5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 : Tình yêu công bằng Khi nhận được đơn nghỉ phép của Vương Y Bối, Hướng Vũ Hằng rất kinh ngạc . Anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ đưa ra quyết định này, bởi vì theo những gì anh hiểu về cô, cô tuyệt đối không phải là người như vậy. Anh buông chiết bút trong tay xuống, nhìn thẳng vào mặt cô, muốn nhặt nhạnh được một chút thông tin nào đó từ vẻ mặt cô. Đáng tiếc, anh không thể nhìn ra tâm trạng cô.     “ Nếu là vì chuyện hôm qua…” Anh có thể xin lỗi! Chuyện nam nữ , không hợp thì không thể miễn cưỡng, dù thật sự anh có tình cảm với cô. Nếu không thể làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn, không cần vì chuyện này mà khiến đôi bên không thoải mái.     Vương Y Bối vội lắc đầu : “ Không phải” . Cô nhìn thẳng vào mắt anh : “ Đã bảo là anh nói đùa rồi cơ mà, tôi sao có thể để bụng chứ? Tôi chỉ cảm thấy làm việc lâu quá nên có chút mệt mỏi. Kế hoạch Lam Sơn vừa hoàn thành, tôi muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, thư giãn một thời gian.”      Hướng Vũ Hằng không có cách nào nghĩ xem những lời cô nói là thật hay chỉ là cái cớ. Anh thở dài : “ Thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi ? “     “Chẳng lẽ lừa người sẽ được tăng lương ?”     Nụ cười của cô khiến Hướng Vũ Hằng càng thêm phiền muộn. Dù cô đã nói  không để trong lòng chuyện kia, nhưng chắc là ít nhiều vẫn suy nghĩ, anh có thể nhận ra thái độ của cô đối với mình đã thay đổi phần nào. Anh hoàn toàn có thể hiểu: “  Nếu vậy tôi muốn cử em đi Tây Lý.”     Hướng Vũ Hằng ngắn gọn đề cập tới kế hoạch phát triển của công ti ở Tây Lí, cô qua đó làm việc sẽ rất nhẹ nhàng, coi như là mượn công việc đi du lịch, tiền lương vẫn sẽ như cũ. Vương Y Bối ngẫm nghĩ một lát, không có ý định từ chối, cô vốn đã có tình cảm với công ty, à không, có lẽ đó là một loại ỷ lại mới đúng! Đã ở đây cắm rẽ ăn sâu, nếu không phải nguyên nhân khách quan ép buộc thì cô sẽ không rời đi nơi khác.     Cô gật đầu : “ Vậy thì cảm ơn giám đốc đã cho tôi công việc béo bở này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người ghen tỵ với tôi đấy .”     Hướng Vũ Hằng cười. Có lẽ nếu không có chuyện tối qua thì hai người họ vẫn sẽ làm việc vui vẻ với nhau.Vương Y Bối muốn nghỉ ngơi một thời gian, nguyên nhân quả thực là không liên quan gì đến Hướng Vũ Hằng. Từ lâu cô đã muốn có một kì nghỉ dài, đi đâu đó du ngoạn một tháng rồi sẽ lại trở về làm việc. Sau khi quay về từ Lam Sơn, cô đã bắt đầu lên kế hoạch thực hiện quyết định này, thậm chí nếu  không xin nghỉ phép được , cô đã nghi đến chuyện thôi việc. So sánh công việc với sức khoẻ, cô vẫn cho rằng sức khoẻ quan trọng hơn.     Vương Y Bối nhanh chóng thu xếp tới Tây Lí, trước khi đi , cô hẹn gặp Uông Thiển Ngữ. Uông Thiển Ngữ trước giờ vẫn theo học chương trình nghiên cứu sinh, hiện tại lại đang có kế hoạch thi lên tiến sĩ, khiến Vương Y Bối có áp lực như núi.     Hai người hẹn gặp ở một quán teppanyaki gọi đồ cay xong, Uông Thiển Ngữ còn yêu cầu chủ quán cho thêm vị cay, hôm nay cô rất muốn ăn cay. Dù Yên Xuyên cũng khá  nổi tiếng với đồ ăn cay nhưng so với những nơi khác thì quả thật không bằng, vị cay của đồ ăn Yên Xuyên chỉ là thoáng qua, ớt đều đã qua xử lí, lúc cho vào món ăn thì độ cay đã giảm đi một nửa.     Thần sắc Vương Y Bối khá phức tạp, nhìn Uông Thiển Ngữ bằng một ánh mắt thích thú: “ Hôm nay sao thế hả ?” , rõ ràng Uông Thiển Ngữ thích ăn nhạt, mỗi lần đi ăn cùng cô mới chịu ăn cay mộtchút, “ Nói xem nào, bị cái gì kích thích thế ?”     “ Lâu lâu không ăn cay, đột nhiên hôm nay muốn thôi, không được hả ?” Uông Thiển Ngữ cảm thấy vô vị: “ Cậu mới là vừa bị cái gì kích thích thì có. Đang yên đang lành tự dưng đòi đi Tây Lý !”.     “ Cậu  không hiểu đâu. Cái này gọi là mượn danh công tác để đi du lịch.” Vương Y Bối phản đối     Đồ ăn được đưa lên, vừa mới ngửi đã thấy mùi thơm, cô đã thấy thèm rồi. Ăn đồ teppanyaki, cô thích nhất là ăn đậu phụ khô, hương vị rất đặc biệt, ăn rất ngon miệng     Uông Thiển Ngữ vừa ăn vừa nhìn Vương Y Bối: “ Này, thật sự không phải câu bị đả kích đấy chứ ?”.     “ Haizzz…” Vương Y Bối than thở :” Tớ đang rất khinh bỉ bản thân vì trước đây không biết cái gì gọi là du lịch. Hiện giờ muốn lập lại trật tự một chút, không phải do chịu kích thích mãnh liệt gì cả.”     Uông Thiển Ngữ bật cười, nhìn Vương Y Bối bằng ánh mắt sâu xa: “ Nghe nói lần trước cậu nhận một dự án hợp tác với Hoàn Quang?”.Vương Y Bối im lặng nhìn Uông Thiển Ngữ, biết chắc cô ấy chưa nói hết câu.     “ Hiện tại dự án đó hình như do Trần Tử Hànphụ trách.”     Vương Y Bối tiếp tục ăn, không dừng động tác, cô chỉ liếc qua Uông Thiển Ngữ mộtchút : “ Cậu nắm tin tức nhạy bén quá nhỉ!”.     Uông Thiển Ngữ đặt đôi đũa trong tay xuống, khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn Vương Y Bối: “ Vẫn  không được sao ?”.     Vương Y Bối vẫn ăn bình thường, Uông Thiển Ngữ ngược lại hoàn toàn với cô: “Vẫn không buông xuôi được sao?”     Vương Y Bối không chịu được ánh mắt của Uông Thiển Ngữ nữa, cuối cùng phải buông đũa xuống: “ Không phải, chỉ là muốn đi du lịch một chuyến thôi, trước giờ không có cơ hội như thế. Hồi đại học tớ cũng chẳng đi đâu chơi, sau đó đi làm lại càng không có thời gian. Bây giờ muốn tranh thủ đi một chuyến, dù có phải thôi việc cũng được, nhưng mà sếp của tớ  không có ý định thả người đi, nên mới giao cho tớ công việc kia. Dù thế nào cũng phải nể mặt người ta mộtchút.”     Uông Thiển Ngữ nhìn cô như thể đang xác định điều gì đó, một lúc sau mới gật đâu: “ Cũng được, nên đi ra ngoài thăm thú, nhưng không quên mang quà về cho tớ là được”. Còn mộtđiều cuối cùng Uông Thiển Ngữ  không nói ra, hồi học đại học, cô từng gặp Trần Tử Hàn, hai người còn đi ăn một bữa cơm. Lần đó, Trần Tử Hànđại diện Hoàn Quang tới ký thoả thuận gì đó với trường đại học của cô, có lẽ là cung cấp thiết bị giảng dạy. Nhưng cô nghĩ, những chuyện này có nói ra cũng không quan trọng đối với Y Bối. Không phải là vì Trần Tử Hànkhông quan trọng với cô ấy, mà là dù có muốn nghe tin tức về anh thế nào đi chăng nữa thì cô ấy cũng  không muốn nghe được từ miệngngườikhác.     Hai người tiếp tục ăn, món nào món nấy đều ăn sạch, vừa ăn vừa uống không kiêng dè gì. Đến khi quay về nhà  Uông Thiển Ngữ, cả hai đều bị đau bụng, nhưng vẫn nằm trên gường vừa ôm bụng vừa mắng ỏ lẫn nhau rồi cười phá lên.     Vương Y Bối ôm lấy tay Uông Thiển Ngữ. Cô thật sự cảm động, cuộc đời cô vẫn có người bạn tốt như vậy ở bên cạnh, có thể cáu giận, thấu hiểu cô, lúc cô gặp khó khăn, cô ấy đều sẵn sàng giúp đỡ cô, lúc cô vui vẻ, cô ấy cũng chung vui.     Trước đây, cô vì những thứ đã đánh mất mà tiếc nuối, mà buồn bã, mà thất vọng, hiện tại, cô trân trọng tất cảnhững gì mình đang có, cẩn thận nâng niu những thứ nằm trong tay mình.     Chuyện mà Vương Y Bối không ngờ nhất chính là Hướng Vũ Hằng cử Giang Ỷ Phi đi Tây Lý cùng mình. Dù rất tò mò nhưng cô không hỏi nhiều, dẫu sao cũng không ảnh hưởng gì tới cô, cô cứ làm tốt công việc của mình là được.     Thân phận của Giang Ỷ Phi có phần đặc biệt, Vương Y Bối hạn chế tiếp xúc với cô ta. Thế nhưng cô gái này lại không nghĩ như vậy, lúc ngồi trên máy bay còn chủ động bắt chuyện với Vương Y Bối: “ Chị giỏi thật đấy! Nghe nói phương án xây dựng khu Lam Sơn là do chị đề ra, lối suy nghĩ rất độc đáo, em rất thích”.     “ Đấy là công lao của tất cả mọi người.” Vương Y Bối cười, không muốn nói quá nhiều.      Giang Ỷ Phi tinh ý nhận ra Vương Y Bối giữ khoảng cách với mình nên cũng không nói gì nữa mà chỉ cười cho qua.     Vương Y Bối không hiều rõ lắm về con người Giang Ỷ Phi , cũng không có ý định tìm hiểu. Từ lúc xuống máy bay, điện thoại của Giang Ỷ Phi reo liên hồi, hễ nghe máy là cô ta lại khai báo với đối phương mình đang ở đâu, rồi lại dặn dò người đó không cần lo lắng, không cần tới thăm, cô ta có thể tự chăm sóc tốt bản thân, sẽ nhanh chóng quay về.     Vương Y Bối chứng kiến cảnh tượng này, không thể phủ nhận, cô rất ngưỡng mộ, huống hồ lại là một người đàn ông xuất chúng như thế.         Giang Ỷ Phi cúp máy, Vương Y Bối lập tức than thở: “Ông xã em đối xử với em tốt thật!”      Giang Ỷ Phi cười, sắc mặt không vui không buồn : “ Ừm, phần lớn thời gian đều như vậy, nhưng mà hôn nhân cứ tốt đẹp mãi cũng không nên, nếu bị đối phương quản lí quá gắt sao sẽ cảm thấy mình như bị nhốt vào mộtcái lồng lớn, cảm thấy mất tự do, rất muốn thoát ra khỏi đó để hít thởi không khí bên ngoài”.     Vương Y Bối cất tiếng trêu: “Hoá ra hiện giờ là em đang ra ngoài hít thở cho thoáng khí hả?”     Bị nhốt trong lồng sắt cũng chưa chắc là chuyện xấu, dẫu sao thì phần lớn mọi người đều thích chui vào đó, thích bị ràng buộc.     Nơi ở của hai người ở Tây Lý điều kiện khá tốt, công việc cũng nhẹ nhàng, đúng là đãi ngộ hậu hĩnh của công ty.     Ở chung được một thời gian, Vương Y Bối nhận thấy Giang Ỷ Phi cóthể sống cùng được, cô ta rất hiếm khi làm phật ý người khác, hễ có ý kiến bất đồng, cô ta sẽ  không cố ý làm khó người khác, nhưng cũng không hoàn toàn nghe theo đối phương, cô ta biết cách giữ vững quan điểm của mình đồng thời tôn trọng người khác. Hai người ở cùng cũng khá vui vẻ.     Vương Y Bối vừa dọn dẹp phòng vừa nhìn  Giang Ỷ Phi ngồi ăn mì gói, khoé miệng bất giác cong lên. Dù gì trong mắt người khác,  Giang Ỷ Phi là người ngồi tít trên cao, nhưng thật ra cô ta cũng có một cuộc sống bình thường như bao người khác thôi,  không có điểm gì khác biệt. Sau khi kết hôn với Lộ Ôn Diên, cô ta có thể giữ nguyên tính cách của mình, hơn nữa còn không hề tỏ ra kiêu căng hay làm cao. Với Vương Y Bối, cô ta làm được như vậy đã là rất khó rồi.     “Chị ra ngoài đi dạo, cô có muốn đi cùng không?” Ở chung ít ngày nhưng Vương Y Bối đã rất quý Giang Ỷ Phi , chủ động lên tiếng mời.     Tuy rằng đối vớingườikhác chuyện này chẳng có gì khó khăn, nhưng riêng với Vương Y Bối thì lại khônghề dễ dàng. Cô rất ít khi mời người khác làm gì cùng mình, dù từ sau khi đi làm, tác phong làm việc ấy đã ít nhiều thay đổi. Nếu  không thân thiết, cô vẫn luôn thích một mình hơn, ngoại trừ bạn thân.      Giang Ỷ Phi hơi ngạc nhiên: “ Vâng, em cũng muốn đi dạo mộtlát”     Hai người cùng nhau ra ngoài, đến một vài khu trung tâm thương mại và mấy nơi có cảnh đẹp, Vương Y Bối phát hiện thấy mình và  Giang Ỷ Phi có khá nhiều điểm chung. Cô luôn cho rằng, du lịch thật sự  không phải là đến nhưng thành phố xa xôi, những địa danh nổi tiếng, mà đơn thuần chỉ là giữ cho tâm tư yên tĩnh, cho dù chỉ đi tới một ngọn núi vô danh nào đó cũng đã là du lịch rồi. Cô và Uông Thiển Ngữ từng đi tới một nơi xa xôi của Yên Xuyên, nơi mà đường đi cũng  không nhìn thấy rõ vì bị cỏ dại che lấp, nơi có những con suối trong thấy đáy, nơi có hững dãy núi nối liền nhau  không biết đâu là tận cùng… Hai người đứng trên định núi  không người, giữa từng cây cối rậm rạp mà hét to, đi đào những củ khoai lang dại để ăn, Còn nhớ lúc đăng ảnh lên weibo, có người vào hỏi cô đi tu à, khiến Vương Y Bối cười nghiêng ngả.      Giang Ỷ Phi cũng có khả năng đi giày cao gót được rất lâu, hai người thoả thích đi thật xa. Trước đây mỗi lần mua sắm với Uông Thiển Ngữ, vào trung tâm thương mại, y như rằng việc đầu tiên cô ấy làm là tìm một băng ghế dài ngồi nghỉ, khuyến khích Vương Y Bối đi mua giày, làm như thế cô ấy có thể ngồi lâu hơnmộtchút.      Giang Ỷ Phi xách giỏ đi mua rất nhiều đồ, sau khi thu hoạch được kha khá rồi, tâm tình cũng hào hứng hẳn lên: “ Chị có muốn vào trong trường đại hôc này chơi chút không?”.     Vương Y Bối chợt thay đổi sắc mặt, cô bước đi rất nhanh, đang định cứ thế lướt qua cổng sau ngôi trường này, giả vờ như khôngthấy, thế nhưng lạ bị  Giang Ỷ Phi gọi lại. Thứ mà trong long cô cố ý lảng tránh, cô khônghề muốn nó lại bị vạch trần ra.     Y Bối nhìn  Giang Ỷ Phi , thấy vẻ mặt cô tràn ngập mong chờ.     “ Ngày trước em từng muốn thi vào trường đại học này”.  Giang Ỷ Phi hồi tưởng, vẻ mặt tràn đầy sự ấm áp: “ Nhưng mà về sau lại khôngcó cơ hội”. Điểm thi đại học của  Giang Ỷ Phi cao hơn hẳn điểm tuyển sinh của trường này, nhưng vì học phí, tiền xe cộ và các loại chi phí khác ở đây quá cao nên cô đành lựa chọn mộtngôi trường hạng hai khác. Ngôi trường này còn sẵn sang miễn học phí cho cô cả bốn năm đại học, hôn nữa còn có trợ cấp phí sinh hoạt.     Vương Y Bối không muốn đi, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của  Giang Ỷ Phi lại bất giác lùi bước lại: “ Được, chị cũng muốn đi xem xem rốt cuộc thì trường đại học nổi danh toàn quốc này có điểm gì đặc biệt”.      Giang Ỷ Phi mửng rỡ gật đầu. Thấy cô ấy vui vẻ như vậy, Vương Y Bối cũng tự nhiên nhớ lại quá khử của mình. Ngày ấy cô khát khao thi đỗ vào Đại học Yên Xuyên, nhưng rồi chính Đại học Yên Xuyên lại trở thành vết thương  khôngthể xoá mờ trong lòng cô, mỗi khi có người nhắc đến nó, cô đều vô thức bực bội. Về sau thi lại đại học, cô lại khôngmuốn thi vào đó nữa, cô lựa chọn mộtngôi trường khác khôngđến nỗi tệ. Đối với những thế mà bản thân khôngđạt được, Vương Y Bối khôngcố sức giành lấy được, mà cô áp dụng biện pháp lảng tránh, chỉ cần khôngai nhắc tới nữa là dần dẩn cô cũng có thể quên.      Giang Ỷ Phi nhìn về phía ngôn trường kia đầy say mê, ánh mắt tràn ngập vẻ ngưỡng mộ dành cho những nhóm sinh viện đang ôm sách vở đi lại bên trong sân trường. Vương Y Bối yên lặng dẫn đường, đưa  Giang Ỷ Phi tới mộtvài chỗ nổi bật của ngôi trường này. Biểu hiện của  Giang Ỷ Phi thật sự chẳng khác nào mộtsinh viên năm nhất, nhìn thấy cái gì cũng tò mò, Vương Y Bối chỉ biết bất lực lắc đầu, bản thân cô cũng  khôngđến nỗi háo hức như thế.     Ngày ấy, tất cả sự quan tâm của côđều dành cho người con trai kia, ngay cả việc cô tìm hiểu về ngôi trường này cũng là vì anh học ở đây. Nhiều năm trôi qua, dường như nôi này khôngcó gì thay đổi.     Cô nhớ lại năm đó vào sinh nhật anh, hai người đều muốn tạo bất ngờ cho nhau, đề rồi cuối cùng lại thành sai lệch. Cô nhớ lại năm lớp 12 thi phân lớp, cô vì muốn được học cùng anh mà nỗ lực đạt được kết quả vượt xa tưởng tượng, còn anh lại sơ xuất để bị xếp vào lớp 12/2. Cô nhớ lại lúc mình chủ động tới gặp giáo viên chủ nhiêm xin chuyển sang 12/2 thì Trần Tử Hànlại cũng vì mộtnguyên nhân khác mà được vào 12/1. Cô cứ nghĩ đó chỉ là những sai sót ngẫu nhiên, thậm chí còn cho rằng ông trời đang tạo cơ hội cho họ rèn luyện, trải nghiệm, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu, đó là dấu hiệu trời xanh muốn nói rằng họ có duyên mà  không có phận.     Bước chân của cô chậm dần, nỗi ưu tư chợt thoáng hiện lên mặt.  Giang Ỷ Phi quan sát Vương Y Bối rất lâu, rốt cuộc lắc lắc tay cô: “ Chị đang nghĩ gì thế ?”.     Vương Y Bối cười: “  Không có gì”.     Năm đó cô tới đây gặp anh, vì  không muốn xa anh nên cô đã tìm cớ ở lại. Cô nói với anh, muốn đi thăm hết ngôi trường này, bằng không lúc về bạn bẻ hòi lại không biết trả lời thế nào, không thể chứng minh được là mình đã đến thăm ngôi trường đại học  nổi tiếng nhất này. Trần Tử Hànbất đắc dĩ chiều ý cô, hôm nay đưa cô đi thâm chỗ này, ngày mai lại đưa cô đi xem chỗ kia, chẳng khác nào hướng dẫn viên du lịch của cô. Cuối cùng, Trần Tử Hàncũng chịu thua cô, nhìn cô đầy sủng nịnh: “ Nếu chân anh bị tàn phế vì đi cùng em thế này, em có bỏ anh khôngđấy?”.     Em có bỏ anh khôngđấy?     Hai chúng ta, cuối cùng là ai bỏ ai?     Vương Y Bối lắc đầu cười. Quãng thời gian ấy, cô khăng khăng đi phía sau anh, mộtmực tin tưởng rằng người đàn ông ngay trước mắt mình sẽ là người ở bên mình cả đời, tin tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ thấy chán anh.      Giang Ỷ Phi  không hề vạch trần tâm trạng đang che giấu của Vương Y Bối mà làm bộ vô tình hỏi: “ Chị hình như rất quen thuộc nơi này?”.     Bị người khác phát giác, Vương Y Bối cũng không hề ảo não, trái lạ rất nhiệt tình trả lời: “ Ừ, trước đây đã tới mộtlần, để chị làm hướng dẫn viên du lịch cho cô nhé”.      Giang Ỷ Phi gật đầu.VY gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, nghiêm túc giới thiệu với  Giang Ỷ Phi cảnh vật nơi này     Hai người tới hành lang triễn lãm, mặt trên trưng bày tác phẩm của những sinh viên xuất sắc, nhằm khích lệ các thế hệ sinh viên còn lại.     Ánh mắt Vương Y Bối dừng lại rất lâu trước mộttác phẩm. Góc dưới bên phải có dòng chữ viết theo lối chữ thảo : Trần Tử Hàn.     Cô đưa tay lên chạm vào cái tên đó, nhưng chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo của thuỷ tinh. Cô quên khôngđể ý, tất cả các tác phẩm ở đây đều được bảo vệ bởi mộtlớp kính trên bề mặt.     Giây phút này, dường như cô đang được quay trở về năm xưa, thời điểm anh liên tục vẽ những hình thù cô không bao giờ hiểu, cô chỉ biết đứng một bên cười anh có niềm đam mê thật kì lạ…      Giang Ỷ Phi có lẽ hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, kiếm cớ đi ra chỗ khác, để cô đứng một mình tại đó.     Vương Y Bối thu cánh tay lại, lặng nhìn cái tên ấy.     “ Bạn cũng học chuyên ngành XX à?” Có người đi qua thấy cô nhìn vào tác phẩm kia, tưởng cô học về nó nên tiến tới hỏi.     “ Không phải, xem bừa thôi”.     Đối phương tỏ ra thất vọng, nhưng một lúc sau lại hào hứng trở lại: “ Thế có phải bạn cũng thấy bản vẽ này rất được không?”.     Vẻ  mặt cô gái hiện lên vẻ chờ mong, pha chút hồn nhiên của tuổi trẻ, đôi mắt ánh lên mộtchút ngây ngô, mộtchút ngượng ngùng. Vương Y Bối không nỡ nói những câu khiến cô ấy thất vọng, thầm thở dài trong lòng rồi đáp: “ Ừ, rất tốt”.     “ Mình cũng thấy vậy!”.Cô gái hưng phấn hẳn lên: “ Mình nói cho bạn biết nhé, anh ấy không chỉ giỏi chuyên môn...”.     Vương Y Bối yên lặng đứng nghe mất vài phát đồng hồ: “ Bạn quen anh ấy à?”.     Vẻ mừng rỡ trên mặt cô gái cũng biến mất, thay thế bằng một sự hụt hẫng, đôi môi cũng mím lại: “ Mình dù có muốn cũng không được ý. Anh ấy đã tốt nghiệp lâu rồi ”.     Vương Y Bối cười: “ Thế sao trước kia không tóm lấy cơ hội ?”.     Cô gái bất giác đỏ mặt: “ Anh ấy có bạn gái rồi”.Lòng Vương Y Bối chợt quặn thắt: “ Có thể đợi bọn họ chia tay mà.” Nói xong câu này, cô  chợt nhớ tới một lời thoại kinh điển của một cô bạn nào đó: Tấn công đi! Có bạn gái chứ có phải đã kết hôn đâu, dù đã kết hôn cũng có thể đợi người ta ly hôn mà...     Sắc mặt cô gái lại biến đổi, lời nói cũng cuống quýt cả lên: “ Không thể...Mình cũng không phải có ý đó... Hai người bọn họ rất yêu nhau, anh ấy đối xử với bạn gái tốt lắm.” Cô gái nói tới đây rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng đầy kiên định: “ Họ sẽ ở bên nhau mãi, nhất định sẽ ở bên nhau mãi”.     Vương Y Bối vô thức bật cười, trong lòng thầm nói: Họ chia tay rồi, không còn ờ bên nhau nữa rồi.     “ Sao bạn biết họ còn yêu nhau? Biết đâu đã chia tay từ lâu rồi ấy chứ”.     Cô gái lắc đầu: “ Không đâu, anh ấy tốt với người yêu lắm, chia tay sao được. Anh ấy nhất định không nỡ chia tay đâu, người yêu anh ấy lại càng không nỡ”.     Vương Y Bối cười mỉa mai, quả nhiên chúng ta đều thích một cái kết cổ tích, cho dù chuyện đó chẳng có liên quan gì tới mình.     Cô gái nhận thấy vẻ châm chọc trên mặt Vương Y Bối, cho rằng cô đang tỏ ra xem thường. Cô gái cảm thấy là vì Vương Y Bối không biết tình cảm tốt đẹp giữa anh và bạn gái nên mới có thái độ như vậy.     “Anh ấy rất tốt với người yêu, dù có bận đến mấy cũng vẫn dành thời gian gọi điện nói chuyện với người yêu. Mỗi lần đi ăn, anh ấy đều chọn món rẻ nhất, quần áo cũng rất ít mua, đấy là vì muốn tiết kiệm tiền để tới trường của chị kia và mua quà tặng chị ấy. Anh ấy học rất xuất sắc, có công ty lớn mời anh ấy về làm việc, bao nhiêu người muốn có cơ hội đó mà không được, thế mà anh ấy từ chối, là vì anh ấy muốn làm việc ở thành phố mà người yêu mình đang sinh sống. Nếu có bạn trai tốt với mình như vậy, bạn có bỏ không?”     Cô gái nói liền mộthơi, cảm thấy mình quá nhiều lời rồi, tự dưng nói chuyện với mộtng xa lạ nhiều thứ như vậy mà chẳng phải là chuyện của mình. Huống hồ, những tin tức này đều là cô tốn rất nhiều công sức mới thu thập được, vì thế, nói xong, cô liền quay đầu đi thẳng.     Vương Y Bối nhìn theo cô sinh viên kia. Những điều đó thật sự đã xảy ra ư? Cô cho rằng bản thân đã ôn tập đi ôn tập lại những chuyện này n lần rồi,nhưng trong bài tập của cô hoàn toàn không có những nội dung ấy. Cô tuyệt đối không biết mộtchút về những sự việc được thốt ra từ miệngngườikia. Mọi người đều rõ ràng, nhưng cô lại không hề biết.     Lần thứ hai tới khu vực trưng bày tác phẩm này, Vương Y Bối lại nhìn vào cái tên rồng bay phượng múa kia, rốt cuộc không còn giữa được bình tĩnh nữa.     Dự án khu nghỉ dưỡng Lam Sơn rốt cuộc đã bắt đầu khởi công, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Hướng Vũ Hằng gọi điện yêu cầu Vương Y Bối quay về, dù sao thì dự án này cô cũng phụ trách từ đầu, bây giờ giao cho người khác thì cũng có vẻ không tôn trọng cô. Chỉ có điều, Vương Y Bối tỏ ra không mấy hứng thú, cũng nói rõ không ngại người khác tranh công đoạt vị. Nói chuyện với cô xong, Hướng Vũ Hằng chỉ biết lắc đầu cười. Sao anh lại quên được chứ, cô không phải là người đặt công việc lên trên hết. Tính cách của cô có rất nhiều chỗ tuỳ hứng, cho dù cô có cố gắng che giấu thì thình thoảng vẫn cứ bị rò rì ra ngoài.     Hướng Vũ Hằng buông di động xuống, day day trán, có lẽ bản thân anh  đã tuột mất điều gì đó. Thực ra từ trong ánh mắt của một người, anh có thể nhìn thấy sự xuất hiện thấp thoáng của cô, nhưng anh không còn là chàng thanh niên sẵn sang theo đuổi tình yêu nữa. Hoá ra, con người một khi đã qua độ tuổi ấy, rất nhiều thứ chỉ có thể để trôi đi, không còn sức lực và lòng nhiệt tình để mà theo đuổi nữa.     “ Tổng giám đốc! Phó giám đốc Trần của Hoàn Quang muốn gặp anh”. Thư ký nói qua điện thoại nội bộ.     Hướng Vũ Hằng sửng sốt mất vài giây, sau đó mới bảo thư ký để Trần Tử Hànvào phòng làm việc của mình. Anh không hiểu Trần Tử Hànđột ngột tới đây làm gì, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. Trần Tử Hànở Hoàn Quang được hai, ba năm đã leo tới vị trí ngày hôm nay, lúc ấy, rất nhiều người tò mò về thân phận của anh ta, cho rằng chắc chắn có ô dù. Đến lúc có được đáp án, ai nấy cũng đều thất vọng, bỏi vì Trần Tử Hàn hoàn toàn dựa vào thực lực cùa mình, anh ta là người có thiên phú, so với phần lớn mọi người lại càng dễ dàng đạt được thành công hơn nhiều.     Trần Tử Hàn cũng rất thản nhiên, vẻ mặt không thể hiện bất cứ càm xúc nào.Anh chỉ nêu ra mộtvài ý kiến về dự án Lam Sơn.     Nếu Trần Tử Hàn đã nói như vậy, Hướng Vũ Hằn gcũng đành phải xốc lại tinh thần thôi. Nghe giọng điệu của Trần Tử Hàn, anh cũng cảm thấy khâm phục.Chỉ nói đơn giản có mấy câu mà đã thể hiện rõ Trần Tử Hàn đang giành lợi ích về cho Hoàn Quang, nếu như Hướng Vũ Hằng không chú ý, nhất định sẽ bị Trần Tử Hàn dắt mũi.     Cách đây khá lâu, Hướng Vũ Hằng từng nghe nói, khi Trần Tử Hàn còn ở Quảng Vũ, có một lần tới Hoàn Quang để thương lượng ký kết hợp đồng với Lộ Ôn Diên khi ấy đã lẫy lừng bốn phương, Trần Tử Hàn đã khiến cho Lộ Ôn Diên phải thoả hiệp, cũng vì thế mà về sau Lộ Ôn Diên rất xem trọng Trần Tử Hàn, không màng tới việc sẽ đắc tội với Quảng Vũ để săn đón bằng được Trần Tử Hàn về bên mình.     Trần Tử Hàn tới rất nhanh, đi cũng nhanh, từ đầu tới cưới không hề khiến Hướng Vũ Hằng có bất cứ nghi ngờ gì. Mãi cho tới mộtngày, thư ký kia đột nhiên hỏi anh mộtcâu : “Sao anh Trần kia lại tới Hoa Thịnh nhỉ?”.     Hướng Vũ Hằngđang định trả lời là về Lam Sơn thì chợt dừng lại suy nghĩ. Cứ coi như là về dự án Lam Sơn đi, đâu cần đích thân anh anh ta tới ? Huống hồ, đây cũng chỉ là một việc nhỏ nhặt, hoàn toàn khôngcần tới phó giám đốc như anh ta nhọc công.     “ Hay là…anh ta thấy công tychúng ta đãi ngộ nhân viên tốt?” Hướng Vũ Hằng lảm nhảm hổ đồ.     Sau đấy, anh bắt đầu chú ý hơn tới Trần Tử Hàn. Lần tiếp theo lại là Trần Tử Hàn tới. Đợi anh ta ra về, Hướng Vũ Hằng mới đi ra bàn thư ký hỏi: “ Vừa nãy anh ta nói gì với cô?”.     “ Anh ta hỏi trợ lý Vương phụ trách dự án Lam Sơn có đang ở công ty không , anh ta có việc cần bàn bạc với chị ấy.”     Tr đầu Hướng Vũ Hằng chợt nổ i lên vẻ mặt của Vương Y Bối trong lần hai người ra bờ sông hóng gió. Lúc ấy, trong đôi mắt cô tràn ngập tâm tình phức tạp. Giờ khắc này, anh đã hiểu ra lý do.     Lần thứ ba Trần Tử Hàn tới, Hướng Vũ Hằng là như vô tình nói ra miệng rằng, trợ lý Vương phụ trách dự án sắp từ Tây Lý trở về, anh có vấn đề nào không hiểu có thể đợi cô ấy về nói chuyện.     Và sau hôm ấy, Trần Tử Hàn không xuất hiện ở Hoa Thịnh nữa.     Vương Y Bối và Giang Ỷ Phi ở Tây Lý chơi vui đến quên cả trời đất, còn rù nhau đi nhảy bungge, mãi tới khi  phải rời khỏi đây quay về công ty mà vẫn còn luyến tiếc. Haingười true chọc lẫn nhau, chẳng ai thấy nhớ gì cả, đúng là “ mấtgốc”! Thế nhưng, dù có “ mất gốc” đi chăng nữa thì các cô vẫn phải ngoan ngoãn mua vé máy bay trở lại Yên Xuyên.     Vừa xuống khỏi máy bay, Vương Y Bối lập tức cảm nhận được nhiệt độ Yên Xuyên còn thấp hơn cả ở Tây Lý rất nhiều. Có lẽ, mùa đông cũng sắp tới rồi!     Mùa thu của Yên Xuyên, đôi khi có thể bị xao nhãng bỏ quên. Mới hôm qua còn mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu, hôm sau nhiệt độ lập tức đã tụt xuống hơn mười độ mà chào đón mùa đông, ngay cả mộtbước chuyển ngoặc dần dần cũng không có.     Trước đây, Vương Y Bối luôn cảm thấy thời tiết Yên Xuyên thật là kì quái đến chết! Nhưng lúc này cô lại cảm thấy biến đổi nhanh như vậy giống như mộtđôi tình nhân dứt khoát, khôngd ây dưa, một ngày trước còn mặn nồng, nhưng ngày hôm sau đã có thể mỗi người một ngả.     Vương Y Bối nói suy nghĩ của mình cho  Giang Ỷ Phi nghe.  Giang Ỷ Phi  khôngnhịn được cười cô giỏi liên tưởng. Hình như… lời này trước đây đã từng có người nói rồi. Trần Tử Hàncũng đã hình dung về cô như vậy lúc cô nhàn rỗi đi nghiên cứu thời tiết trong những đợt thi đại học…     Chia tay với Giang Ỷ Phi , Vương Y Bối liền đi thẳng tới nhà Uông Thiển Ngữ, mang quà đến tặng cô ấy. Uông Thiển Ngữ ngó nghiêng nhìn quà, làm ra vẻ miễn cưỡng có lòng tốt mời Vương Y Bối ở lại nhà một đêm, miễn phí tiền cơm.     Ngày hôm sau, Vương Y Bối đến công ty điểm danh. Cô cũng không ngờ, mình vừa mới quay lại đây đã nhận được thiệp hồng. Vương Y Bối kinh ngạc nhìn Hướng Vũ Hằng, thấy lông mày anh khẽ nhíu lại: “ Em không cho rằng anh kết hôn đấy chứ?”     Vương Y Bối đáp lại bằng vẻ mặt “ lại còn không ư?”.     Mở thiệp ra, thấy tên cô dâu chú rể, Vương Y Bối vẫn còn chưa hết băn khoăn. Cô làm sao có thể ngờ được chứ? Hướng Thàn và Thân Thiệu An kết hôn, họ còn mời cô tới dự.     Hướng Vũ Hằngđưa cho cô mộtsố điện thoại, nói là của Hướng Thần để lại, nhắn cô liên lạc với cô ta.     Vương Y Bối vừa mới liên lạc lập tức dính vào một phiền phức: Hướng Thần mời cô làm phù dâu! Cô khăng khăng từ chối, nhưng Hướng Thần không ngừng khích cô, buộc cô phải đồng ý.     “ Tôi khônghiểu, vì sao cậu cứphải muốn tôi làm phù dâu bằng được?” Vương Y Bối nghĩ mà buồn cười, quan hệ giữa cô và Hướng Thần chẳng tốt tẹo nào, không, phải là cực kỳ tệ mới đúng.     “ Cậu cứ tới đi, nhất định sẽ không hối hận đâu”.     Vương Y Bối nhìn điện thoại vừa ngắt, hình như đối phương đang dùng chiêu đánh vào lòng hiếu kỳ của cô bằng mộtbí mật nào đó mà cô không biết.     Buổi tối, Vương Y Bối gọi điện về nhà cho mẹ, kể về chuyến đi tới Tây Lý của mình, khi nào có dịp nhất định sẽ đưa bố mẹ đi tới đó chơi. Chuyện đi chuyện lại, cuối cùng nhắc tới việc Lương Nguyệt kết hôn, bây giờ lại thêm mộtng bạn cũ cấp ba cũng sắp kết hôn, còn mời cô làm phù dâu.     Phương Di Vi lại bắt đầu khuyên cô nên tìm một người mà ổn định cuộc sống, cũng không còn trẻ nữa, đến lúc phải lo nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi. Trước đây mỗi khi nghe mẹ nói cô đều thoái thác, nhưng lần này cô lại buông xuôi, còn nhờ bố mẹ để ý xung quanh giúp mình kẻo lỡ mất người đàn ông tốt.     Cúp máy,Vương Y Bối ngã nhào lên giường. Cô đưa tay lên đặt ở ngực. Đột nhiên cô cảm thấy, nơi ấy không còn đau nữa, chỉ còn lại mộtchút, mộtchút xót xa mà thôi.     Vương Y Bối suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định tới dự hôn lễ của Hướng Thần. Cô không quá hứng thú với cái bí mật kia của Hướng Thần, một bí mật nằm trong tay người mà cô từng rất ghét chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới cô cả. Huồng hồ, bản thân cô hiểu rõ, hiện tại đã chẳng còn gì ảnh hưởng tới cô quá nhiều nữa rồi.     Lúc nhỏ, cô luô cho rằng đen trắng phân minh, đúng sai rõ ràng, về sau, có người nói với cô, trên thế gian này không có đúng sai thật sự. Đến khi trưởng thành rồi, cô cuối cùng cũng hiểu rõ, cái gọi là đúng sai, phải trái phụ thuộc vào vị trí lựa chọn. Thế nhưng bây giờ, cô lại ngưỡng mộ cái rạch ròi năm xưa của mình.     Đến giờ phút này, cô thật sự đã hiểu, bản thân không có cách nào thay đổi thế giới này cả, chỉ có thể cố gắng tránh để cho thế giới tác động vào mình khiến mình thay đổi mà thôi, phải kiên định với suy nghĩ của mình, không được để người khác làm ảnh hưởng.     Vương Y Bối đã trang điểm, thay quần áo xong xuôi. Cô quyết định tới dự lễ cưới của Hướng Thần vì dẫu sao cũng là bạn học cũ, cô không nhận lời làm phù dâu, đơn giản là chỉ vì cô không muốnchứ chẳng có nguyên nhân nào khác. Cô kiên quyết từ chối, Hướng Thần cũng không miễn cưỡng nữa.     Tới nơi, chưa vào bên trong khách sạn, Vương Y Bối đã có thể ngửi thấy mùi hoa hồng thơm nồng, trên mặt đất trải đầy cánh hoa, những quả bóng bay màu hồng bay phấp phới thu hút ánh mắt của rất nhiều ngưởi qua đường. Bầu khôngkhí hạnh phúc có lẽ thật sự cần được khuếch tán rộng thêm.     Giẫm lên con đường trải cánh hoa hồng, Vương Y Bối theo Hướng Thần đi vào. Bên trong khách sạn trang hoàng thoe phong cách ảo mộng, toàn bộ khách sạn giống như được bao bọc bởi một lớp ngọc lưu ly, ánh đèn khúc xạ ra thứ ánh sang lung linh đủ màu sắc tựa cầu vồng, Đứng trong này khiến người ta có cảm giác như đứng trong một toà thành cổ tích.     “ Ông xã của cậu nhất định rất yêu cậu.” Vương Y Bối chân thành nói. một lễ cưới xa hoa có lẽ chỉ vì thể diện, nhưng một lễ cưới lãng mạng như mơ thế này chắc chắn là một món quà quý giá mà người đàn ông muốn dành tặng ngườiphụ nữ của mình.      Hướng Thần một tay nâng váy cưới, vừa đi vừa quay đầu lại cười với Vương Y Bối: “ Tôi đâu thể khiến cậu ganh tị được chứ”.     Vương Y Bối mím môi không đáp. Hiện tại ai có thể khiến cô ao ước đố kỵ cũng là một loại bản lĩnh rồi. Người khác có được hạnh phúc, cô sẽ chúc phúc nhưng khôngước ao, khôngđố lỵ. Cô tin tưởng,mọi người rồi sẽ đều tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình, miễn làchúng ta đủ hài lòng với cuộc sống.     HƯớNG THầN đưa Vương Y Bối vao2ao đại sảnh rồi mới đi tiếp đón các vị khách khác.Vương Y Bối ngồi mộtchỗ, lặng im quan sát xung quanh. Từ nhỏ cô đã thích những thứ đồ trang trí sang và trong suốt, cô cảm thấy nói giống như tình yêu, thuần khiết và mĩ lệ.     Phù dâu của Hứơng Thần có tới mấy người, Vương Y Bối đảo mắt qua mộtlượt, chợt dừng lại khi thấy có một người. Trùng hợp, đối phương cũng nhìn thấy cô.     Vương Y Bối vẫn thản nhiên ngồi nhìn Lục Dĩnh. Gặp Lục Dĩnh ở đây cũng không có gì ngạc nhiên, cô ta là em họ Thân Thiệu An thì đương nhiên không thể vắng mặt. Hiện tại, Vương Y Bối đã chẳng còn bận tâm tới những người từng xuất hiện trong quá khứ nữa rồi. Có thể đối diện với quá khứ mới là thách thức chân thực nhất dành cho bản thân.     Vương Y Bối tươi cười nhìn bộváy phù dâu trên người Lục Dĩnh: “ Rất đẹp!”.     Vải tơ tằm xếp lớp màu trắng, có cảm giác như vô tận không có điểm dừng. Lục Dịnh không mấy vui vẻ với lời khen của cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt nửa cười nửa k: “ Nhất định cô không biết được tôi căm ghét cô đến mức nào!”.     Vương Y Bối vẫn duy trì điệu bộ ban đầu. Ghét thì ghét, ai có thể khiến người khác mãi yêu thích được đây? Hơn nữa, bị người khác ghét cũng chẳng thiệt gì, đâu cần phải bận tâm.     Hàng lông mày cau có của Lục Dĩnh chậm rãi dãn ra, cô ta ngồi xuống bên cạnh Vương Y Bối, nụ cười ẩn hiện ra nổi chua chát, rồi lại thấp thoáng sự nhẹ nhõm: “ Tôi đã từng rất muốn có được mộthôn lễ, cho dù là không to, không đẹp, không tinh tế, nhưng mà có thể nắm tay người mà tôi yêu đã rất hạnh phúc rồi. Tôi cứ tưởng giấc mộng ấy của mình sắp thành hiện thực, không ngờ lại bị mộtcú điện thoại của cô cắt đứt!”.     Vương Y Bối tròn mắt nhìn Lục Dĩnh.     Lục Dĩnh nhìn thẳng cô: “ Tôi đã khóc xin anh ấy đừng đi, khóc lóc giữ anh ấy lại, nhưng anh ấy cũng không thèm quay đầu nhìn tôi lấy mộtcái. Tôi vì anh ấy mà nhận hết mọi đau khổ, cuối cùng cũng không so bì được với một cuộc điện thoại mà anh ấy biết rõ là mộttrò lừa đảo”.     Thua, thua mộtcách triệt để.     Vương Y Bối không biết nói gì, nếu là hiện tại, cô nhất định sẽ không làm cái trò ngu ngốc ấy. Thế nhưng không ai biết rằng, ngày  hôm ấy cô ngồi trong phòng tắm, thật sự có ý định cắt đứt mạch máu trên cổ tay, thật sự muốn người đàn ông kia phải hối hận cả đời, khiến ngày hạnh phúc của anh biến thành ngày giỗ của cô.     Bao nhiêu khôngcan tâm, bao nhiêu tâm ình chôn giấu dưới đáy lòng, tất cả đều đã bị thời gian tàn nhẫn ăn mòn, cuối tùng tan thành mây khói mà bay đi.     “ Đã là quá khứ r.” Nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt Vương Y Bối, mọi thứ đã trở thành quá khứ, dù bây giờ có khôngcam lòng, có khó chịu thì cũng sẽ trôi qua, lẻ dĩ nhiên giống như ngày mai nhất định rồi sẽ tới.     Lục Dĩnh bật cười:  “Đúng, đã là quá khứ”. Cô đứng dậy, chần chứ mấy giây cuối d\\cùng cũng khôngnói cho Vương Y Bối biết mộtchuyện. Điều khiến cô thật sự suy nghĩ thông suốt chính làsự việc xảy ra trong khách sạn năm đó. Cô cố tình đưa Trần Tử Hànđi thuê khách sạn thuê phòng, nhưng anh khẳng định chắc nịch rằng anh khôngchạm vào cô. Lúc ấy cô bị ánh mắt kiên nghị của anh làm cho say mê. Đến khi hồi tưởng lại, cô mới hiểu được, mộtngười đàn ông phải yêu bạn gái mình nhiều cỡ nào mới có thể khẳng định rằng bản thân mình sẽ khôngbao giờ đụng vàongườiphụ nữa khác?     Đôi khi, thua chỉ đơn giản là thua, dẫu khôngcam tâm cũng đành phải chịu.     M.n đến hôn lễ mỗi lúc mộtđông. Vương Y Bối nhìn theo Hướng Thần và Thân Thiệu An đang bắt chuyện với khách khứa, những người xa lạ kia khiến cô đột nhiên nghĩ, mình cũng nên tìm mộtngười thuộc về sinh mệnh của mình thôi. Mùa đông sắp tới r, mùa đông Yên Xuyên lạnh lẽo lắm! Cô cần mộtcái ôm ấm áp.     Hôn lễ kéo dại tới tận khuya, Vương Y Bối chẳng mấy khi ở lại mộtlễ cưới từ đầu tới cuối như v. Hướng Thần đi đến bên cạnh cười gian trá: “ Tôi đã tự dặn mình ngay từ đầu, nếu cậu mà ra về sớm thì sẹ khôngnói gì cho cậu hết!.”     Vương Y Bối thản nhiên cười: “ Tôi chỉ cảm thấy làm việc gì cũng nên đến nơi đến chốn thôi!”.     Hướng Thần kéo tay Vương Y Bối lên ban công tầng ba, vừa mở cửa ra, gió lạnh ùa vào ôm lấy toàn thân cô. Gió Yến Xuyên, lúc nào cũng mang theo hơi ẩm ướt và lạnh lẽo, vừa mới chạm đã cảm thấy tê buốt.     “ Thực ra cũng chẳng có gì cần nói với cậu cả. Tôi chỉ muốn tâm sự với cậu mộtchút thôi”. Hướng Thần lên tiếng phá tan bầu khôngkhí gượng gạo, cô quay sang quan sát sắc mặt Vương Y Bối. Giờ phút này, cô khôngthừa nhận cũng khôngđược, cô gái mà quá khứ cô cho là mộtngười ngu ngốc, ấu trĩ, thật sự đã thay đổi r.     Vương Y Bối chống hai tay lên lan can, hơi lạnh lan toả khắp bàn tay, nhưng cô lại chẳng có bất cứ cảm giác gì. Cô khôngsợ lạnh, cô chỉ sợ nóng. Nhưng nếu có lạnh cô cũng mong đừng quá lạnh, yêu cầu ấy thật sự vô lý đến kỳ quái.     “ Tâm sự chuyện gì?” Cô cất tiếng.     “ Ngày ấy, cũng ở mộtban công như thế này...” Hướng Thần tựa người vào lan can, ngước mắt lên nhìn bầu trời xám trắng, giống như có ai dùng sơn màu tro quét lên từng lớp, từng lớp, che phủ đi những đám mây trắng xoá và nền trời xanh lam. “ Tôi và Trần Tử Hàncũng đứng ở đó như thế này”.Hàng mi cảu Vương Y Bối khẽ chớp động, cô cúi đầu, đường nhìn xuống con đường tấp nập bên dưới, xe cộ qua lại  không ngớt, dường như mãi chẳng dừng lại.     Hướng Thần hít sâu, khôngbận tâm tới sự trầm mặc của cô: “ Tôi hỏi cậu ấy, tôi có cơ hội hay  không, cậu ấy có thể cho tôi mộtcơ hội được  không. Đó là lần duy nhất tôi có dũng khí làm như vậy, bởi vì tôi cần có mộtđáp án chính xác, có thế tôi mới có thể tiếp tục đi lên phía trước mà  không lưỡng lự,  không tiếc nuối, có thể dứt khoát mà tử  bỏ mọi hy vọng. Tôi cần cậu ấy cho tôi câu trả lời, kể cả đó là cự tuyệt”. Hướng Thần quay sang nhìn Vương Y Bối: “ Cậu biết cậu ấy đã nói gì với tôi  không ?”     “ Nói gì?”     Sự phối hợp lấy lệ này của Vương Y Bối khiến Hướng Thần  không nhịn được mà bật cười: “ Cậu ấy nói, cậu ấy chưa từng nghĩ tới việc ờ bên tôi”.     Ánh mắt của Hướng Thần quá sáng, Vương Y Bối dù muốn giả vờ như  không thấy cũng  không được, đành nhìn lại cô ấy: “ Ừm, vì thế nên cậu từ bỏ?”. Câu chuyện rồi vẫn sẽ cần mộtcái kết hoàn chỉnh.     Hướng Thần lắc đầu: “ Tôi hỏi cậu ấy lý do. Trần Tử Hànnói ừ trước tới giờ tớ  không hề có bất cứ ý nghĩ nào về việc sẽ đi quá giới hạn tình bạn với cậu, cậu cũng biết đấy, Tiểu Bối  không thích cậu! Cho dù có một ngày tớ và Tiều Bối chia tay, trờ thành những người xa lạ, tớ cũng  không chọn người mà cô ấy ghét làm người yêu. Vì tớ  không muốn khiến cô ấy sau khi chia tay vẫn còn điều khó chịu canh cánh trong lòng...”.     Toàn thân Vương Y Bối đột ngột cứng ngắt. Cô  không ngờ anh lại lo lắng cho cô hiều đến thế, hoàn toàn  không ngờ.     “ Cuối cùng, tôi buông tay. Tình yêu say đắm mà tôi dành cho cậu ấy chẳng khác nào một câu chuyện  cười đặc sắc nhất thế gian này. Ngay từ lúc bắt đầu. tôi đã thua triệt để.”     Những điều Hướng Thần nói vẫn còn lởn vởn trong đầu Vương Y Bối, khiến cho mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cô đột nhiên dậy sóng. Cô vốn tưởng mình sẽ  không còn bị bất cứ điều gì tác động nữa nhưng lúc này lại bị chấn động kịch liệt như xưa.     Vương Y Bối trở lại công ty tiếp tục làm việc bình thường, nhìn qua chẳng có điểm gì bất thường. Cô vẫn theo Hướng Vũ Hằngđi dự tiệc, họp hành, cùng nhau tán gẫu, đùa giỡn. Hướng Vũ Hằngnói cô thay đổi, nhưng thay đổi cáigì thì anh   không thể nói ra được. Chỉ có mình Vương Y Bối biết, tâm trạng của cô đã thay đổi, cô khôngcòn cảm thấy  không cam lòng, cũng  không còn khó chịu nữa rồi.     Hơn hai tháng sau, Hoàn Quang và Hoa Thịnh cùng tổ chức tiệc rượu mừng công, cũng coi như đây là phúc lợi cuối năm dành cho nhân viên đã vất và làm việc vì dự án hợp tác lần này. Bữa tiệc sẽ tổ chức thêm nhiều trò chơi, phần thưởng do công ty chi trả, mọi người ai nấy đều hào hứng.     Trai tài gái sắc đều trở thành trung tâm của bữa tiệc. Vương Y Bối đi theo Hướng Vũ Hằng, nhưng lúc anh tiếp chuyện với lãnh đạo cao cấp của Hoàn Quang thì cô tránh qua mộtbên, trộm lười nhác một lần. Bây giờ cô ngày càng thích yên tĩnh một mình,  không phải cô tự coi mình là Thượng Đế có thể nhìn rõ lòng người, chỉ là có thể thấy rõ nhiều mặt của mọi người hơn mà thôi. Cô cầm ly rượu trong tay, ánh mắt từ từ di chuyển. Bên kia, tổng giám đốc Lộ Ôn Diên đang kéo tay  Giang Ỷ Phi đi về một chỗ. Vương Y Bối nở nụ cười nhẹ, mỗi người đều có mộtcách sống riêng, chỉ cần mình thích là được.     Cô tiếp tục di chuyển đường nhìn đi chỗ khác, nhưng lần này đã gặp phải ánh mắt của một người khác. Cô nheo mắt. Từ sau khi đi Lam Sơn, cô chưa từng gặp lại TRầN Tử HÀN, nghe nói anh giải quyết xing dự án khu nghỉ dưỡng Lam Sơn thì lại được Lộ Ôn Diên đề cử ra nước ngoài công tác.     Cô lặng im theo dõi bước chân anh mỗi lúc một gần. Anh mặc comple đúng kiểu, đôi giày bóng loáng dường như có thể phản chiếu lại bóng người, mái tóc của anh cũng đã được cắt sửa cẩn thận. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô lúc này là, rốt cuộc thì tóc anh có thể đâm thủng bóng bay được hay  không?      Khi anh tới bên cạnh, cô mới phát hiện ra mình đang cười với anh.     Trần Tử Hànrất hiếm khi thấy cô bình thản như vậy: “ Rốt cuộc cũng đành quay về rồi đấy à?”. Anh nghe nói cô ở Tây Lý chơi vui đến quên cả  trời đất, ngay cả Hướng Vũ Hằngcũng bất lực  không làm cách nào kéo cô về được.     Vương Y Bối nâng chiếc ly trong tay lên, chạm vào ly của anh: “ Câu này phải để em nói chứ nhỉ?”.     Trần Tử Hàn cười: “ Anh đi công tác đấy chứ.” Câu này là đang trá hình nói cô đi Tây Lý chỉ vì sở thích cá nhân.     Vương Y Bối chẳng hiểu vì sao lại rất vui vẻ: “ Hôm Hướng Thần kết hôn hình như anh  không tới, em còn tưởnganh nhất định sẽ tham gia cơ.”     Trần Tử Hàn khẽ chau mày, vì chuyện của anh và Lục Dĩnh, anh tới dự đám của Hướng Thần và Thân Thiệu An có vẻ  không được hay cho lắm. Anh cởi cúc áo cổ ra, có lẽ trong này nhiệt độ hơi cao: “ Vì sao anh nhất định phải tới?”. Anh nheo mắt nhìn cô, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu nội tâm của cô.     Vương Y Bối khôngnhìn thẳng vào mặt anh, mà nhìn xuống lớp áo sơ mi bên trong của anh. Cô thích anh mặc đồ trắng để thoả mãn nội tâm thiếu nữ, trong lòng, cô luôn coi anh là mộtchàng thanh niên anh tuấn, nhanh nhẹn, bước ra từ truyện tranh: “ Dù sao cũng là bạn học cũ”.     Cô nhấp một chút rượu, lòng cảm thấy bình yên lạ. chẳng bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày có thể cùng anh nói chuyện vô tư như vậy, những chuyện xảy ra trong quá khứ đã không còn là cái cớ để cô né tránh anh nữa.     Trần Tử Hàn chăm chú quan sát cô, vừa mới mở miệng định nói thì Lộ Ôn Diên đi tới vỗ vai anh: “ Tôi còn tưởng anh  không về kịp”.     Đàn ông nói chuyện với nhau đương nhiên chỉ có công việc, người ngoài tự khắc sẽ ngồi một bên lắng nghe, Vương Y Bối lặng yên nghe hai người nói chuyện, cũng  không phải chuyện gì cơ mật mà dường như chỉ là đang tìm chủ đề để tiếp tục tán gẫu. Lúc trước, Lộ Ôn Diên là người bị vây quanh nhiều nhất, hiện tại, tâm điểm chú ý đều đã dời lên người Trần Tử Hàn.     Tiết mục trò chơi bắt đầu, mọi người đều cố gắng chuốc rượu người khác bằng mọi cách, nhất định  không say  không về. Vương Y Bối chẳng mấy khi tham gia chơi với mọi người như hôm nay, gặp đồng nghiệp cũng đứng lại tán dẫu mấy câu, biết được nhiều bí mật thú vị, đồng thời cũng bị chuốc kha khá rượu.     Trần Tử Hàn chẳng thể chạy đi đâu mà được mà phải đi cùng Lộ Ôn Diên. Lộ Ôn Diên bóng gió rằng anh ta muốn có con rồi, Trần Tử Hàn lập tức hiểu ra anh ta muốn mình uống thay. Thế nên không những phải uống phần của mình mà Trần Tử Hàn còn phải chống đỡ cả phần của Lộ Ôn Diên.     Cả bữa tiệc rượu, ai nấy cũng uống đến say mềm, chỉ tiếc một nỗi  không thể đi chuốc say được tất cả những người mình quan biết, đi làm quanh năm suốt tháng mới có được một cơ hội hiếm hoi này, coi như được trút hết nỗi lòng bực tức với công việc ra ngoài.     Vương Y Bối uống cũng nhiều, đầu óc bắt đầu váng vất nhưng cô vẫn khá hơi nhiều người, biết tự mình phải vềnhà. Vừa ra khỏi đại sảnh,  không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa vào làm cô khẽ rùng mình, cũng tỉnh táo hơn một chút. Hướng Vũ Hằng đuổi theo ngay phía sau cô, kéo tay cô lại: “ Để anh đưa em về!”.     Y Bối còn chưa kịp trả lời thì một chiếc  xe khác đã dừng ngay trước mặt họ, cửa kính từ từ hạ xuống để lộ ra khuôn mặt Trần Tử Hàn.     Hướng Vũ Hằngrất nhanh hiểu ra moi chuyện, buông tay Vương Y Bối, còn cười đầy mờ ám với Trần Tử Hàn.     “ Anh đưa em về”. Trần Tử Hàn lạnh lùng lên tiếng, giọng nói kiên định khiến người ta  không thể thờ ơ.     Vương Y Bối uống rất nhiều nhưng lại cảm thấy đầu óc mình đột nhiên tỉnh táo. Lúc này cô dường như quay trở lại quá khứ, bất cứ điều gì anh nói cô hoàn toàn nghe theo. Cô ngoan ngoãn bước lên xe anh.     Ngồi vào trong xe rồi cô vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cô  không biết anh đi lấy xe lại đây từ khi nào,  không biết quan hệ hiện tại giữa họ là gì, buồn cười nhất chính là cô lại  không muốn biết rõ ràng những điều đó.     “ Đưa em về nhà?”     Vương Y Bối giơ mộtngón tay lắc lắc trước mặt anh, bộ dạng cô giống người say thật sự: “  không!”, cô bật cười: “ Đến chỗ anh đi, em muốn xem xem nơi ở của phó giám đốc Hoàn  Quang trông như thế nào?”.     Trần Tử Hàn lắc đầu, còn thế nào được chứ, vẫn chỉ là một căn hộ đi thuê thôi, chẳng có gì đặc biệt cả.     Mặt cô ửng hồng, ánh mắt mơ màng. Rốt cuộc cô ấy đã uống bao nhiêu rượu? Trước đây rõ ràng mỗi lần đi họp hành hay dự tiệc cô ấy đều tận lực tránh bị chuốc rượu, hôm nau vì sao ai mời cũng  không từ chối?     Dừng xe, Trần Tử Hàn đỡ cô xuống. Y Bối tựa vào người anh, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh, nụ cười chợt hiện lên trên mặt cô: “ Anh thật sự đưa em tới đây…”.     “  không phải thì sao?”     Cô  không nói tiếp, cứ thế tủm tỉm cười, cười đến nỗi… nước mắt trào ra. Trần Tử Hàn không biết hiện giờ tâm trạng cô ra sao, chỉ đơn thuần nghĩ rằng cô say rượu. Anh nhớ lại quá khứ, chưa bao giờ anh trông thấy cô trong bộ dạng này, có lẽ là do cô đã uống quá nhiều,  không biết có cần ra ngoài mua thuốc giải rượu cho cô  không.     Cô cười, giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên chạm vào mặt anh:"Anhkhông thấy đưa một cô gái say rượu về nhà rất nguy hiểm à? "     Ánh mắt cô ấy sáng quá! rốt cuộc cô ấy có say thật hay  không? Trần Tử Hàn đành nửa đùa nửa thật đáp:" Anh tưởng người bị nguy hiểm phải là em chứ".     Cô bật cười thành tiếng rồi đột ngột ôm lấy anh, cô nhón chân lên, ghé sát môi mình vào bên tai anh thì thầm: "Có thể thử một lần".     Trần Tử Hàncảm thấy như có một con sâu lông lá xù xì bò vào trong tai, nhưng kỳ lạ chinh là anh  không hề muốn lôi nó ra.Cảnh tượng trước mắt phát triển vượt quá dự liệu của anh, anh  không thể phán đoán đuoc mình sẽ có phản ứng thế nào.     "Sao?  không dám?" Cô thổi nhẹ vào mặt anh.     Mùi rượu vang thơm nồng tản ra luẩn quẩn trước chóp mũi khiến Trần Tử Hànchợt thấy mình cũng đang say.     Cho dù người đàn ông có giỏi kiềm chế bản thân thế nào đi nữa, khi đối mặt với sự khiêu khích của đối phương cũng  không thể trấn tĩnh được.     Trần Tư Hàn nuốt khan: " Thế nào mới được coi là "dám"     Anh thật khó tin được đó là giọng nói của mình. Âm u mà dịu dàng, thậm chí còn là sự trầm thấp của giọng mũi.     Y Bối choàng tay qua cổ anh. Mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, hình như có thứ gì đó đang  không ngừng dẫn dắt....      không rõ là ai chủ động, đôi môi hai người chạm vào nhau, triền miên thật lâu, càng lúc càng mãnh liệt.Trần Tử Hàn ôm cô thẳng vào phòng ngủ,  không khí đột ngột tăng cao, dường như thân thể cũng  không chịu nổi nhiệt độ này.     Vừa ngã xuống giường, họ xé rách quần áo trên người đối phương. Khi da thịt anh dán lên người cô, cô đột nhiên đưa tay lên ngăn khuôn mặt anh đang định cúi xuống hôn mình. Cô cười: " Từng làm chưa?", nửa vế sau cô  không nói ra miệng là: Từng làm chưa? Với người khác ?     Trần Tư Hàn như bị kích thích, động tác của anh đột nhiên trở lên mãnh liệt, nụ hôn cuồng dã như cắn môi cô. Hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề.     Cô cười khẽ, để mặc anh rong ruổi trên người mình.     Giữa những tiếng thở dốc  không ngừng, chợt vang lên một câu trả lời hỗn loạn:" Chưa từng! Trước giờ chưa từngcó người khác".     Cô ôm anh chặt hơn, dùng toàn bộ sức lực của mình mà ôm lấy anh. Khoé mắt lặng lẽ rơi một giọt nước mắt…     Cô  không chấp nhận người khác, là bởi vì cô muốn đợi anh lập gia đình rồi mới đi tìm hạnh phúc. Đáy lòng cô cất giữ một nỗi sợ hãi, sợ nếu như vội vã tiếp nhận mộtngười đàn ông khác, nhỡ đâu anh quay về thì cô phải làm sao?     Cô  không biết rằng, trong khi co ôm ý nghĩ ấy, anh cũng lại lo lắng như vậy. Anh thật sự sợ mình đi nhầm một bước rồi khôngthể quay về chỗ cữ, sợ hai người  không thề tìm lại nhau giữa biển người xa lạ, sợ anh và cô  không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa…       Ngày hôm sauTrần Tử Hàn tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Anh  không hề say, anh biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Theo bản năng, anh quơ tay lần mò sang bên cạnh. Trống trơn! Anh hoảng hốt ngồi dậy,  không thề tin nổi vào mắt mình. Trong phòng chỉ còn mình anh, dường như tất cả những chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mộng xuân. Trên đầu giường, bộ quần áo đêm qua anh cởi đã được gấp gọn gang.     Anh nhíu mày nhìn bộ quần áo, trong lòng càng lúc càng lo sợ. Ngay cà quần áo cũng  không kịp mặc, anh lao xuống giường. Phòng khách, ban công, nhà tắm, tất cả đều  không có bóng dáng của cô. Anh day trán,  không khí phản phất mùi hương xa lạ khiến anh thật sự hoài nghi, tất cả điều là những thứ anh đã từng phán đoán.     Anh thật sự muốn tìm một manh mối chân thực, anh đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng bất lực ngồi xuống giường. Đột nhiên nghĩ ra điều gì, anh nhìn chằm chằm xuống giường. Ga trải giường đã được thay bằng một tấm khác. Anh nắm chặt một góc. Sự phát hiện này khiến anh hoàn toàn bị kích động.     Bằng tốc độ nhanh nhất, Trần Tử Hàn lái xe tới Hoa Thịnh. Từ Hướng Vũ Hằng, anh mới biết cô đã gửi đơn thôi việc cách đây mấy ngày, mọi thủ tục đã làm xong xuôi, hiện giờ cô khôngcòn là nhân viên của Hoa Thịnh nữa.     Chuyện nam nữ, nhiều khi lại xảy ra hiện tượng trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Lúc người đàn ông cho rằng tất cả mới chỉ là bắt đầu thì người phụ nữa lại nghĩ đã đến lúc kết thúc.     Sauk hi ăn cơm cùng một đối tượng xem mắt, Vương Y Bối và anh ta để lại cách thức liên lạc cho nhau. Người đàn ông này đã được bà Phương tuyển chọn kỹ lưỡng từ rất nhiều đối tượng, gặp mặt rồi Vương Y Bối cũng  nhậnthấy anh ta rất khá. Anh ta có bằng cấp, có công việc ổn định, ăn nói biết chừng mực. Nếu như  không có gì ngoài ý muốn thì hai người có thể tiến them một bước. Người đàn ông này là người mà cô thấy hài lòng nhất trong số những người cô đã xem mắt gần đây.     Từ sau khi đi Tây Lý về, cô đã chuẩn bị xin thôi việc.     Đúng vậy, đêm đó cô  không hề say, cô nhớ rõ từng chi tiết. Thậm chí, cô còn cố tình tìm cơ hội thúc đẩy sự việc đó xảy ra.     Năm đó sau khi kết thúc kì thi đại học, cô và Trần Tử Hàntới quán net xem Sắc giới. Lúc ấy cô đã nghĩ, cô nhất định sẽ khônghành động như nữ chính, sẽ khôngbao giờ tuỳ tiện trao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông bất kỳ. Cô muốn dành toàn bộ cho người mà mình yêu.     Nghĩ tới quá khứ, gương mặt cô lại thấp thoảng nụ cười, cánh tay cầm túi xách vung vẩy đáng yêu, bước chân thoăn thoắt.     Bây giờ cô rất hài lòng, bộ phận bị  khuyết trong trái tim đã được lấp đầy rồi. Bao nhiêu năm qua cô cứ canh cánh trong lòng một điều, giữa anh và cô, cô mới là người yêu anh nhiều hơn. Vì thế cô mới luôn  không can tâm, hông can tâm vì mình cứ nhớ về anh, cứ yêu anh,  không can tâm nhìn thấy anh sống hạnh phúc sau khi đã bỏ rơi mình,  không can tâm để anh hoàn toàn quên mất cô.     Nhưng những điều bản thân học được cho tới bây giờ đã giúp cô lật đổ hoàn toàn những suy nghĩ trong quá khứ, Hoá ra trong khi cô toàn tâm toàn ý yêu anh, anh cũng toàn tâm toàn ý yêu cô. Chỉ vì cô luôn coi trọng tình cảm của mình là chủ đạo,  không ngừng quan trọng hoá cảm xúc của bạn thân, để rồi bị chính tình cảm củ mình che mắt, đến nỗi khôngnhìn thấy mộtsự thật hiển nhiên: Anh yêu cô, toàn tâm toàn ý.     Cô thậm chí còn cảm thấy hành động của mình thật ấu trĩ. Cô mang theo tất cả những chuyện của  anh đã làm ra để ôn lại, nhằm chứng minh bản thân coi trọng đoạn tình cảm giữa mình và anh biết bao nhiêu. Nhưng anh lại  không bao giờ kể với cô những việc anh đã làm vì cô, anh sẽ  không nhắc tới chuyện vì một câu “  không muốn rời đi Yên Xuyên” của cô, anh đã từ bỏ công việc tốt ở công ty mà anh ngưỡng mộ.     Nghĩ tới những điều đó, cô cảm thấy như vậy đã đủ rồi. Cô  không ngừng ấm ức chỉ vì nghĩ rằng tình yêu của họ  không cần xứng,  không công bằng. Hiện tại, đã rất công bằng!     Cán cân tình cảm cuối cùng cũngthuộc về vị trí cân bằng, từ nay về sau có thể hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của nhau.     Ngày hôm kia, rốt cuộc cô đã có thể từ bỏ anh, thậm chí một câu chia tay cũng  không cần nói, tự ý rời xa. Bởi vì hai người đều bình đẳng, nếu anh rời khỏi cô mà có thể hạnh phúc, thì vì sao cô  không thể chứ? Cô đã  không còn là con bé ngốc nghếch muốn tìm cái vhet6mộtvì mất đi  Trần Tử Hànnữa rồi. Cô hiện giờ là một người phụ nữ độc lập,bất cứ mất đi ai, cô đều có thể kiên định sống tiếp, dù có bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu đau khổ cũng vẫn sống mạnh mẽ.     Vương Y Bối hít thở  không khí tràn ngập mùi cây cỏ, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Trên đường về nhà, cô nghĩ xem lát nữa sẽ bảo mẹ làm món gì, đồ ăn mẹ làm vừa ngon lại vừa hợp khẩu vị của cô. Cô đã có kế hoạch rồi, thời gian tới sẹ ở nhà với bố mẹ, từ sau khi bắt đầu đi làm, cô khôngcó nhiều thời gian dành cho họ. Đợi qua Tết, cô mới đi tìm việc khác.     Chân cô giẫm trên dường đá phát ra những tiếng động giòn tan rất vui tai. Càng về tới gần nhà, bước chân cô càng nhan, thậm chí muốn chạy về như ngày còn bé, nhưng cúi nhìn đôi giày cao gót, cô liền từ bỏ ý định đó, sợ mẹ nhìn thấy lại bảo con gái mà  không biết giữ hình tượng. Trước đã bị một lần rồi, lúc ấy mẹ còn cốc đầu cô nữa. Cô đưa tay lên xia vào chỗ trán từng bị cốc, khoé miệng bất giác nở nụ cười.     Đi qua một con phố nhỏ nữa là tới nhà, Y Bối thoăn thoắt bước chân, vừa mới rẽ vào khúc ngoặt, nụ cười trên mặt cô lập tức bị quét sạch.     Gặp được anh ở đây là điều mà cô  không nghĩ tới.     Cô  không căng thẳng đến nỗi tim đập loạn nhịp,  không mất kiềm chế đến nỗi hơi thở trở nên gấp gáp. Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi cảm thấy mình bất thường.     Cô chậm rãi lê từng bước vể phía anh, đằng nào thì đây cũng là lối duy nhất dẫn về nhà cô.     Khuông mặt anh  không chút biểu cảm, lặng yên nhìn cô đi về phía mình. Anh chẳng còn bao nhiêu hơi sức đâu mà nói cho cô biết anh đã tới Hoa Thịnh bao nhiêu lần mới xác định được thật sự cô đã bỏ việc, đã đi tìm gặp Uông Thiển Ngữ bao nhiêu lần mới thật sự tin cô  không ở nhà cô ấy, đã tới nhà cũ của cô mới biết gia đình cô chuyển đi nới khác.     Anh đã đi qua bao con đường, hỏi thăm bao nhiêu người, vội vã bao nhiêu,rốt cuộc cũng tìm thấy cô. Nhưng anh  không muốn nói ra, nỗ lực nhiều như vậy chẳng qua vì cảm thấy đáng giá để mình đánh đổi, chứ  không phải để chứng minh rằng mình đã cố gắng thế nào.     Vương Y Bối đã tới rất gần anh, nhưng vẫn  không chịu dừng chân lại. Giọng nói đầy kiên định của Trần Tử Hànvnag lên: “ Vương Y Bối, anh cho em thời gian suy nghĩ bằng một trăm bước chân, nếu em thật sự muốn đi, anh sẽ vĩnh viễn không đuổi theo!”.     Anh quay đầu lại nhìn theo cô, bóng dáng cô mỗi lúc một xa dần…     Y Bối bắt đầu đếm nhẩm trong đầu: Một bước, hai bước, ba bước,…     Bước đầu tiên, lần đầu cô gặp anh là lúc anh đang đứng vừa ăn thịt nướng vừa nhìn đám thanh niên đánh nhau.     Bước thứ hai, anh đứng trên bục giảng đọc tên từng bạn một vào chỗ ngồi, cô nghĩ, anh đúng là mộtngười nghiêm túc…     Bước thứ ba, cô trốn tự học, anh đi tìm cô, và từ đó cô nhận ra anhh đặc biệt hơn những người con trai khác…     Bước thứ tư, giáo viện yêu cầu anh kèm cô học Vật lý, cô lén lút quan sát khuôn mặt anh, lần đầu tiên cảm thấy: Anh thật sự rất đẹp trai…     …     Từng bước, từng bước giống như cuộc sống này mãi mãi  không bao giờ ngừng.     Đến bước thứ chín mươi chín, cô đột ngột dừng lại, xoay người về phía sau, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nụ cười lấp lánh trên gương mặt cô. Cô đưa hai bàn tay lên kề bên miệng làm thành hình cái loa và bắt đầu hét lớn: “ Em chỉ đi  chín mươi chín bước!”.     Cô chỉ đi chín mươi chín bước, nên anh cũng phải đuổi theo cô chín mươi chín bước. Cô có thể chấp nhận mình mất nhiều thời gian hơn anh để đi đoạn đường này, nhưng không thể chấp nhận độ dài đoạn đường mình đi dài hơn của anh.     Cuộc sống có lẽ cũng là một trăm  bước chân, cô dùng chín mươi chín bước để chứng minh tình yêu của mình với anh, còn một bước cuối cùng, cô muốn thấy tình yêu của anh dành cho mình.     Thứ cô muốn chỉ đơn giản như vậy, chỉ vẻn vẹn là: Cô yêu anh, anh cũng yêu cô.     Trần Tử Hànchạy tới phía cô, ôm cô vào lòng, cảm nhận được đôi tay cô đang ôm lấy anh.     Giữa cơn gió lạnh buốt của mùađông, chỉ một vòng tay ấm áp cũng dễ dàng xua đi cái giá rét.     Chương 13 : Hương vị của hạnh phúc Hạnh phúc giống như những bông hoa, mỗi người thích một màu sắc khác nhau nhưng chỉ khi bông hoa ấy nở trong tim, nó mới trở thành bông hoa đẹp nhất. Em không cần thiên trường địa cửu, cũng không cần lấy lại những thứ em đã từng co… em chỉ mong người phụ nữ bên cạnh anh chính là em, đó là đóa hoa nở rộ trong lòng em rồi…          Về sau, anh hỏi cô: “Nếu anh không đi tìm em, am thật sự sẽ lấy người khác mà?”.          Y Bối kiên định gật đầu: “Gặp được người thích hợp đương nhiên phải lập gia đình chứ!”.          Nghe cô nói vậy, Trần Tử Hàn tức giận cũng không phát ra được, trừng mắt lườm cô cả ngày đến khi hết giận mới thôi. Vương Y Bối hiện tại đặc biệt có tài chọc giận người khác. Cô sẽ không ngừng khen ngợi đối tượng xem mắt kia hoàn hảo thế nào, bằng cấp, nhân cách ra làm sao. Mãi đến khi trông thấy sắc mặt anh không ngừng biến đổi, cô mới hài lòng bật cười.     Hôm ấy, Vương Y Bối không chút do dự đưa Trần Tử Hàn về nhà mình. Vợ chồng Vương Bác Siêu và Phương Di Vi vừa nhìn thấy Trần Tử Hàn liền giật mình kinh ngạc. Họ kinh ngạc như vậy cũng là bởi vì Vương Y Bối chẳng gọi điện báo trước lấy một câu.Phương Di Vi trước đây mới chỉ gặp Trần Tử Hàn một lần nhưng vẫn còn ấn tượng, Vương Bác Siêu thì tỏ ra vô cùng hứng thú với anh, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên con gái đưa một người khác giới về nhà, chẳng cần suy nghĩ cũng biết quan hệ không bình thường.     Bà Phương không ngớt trách mắng con gái không báo sớm để bà đi mua thức ăn về làm cơm.     Đợi mẹ đi chợ về, Y Bối cũng vào bếp giúp mẹ nấu cơm. Vương Bác Siêu và Trần Tử Hàn ngồi ngoài phòng khách nói chuyện, ông hỏi thăm về gia đình, công việc của Trần Tử Hàn thật chẳng khác nào đang điều tra hộ khẩu.     Vương Y Bối vừa rửa rau vừa nghĩ lại hôm cô đứng trước cửa sổ nhìn mẹ mình và Trần Tử Hàn nói chuyện, cô không kìm được ngẩng dầu lên nhìn mẹ: “Mẹ không có gì hỏi con à?”.     Bà Phương bình tĩnh nói: “Làm mẹ đương nhiên muốn tìm hiểu tất cả, muốn biết người đàn ông ở bên con gái mình suốt quãng đời còn lại có tính cách ra sao, gia đình thế nào, có thể mang lại hạnh phúc cho con gái mình hay không. Nhưng những điều này mẹ có biết cũng chỉ là đứng ở vị trí người ngoài cuộc mà thôi, thật sự hạnh phúc hay không còn phụ thuộc vào cảm nhận của con”.     Chỉ cần không phải điều kiện cậu ta quá kém, hoàn toàn không thể mang lại hạnh phúc cho con gái mình, người làm cha mẹ sao có thể nhẫn tâm hủy đi hạnh phúc của con mình đây?     Y Bối tự nhiên bật cười: “Vì sao mẹ lại quan tâm người đàn ông mà con gái mẹ tìm về có tốt hay không, mà lại không nghĩ tới chuyện dạy con gái biết tìm cách bảo toàn tính mạng chạy thoát khi gặp phải người đàn ông xấu xa?”.     Nghe thấy vậy, bàn tay đang bóc tòi của bà Phương run lên, viền mắt bà giống như bị xông khói, chợt hoen đỏ. Bà nhìn Y Bối, thở dài: “Hóa ra con gái tôi đã trưởng thành rồi!”.     Những người làm cha mẹ luôn coi con cái mình là đứa trẻ không hiểu chuyện, nhưng lại không biết rằng sau khi chúng rời xa mình, chúng sẽ được thế giới bên ngoài rèn giũa trưởng thành rất nhanh, biến thành người có thể kiên cường đối mặt với tất cả mọi chuyện.     Y Bối vẫn tươi cười, hiện giờ cô không muốn suy nghĩ quá nhiều. Nếu giờ khắc này đã hoàn mỹ, đã mang đến sự kiên định về tương lai, thì hà tất phải tự hù dọa bản thân?     Hôm đó, Vương Y Bối nói với mẹthế nào thì tới tận hôm nay cô vẫn làm y như vậy. Quá khứ cô coi Trần Tử Hàn quá quan trọng nên đã đánh mất chính mình, cũng mất luôn cả phương hướng cuộc đời. Hiện giờ, không phải là cô đã bớt quan tâm tới anh, mà là song song với việc quan tâm anh, cô cũng có cuộc sống của riêng mình. Cho dù những thứ khác sụp đổ, nhưng cuộc sống của cô mãi mãi sẽ bình yên.     Trần Tử Hàn xin nghỉ phép khá dài, lúc nói chuyện qua điện thoại, Lộ Ôn Diên còn khăng khăng không chịu thả người đi. Trần Tử Hàn không quá để tâm tới thái độ của anh ta, quả thực từ khi vào Hoàn Quang, anh luôn làm việc “bán mạng” chưa khi nào nghỉ ngơi.       Trần Tử Hàn tỏ thái độ kiên quyết, Lộ Ôn Diên liền nửa đùa nửa thật nói: “Không phải vấn đề cá nhân thì không được phép xin nghỉ!”.     Trần Tử Hàn đáp lại anh ta bằng cách cúp điện thoại. Anh ta nhìn di động, khóe miệng nở nụ cười tươi rói. Lộ Ôn Diên vẫn là Lộ Ôn Diên, bất kể làm việc gì, anh ta cũng thích moi móc được điều gì đó từ miệng đối phương, ngay cả việc Trần Tử Hàn xin phép cũng vậy. Lộ Ôn Diên muốn biết Trần Tử Hàn định làm gì, anh cũng không ngại mà nói cho anh ta biết.     Lần này trở về nhà, Trần Tử Hàn cũng tranh thủ nói cho bố mẹ biết chuyện giữa mình và Y Bối. Không ngờ mẹ anh còn nhớ Y Bối, hỏi anh có phải chính là cô bạn gái hồi cấp ba hay không. Câu hỏi của mẹ khiến Trần Tử Hàn bị rơi vào tâm trạng kì lạ. Cảm giác này đã xuất hiện từ lâu khi anh và Vương Y Bối gặp lại nhau. Hai người rõ ràng đã chia tay lâu như vậy, nhưng từ lúc nắm tay nhau một lần nữa, anh lại có cảm giác như khoảng thời gian ở giữa kia bị cắt bỏ, tất cả đều thuận lợi, nước chảy thành sông, khiến anh lắm lúc thấy thật khó tin. Thế nhưng chẳng ai có thể nói rõ được chuyện diễn ra như vậy là tốt hay không.     Năm nay anh đã hai mươi sáu tuổi, nếu nói bố mẹ không lo lắng cho chuyện riêng tư của anh thì nhất định là nói dối, hiện tại anh chủ động đề cập tới, bố mẹ bắt anh đưa bạn gái về nhà ra mắt ngay lập tức. Trần Tử Hàn không quên dặn dò mẹ đừng tỏ ra nhiệt tình thái quá, sợ cô bị dọa cho hồn bay phách lạc.     Trong thâm tâm, anh không hề lo lắng bố mẹ có ấn tượng đầu tiên không tốt về Y Bối. Anh tin tưởng, chỉ cần là cô gái mà anh coi trọng, thì nhất định người nhà anh cũng sẽ chấp nhận.     Trước khi Trần Tử Hàn trở lại Hoàn Quang làm việc, anh và Y Bối hẹnnhau quay về thăm trường cũ. Từ lúc tốt nghiệp đại học tới giờ, hai người chưa quay lại trường cấp ba. Vương Y Bối coi nơi này là nỗi bi thương của mình, Trần Tử Hàn lại không phải là người thích hồi tưởng quá khứ, thế nên không có ý định một mình trở về trường cũ, dù rằng nhà anh không xa lắm.     Vương Y Bối tới nơi này đã thấy Trần Tử Hàn đứng ở cổng trường chờ cô. Cô từ xa nhìn về phía anh, cảm thấy thời gian thật thú vị, trước kia ở nơi này cũng có một chàng thanh niên đứng như thế, cũng là một người, vậy mà sao lại khác nhiều đến thế. Cô đem hình ảnh trong ký ức chồng lên bóng người đang đứng đằng kia, bất kể là ai đi nữa, cũng vẫn là người đàn ông tên Trần Tử Hàn.     Y Bối chầm chậm chạy tới bên anh, vẫn không thể giống như ngày xưa, bổ nhào vào người anh được nữa. Mùa đông bàn tay cô rất lạnh, Trần Tử Hàn vô thức nắm lấy tay cô, đặt giữa hai tay mình xoa xoa.     “Chờ em lâu chưa?”.     “Không lâu lắm.”     Đường nhìn của cô bị thu hút vào làn hơi thoát ra theo câu nói. Mùa đông đã thật sự tới rồi!     “Anh phải nói là vì em, chờ bao lâu cũng đáng chứ!”     Trần Tử Hàn bật cười: “Em còn “tự sướng” hơn được nữa không hả?”.     Cô định véo anh, nhưng quần áo mùa đông rất dày, nếu véo thì chỉ có tay mình đau nên từ bỏ ý định.     Vẫn đang trong giờ học, bảo vệ không cho họ vào. Hai người giải thích mãi rằng mình là cựu học sinh, hôm nay về thăm trường cũ, bảo vệ lúc ấy mới cho vào.     Bàn tay cô được anh nắm lấy, cô nhìn trái ngó phải, mấy năm không về đây, cảnh vật thay đổi nhiều quá. Một khu nhà dạy học mới được xây dựng, rất bắt mắt, không rõ là dành cho khối lớp mấy. Những dãy phòng học cũ vẫn còn được giữ lại, kinh khủng nhất là khu lớp mười hai, lúc nào cũng khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác áp lực nặng nề. Từ ô cửa sổ, họ có thể nhìn thấy những chồng sách cao chất ngất trên bàn.     Y Bối đi tới đứng dưới một tán cây, bỗng không muốn đi nữa, ánh mắt cô không rời khỏi cái cây đó. Cô nhớ lại một chuyện rất kỳ lạ, năm cô học lớp mười một và mười hai, phòng học của cô nhìn thẳng ra cái cây này, dù rõ ràng là hai tòa nhà khác nhau. Có lẽ là duyên phận chăng? Vì thế mà cô đã đốt cuốn sổ nhật ký của mình ở ngay dưới gốc câynày.     Cô còn nhớ rất rõ, ngày ấy, cô ôm quyển nhật ký một mình ngồi xe tới trường học. Suốt chuyến xe, nước mắt cô không ngừng rơi, giống như là khóc trước cho chuyện bi thương trước lúc cô sắp làm. Khoảnh khắc ấy, cô tự nhủ, cô phải đốt bằng hết, đốt bằng sạch quá khứ, dùng hành động thực tế để chứng minh, trong ngày sinh nhật hôm nay, nhất định phải đốt hết những tháng ngày đã qua để bắt đầu một cuộc sống mới.     Cô thậm chí không dám mở nhật ký ra xem lại. Bên trong, mỗi một trang đều là một cái tên duy nhất. Lúc cô lần lượt xé rách từng trang giấy, trong lòng cô là nỗi căm hận, là sự không cam tâm.     Khi ấy, cô chẳng bao giờ nghĩ, thời gian trôi đi, đến một ngày nào đó, cô còn có thể đứng bên cạnh cái cây này, hơn nữa, còn nắm tay người con trai ấy, người con trai có cái tên xuất hiện vô số lần trong nhật ký của cô.     Quá khứ, cuối cùng cũng chỉ là một cơn gió, lúc nó đến, ta rõ ràng có thể cảm nhận được, nhưng rất nhanh nó sẽ bỏ ta mà đi nếu như đó chỉ là những hình ảnh do bản thân huyễn tưởng ra.     “Cái cây này có gì đẹp à?” Trần Tử Hàn khó hiểu khi thấy dáng vẻ hứng thú của cô đối với cái cây.     Cô hất cằm, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười: “Đẹp hơn anh!”.     Cô không yêu cầu anh phải hiểu hết nỗi lòng của cô, không hiểu thì thôi đi, quá hiểu nhau, có lẽ sẽ phản tác dụng, làm mất đi thứ gì đó.     Ngôi trường không quá rộng, hai người đi một lúc đã hết. Vương Y Bối tủm tỉm cười chỉ tay ra phía chiếc xà đơn, những lúc buonf bực cô hay một mình ngồi ở đó. Cô đứng dưới cổng ký túc nữ, đếm số tầng, nói với anh năm xưa cô ở tầng nào, phòng nào. Khi đến dưới cổng ký túc xá nam, cô cũng bắt anh phải chỉ vào phòng mà trước đây anh ở.     Những chuyện rất nhỏ, rất nhỏ thôi, nhưng khi ở bên cạnh người ấy, chúng lại chẳng tẻ nhạt chút nào, chẳng đơn điệu chút nào, thậm chí còn khiến cô cảm thấy vô cùng ấm lòng.     Hai người không ngờ sẽ được gặp lại cô giáo Tưởng, cô vẫn còn dạy Ngữ văn ở đây. Trông thấy hai người họ nắm tay nhau, ngay cả ánh mắt của cô cũng thấp thoáng nụ cười. Hai người đi tới chào cô, cô Tưởng chỉ xuống tay của họ: “Không tuân thủ nội quy trường học!”.     Trần Tử Hàn ho khan một tiếng, đẩy Y Bối lên trước: “Đây mới là học sinh ngoan của cô ạ”.Cô Tưởng lườm anh một cái, đúng là quỷ linh tinh,còn dám đẩy Y Bối ra để chặn họng cô. Học sinh xuất sắc nhất môn Ngữ văn mà cô phụ trách lại dám yêu đương sớm, cô còn có thể nói được gì nữa chứ!     Cô Tưởng trong lòng cũng mừng thầm cho họ. Dù thế nào đây cũng là học trò cũn nên cô đứng lại chuyện trò hồi lâu, hỏi thăm họ trước đây học đại học nào, hiện tại đang làm việc ở đâu. Có thể nhận ra cô rất hài lòng về họ, khuôn mặt không ngừng tươi cười. Suy nghĩ mọt lát, cô nhờ hai người giúp một việc, vào lớp của cô nói chuyện đại học và sau khi tốt nghiệp với những học sinh đang bước trên con đường gian nan chuẩn bị thi đại học.     Trần Tử Hàn và Vương Y Bối liếc nhìn nhau, sau đó đồng ý lời đề nghị của cô Tưởng. Hai người theo cô Tưởng vào lớp học, giống như đang tham gia một cuộc diễn thuyết nho nhỏ, chỉ có điều là các em học sinh sẽ đưa ra câu hỏi để hai người họ trả lời. Bởi vì vấn đề đều không liên quan tới chuyện bài vở nên ai nấy đều tỏ ra rất nhiệt tình.     Ban đầu, đám học sinh hỏi những câu rất có quy củ, phép tắc về cuộc sống sinh viên. Biết được ở đại học, bảy giờ hơn mới phải dậy, chúng đều tỏ ra ước ao, bởi vì hiện tại học cấp ba, ngay cả mùa đông rét căm mà sáu giờ đã phải dậy, thế nên cuộc sống sinh viên kia quả đúng là thiên đường với chúng.     Dần dần cục diện trở nên hỗn loạn, một cậu học sinh bạo dạn đứng dậy hỏi: “Anh chị có phải một đôi không?”.     Vương Y Bối chợt đỏ bừng mặt. Đám học sinh rất tinh ranh, lập tức nhận ra phản ứng khác lạ của cô, lập tức la hét: “Anh chị rất đẹp đôi!”.     Có ai đó cố ý nhìn về phía cô Tưởng nói lớn: “Yêu sớm nhé!”.     Cô Tưởng có lẽ cũng quen với cảnh tượng này, cô đi đến bên cạnh hai cựu học trò của mà mình rất tự hào. Cô chỉ vào Trần Tử Hàn, nói: “Đàn anh này của các em trước đây thi lầm nào cũng xếp thứ nhất!”. Cô lại chỉ vào Vương Y Bối: “Đàn chị này thì điểm văn luôn trên 120 điểm. Đợi đến khi các em cũng làm được như anh chị này thì yêu đương không cần vụng trộm, quang minh chính đại được thầy cô hoan nghênh”.     “Oa…” Đám học sinh reo lên đầy ngưỡng mộ.     Thấy nhiều ánh mắt nhìn mình như vậy, Y Bối gượng gạo ho khan: “Thực ra là chị học không giỏi nên mới không đỗ vào một trường đại học tốt, vẫn phải học lại một năm”. Cô liếc mắtqua Trần Tử Hàn khiến nah đột nhiên cảm thấy sợ hãi. “Nói cho các em biết, chính vì chị học không tốt nên sau khi thi đại học xong liền chia tay. Vì thế chị muốn nhắc nhở các bạn nữ, nếu như các bạn có thầm mến ai đó thì cũng phải chịu khó học tập cho tốt, bằng không nhất định sẽ bị người ta chê bai.”     “Thế vì sao hai người vẫn yêu nhau?”     Y Bối nháy mắt tinh nghịch: “Thời gian đi học lại thay đổi hoàn toàn, nỗ lực học tập, thi vào một trường đại học thật tốt, anh ấy có lẽ cảm thấy xứng với mình rồi nên không chê chị nữa. Các em phải học cho giỏi, đừng để phải đi học lại như chị, rất lãng phí thời gian. Hơn nữa, một năm đó, biết đâu người mà mình thích lại bị người khác cướp đoạt mất…”.     Cả phòng học cười vang. Trần Tử Hàn nheo mắt lườm cô, nghe cô nói cứ như anh là kẻ bạc tình không bằng!      Buổi nói chuyện rất vui vẻ, lúc cô Tưởng bảo kết thúc, còn cố ý nói thêm với học sinh: “Muốn yêu sớm, cứ thi xếp thứ nhất đi đã, cô đảm bảo không ngăn cấm! Còn không có bản lĩnh thì hãy ngoan ngoãn học hành đi, lên đại học yêu vẫn chưa muộn”.     Trần Tử Hàn và Vương Y Bối nhìn nhau. Cô Tưởng tuổi già nhưng tâm không gì, luôn là một người thú vị như thế, chẳng bao giờ cố gắng gò ép học sinh, mà sẽ dùng cách thức khác để khích lệ tinh thần học tập của học trò.     Ra khỏi lớp học, Y Bối không nhịn được khẽ than: “Em cảm thấy mình tự nhiên trẻ ra rất nhiều!”.     “Hóa ra em đã già rồi à?” Trần Tử Hàn giả bộ kinh ngạc nhìn cô.     Cô lập tức giơ tay lên đòi đánh anh, cách một lớp áo dày, chắc hẳn chẳng đau tí nào.     “Bản tiểu thư vẫn luôn trẻ!”     Trần Tử Hàn nựng hai má cô: “Vâng ạ! Đồ ngốc!”.     “Anh mới ngốc!”     “Anh ngốc mà em còn yêu à?”     “Ừ! Đúng thế đấy! Có phải anh rất cảm động không?”     “Anh ngốc, thế em nghĩ em thế nào?”     “Đương nhiên là chị gái thông minh đến cứu vớt kẻ ngốc nghếch như anh rồi.”     Nói xong, cô lập tức chạy, Trần Tử Hàn đuổi theo đằng sau cô. Anh cố ý giữ một khoảng cách giữa hai người, đểmặc cô chạy đến lúc mệt phờ, phải đứng lại thở hổn hển. Nhìn theo anh đang tiến lại gần mình, cô cười, không hiểu mình đang cười cái gì nữa. Hơn nữa lúc này cô có thể khẳng định, trong mắt chỉ còn hình bóng của anh.     Đợi anh đứng trước mặt mình rồi, cô mới chìa tay ra: “Này, dắt em đi!”.     Hóa ra hai người đã chạy tới sân vận động. Bao quanh sân là một hàng rào sắt chỉ thấp chừng ba xentimet để phân rõ khu đá bóng, ngày trước, thỉnh thoảng cô lại ra đây đi trên cái gờ sắt này.     Anh lắm lấy tay cô, cô bước lên gờ sắt, chậm rãi đi từng bước một. Cô chỉ đặt nhẹ tay lên tay anh, không cần anh dùng sức kéo, mà cô đi về phía trước bằng chính khả năng của cô. Cái nắm tay kia, chỉ là để cho cô vững tâm mà thôi.     Mười phút nghỉ giải lao, rất nhiều học sinh trông thấy ngoài sân vận động có một đôi đang nắm tay nhau đi về phía trước. Họ không trò chuyện, không cười đùa, nhưng lại khiến người khác có một sự liên tưởng kỳ lạ, họ sẽ cứ như vậy, vĩnh viễn bước đi bên nhau.     Cuộc sống chẳng phải chính là như vậy ư? Từng bước, từng bước một đi lên phía trước, còn phía trước là cái gì thì đâu cần lo lắng, chỉ cần chúng ta nắm tay đúng người là được.     Ngoại truyện: Sự tồn tại đặc biệt     Nếu không yêu Vương Y Bối thì anh sẽ ra sao?        Đây chỉ là một giả dụ, nhưng Trần Tử Hàn phải thừa nhận rằng, không cần mất thời gian, mất công sức suy nghĩ, anh lập tức có thể hình dung ra cuộc sống của mình đằng sau cái giả dụ ấy.        Anh sẽ ở bên cạnh một cô gái nào đó, giống như mọi đôi tình nhân khác hẹn hò, qua lại, khi tiến triển đến mức thích hợp anh sẽ cầu hôn, sẽ làm lễ cưới, rồi sống bên nhau tới lúc chết đi. Giản đơn đến mức không thể giản đơn hơn được nữa. Đương nhiên, tất cả kết quả này chỉ là do cái tiền đề phía trước tạo ra.          Trần Tử Hàn đặt thiệp cưới lên bàn Lộ Ôn Diên. Lộ Ôn Diên nheo mắt nhìn anh rồi mới lười biếng mở tấm thiệp ra. Tên cô dâu không hề xa lạ. Tuy rằng nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Trần Tử Hàn, Lộ Ôn Diên cũng đoán được hỷ sự của anh sắp đến, thế nhưng tốc độ này có phải là hơi nhanh không?        “Trần Tử Hàn, cậu đúng là ghê gớm thật.” Lộ Ôn Diên lắc đầu, ném thiệp mời lên bàn, bờ môi mím lại thành một đường thẳng: “Cậu nói xem có cầnlên tầng thương tòa nhà công ty treo một dải băng biểu ngữ “trân ái sinh mệnh, biệt khinh dịch kinh sinh” (hãy trân trọng và yêu quý mạng sống, không được tùy tiện làm hại bản thân) không?”.        Lộ Ôn Diên nói vậy có vẻ quá khoa trương rồi, cho dù trong công ty có nhiều đồng nghiệp nữ thầm thương trộm nhớ Trần Tử Hàn nhưng tuyệt đối sẽ không có ai vì chuyện anh kết hôn mà tự sát cả.        Trần Tử Hàn cúi đầu, anh biết Lộ Ôn Diên có tình nói vậy. Anh ta khá coi trọng Hạ Lợi, Hạ Lợi không những có tài mà gia thế cũng rất tốt, nếu như Trần Tử Hàn và Hạ Lợi có thể tiến xa về mặt tình cảm thì đây là một chuyện rất có lợi cho Hoàn Quang. Dù gì thì anh ta cũng là thương nhân, đương nhiên mong muốn càng nhiều lợi ích càng tốt.        Lộ Ôn Diên hiểu rõ Trần Tử Hàn là người ngoài mặt không tranh giành nhưng trong lòng vẫn ôm tâm tư riêng, hơn nữa lại rất kiên định, vì thế cũng đành chịu, dẫu sao cũng không thể nhận thiệp mời cưới của người ta mà lại khuyên người ta chia tay được, huống hồ anh ta cũng chẳng có tư cách làm việc đó.        Sau khi thiệp mời của Trần Tử Hàn được phát đi, cả công ty vẫn không tránh khỏi một trận kích động nho nhỏ, ai cũng tỏ ra bất ngờ. Trong lòng các đồng nghiệp nữ, Trần Tử Hàn tuyệt đối là người đàn ông được đánh giá cao, đi xã giao chẳng mấy khi uống rượu, biết hút thuốc nhưng không nghiện, làm việc nghiêm túc, không bao giờ tỏ ra kiêu căng hợm hĩnh. Chẳng mấy ai đồn thổi anh có người yêu bao giờ, vậy mà đùng một cái ở đâu chui ra một cô dâu, làm sao không khiến người ta kinh ngạc cho được?        Mọi người tò mò nhất vẫn là về Hạ Lợi, cô ta tốt nghiệp đại học danh tiếng, lại từng đi du học, trước giờ lòng mến mộ dành cho Trần Tử Hàn chẳng hề giấu giếm, hôm nay đột ngột biến thành nhân vật chính của bi kịch “người tôi yêu đi lấy vợ nhưng cô dâu không phải tôi” khiến quần chúng đứng xem cũng thấy đồng cảm.        Đương sự Hạ Lơi lúc này đang cầm tấm thiệp đỏ, lật đi lật lại xem tỉ mỉ, ánh mắt dừng lại rất lâu trên cái tên xa lạ Vương Y Bối, cái tên nghe chẳng thuận tai, dòng họ cũng rất phổ biến, thế nhưng... cô gái ấy lại làm được chuyện mà cô mong ước từ lâu.           Đâu phải Hạ Lợi chưa từng bóng gió thăm dò về đời sống riêng tư của Trần Tử Hàn chứ, lần nào đáp án nhận được cũng là: Trần Tử Hàn còn độc thân. Cô cũng từng nghiêm túc hỏi chuyện tìnhcảm trong quá khứ của anh, anh chỉ đơn giản đáp, từng có người yêu, sau đó chia tay. Giọng điệu của anh lạnh nhạt như vậy khiến cô cảm thấy chẳng cần thiết phải hỏi về cô người yêu cũ kia nữa, chắc  chắn anh không còn một chút tình cảm nào với cô ấy nên mới tỏ ra hờ hững như vậy.        Nhưng Hạ lợi không hiểu rằng, đôi khi người ta dùng phương thức thờ ơ lấy lệ để che lấp đi suy nghĩ thật trong lòng mình, có những thứ không cần thiệt phải chia sẻ với người khác.        Hạ Lợi cầm chặt thiệp mời, chỉ một tấm thiệp hết sức bình thường nhưng cô cứ nhìn mãi, nhìn thật lâu. Cô rất muốn được gặp người con gái kia, muốn biết rốt cuộc cô gái đó xinh đẹp hay thông minh hơn cô, muốn biết bản thân thua kém cô ta ở điểm nào?        Đương nhiên ý nguyện của Hạ Lợi cũng trở thành hiện thực, cô ta gặp được người con gái kia, ở hôn lễ của Trần Tử Hàn. Ánh mắt cô ta không rời khỏi đôi vợ chồng mới, trong lòng cô ta cũng phải thừa nhận, cô gái kia đúng là rất xinh đẹp. Thế nhưng dù thừa nhận như vậy nhưng  lòng đố kỵ của phụ nữ vẫn khiến cô ta phải tìm ra bằng được khuyết điểm trên người đối phương, cuối cùng cô ta rút ra kết luận: Cô dâu hoàn toàn không xứng với Trần Tử Hàn.        Hạ lợi không ngừng dõi theo cô dâu chú rễ. Trần Tử Hàn liên tục thay Vương Y Bối uống rượu, đương nhiên uống thay cũng phải có luật của uống thay, phải uống gấp đôi bình thường. Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng có cái giá của nó. Nhận thấy sự yêu chiều, thâm tình trong ánh mắt Trần Tử Hàn dành cho cô gái kia, Hạ Lợi nắm chặt ly rượu trong tay, ngả người xuống bàn tiệc, trong lòng thật khó chịu!        “Không ngờ hai người họ sẽ lấy nhau. Chẳng phải trước đây đã chia tay rồi sao?”        “Ai mà biết được, tốt nghiệp xong cũng đâu có liên lạc với họ.”        “Đôi kim đồng ngọc nữ của lớp mình ngày trước đây mà. Giáo viên chủ nhiệm cũ của chúng ta cũng tới chúc mừng nữa kìa.”        Hạ Lợi lặng nghe. Hóa ra là mối tình đầu của anh! Hóa ra là “người yêu cũ” trong miệng anh nói ra! Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía họ, vì sao lần trước nghe anh nói lại cho rằng anh không còn tình cảm với cô gái ấy chứ?        Khi cô dâu chú rể đi tới mời rượu, Hạ Lợi nghe thấy mọi người nhất quyết bắt hai người họ phải uống phạt bởi vì quay lại với nhau mà im ỉm không cho ai hay, rõ ràng không coi mọi ngườilà bạn bè. Bọn họ nói rất nhiều thứ, ôn lại chuyện thời cấp ba, rồi trách Trần Tử Hàn giấu giếm tới tận lúc kết hôn.        Trần Tử Hàn không từ chối rượu của bất cứ ai, cô dâu cũng tỏ ra lo lắng cho anh, nhất định không để anh uống thay nữa.        Hạ Lợi lục lọi trong ký ức của mình, chợt nhớ tới một chuyện cũ. Lần đó cô và Trần Tử Hàn đi công tác ở một thành phố ven biển. Dù nơi ở của họ cách biển khá xa nhưng trong lúc công việc ngập đầu, Trần Tử Hàn vẫn dành chút thời gian đi ngắm biển. Hạ Lợi cảm thấy rất khó hiểu, vì sao một người trầm ổn như anh lại có lúc cố chấp hệt trẻ con đến thế.        Cô vui vẻ hỏi anh, vì sao nhất định muốn đi ngắm biển?        Ánh mắt anh trở nên u ám, anh đáp: “Cô ấy thích...”        Cô lại hỏi: “Ai thích?”, nhưng anh đã vội vàng nói tránh sang chuyện khác.        Lúc này, Hạ Lợi đột nhiên tỉnh ngộ, ven biển có rất nhiều vỏ sò, mà “cô ấy” kia trong tên có một chữ “Bối”. Những điều rối ren khó hiểu trong lòng Hạ Lợi bây giờ đã được gỡ bỏ, lồng ngực lấp kín nỗi buồn dường như cũng được thông thoáng.        Khi cô dâu chú rể tới mời rượu, Hạ Lợi vô tư cười thật lớn, uống cạn ly rượu trong tay. Xưa nay cô luôn là một người dứt khoát, vậy thì cũng nên dứt khoát rút lui thôi.        Tiệc cưới kéo dài tới tối muộn, đám bạn học cũ bám lấy Trần Tử Hàn không tha. Hạ Lợi vẫn ngồi chờ, cô hy vọng có được một đáp án! Nhưng đáp án thế nào cô cũng không rõ nữa.        Sau khi tiễn bạn học ra về, Trần Tử Hàn đi tới chỗ Hạ Lợi. Hai người không hề hẹn trước, cũng không phải ăn ý, chỉ vì ánh mắt Hạ Lợi nói rõ rằng, cô đang đợi Trần Tử Hàn.        Trần Tử Hàn đưa cô ta ra ban công, sau đó hất cằm ra hiệu.        Ban đầu Hạ Lợi cứ nghĩ mình sẽ căng thẳng, nhưng giờ khắc này cô lại thấy lòng mình rất bình tĩnh: “Anh đã từng suy nghĩ tới việc gặp người khác chưa?”.        Nếu thật sự câu trả lời của Trần Tử Hàn là “không ai ngoài cô ấy” thì coi như cô đã thua triệt để.        Câu hỏi này không phải lần đầu tiên Trần Tử Hàn được nghe, trước Hạ Lợi, Hướng Thần cũng đã hỏi anh. Lúc ấy anh không  biết phải trả lời thế nào,cũng không có đáp án cụ thể. Nếu nói “không ai ngoài cô ấy” thì có vẻ giả tạo quá, chẳng ai không thể sống thiếu khi thiếu ai được cả. Chia tay rồi cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, vẫn cứ phải ngày ba bữa cơm, vẫn phải làm việc sáng đi tối về, sẽ không có chuyện chúng ta không sống nổi nếu đánh mất một người.      “Từng suy nghĩ rồi”. Thậm chí anh còn đi xem mắt. Nhưng lúc ấy, khi nhìn qua ô cửa kính, thấy một cô gái đi lướt qua, anh đã vội vã đứng dậy rồi đuổi theo. Đơn giảm chỉ là vì dáng người của cô gái ấy khiến anh tưởng là Y Bối.     Anh từng cân nhắc tới việc sống một cuộc sống như đại đa số mọi người, tìm một cô gái phù hợp rồi kết hôn, bình yên vô sự sống bên nhau cả đời. Có thể cô ấy sẽ là một người trưởng thành, chính chắn hơn Y Bối, xinh đẹp hơn Y Bối, biết đối nhân xử thế hơn Y Bối.     Khi anh từ trong quán cà phê lao ra ngoài đường, cô gái kia đã mất hút. Anh chợt thấy lòng mình trống trải, chợt thấy hụt hẫng. Anh hoàn toàn không biết mình muốn gặp cô hay là không muốn gặp cô, chỉ đơn giản là muốn biết cô sống thế nào hay là còn nặng lòng nhớ cô....     “Vậy vì sao cuối cùng vẫn là cô ấy?” Hạ Lợi nhỏ giọng hỏi.     Quá khứ anh không đưa ra được đáp án, hiện tại cũng không rõ ràng lắm. Thậm chú những lời hứa hẹn năm xưa cũng không trở thành sợi dây trói buộc anh được, cô bắt anh tặng mình hoa hồng, bắt anh đưa mình về nhà, nhưng cuối cùng, khi cô một mình rời đi, anh lại không hề tiễn cô.     Trước đây anh không hiểu, còn bây giờ anh đã có thể đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh rồi. Trần Tử Hàn quay sang cười với Hạ lợi: “Thích ăn táo tàu không?”. Anh miêu tả loại quả đó, nói trong siêu thị bán bao nhiêu tiền một cân, mùi vị ra làm sao.     Hạ lợi lắc đầu, rồi lại gật đầu, chung quy vẫn không hiểu sao anh lại hỏi điều đó.     "Em họ của tôi rất thích ăn táo tàu. Lúc còn bé, nó thỉnh thoảng lại tích góp tiền để mua táo ăn, một hào một túi nhỏ. Lần nào nó cũng rất vui vẻ tích tiền, vui vẻ đi mua táo về ăn hết với vẻ rất thoả mãn. Bây giờ khi đã lớn, nó có nhiều tiền rồi, táo tàu bốm tệ một túi bán đầy trong siêu thị, nó có thể mua thứ táo bốn tệ này dễ dàng hơn rất nhiều so với túi táo một hào năm xưa. Nhưng mà nó đi ngang qua quầy táo cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái dù táo rất ngon. Con bé nói, thứ nó thích thực ra không phải là mùi vị của táo mà là cảm giác khi tiết kiệm từng đồng xu, là hươngvị hạnh phúc khi mua được táo về ăn."     Hạ lợi nghe vậy, dường như đã hiểu ra, cô nhìn Trần Tử Hàn không chớp mắt.     Trần Tử Hàn cười, Hạ Lợi cũng cười đáo lại.     “Chúc anh và...”quả táo tàu” trong lòng anh mãi mãi hạnh phúc!”. Hạ Lợi nghĩ, mình cũng phải đi tìm người đàn ông coi mình là “quả táo tàu” của anh ấy thôi.     Đúng vậy, Vương Y Bối chính là quả táo tàu có thể mua được bằng một hào, nhưng đó là một hào tiền phải tích góp từng chút một mới có được. Trong siêu thị có rất nhiều táo tàu ngon, nhưng chúng không phải là thứ táo cần anh đổ mồ hôi công sức ra để có được, không phải là thứ vật phẩm duy nhất không thể thay thế, không phải thứ đồ một khi đã mất sẽ không thể tìm lại. Bởi vì, khi nó mất đi cùng một hào tiền kia, cũng có nghĩa là nó đã thuộc về quá khứ.     Trần Tử Hàn nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của mình, người con gái kia, đối với anh mà nói, là sự tồn tại như thế nào?     Chỉ có mình anh biết rõ nhất.     Anh có thể yên ổn sống đến cuối đời với một người phụ nữ khác, có thể tâm sự nổi lòng với nhau qua điện thoại, nếu cô gái ấy buổi tối gặp chuyện gì mà anh không ở bên cạnh, thì ngày hôm sau anh sẽ tới gặp cô. Thế nhưng, nếu cô gái ấy là Vương Y Bối, anh biết chắc, anh nhất định sẽ lao ra khỏi nhà, dù bến xe đã ngừng hoạt động, anh sẽ lập tức bắt taxi tới bên cạnh cô...     Thực ra, cô không phải là một bộ phận quan trọng không thể tách rời trong sinh mệnh của anh, cô chỉ là người khiến anh “hành động tức khắc” mà thôi. Thế nhưng, trên đời này, chỉ có một người như vậy, duy nhất một người, như vậy cũng là đã quá đủ.     Anh nhìn không rời mắt khỏi chiếc nhẫn trên tay, nụ cười hạnh phúc lấp lánh trên bờ môi.     Vương Y Bối đã đổi một bộ trang phục khá nhẹ nhành hơn, đi đến bên anh, khẽ vỗ vào bờ vai rắn chắc kia: “Mọi người đang tìm anh đấy, tự nhiên chạy ra đây đứng cười như dở hơi. Đang nghĩ gì thế?”     Trần Tử Hàn quay lại nhìn cô, nâng bàn tay trái đeo nhẫn lên chạm vào mặt cô: “Nghĩ về em!”.      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro