Chương 4 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phim hôm nay chiếu là "Nắm tay tới già", nghe nói là bộ phim này dựa trên câu chuyện thực. Người sản xuất cũng chính là nữ chính ngoài đời.

Trong phim, một thiên kim tiểu thư yêu một chàng trai. Cô ta chứng minh cho bố mẹ thấy tình yêu của mình vĩ đại đến nhường nào, sau đó kết thúc.

Cô không hiểu nổi vì sao bộ phim này lại ăn khách đến vậy. Ăn mấy miếng bắp rang bơ, cô quay sang bên cạnh mới phát hiện Uông Thiển Ngữ đang rơi lệ.

Trước đây không phải Vương Y Bối chưa từng thấy Uông Thiển Ngữ khóc. Lần đầu tiên là khi học đại học, tự nhiên cô thấy Uông Thiển Ngữ òa khóc không rõ lý do. Lần thứ hai là lúc cô và Trần Tử Hàn chia tay, Uông Thiển Ngữ ôm cô, cùng khóc với cô.

Và đây là lần thứ ba.

Dù cho cô tự nhận mình là bạn thân nhất của Uông Thiển Ngữ nhưng cô cũng không biết vì sao cô ấy khóc. Đáy lòng mỗi người tựa hồ đều có nỗi đau riêng, cho dù là người thân nhất cũng không muốn chia sẻ. Bạn bè thật sự chưa chắc đã hiểu nhau, nhưng cho dù đối phương là người như thế nào cũng sẽ nguyện ý ở bên cạnh.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Vương Y Bối liền ném cả hộp bắp rang bơ và cốc cô ca còn dở vào thùng rác, rồi đi tới bên cạnh Uông Thiển Ngữ.

"Người đó..." Uông Thiển Ngữ nhỏ nhẹ nói, "Kỳ thực người khác đều nghĩ anh ta không tốt, không đẹp trai, lại không có tiền. Thậm chí, học hành cũng không phải giỏi nhất. Nhưng mình thích anh ấy."

Vương Y Bối biết, trong lòng Uông Thiển Ngữ có một người đàn ông như vậy, nhưng chưa từng nghe cô ấy nhắc đến.

Bản thân Uông Thiển Ngữ cũng không hiểu vì sao mình lại yêu người con trai ấy. Có lẽ là vì, người ấy ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ mình. Anh ta cầm theo số tiền học phí trong tay ra khỏi cửa đi tìm người mẹ đã bỏ rơi mình từ lâu. Anh chỉ mặc một bộ quần áo trên người, vác bụng đói ngồi tàu hỏa tới tận Yên Xuyên. Anh tìm đi tìm lại ba lần, lúc ấy, mẹ anh đã hỏi anh, nếu như không tìm được thì có quay lại đây không? Anh đáp có. Đối với Uông Thiển Ngữ, đóp là ánh mắt kiên định nhất mà cô từng được thấy trong cuộc đời.

Sau này, Uông Thiển Ngữ nghĩ, cô đã trầm mê trong đôi mắt kiên định ấy, bị một người đàn ông vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm mẹ chiếm đoạt trái tim mình, để rồi vạn kiếp không quên.

"Sau này thì sao?" Vương Y Bối lẳng lặng nghe, trong mắt cô, Uông Thiển Ngữ tuyệt đối là một cô gái đáng được hưởng sự che chở của một người đàn ông tốt, đáng tiếc cô ấy vẫn độc thân nhiều năm qua.

Ánh đèn rực rỡ bật lên, nơi nơi tràn ngập ánh sáng.

"Sau này, anh ấy vào đại học. Mình mượn cớ tìm anh ấy cùng học, thực ra là muốn gặp anh ấy nhiều hơn. Rồi anh ấy có bạn gái, bọn họ kết hôn. Anh ấy là một người chồng tốt, cũng là một người bố tốt."

Kể một câu chuyện giản đơn, tự mình dùng thế giới của mình kinh qua từng ngõ ngách trong niềm hạnh phúc của người khác.

"Cậu không nói với anh ấy à?"

"Không."

Uông Thiển Ngữ cười một cách chân thành tha thiết, cô yêu một người đàn ông, một người đàn ông rất tốt. Nhưng người anh ấy yêu không phải cô. Anh ấy đương nhiên cũng thật lòng, nhưng là với một cô gái khác. Cô sẽ không nói ra cho người khác biết, rằng người cô yêu thương chính là nhân vật nam chính trong bộ phim kia. Anh và người con gái khác có một tình yêu không hề tầm thường, còn cô, tới phút cuối cùng cũng chỉ có thể làm quần chúng xem bộ phim này mà thôi.

Vương Y Bối nhìn Uông Thiển Ngữ, nắm chặt lấy tay cô ấy.

"Mình chưa từng hối hận. Dù cho đoạn tình cảm này cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình mình." Uông Thiển Ngữ cười hiền lành, không hề oán giận. Đã là con đường mình lựa chọn thì còn trách móc gì ai nữa, "Mình cầu chúc cho anh ấy hạnh phúc, đồng thời cũng tin tưởng rằng, bản thân sẽ chọn được cách sống tốt nhất, tự đem lại hạnh phúc cho mình." Dù sao thì, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, còn người ấy đã trở thành quá khứ.

Uông Thiển Ngữ xoa bàn tay, trấn an bản thân.

Vương Y Bối coi Uông Thiển Ngữ là người bạn tốt nhất của mình, quan trọng là cô ấy không giống những người khác. Cô ấy không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt thiếu tin tưởng hay khó hiểu. Cô ấy luôn ở bên cô, đợi tâm trạng cô bình tĩnh lại, từ từ khuyên bảo, giống như một người chị gái.

Hôm nay Uông Thiển Ngữ lại tâm sự với cô, để cô lắng nghe chuyện của cô ấy. Thực ra, Thiển Ngữ kể chuyện mình, đồng thời cũng là muốn nhắc nhở Y Bối rằng, Trần Tử Hàn đã là quá khứ, cuộc sống không thể không tiếp tục, không thể vì ai mà dừng bước chân của mình.

Mờ mịt như thế, thậm chí ngay cả cái tên Trần Tử Hàn cô ấy cũng không cần nhắc tới. Ba chữ ấy, dường như là điều kiêng kỵ.

Uông Thiển Ngữ giống như đang cố gắng ám chỉ cho cô biết rằng, trong hai người bọn họ, Thiển Ngữ sống tốt hơn cô rất nhiều. Người đàn ông mà cô ấy yêu thậm chí còn không biết có một người con gái như vậy yêu mình, vậy mà cô ấy cũng không hối hận, không tiếc nuối.

Còn mình thì sao? Yêu đương với Trần Tử Hàn nhiều năm như vậy, từ cấp ba cho đến đại học. Nhưng giây phút chia tay cô vẫn còn oán hận, mặc dù oán hận cái gì bản thân cô cũng không biết. So ra mà nói, cô đúng là quá trẻ con. Nếu năm ấy tình yêu của bọn họ đi tới ngõ cụt, đương nhiên biệt ly là điều dễ hiểu.

Cô nên bình thản đối mặt với đoạn tình cảm ấy mới đúng. Người ấy chưa từng phản bội cô, chỉ là tới phút cuối, bọn họ bỗng nhiên phát hiện ra, hai người vốn dĩ không hợp nhau...

Sự đau khổ của cô, vốn dĩ là do bản thân không chịu từ bỏ. Những ngày tháng quá đỗi ngọt ngào ấy, cô một mực muốn giữ lại, triệt để nhốt mình vào cái bẫy hồi ức, vô pháp chống cự...

Cô mỉm cười, "Mình tin tưởng, chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

Cho dù, người đàn ông mà chúng ta từng yêu, đều không yêu chúng ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro