giờ đâu."

Đúng là muốn cảm động cũng không yên!

Mạnh Y Nhiên lắc đầu cười cười, trong lúc đứng ở ven đường đợi taxi, cô tiếp tục nói chuyện với Từ Nhược Lâm.

Nhà cô khá gần công ty, đi bộ hết khoảng bốn mươi lăm phút. Bình thường cô đều đi bộ, chẳng mấy khi lên xe bus, coi như tập thể dục giảm béo. Chỉ những lần về khuya thế này, cô mới bắt taxi cho an toàn.

Taxi chạy thẳng vào cổng chung cư, vừa xuống xe, Mạnh Y Nhiên liền báo cho Từ Nhược Lâm: "Về đến nhà rồi nhé, yên tâm ngủ đi."

"Ngủ rồi, mắt không mở ra nổi nữa rồi"

Mạnh Y Nhiên gửi thêm một tin nhắn nữa mà không thấy Từ Nhược Lâm hồi âm. Chắc cô nàng buồn ngủ lắm rồi, nhưng vì cô nên mới cô thức đến giờ này. Nhìn biểu tượng con thuyền bên cạnh nickname của Từ Nhược Lâm, Mạnh Y Nhiên cảm thấy ấm lòng. Mỗi lần hai người trò chuyện vui vẻ, sẽ nói con thuyền tình bạn của chúng ta mãi mãi sừng sững ở đó, khi nào không vui sẽ nói con thuyền tình bạn của chúng ta chìm rồi.

Từ Nhược Lâm và Mạch Y Nhiên là bạn cùng trường cấp hai và bạn cùng lớp hồi cấp ba. Vào đại học, mặc dù không chung trường nhưng vẫn ở trong cùng một thành phố nên tình cảm chẳng hề nhạt phai. Chớp mắt đã chơi với nhau được gần mười năm.

Về đến căn hộ của mình, vẫn như thường ngày, Mạnh Y Nhiên thay giày, tháo đồ trang sức, rồi mở tủ lạnh lấy một hộp sữa chua ra, nằm trên sofa, từ từ nhâm nhi. Căn hộ của cô có hai phòng ngủ, một phòng khách kết hợp với thư phòng. Sau khi tu sửa lại thì thành ba phòng ngủ và một phòng khách. Diện tích phòng khách khá nhỏ, lúc tu sửa, vì muốn tận dụng tối đa không gian sử dụng nên trông nó không được vuông vắn cho lắm, nhưng có thể giúp giảm bớt cảm giác trống trải. Tuy nhiên ở một mình như vậy dù sao cũng có chút xa xỉ.

Từ Nhược Lâm từng gợi ý Mạnh Y Nhiên hãy cho thuê hai phòng ngủ kia đi, nghe bù tai nên cô cũng lên mạng tìm hiểu một chút. Sau khi nhận thấy việc ở chung với người lạ có quá nhiều rắc rối, cô lập tức từ bỏ ý định này. Hơn nữa, cô cũng không muốn trông thấy người lạ trong nhà mình. Hiện giờ công việc của cô rất tốt, thu nhập ổn định, không cần đến chút tiền cho thuê nhà đó làm gì. Thế nên cứ tiếp tục như vậy thôi.

Mạnh Y Nhiên một tay cầm hộp sữa chua, tay khi cầm điện thoại lướt danh sách liên lạc trong QQ. Ngoài Từ Nhược Lâm ra, chỉ có mấy người bạn thời đại học và cấp Hai thỉnh thoảng vẫn còn liên lạc, công thêm vài người lạ hoặc mà cô chẳng nhớ đã kết bạn khi nào. Tài khoản QQ này của cô nhìn có vẻ tẻ nhạt, so ra vẫn còn lạnh lẽo hơn cả căn hộ trống trải cô đang ở. Nhưng rất nhiều cũng chẳng để làm gì, bây giờ phần lớn mọi người đều chuyển sang dùng WeChat, QQ chỉ để mọc rêu hoặc thậm chí bỏ luôn không dùng.

Xem tới xem lui một hồi, cô vào mục quản lí tài khoản, chuyển sang tài khoản chính của mình. Hệ thống trợ giúp lại hiện thông báo nhắc nhở cô có thể kết nối hai tài khoản với nhau, cô chọn từ chối mà không chút do dự. Sau đó, cô chợt cảm thấy mình thật ấu trĩ. Nếu như tài khoản QQ cũ này đại diện cho quá khứ, tài khoản mới kia đại diện cho hiện tại, đã không muốn hiện tại dây dưa với quá khứ, vậy cô còn đăng nhập vào xem làm gì? Chẳng thà bỏ luôn đi cho rồi, không phải tốt hơn sao?

Trong tài khoản QQ cũ này cập nhật rất nhiều tin tức và quảng cáo. Cô lướt qua từng cái một rồi vào xem tin nhắn của bạn bè, đều là mấy câu hỏi han kiểu "Dạo này thế nào?", thời gian gửi cũng đã khá lâu rồi. Ngẫm nghĩ một hồi, cô quyết định không trả lời, dù sao cô cũng không dùng tới tài khoản này nữa.

Lúc mở một tin khác ra xem, lòng cô chợt quặn thắt, không khí trong phòng như thể bị hút cạn khiến cô khó thở. Trong mục "Hỏi thăm" có một tài khoản tên Hiệp Khách Cô Độc, để avatar là hình một nhân vật anh hùng nào đó trong game Liên Minh Huyền Thoại, bên dưới hiển thị sinh nhật là ngày mùng Năm tháng Mười một. Dưới cùng có nút "Gửi lời chúc mừng sinh nhật", nếu ấn vào đó, người bạn kia sẽ nhận được lời chúc vào đúng ngày sinh nhật của mình.

Mạnh Y Nhiên không thích đặt lại tên tài khoản QQ của mọi người, cô luôn cho rằng trí nhớ của mình rất tốt, sẽ không có chuyện quên Nickname của các bạn. Cuối cùng thì thời gian chứng minh trí nhớ của cô vô cùng kém, nhiều nickname rõ ràng rất quen nhưng cô không nhớ nổi là của ai. Thế nhưng, duy nhất tài khoản Hiệp Khách Cô Độc này, cho dù có hóa thành tro cô cũng vẫn nhớ rõ. Quên làm sao được chứ, bởi đó là tài khoản của Mộ Vân Xuyên mà.

Mạnh Y Nhiên bắt đầu thấy hối hận khi đăng nhập vào tài khoản QQ này. Chỉ một cái nickname mà đã ảnh hưởng đến cô như vậy. Mộ Vân Xuyên vẫn sử dụng tài khoản QQ này ư? Hệ thống gửi thông báo về sinh nhật của anh tới mọi người trong danh sách bạn bè, tức là anh cũng nhận được thông báo về sinh nhật của cô, không biết lúc đó tâm trạng của anh ra sao? Hẳn là không bị tác động giống như cô bây giờ đâu.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu.

Chúc mừng sinh nhật ư? Có thể chúc anh bất hạnh không? Có thể mong anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trong thế giới của cô không?

Thế nhưng....

Rõ ràng chính tay cô đăng nhập vào tài khoản QQ này, trách ai được đây? Cô muốn xem tin tức gì ở đây chứ, chỉ là vài bạn học cũ thôi sao? Lừa ai thế?

Mạnh Y Nhiên day trán, cố trấn áp tâm tình đang dậy sóng, tự nhủ với bản thân: Mày cứ sống như vậy sao?

Đã bảy năm trôi qua rồi. Chi tay bảy năm nhưng cô vẫn không cam lòng như một đứa trẻ, so đo tính toán chuyện cỏn con này. Nếu ai đó biết được, chắc chắn sẽ mắng cô thần kinh.Thế nhưng tình cảm vốn cho rằng sẽ kéo dài cả đời ấy lại có thể dễ dàng đường ai nấy đi đến vậy, Không có những giọt nước mắt đau khổ, mọi chuyện diễn ra vô cùng bình thản, sau đó ngày qua ngày chậm rãi chôn vùi những cơn sóng cuộn trào mãnh liệt dưới cái sự bình thản đó.

Vì sao lại có thể dễ dàng chia tay đến thế? Tình cảm đó chỉ như một tờ giấy mỏng manh thôi sao?

Không biết nữa, không có đáp án cho câu hỏi này. Vì sao hai người đang đi cùng nhau bỗng dưng chia đôi ngả? Vì sao mới hôm qua còn ngọt ngào mà hôm nay đã thành người dưng?

Suốt quãng thời gian đó, trong mọi câu chuyện, cái tên Mạnh Y Nhiên và Mộ Vân Xuyên luôn gắn liền với nhau, Vậy mà về sau, Mạnh Y Nhiên chỉ đơn giản là Mạnh Y Nhiên, Mộ Vân Xuyên cũng chỉ đơn giản là Mộ Vân Xuyên.

Cuối cùng, cô vẫn không thể ấn vào nút "Gửi lời chúc mừng sinh nhật". Tâm trạng lúc này tựa như màn đêm cô tịch, sự yên tĩnh đó cứ chìm sâu xuống rồi biến thành một tảng đá đè nặng trong lòng cô, không nhìn được, không chạm vào được, nhưng vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Mộ Vân Xuyên đối với cô bây giờ là sự tồn tại như thế nào? Cô không dám nhắc đến anh, ngay cả khi trước mặt Từ Nhược Lâm. Cô sợ mọi người sẽ nói mình quá si tình, sợ mọi người thờ dài bất lực vì cô vẫn chưa chịu buông bỏ, sợ bị đánh giá là một kẻ ngu ngốc.

Nếu so sánh cuộc đời cô như con suối nhỏ đang chảy róc rách không ngừng, thì Mộ Vân Xuyên chính là tảng đá lớn chắn ngang. Dòng nước chảy đến đó thì ứ đọng lại, tràn sang hai bên tảng đá rồi tiếp tục chảy về phía trước như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chẳng ai biết nó đã phải cô sức thế nào để vòng qua chướng ngại vật kia, người ra chỉ thấy nó là một dòng suối chảy không ngừng. Còn tảng đá thì vẫn nằm ì ở đó, không bị cuốn trôi, không bị chìm trong nước. Mọi người không ai để ý tới nó, chỉ mình cô biết nó có ý nghĩa gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro